*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ biểu cảm của nhóm người chơi sững sờ, mà biểu cảm của những tên đàn em đứng phía sau Chu Văn Cường cũng thay đổi dữ dội.

“Đờ mò!” Nhìn chằm chằm mặt bàn, Triệu Cầm không khỏi bùng nổ.

Nhìn thấy số điểm thật trên bàn, hơn trăm người há hốc mồm, chết lặng nhìn chằm chằm.

Nhìn kỹ lại, trên bàn không có điểm nào, chỉ còn lại một đống bột trắng.

Mọi người không biết, vốn dĩ Dương Tiêu lắc theo quỹ đạo lắc của Chu Văn Cường là để tạo ảo giác, mục đích thực sự là làm cho trực giác của Chu Văn Cường bị nhằm lẫn.

Trong lần lắc lư vừa rồi, Dương Tiêu đã đưa sức mạnh của mình vào, lúc này ba viên xúc xắc đã trở thành những mảnh vỡ rơi trên bàn.

“Mảnh vỡ? Làm sao có thể là những mảnh vỡ?” Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, Chu Văn Cường như đã hứng chịu một nghìn điểm sát thương, khuôn mặt tái nhợt không còn một chút máu.

Dương Tiêu thờ ơ nói: “Ngại quá, ông thua rồi!”

Lời nói vừa rơi xuống, không kém gì một phiên tòa đưa ra một phán quyêt, Chu Văn Cường đã rồi tung lên.

Trong tích tắc, lòng tự trọng của ông ta bị giáng một đòn nặng nề.

Trong khoảnh khắc này, Chu Văn Cường chỉ cảm thấy mình rơi từ trên tế đàn xuống.

“Không có khả năng! Chuyện này là không có khả năng!

Sao tôi có thể thua? Sao tôi có thể thua trong tay một thằng nhóc?” Chu Văn Cường hét lên một cách cuồng loạn với đôi mắt đỏ ngầu.

Là một vua cờ bạc, lại bị đánh bại bởi Dương Tiêu, kết quả như vậy khiến Chu Văn Cường hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“Trời ơi!” Nhóm người xem đều than thở.

Họ nhìn Dương Tiêu với ánh mắt như lửa đốt, như thể họ đang nhìn thần tượng của mình.

Lúc này, họ mới thực sự hiểu được ý nghĩa của việc sóng sau đẩy sóng trước của sông Trường Giang, sóng sau vỗ sóng trước trên bãi biển.

Suy cho cùng trong lòng bọn họ Chu Văn Cường là chiến thần bất khả chiến bại, nhưng bọn họ không ngờ cho dù Chu Văn Cường mạnh như vậy, vẫn sẽ thua Dương Tiêu.

Đường Mộc Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô đã thay.



Chu Văn Cường cười nhạo một tiếng, trực tiếp lấy từ dưới bàn ra một con dao, tức giận hét lên: “Dọn sạch hiện trường, dọn sạch hiện trường, người không có phận sự lập tức cút ngay cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play