Edit: Gấu Gầy

Chương 75

Lời này trịnh trọng uy nghiêm, thậm chí mang theo mệnh lệnh của vua một nước. Thái hậu nhìn Gia Ninh Đế một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Nếu ai gia không đồng ý thì sao? Hoàng đế, người muốn làm trái ý ai gia?"

Người mà cả đời Thái hậu ghét nhất chính là Đế Thịnh Thiên, nàng hao tâm tổn trí mới tiêu diệt được mãnh hổ Đế gia ở Tấn Nam, nếu tôn nữ của Đế Thịnh Thiên được gả vào Đông cung làm Thái tử phi, vậy tâm huyết năm đó của nàng chẳng phải đổ sông đổ biển sao? Huống hồ nếu cứ như vậy, giang sơn Đại Tĩnh sẽ lại tiếp tục kéo dài huyết mạch của cả hai nhà Hàn Đế, điều này càng khiến nàng không thể chấp nhận được.

Gia Ninh Đế ngồi rất bình thản, thấy Thái hậu tức giận, chỉ rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, mấy ngày trước Thanh Thành lão tổ đã chết ở ngoài kinh thành."

Thấy Thái hậu hơi kinh ngạc, hắn bổ sung một câu: "Theo trẫm được biết, Ngô Chinh đã tiến vào cảnh giới tông sư."

Trong đại điện đột nhiên im lặng, quả quýt vàng trong tay Thái hậu rơi xuống đất, chậm rãi lăn ra xa. Nàng đột nhiên nhìn về phía Gia Ninh Đế, khuôn mặt không còn chút máu, môi tím tái, tay bất giác run lên, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, nhưng không che giấu được âm thanh khô khốc: "Nàng ta.. nàng ta trở lại rồi sao?"

Gia Ninh Đế khẽ thở dài, nhìn thần sắc hoảng loạn của Thái hậu, không đành lòng, nắm lấy tay nàng: "Mẫu hậu không cần lo lắng, những chuyện này nhi tử đã có cách ứng phó."

Nghe được lời này, Thái hậu mới trấn tĩnh lại, trầm xuống hỏi: "Người đưa Đế Tử Nguyên đến Thái Sơn nuôi dưỡng đến tận bây giờ, chính là vì ngày này?"

Gia Ninh Đế trầm mặc không trả lời, Thái hậu lại nói: "Hoàng đế, Đế Thịnh Thiên tính khí thế nào, nếu nàng ta chưa chết, ở ẩn mấy năm nay, sao có thể vì một Đế Tử Nguyên mà từ bỏ mối thù với Hoàng gia?"

"Nếu Đế Tử Nguyên thành hôn với Thái tử, thiên hạ có thể tránh được một phen hỗn loạn."

Thấy Thái hậu không tin, Gia Ninh Đế sắc mặt không đổi, nói: "Mẫu hậu, Đế gia hiện giờ chỉ còn lại Đế Thịnh Thiên và Đế Tử Nguyên, nàng có thể oán giận Hoàng gia chúng ta vong ơn phụ nghĩa, nhưng sẽ không hủy đi cơ hội cả đời của Đế Tử Nguyên, huống hồ Thái tử từ nhỏ lớn lên bên cạnh nàng và Thái tổ, năm đó nàng đối đãi Thái tử cũng không khác gì so với Đế Tử Nguyên."

Sắc mặt Thái hậu lập tức trở nên khó coi, năm đó sau khi Đại Tĩnh lập triều, Thái Tổ chủ yếu sống ở biệt viện Hoàng gia, trước khi Hàn Diệp sáu tuổi đã được Thái Tổ và Đế Thịnh Thiên nuôi dưỡng ở đó.

"Mấy năm nay nàng không xuất hiện, chắc là kiêng dè Đế Tử Nguyên ở trong tay Hoàng gia. Mẫu hậu, sau khi Thái tử cử hành đại hôn, người hãy đến Thái Sơn lễ Phật, tránh một thời gian rồi nói tiếp."

