Edit: Gấu Gầy

Chương 77

"Tiểu thư, tiểu thư!"

Nhậm An Lạc thơ thẩn ngồi trên ghế dưới tán cây, Uyển Thư liên tiếp gọi hai tiếng nàng mới hoàn hồn, quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của Uyển Thư, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"

Uyển Thư vuốt ve góc áo, kỳ lạ ngải nhìn Nhậm An Lạc, nói: "Tiểu thư, An Ninh công chúa muốn gặp người."

Nhậm An Lạc hơi sựng lại, xua tay: "Không gặp."

"Tiểu thư."

Uyển Thư hiếm lắm mới không lập tức làm theo mệnh lệnh của Nhậm An Lạc, nàng kéo kéo tay áo của Nhậm An Lạc: "Ngài gặp Công chúa một chút đi, nàng đã đến đây mấy lần rồi."

Kể từ khi Nhậm An Lạc hồi kinh hay ngày trước, An Ninh công chúa ngày nào cũng tới cửa cầu kiến, nhưng đều bị Nhậm An Lạc từ chối. Uyển Thư và An Ninh cùng nhau đồng cam cộng khổ một tháng dưới chân núi Hóa Duyên, có chút tình nghĩa, nên mới nói vài lời tốt đẹp giúp nàng.

Nhậm An Lạc tỏ ra không chút lo lắng, Uyển Cầm bưng hai chén trà ấm từ trên hành lang đi tới, nháy mắt với Uyển Thư, Uyển Thư hiểu ý, lui sang một bên.

Uyển Cầm đem trà đặt lên bàn đá: "Tiểu thư, sau khi tin tức của người truyền về, Công chúa vẫn luôn tự trách, ta nghe Uyển Thư nói trên đường từ núi Hóa Duyên trở về, Công chúa đều trốn tránh người. Nếu không có chuyện gì gấp, chắc hẳn nàng sẽ không một ngày ba lần đến phủ Tướng quân, người gặp nàng một lần đi."

Bàn tay đặt trên đầu gối của Nhậm An Lạc khẽ động, im lặng một hồi, mới phất phất tay: "Để nàng vào."

Vừa dứt lời, ngoài sân đã có tiếng bước chân vang lên, Nhậm An Lạc giương mắt nhìn lại, An Ninh mặc tướng phục đi vào. Uyển Thư vùi đầu trốn trong góc giả chết, nhìn cũng không dám nhìn biểu tình của Nhậm An Lạc. Uyển Cầm rất thức thời, thấy tiểu thư nhà mình có dấu hiệu 'giận cá chém thớt', rón rén kéo Uyển Thư bỏ chạy.

An Ninh chậm rãi đi vào sân, nhìn người ngồi trên ghế, sắc mặt Nhậm An Lạc trắng bệch, không có chút tinh thần nào, nàng biết Nhậm An Lạc vì cứu Hàn Diệp mà mất mấy phần công lực, lúc này nhìn kỹ lại, trong lòng thầm kinh sợ, e là không chỉ bị giảm vài phần công lực đơn giản như vậy. Vừa nghĩ như thế, lời đã đến bên miệng lại càng khó nói ra.

"Tử Nguyên."

Nàng đứng cách đó không xa, không dám đến gần, ánh mắt mơ hồ, gọi một tiếng như thế rồi lại bất động.

Nhậm An Lạc đợi nửa ngày là chỉ nghe được một tiếng như vậy, trong lòng vốn đã bốc hỏa, lại nhìn thấy dáng vẻ khép nép của An Ninh, toàn bộ lửa giận liền phát ra.

"Đứng ngây ra đó làm gì, qua đây."

Tuy công lực của nàng không còn, nhưng khí thế giáo huấn người khác lại rất lợi hại, An Ninh bị nàng dọa cho giật mình, lại đi thêm vài bước.

"Ngồi xuống."

Nhậm An Lạc chỉ về phía ghế đá đối diện, An Ninh lập tức ngồi xuống ngay ngắn.

