Đạp đạp đạp!

Ngay sau đó, năm mươi sáu mươi người xuất hiện bên trong địa điểm. Những người này trông âm u, trên người toát ra một loại hơi thở ngột ngạt mãnh liệt. Trên tay bọn họ đều cầm một con dao bóng loáng, như thể nhóm người chơi ở bên trong hiện trường không hợp tác, bọn họ sẽ bị tóe máu ngay tại chỗ.

“Đậu xanh rau má! Đây là muốn vạch mặt hả! Mau chạy, mau chạy thôi!” Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người chơi lão luyện không dám chẩn chừ, lập tức chạy về phía cửa.

Sợ chạy chậm sẽ bị nhóm người Chu Văn Cường chặt thịt nát xương tan, như cá trong chậu gặp nạn.

Ở những nơi như vậy, không hiếm người đen ăn đen.

Bọn họ biết cú đánh hôm nay của Dương Tiêu không chỉ làm Chu Văn Cường mát mặt, mà còn hung hăng đập phá vùng thắng rất nhiều tiền, bát kể từ góc độ nào, Chu Văn Cường sẽ không dễ dàng để Dương Tiêu rời đi.

“Má ơi! Chạy mau!” Cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh như băng, Triệu Câm suýt tè ra quân.

Sắc mặt bà ta thay đổi dữ dội, bà ta kéo Đường Mộc Tuyết chạy về phía cửa hoàn toàn không để ý đến Dương Tiêu.

Nhìn thấy Triệu Cầm muốn chạy, vẻ mặt Chu Văn Cường nghiêm lại phất tay quát: “Bao vây ba người bọn họ lại cho tôi, kẻ nào dám hành động thiếu suy nghĩ thì chém chết ngay!”

“Vâng, anh Cường!” Nhóm người đồng thanh hét lên.

Triệu Cầm chưa kịp chạy thoát đã bị một nhóm người bao vây.

“Xong rồi!” Nhìn con dao sáng bóng, hai chân Triệu Cầm mềm nhữn, ngã bệt xuống.

Dương Tiêu không hề sợ nhìn Chu Văn Cường: “Sao?

Dám chơi không dám chịu?”

“Nhóc con, mày tìm chết!” Bị Dương Tiêu chế giễu, Chu Văn Cường cầm dao ăn nói thô bạo.

Lúc này, trái tim Chu Văn Cường đang chảy máu dữ dội.

Hôm nay, ông ta đã tổn thát lớn.

Không chỉ mắt mặt, mà còn làm xáo trộn địa điểm.

Ông ta đã xé nát mặt theo cách này, sau này chắc chắn danh tiếng của địa điểm này sẽ xấu đi, hơn nửa sẽ không thể đi tiếp.

Mà tất cả chuyện này đều là do thằng nhóc trước mặt gây ra, nghĩ đên hậu quả nghiêm trọng, Chu Văn Cường thật sự muốn nghiền nát Dương Tiêu ngay lập tức.

Dương Tiêu cười khẩy: “Mộc Tuyết, em và mẹ đứng gần anh, anh sẽ xử lý.”

“Vâng!” Đường Mộc Tuyết chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, nghe thấy giọng nói của Dương Tiêu cô như được uống thuốc an thần lập tức cảm thấy an tâm.

Triệu Cầm nhìn chằm chằm Dương Tiêu điên cuồng nói: “Đều tại mày, đều tại mày, nếu không phải do mày, bà đây đã không phải chịu khổ cùng mày. Dương Tiêu, đồ khốn kiếp, nếu hôm nay bà đây bị mất một miếng thịt nào, tao làm ma cũng sẽ không tha cho mày.”

“Mẹ!” Đường Mộc Tuyết vội vàng kéo Triệu Cầm.

Triệu Cầm nhìn chằm chằm Dương Tiêu với vẻ mặt oán hận độc ác mạnh mẽ: “Mộc Tuyết, đến bây giờ mà con vẫn còn muốn nói giúp cho thằng khốn kiếp này? Con không thấy hai mẹ con chúng ta sắp bị nó hại chết sao?”

“Mày xử lý? Nhóc con, xem ra mày bị điên rồi! Tao cho mày một cơ hội lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi, có lẽ tao sẽ để cho mày chết toàn thây!” Chu Văn Cường nhìn chằm chằm Dương Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười.

Như thể Dương Tiêu là cá, ông ta là dao, muốn Dương Tiêu chết thì Dương Tiêu không thể không chết.

Dương Tiêu thản nhiên nói: “Quỳ xuống dập đầu xin lỗi? Đang chuyển nguồn vì sự cố nên nhóm lên hơi ít chương nhé cả nhà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play