Thái Sơn Sừng sững ngàn năm không ngã, cho dù là Đế Thịnh Thiên, cũng không dám động sát giới ở chùa Vĩnh Ninh.

Nghe Gia Ninh Đế nói vậy, sắc mặt Thái hậu trầm xuống: "Nàng ta trở lại sao chứ, ai gia hiện giờ là mẫu nghi thiên hạ, còn sợ nàng ta sao!"

Gia Ninh Đế vỗ vỗ tay nàng, trấn an nói: "Mẫu hậu, người tuổi đã cao, không cần cuốn vào chuyện năm đó nữa, rời khỏi hoàng cung cũng có thể yên tĩnh một chút."

Thấy Gia Ninh Đế lo lắng, sắc mặt Thái hậu dịu xuống, có chút không đành lòng, gật đầu. Chuyện Đế gia đều do nàng mà ra, nếu Đế Thịnh Thiên biết nàng tránh mặt ở Thái Sơn, có lẽ sẽ không tức giận với hoàng thất.

"Đế gia đã sụp đổ, tuy không thể chống lại công lực của đại tông sư, nhưng cũng không phải không có cách đối phó. Cao nhân mai danh ẩn tích trong thiên hạ cũng không phải ít, kiên nhẫn tìm kiếm, ban nhiều vinh hoa, sẽ luôn có người bằng lòng bán mạng cho Hoàng gia, chỉ cần Đế Thịnh Thiên chết, mọi chuyện đều sóng yên gió lặng. Nếu Đế Thịnh Thiên nhất định muốn tạo chiến tranh cho thiên hạ, Tịnh Huyền là người Phật gia, chắc chắn sẽ ra mặt ngăn cản, chi bằng người viết một phong thư gửi đến Thái Sơn, nói rõ tình hình, mời Tịnh Huyền xuống núi."

"Mẫu hậu nói rất có lý, nhưng mà mấy năm trước Tịnh Huyền đại sư mấy năm trước đã bế quan, e rằng sẽ không dễ dàng..."

Thái hậu xua tay, "Cũng chỉ là nói một vài lời, không thử thì làm sao biết được."

Nàng đổi giọng, nghiêm mặt dặn dò: "Hoàng đế, hôn sự này chỉ để kéo dài thời gian, chuyện gì ai gia cũng có thể thỏa hiệp, nhưng... Đế Tử Nguyên tuyệt đối không thể sinh hạ huyết mạch cho hoàng thất ta được!"

Khóe miệng Gia Ninh Đế nhếch lên, lộ ra vẻ lạnh lùng, gật đầu: "Mẫu hậu yên tâm, chuyện này tuyệt đối không thể."

Thái hậu thấy Gia Ninh Đế cũng có ý này, xem như tạm thời yên tâm.

Ngắn ngủi mấy câu, hôn sự của Thái tử liền không mặn không nhạt trở thành kết cục đã định. Nói thẳng ra, trong các triều đại hoàng thất trên Vân Hạ, có lẽ chỉ có Đại Tĩnh của Gia Ninh Đế là gặp cảnh dù không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn phải nghênh cưới một nữ nhân.

Hành dinh của Thái tử chậm rãi tiến vào kinh thành, nhưng không đi về hướng Đông cung, mà lại rẽ qua đường Trường Vân đi vào phố Hạo Vân nơi các đại thần sinh sống, dân chúng vây quanh trong lòng sáng như tuyết, chắc là Thái tử Điện hạ muốn đưa Nhậm tướng quân hồi phủ trước, một đôi quân thần này, đúng là 'quân lo lắng cho thần tử trung thành' vô cùng mẫu mực.

Từ xa đã thấy được Nhậm phủ, Uyển Cầm nhận được tin tức cùng quản gia đứng đón ở trước cửa, dáng vẻ uyển chuyển, so với trước khi Nhậm An Lạc xuất hành, càng dịu dàng thêm một chút. Các thị vệ đứng nghiêm trang, vô cùng khí thế.

