*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông có tư cách đó?”

Nhìn thấy Dương Tiêu kiêu ngạo như vậy, Chu Văn Cường tức giận hung ác: “Giỏi lắm nhóc, chết đến nơi mà còn cứng miệng như vậy, lên, tất cả lên hết cho tôi, chặt thằng nhóc này ra rồi ném ra ngoài cho chó ăn!”

“Vâng!” Nhóm đàn em đồng thanh hét lên.

“Giết!” Trong phút chốc, mười máy thanh niên hung ác lao về phía Dương Tiêu.

Dương Tiêu hơi nheo mắt lại, trên mặt dần dần lộ ra vẻ thù địch.

“Láo xược! Con mẹ nó, dừng tay lại hết cho tôi!”

Ngay khi Dương Tiêu chuẩn bị ra tay, đột nhiên vang lên một tiếng hét như sắm rền.

Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một người đàn ông ở cửa đang tức giận mang một nhóm người lao vào.

Nhìn rõ người đi tới, hai mắt Chu Văn Cường đờ đẫn nói: “Anh… anh mặt sẹo, sao… sao ngài lại tới đây?”

Người tới không phải ai khác mà chính là gã mặt sẹo bị Dương Tiêu dạy dỗ trước đó.

Nhìn thấy Chu Văn Cường dẫn người tới đối phó với Dương Tiêu, gã mặt sẹo tức giận mũi như: muốn bốc khói, gã chỉ muốn tát Chu Văn Cường sống chết cũng không thể tự lo được.

Có thể người khác không biết thực lực của Dương Tiêu đáng sợ như thế nào, nhưng gã mặt sẹo đã tận mắt nhìn thấy.

Trong hai ngày qua mình được Lưu Chiến Thắng thuê làm tay chân, cưỡng chế chiếm đoạt tòa nhà Ngân Cơ, làm bị thương Long Ngũ.



Chu Văn Cường không kịp cảnh giác, bị cái tát trực tiếp của gã mặt sẹo làm cho hoa mắt, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đắt.

“Anh… anh mặt sẹo, ngài… ngài đang làm gì vậy?” Chu Văn Cường giật mình run rẫy nói.

Gã mặt sẹo trực tiếp bỏ qua Chu Văn Cường, lập tức đến chỗ Dương Tiêu cung kính nói: “Mặt sẹo bái kiến cậu Dương!”

Cái gì! Bái kiến cậu Dương?

Bùm!!!

Lời này vừa nói ra, Chu Văn Cường cảm thấy không khác gì bị sét đánh, cả người đều ngắn ra.

“Cậu Dương? Đây… đây là cậu Dương nào?” Chu Văn Cường hoảng sợ nói.

Phải biết rằng, gã mặt sẹo là người nổi tiếng bên cạnh Phùng Tứ gia, mà Phùng Tứ gia là vua ngầm thực sự trong vùng đất xám ở thành phố Trung Nguyên.

Ngay cả những người trong tứ đại gia tộc ở thành phố Trung Nguyên cũng không đủ tư cách để gã mặt sẹo coi trọng như vậy, chẳng lẽ thằng nhóc này là con ngoài giá thú của Phùng Tứ gia?

Nhìn gã mặt sẹo, Dương Tiêu có hơi ngoài ý muốn: “Đây là chỗ của anh?”

“Vâng, đây là chỗ của tôi!” Gã mặt sẹo nịnh nọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play