"Nói đi, ngươi gặp ta rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"

"Tử Nguyên, là ta suy nghĩ không chu đáo, nếu như không phải ta đẩy ngươi đi núi Hóa Duyên..."

An Ninh cúi đầu ngoan ngoãn bắt đầu thỉnh tội, Nhậm An Lạc sờ vành tai, cắt ngang lời nàng, lười biếng nói: "An Ninh, ta thật sự không thích người như vậy."

An Ninh sựng lại, luống cuống không biết làm sao.

"Ngươi là Công chúa một triều, thống soái ba quân, cần gì phải khép nép với ta như vậy? Ta thà rằng ngươi là An Ninh công chúa kiêu ngạo ương ngạnh khi mới trở về kinh, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ 'bảo sao làm vậy' hiện giờ của ngươi. Bất luận năm đó Hoàng gia âm mưu bao nhiêu chuyện với Đế gia, đều không liên quan đến ngươi."

An Ninh hít sâu một hơi, nhìn thấy đáy mắt Nhậm An Lạc thông suốt cơ trí, cảm giác áy náy trong lòng dâng lên từng đợt.

"Huống hồ chuyến đi núi Hóa Duyên lần này, cũng không ai ngờ được chuyện xảy ra, ta và Hàn Diệp đã sống sót trở về, nếu ngươi tới để thỉnh tội thì không cần, quay về đi."

Nhậm An Lạc nói xong bắt đầu đuổi người, hai ngày nay nàng ngay cả sân nàng cũng không muốn ra, người Hoàng gia nàng càng không muốn thấy.

An Ninh không chịu đi, lặng lẽ ngồi một hồi, mới nói: "Tử Nguyên, ta đến gặp ngươi là vì chuyện khác."

Mí mắt Nhậm An Lạc khẽ động, rũ xuống không đáp lời.

"Tử Nguyên."

Thấy nàng một chút phản ứng cũng không có, An Ninh cao giọng nói: "Sáng mai thượng triều, phụ hoàng sẽ tứ hôn cho hoàng huynh, Đế Thừa  n kia căn bản không phải là ngươi, nếu hoàng huynh cưới nàng, sau này nhất định sẽ hối hận."

Nhậm An Lạc lạnh nhạt xua tay: "An Ninh, đây là chuyện riêng của Hoàng gia ngươi, liên quan gì đên ta?"

"Sao lại không liên quan!"

Vừa nghe lời này, tính khí của An Ninh cũng trỗi dậy, hoàn toàn không còn dáng vẻ dè dặt ban nãy nữa: "Hoàng gia ta đúng là có lỗi với Đế gia, nhưng hoàng huynh làm sai chuyện gì chứ, năm đó huynh ấy vì ngươi mà giả mạo thánh chỉ ở Đế Bắc thành, mười năm qua vẫn luôn chống lại sức ép của quần thần không lập chính thê, mới mười lăm tuổi đã đến Tây Bắc, sau khi trở về thêm một trắc phi vào Đông cung cũng chỉ để bài trí, vì muốn đón vị Đế Tử Nguyên giả kia xuống núi, ngạch cửa phủ đệ của các đại thần cũng sắp bị huynh ấy giẫm nát rồi."

An Ninh kìm nén cảm xúc, nghiêng người về trước, nàng nghẹn ngào nhỏ giọng khẩn cầu: "Tử Nguyên, ngươi xem như thương xót hoàng huynh của ta, đến khuyên nhủ huynh ấy hủy bỏ hôn sự, đừng để tội lỗi của Hoàng gia hủy hoại an một đời an vui của huynh ấy."

Cả sân yên tĩnh, ánh nắng mùa đông ấm áp rơi trên người, thế nhưng lời nói của An Ninh lại giống như gai băng đâm thẳng vào trái tim.

Bàn tay của Nhậm An Lạc giấu trong tay áo nắm chặt lại, chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt đen nhánh nhìn không thấy bất kỳ cảm xúc nào, gằn từng câu từng chữ: "An Ninh, chuyện của Hàn Diệp, không liên quan đến ta."