Xe ngựa dừng trước cửa Nhậm phủ, Nhậm An Lạc vén rèm lên định bước xuống xe, nhưng ống tay áo lại bị giữ chặt, nàng quay đầu lại, Hàn Diệp nhìn nàng, ánh mắt nặng nề: "An Lạc, nàng cho ta thời gian ba tháng, ba tháng sau ta sẽ cho nàng một câu công đạo."

"Ta đã mất hết nội lực, quả thật không thể đảm nhiệm chức vị ở Ngũ thành binh mã tư được nữa, chuyện này Điện hạ không sai, cần gì phải trả lại công đạo cho thần."

Nhậm An Lạc cười cười muốn đẩy tay Hàn Diệp ra.

Hàn Diệp càng nắm chặt hơn, y tới gần Nhậm An Lạc vài phần, mang theo sự kiên trì rất lớn, giọng nói nặng nề: "Nhậm An Lạc, phụ hoàng ta trị vì Đại Tĩnh mười mấy năm, bản tính cứng rắn tàn nhẫn vượt xa những gì nàng có thể tưởng tượng, tính tình nàng liều lĩnh bướng bỉnh đã quen rồi, trước khi ta có thể bảo vệ nàng, tốt nhất đừng phạm vào kiêng kị của hoàng gia, sống khoẻ mạnh cho ta."

Lời cảnh cáo này đột ngột mà hoang đường. Nhậm An Lạc sửng sốt, trong đôi mắt đen huyền đầy ẩn ý sâu xa, nàng nhìn chằm chằm Hàn Diệp một hồi, cười nhẹ nói: "Điện hạ lo lắng nhiều rồi, Bệ hạ một đời vì dân, hậu đãi chúng thần, thần nhận long ân, khắc sâu trong lòng, sao có thể phạm phải kiêng kị của Bệ hạ."

"Được vậy thì tốt."

Hàn Diệp thu lại tâm tình nơi đáy mắt, buông tay ra, nhàn nhạt nói: "Nàng vào phủ đi."

Hành dinh của Thái tử đã dừng trước Nhậm phủ rất lâu, lão quản gia nhìn xung quanh có chút lo lắng, đang muốn tiến lên hỏi han, thì bị Uyển Cầm ngăn lại. Nàng đứng trước cửa, giấu đi cảm xúc trong mắt, tức giận trừng mắt ra hiệu cho Uyển Thư trên càng xe.

Đột nhiên, rèm vải bị vén lên, làn váy xanh đen của Nhậm An Lạc lộ ra, Uyển Cầm chấn động đi lên phía trước, cánh tay mảnh khảnh thậm chí còn dừng sát người Nhậm An Lạc trước khi Uyển Thư hoàn hồn.

Đối diện với khuôn mặt lo lắng của Uyển Cầm, Nhậm An Lạc chớp mắt mấy cái, nắm lấy tay nàng bước xuống xe ngựa.

Cửa lớn Nhậm phủ chậm rãi khép lại, Hàn Diệp vén rèm cửa sổ lên, thoáng nhìn bóng dáng màu xanh sẫm đi qua cửa, khóe miệng y có chút chua xót, tùy ý ngả người ra sau, khẽ thở dài một tiếng bên trong xe ngựa.

Hôm qua, Ngự lâm quân canh giữ Đông cung đã rút lui hết, nghe nói hôm nay Thái tử trở về, sáng sớm Đế Thừa Ân đã chờ ở trước thư phòng, trông đứng trông ngồi nhưng lại nghe được tin Thái tử ngự giá đến phố Hạo Vân trước, lập tức quay về Nguyên Thủy các ném vỡ một cặp chén sứ thanh hoa. Nếu không phải trong cung có tin tức nói hôn sự của nàng và Thái tử đã định được ngày, thì chắc chắn nàng sẽ vào cung kể lể chuyện này với Bệ hạ.