Hốc mắt An Ninh đỏ bừng, thở hổn hển, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc. "Đế Tử Nguyên, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy! Được, không liên quan đến ngươi thì không liên quan, coi như hôm nay ta chưa từng bước vào phủ Tướng quân!"

Nàng đứng mạnh dậy, cái chén trên bàn bị nàng hất rơi xuống đất, tức giận lao ra ngoài.

Uyển Thư và Uyển Cầm ở ngoài sân nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng tránh đi, không dám bước vào.

Tiếng bước chân lộn xộn đi xa, Nhậm An Lạc ủ rũ ngả người ra sau, cũng lười động đậy. Chén sứ nứt vỡ trên mặt đất vẫn đang xoay tròn, âm thanh chói tai rơi vào trong tai càng thêm phiền muộn.

Nàng dứt khoát nhắm hai mắt lại và bắt đầu ngủ. Không bao lâu, có người nhẹ nhàng đến gần lặng lẽ khoác một tấm chăn mỏng lên người nàng, trong lúc chập chờn, Nhậm An Lạc vẫn còn hơi tức giận.

Ai nấy đều khuyên nàng nên thư giãn thoải mái, mất hết công lực cũng không sao, không có gì phải căng thẳng. Thế nhưng bây giờ, mọi người không phải cũng đang xem nàng giống như một tiểu thư khuê các yếu mềm mà đối xử hay sao.

Mùa đông vừa đến, ngày cũng ngắn hơn. Khi nàng cảm thấy gió lạnh phả vào người, mở mắt ra liền thấy ánh sao đầy trời. Ngay khoảnh khắc đó, nàng có chút sững sờ, nhìn bầu trời tối tăm, đáy mắt đột nhiên khô khốc.

Dưới vực sâu vạn trượng của núi Hóa Duyên, Hàn Diệp từng nói, trong kinh thành chưa từng có bầu trời đêm đầy sao giống như thế, hoá ra không phải nói dối.

Nàng thật sự có thể trơ mắt nhìn Hàn Diệp cưới một nữ nhân tâm địa như rắn rết, sau đó tự nói với bản thân, đây là lựa chọn của y, không liên quan gì đến mình sao?

Kỳ thật, cần gì phải tự lừa mình dối người chứ?

Nàng nhớ rõ dáng vẻ kinh hoàng tự trách của Hàn Diệp ở Đế Bắc thành mười năm trước, nhớ dáng vẻ tựa như tìm lại được thứ đã đánh mất lúc y nghênh đón Đế Thừa  n ở trước cửa điện Đông cung, nhớ sự quyết đoán của y khi rơi xuống vách núi, càng nhớ rõ lời của y nói với tia nắng ban mai đầu tiên hiện lên phía cuối chân trời trong sơn cốc.

"Tử Nguyên, đã đến lúc rồi, chúng ta nên trở về thôi."

Y gọi... là Đế Tử Nguyên, không phải Nhậm An Lạc.

Y vẫn luôn biết, người mà y cưới là Đế Thừa  n, không phải Đế Tử Nguyên.

"Ta đã động lòng với một nữ tử tên là Nhậm An Lạc, nhưng kiếp này ta chỉ có thể bảo vệ Đế Tử Nguyên. Nhậm An Lạc, những lời này, nàng nhất định phải nhớ kỹ."

Bên bờ sông Lâm Tây, dưới muôn ngàn pháo hoa, y đã từng nói như vậy.

Nàng làm sao có thể nhẫn tâm để một Hàn Diệp như vậy trở thành bàn đạp cho kế hoạch báo thù của nàng?

Mặt trăng tròn từng chút từng chút treo lên giữa không trung, chiếu rọi mặt đất. Ban tối trôi qua, bình minh lại đến, sáng sớm ngày mai, người trong thiên hạ đều sẽ biết Đế Thừa  n chính là Thái tử phi danh chính ngôn thuận của Đông cung.