Ngay khi biết tin Thái tử đã trở về tẩm điện, Đế Thừa Ân không nhịn được lo lắng, dẫn thị nữ vội vàng chạy đến nội cung.

Đế Thừa Ân hiện giờ là Thái tử phi Hoàng gia đã định, có được thánh sủng của Gia Ninh Đế, trong Đông cung không ai dám ngăn cản.

Nàng thuận lợi một đường đi thẳng vào tẩm điện, đúng lúc nhìn thấy Hàn Diệp đang thay băng vải, vết thương do kiếm trước ngực dữ tợn đáng sợ, sắc mặt nàng trắng bệch, vội vàng chạy vào điện.

"Điện hạ, người bị thương rồi!

Đế Thừa Ân nước mắt đầm đìa, đột nhiên quay đầu, quét mắt về phía Trương Vân và Triệu Kình, ánh mắt vô cùng tức giận: "Các ngươi là thị vệ bên người Điện hạ, lại để Điện hạ bị trọng thương, đáng tội gì!"

Hai người trố mắt nhìn nhau, kiêng dè thân phận của Đế Thừa Ân, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Nhưng trong lòng lại đang than khóc, Điện hạ vì Nhậm tướng quân mới chịu một chưởng một kiếm, quả thật không phải đơn thuần do bọn họ hộ vệ không tốt đâu!

"Thừa Ân, chuyện này không liên quan đến bọn họ."

Hàn Diệp nâng mí mắt lên, tránh bàn tay đang đổi thuốc của Đế Thừa Ân, nói: "Trên núi Hóa Duyên có thích khách, lần này bọn họ đi theo ta đã chịu cực khổ, không cần trách cứ nữa."

Đế Thừa Ân còn chưa đụng vào Hàn Diệp đã bị y né tránh, thần sắc cứng đờ, nàng dừng lại một chút, hốc mắt đỏ bừng: "Điện hạ, thân người quý trọng, gánh vác vạn dân, sau này tuyệt đối không thể bước chân vào nơi nguy hiểm nữa. Cho dù vì ta cũng được, người nhất định phải bảo trọng bản thân."

Giọng nói của Đế Thừa Ân du dương nhỏ nhẹ, khóc như hoa lê đọng sương sớm, Hàn Diệp lại đột nhiên nhớ tới nụ cười vô tư của Nhậm An Lạc mỗi ngày trong sơn cốc.

Nàng có thể không chút do dự vì y mất hết nội công, nhưng không bao giờ bắt buộc y phải đưa ra lựa chọn.

"Chuyện ta bị thương không nên rêu rao trên triều, cũng không cần nói với người khác."

Hàn Diệp trầm giọng phân phó, Đế Thừa Ân gật đầu đồng ý, trong lòng hơi trầm xuống. Rõ ràng sát thủ được phái đi để giết Nhậm An Lạc, sao lại liên lụy đến Thái tử? Hơn nữa nghe nói Nhậm An Lạc chỉ bị thương nhẹ. Chẳng lẽ người đi hành thích có vấn đề?

Nàng đè xuống chuyện này, nhớ tới lời đồn trong cung mấy ngày nay, đỏ mặt: "Điện hạ, mấy ngày nữa, mấy ngày nữa Bệ hạ sẽ..."

Đáy mắt Hàn Diệp sáng tỏ, nói: "Trên đường trở về ta đã nhận được mật chỉ của phụ hoàng, ba ngày sau người sẽ tuyên bố ngày đại hôn trên triều."

Tay Đế Thừa Ân run rẩy, đáy mắt tràn đầy kích động không che giấu được, tuy rằng tin tức bay đầy trời, nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Diệp lên tiếng xác nhận, nàng đang định nói thêm gì đó, Hàn Diệp đã xua tay, thái độ không nóng không lạnh: "Bắt đầu từ ngày mai nàng cứ ở trong cung, an tâm chuẩn bị, đến ngày đại hôn ta lại đón nàng về Đông cung, nàng quay về Nguyên Thủy các trước đi."