Đế Tử Nguyên đột nhiên đứng dậy, tấm chăn mỏng rơi xuống đất, nàng cũng không quan tâm, bước nhanh ra khỏi viện.

"Uyển Cầm, chuẩn bị ngựa."

Vừa dứt lời, ngoài viện chợt có một giọng nói yếu ớt truyền đến: "Tiểu thư, thân thể người còn chưa lành, ta bảo quản gia đi chuẩn bị xe ngựa cho người."

"Phức tạp như vậy làm gì, ta cũng không phải là đại cô nương nũng nịu, đi, chuẩn bị ngựa!"

Nàng giận dữ quát một tiếng, Uyển Thư hoảng sợ, vội vàng chạy về phía chuồng ngựa.

Nhậm An Lạc một đường đi rất nhanh, gần như không hề dừng lại dù chỉ một chút. Thị vệ người hầu trong phủ trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nhất thời đều luống cuống tay chân.

Uyển Cầm từ thư phòng chạy đến, vừa đúng lúc nhìn thấy Nhậm An Lạc cầm lấy roi ngựa trong tay Uyển Thư, nhảy lên ngựa.

Nhậm An Lạc thương thế vẫn còn chưa lành, sau khi dùng nhiều sức như vậy, sắc mặt dần dần tái nhợt.

"Tiểu thư!"

Không kịp ngăn lại, Nhậm An Lạc lập tức vung roi, tuấn mã hí dài, quay đầu ngựa biến mất dưới ánh trăng.

Mọi người bị nàng ném lại trước cửa phủ, hai mặt nhìn nhau. Đối diện với ánh mắt khiển trách của Uyển Cầm, Uyển Thư gãi gãi đầu, mắt cũng ngẩn ra: "Uyển Cầm, ta không ngờ tiểu thư vội vàng như thế, ngay cả ta cũng không mang theo."

Uyển Cầm lười để ý tới nàng, xoay người, vừa bước vào cửa phủ, đã thấy Lạc Minh Tây đang đứng ở hành lang.

Nàng đột nhiên cảm thấy Lạc Minh Tây còn đáng thương hơn Thái tử, hai ngày nay, Lạc Minh Tây không hề rời khỏi Nhậm phủ, hôm nay tiểu thư ngồi trong sân cả ngày, hắn cũng ở phía sau hành lang canh giữ cả ngày.

"Công tử, có cần phái người tìm tiểu thư về không?"

Lạc Minh Tây lắc đầu, ánh mắt vô cùng sáng suốt.

"Không cần, nàng nếu đã lựa chọn, thì theo ý nàng đi."

Trời đã về khuya, trước cửa điện Đông cung đột nhiên xuất hiện một khoái mã hung hăng lao đến. Thị vệ canh gác lập tức bày trận chờ đợi, ngọn giáo nắm chặt trong tay, đến khi thấy rõ người tới, tất cả đều giật mình.

Trong đêm mùa đông, gió lạnh xào xạc, Thượng tướng quân Nhậm An Lạc xưa nay uy nghiêm đoan chính chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng manh đang ngồi trên lưng ngựa, chân đi guốc mộc, thậm chí có thể nhìn thấy mu bàn chân trắng nõn. Chợt nhớ tới Thái tử rất coi trọng vị này, tướng sĩ canh gác hoa mắt, đồng loạt cúi đầu, đến khi con ngựa kia đến trước mặt, cũng không dám ngẩng đầu lên.

"Thái tử có trong cung không?"

Giọng nói ung dung có chút vội vàng trên đỉnh đầu, thị vệ hành lễ, thấp giọng đáp: "Nhậm tướng quân, Điện hạ đã nghỉ ngơi, để mạt tướng vào trong thông báo một tiếng..."

Hắn cũng không dám bảo Nhậm An Lạc trở về phủ ngày mai lại đến, nhưng mà lúc này cũng đã quá muộn rồi, dựa theo quy tắc thông báo một tiếng sẽ tốt hơn.