Đế Thừa Ân thu lại vẻ vui mừng, trong mắt hiện lên một tia phức tạp khó đoán, nhưng cuối cùng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nói: "Ta nghe Điện hạ, Điện hạ bảo trọng thân thể, ta quay về trước."

Nếu gả vào Đông cung đã trở thành kết cục đã định, vậy những chuyện khác nàng có thể tạm thời mắt nhắm mắt mở bỏ qua, dù sao Hàn Diệp cũng là Thái tử, có thể giữ đúng hôn sự với Đế gia đã là hiếm thấy.

Sau khi Đế Thừa Ân rời đi, Hàn Diệp dựa trên giường đọc sách, tổng quản Đông Cung nhẹ nhàng bước vào, thấp giọng bẩm báo: "Điện hạ, người của tướng phủ cầu kiến."

Thần sắc của Hàn Diệp khẽ động, trịnh trọng phân phó: "Mời người tới vào."

Tổng quản vội vàng lui ra ngoài, Hàn Diệp đứng lên, ngồi vào ghế gỗ chính giữa thư phòng, vẻ mặt nghiêm trang.

Chỉ chốc lát sau tiếng bước chân vang lên, người tới đi vào, khí chất cơ trí nho nhã, cả người khoác áo choàng đen, khẽ chắp tay với Hàn Diệp, nói: "Điện hạ bình an trở về, là may mắn trời ban cho Đại tĩnh."

Hàn Diệp khẽ thở dài, đứng dậy nâng người lên, trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi lên tiếng: "Sư phụ đêm khuya đến đây, có phải việc đồ nhi nhờ đã có kết quả rồi?"

......

Nhậm phủ, sau khi Nhậm An Lạc ngâm mình thoải mái trong phòng tắm, trời cũng đã về khuya. Như thường lệ, nàng xỏ đôi guốc gỗ, mang theo mái tóc ướt sũng bước qua hành lang gió lạnh, đi vào thư phòng, Uyển Cầm ở phía sau cầm khăn vải thở dốc chạy theo nàng.

Trong thư phòng, Lạc Minh Tây đang đợi nãy giờ, thấy dáng vẻ của nàng như vậy, nhíu mày lại, giáo huấn: "Bây giờ muội ốm yếu như Tây Thi mang bệnh, sao hả, còn tưởng mình là trâu điên à?"

Nhậm An Lạc nhướng mày: "Huynh không phải cũng là một con ma bệnh sao, có tư cách gì nói ta?"

Lạc Minh Tây lười so đo với nàng, cầm lấy khăn vải trong tay Uyển Cầm, ấn nàng lên giường mềm, thấy nàng vẫn còn dùng sức vặn vẹo, trong lòng nổi quạu, hung dữ nói: "Ngồi yên."

Nhậm An Lạc bị la một tiếng bỗng giật mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Nàng có thể vô pháp vô thiên với Hàn Diệp, nhưng Lạc Minh Tây thì không được. Những năm tháng nàng còn chưa trưởng thành, gần như một mình Lạc Minh Tây phải thay nàng chống đỡ Đế gia suy sụp. Hắn vốn đã mang bệnh từ trong bụng mẹ, mấy năm nay lại vì Đế gia mà hao tâm tổn sức quá nhiều, thân thể càng kém xa so với người thường.

Lạc Minh Tây không chỉ là huynh trưởng chăm sóc nàng lớn lên, mà còn là ân nhân của Đế Tử Nguyên nàng.

Lạc Minh Tây từng chút từng chút lau sạch nước đọng cho nàng, đầu ngón tay chạm vào thân nhiệt của người còn sống, chân mày nhíu chặt suốt một tháng cuối cùng cũng đã giãn ra. Nhìn Nhậm An Lạc đang ngồi yên lặng, đột nhiên có chút xúc động.

Hắn nhìn nàng lớn lên, từ một đứa nhỏ đầu bù tóc rối cho đến dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp như hiện giờ, không ai ở bên cạnh nàng lâu hơn hắn, gần như nửa đời của hắn đã chứng kiến Đế Tử Nguyên trưởng thành.

Thế nhưng, đến bây giờ hắn mới tin, không phải chỉ có duy nhất mình hắn mới có thể dốc hết tất cả vì nàng.

Người kia mặc dù luôn sống trong cung, nhưng cũng ở nơi hắn không biết mà hao phí hết mười năm chờ đợi.

"Tử Nguyên, thiên phú võ học của muội không cao, cộng thêm bệnh tật mười năm trước, thân thể vốn đã bị hao tổn, hiện giờ mất hết công lực, sau này nhiều nhất cũng chỉ khôi phục được một nửa, muội có biết không?"

Mười năm trước sau khi Đế gia bị tru di, Đế Tử Nguyên bị bệnh rất nặng, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Phụ thân một đường hộ tống Đế Thừa Ân đến Thái Sơn, hắn liền đưa theo Đế Tử Nguyên bị bệnh trà trộn trong đội ngũ, vất vả khổ sở cầu xin Tịnh Huyền đại sư đang bế quan chịu xuất quan mới cứu sống được nàng.

Nghe thấy Lạc Minh Tây chất vấn, Nhậm An Lạc ho khan một tiếng, nắm lấy đuôi tóc đang rủ xuống bên hông cuộn tròn trên đầu ngón tay, có chút mất mặt giải thích: "Chuyện là vầy, Hàn Diệp đã cứu ta hai lần, suýt chút nữa đã chết rồi... cũng không phải là y không được chết, tóm lại là ta thiếu y hai cái mạng, ta không quen thiếu nợ người khác, trả sớm một chút vẫn tốt hơn."

Lạc Minh Tây vỗ vỗ vai nàng: "Ta biết."

Dừng một chút, mới nói: "Hôm qua trong cung có tin tức truyền ra, ba ngày sau Gia Ninh Đế sẽ tứ hôn cho Hàn Diệp và Đế Thừa Ân trên triều."

Thân thể dưới lòng bàn tay hắn lập tức cứng đờ, sau đó giọng nói ra vẻ 'sao cũng được' của Nhậm An Lạc vang lên: "Chuyện huynh nói là tin tức đã cũ rồi, trong chuyến đi lần này, Hàn Diệp sớm đã nói với ta sau khi y hồi kinh sẽ lập tức thành thân. Thành thân thì thành thân đi, an tĩnh mà thành thân. Đế Thừa Ân tuy rằng ngang ngược kiêu căng, nhưng đối với Hàn Diệp lại dịu dàng như nước, chắc là sau khi thành hôn sẽ thay đổi..."

"Tử Nguyên."

Lạc Minh Tây cắt ngang âm thanh lải nhải của Nhậm An Lạc, ngước mắt lên, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: "Uyển Thư nói... Hàn Diệp ở trên núi Hóa Duyên thay muội đỡ một kiếm một chưởng?"

Nhậm An Lạc thần sắc cổ quái, nhìn trái nhìn phải, không chịu thẳng thắn thừa nhận, hàm hồ ho khan một tiếng, xem như trả lời.

"Ngươi dùng hết nội lực cứu hắn một mạng, tính ra vẫn còn thiếu hắn một lần."

Nhậm An Lạc không cam lòng gật đầu: "Hắn là Thái tử một nước, chắc hẳn gặp không ít tai họa, ta cũng thường xuyên lui tới Đông cung, nếu có cơ hội nhất định sẽ trả."

"Không cần, bây giờ muội có cơ hội trả rồi."

Nhậm An Lạc nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Tây: "Thật sao? Hắn lại gặp xui xẻo gì nữa hả?"

Lạc Minh Tây rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Ta có chuyện vẫn giấu muội, Đế Thừa Ân, nữ nhân này có lẽ... không xứng với Hàn Diệp."

———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play