"Không cần."

Chỉ nhìn thấy một bóng người lập tức nhảy xuống ngựa, làn váy trắng thuần lướt qua tầm mắt, không hề dừng lại đi vào trong cung: "Ta tự vào tìm y."

Một đám người ngoan ngoãn không dám ngẩng đầu lên, đợi đến khi hoàn hồn thì tiếng guốc mộc đã sớm đi xa. Các tướng sĩ giương mắt, vẻ mặt đau khổ không biết làm sao, chợt nhớ tới một chuyện, đáy mắt lộ ra ý sáng tỏ.

Nghe nói sáng sớm ngày mai thượng triều, Bệ hạ sẽ tứ hôn Thái tử điện hạ, thiên hạ đều biết Nhậm tướng quân ái mộ Điện hạ, lúc này sợ là thật sự đau khổ, nên đêm khuya mới đến Đông cung gặp Điện hạ một lần.

Haiz, thật là đáng tiếc!

Trời đã khuya, Đông cung yên tĩnh, cho nên khi tiếng guốc mộc nặng nề vang lên trong cung, càng trở nên đặc biệt đột ngột.

Cung nữ tuần tra ban đêm dù hết sức kinh ngạc, nhưng cũng nhắm mắt làm ngơ nhìn Nhậm An Lạc vững vàng đi sâu về phía thâm cung nội các. Nhậm An Lạc khí thế bức người, lại có thân phận đặc biệt, không ai dám tiến tới chặn lại dò hỏi, cung nữ đành phải giơ đèn cẩn thận đi theo phía sau nàng, sợ nàng bị va chạm.

Nhậm An Lạc mím môi, sắc mặt khó đoán, dựa theo trí nhớ Hàn Diệp từng dẫn nàng đi vào nội viện. Chỉ là trực giác của nàng cảm thấy, Hàn Diệp chắc đang ở đó.

Đi qua hành lang, men theo con đường mòn, từ xa có thể nhìn thấy tiểu viện, dựa vào ánh đèn chiếu ra, trong đêm đông, lại có một tia ấm áp. Hoa đào khô héo mấy tháng trước được nước tuyết tưới ẩm, đã có vài nụ hoa trổ ra, tựa như một sinh mệnh hoàn toàn mới. Không biết từ khi nào, tuyết trên trời bắt đầu rơi lất phất, trong ánh đèn lại mang theo một ý cảnh khác.

Nhậm An Lạc hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, dùng tư thế vô cùng vững vàng bước vào tiểu viện.

Trong viện, Hàn Diệp đứng dưới tàng cây, khoác áo lông hình rồng đen nhánh, thần sắc hờ hững, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở cửa viện, cửa viện bị đẩy ra, tiếng bẩm báo gấp gáp của cung nữ truyền đến: "Điện hạ, Điện hạ..."

"Có chuyện gì mà ầm ĩ?"

Hàn Diệp nhíu mày, xoay người lại, đột nhiên sững sờ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Nhậm An Lạc mặc váy dài trắng thuần, mái tóc dài hơi rối buông xõa lười biếng rớt trên vai, chân nàng đi guốc mộc, phía sau có cung nữ cầm đèn đi theo, trang phục kết hợp với khí thế này, thật giống như Thái tử phi đang thản nhiên đi dạo trong phủ nhà mình.

Nhất thời Hàn Diệp có chút thất thần, vẻ mãn nguyện an lòng trong ánh mắt còn lớn hơn cả sự kinh ngạc khi Nhậm An Lạc đột nhiên xuất hiện ở đây. Trong khoảnh khắc này, y đã nghĩ, nếu chuyện năm đó chưa từng xảy ra, có phải bắt đầu từ rất nhiều năm trước, nàng sẽ sống ở đây trong dáng vẻ như thế này, với thân phận thê tử của y hay không.

Gió tuyết đầy trời, y chỉ thấy được một bóng người kia.

Mười năm chờ đợi, dường như không còn nữa.

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play