Edit: Gấu Gầy
Chương 115
Hàn Diệp bước vào Mẫu Đơn các với trạng thái không mấy trầm ổn, nhưng chỉ chớp mắt, y đã điều chỉnh xong sắc mặt, quay đầu nhìn nữ tử đứng trước cửa sổ.
Tấn phục đỏ thẫm ôm lấy dáng người mảnh khảnh, trong đêm tối tĩnh mịch, phản chiếu bóng người vô cùng lạnh lẽo.
Hàn Diệp vững vàng tâm thái rồi mới nói: "Tử Nguyên, nàng muốn gặp ta?"
Nếu không phải muốn gặp y, nàng có thể trực tiếp cáo từ rời đi, chứ không cần tới hậu viện nghỉ ngơi.
Đế Tử Nguyên quay đầu lại, thần sắc có chút chần chờ hiếm thấy: "Hàn Diệp, ta có lời muốn nói với huynh."
"Là vì Đế Thừa Ân, hôm nay nàng ta đi theo là bởi vì....."
"Không liên quan đến chuyện này, thủ đoạn Đế Thừa Ân ngoan độc, ta biết huynh chỉ là nể mặt Bệ hạ."
Đế Tử Nguyên dừng một chút, lại nói: "Mạc Sương rất tốt, nếu nàng ấy làm Thái tử phi, không phải chuyện xấu."
Nét mặt Hàn Diệp sượng lại, lời đến bên miệng lại dừng, hơi cao giọng: "Ồ? Nàng đã nghĩ xa đến vậy rồi à, tính tình Mạc Sương phóng khoáng, quả thật không tệ."
Đế Tử Nguyên nhíu mày, lại nghe thấy Hàn Diệp hỏi: "Vậy nàng chờ ở đây, rốt cuộc muốn nói gì?"
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt đen huyền trầm lắng như một hồ nước sâu, lẳng lặng nhìn Hàn Diệp.
"Hàn Diệp, ta muốn giang sơn Đại Tĩnh."
Những lời này như chấn động trời long đất lở, nhưng Hàn Diệp chỉ hơi trầm mắt, không hề bất ngờ.
"Huynh đã sớm đoán được, không phải sao?"
Đế Tử Nguyên mở miệng nói.
Hàn Diệp đi tới bên cửa sổ, dừng trước bàn, cầm bình rượu lên rót một ly, từ từ uống cạn, một lúc sau, y quay người lại nhìn Đế Tử Nguyên.
"Không sai, ta đoán được. Nếu như nàng chỉ muốn chân tướng vụ án Đế gia mười năm trước được phơi bày rõ ràng, thì ngay sau ngày Hoàng tổ mẫu tự vẫn, nàng đã trở về Tấn Nam. Đế gia nắm giữ Tấn Nam đã trăm năm, một vạn kỵ quân đại doanh Túy Nam cũng nằm dưới sự khống chế của Lạc Xuyên, triều đình không làm gì được nàng. Nếu không phải không có mưu đồ, nàng sẽ không nhận ân chỉ của phụ hoàng, kế thừa tước vị Tĩnh An Hầu, nàng đã sớm trở về Tấn Nam làm vua một cõi của nàng rồi. Tử Nguyên, năm đó Hoàng gia bởi vì muốn độc chiếm giang sơn mà mưu hại Đế thị nhất tộc, một mạng của Hoàng tổ mẫu là không đủ, nàng muốn Hàn gia phải dùng giang sơn để trả, có đúng không? Một năm trước ở Mộc Thiên phủ, ta hỏi nàng có bằng lòng cùng ta trị vì giang sơn, nàng nói nàng không phải Đế Thịnh Thiên thứ hai, sau đó ta mới biết, hàm ý sâu xa trong lời nói của nàng hóa ra là như vậy."
"Tử Nguyên, ta chỉ muốn biết, nàng muốn Đại Tĩnh, bắt đầu từ khi nào? Lúc vào kinh một năm trước, hay là ở trước điện Nhân Đức?"
"Đều không phải."
m thanh bình thản của Đế Tử Nguyên vang lên, nặng nề mạnh mẽ, Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn nàng.
"Từ ngày phụ thân giao phong mật thư hạ lệnh quân Đế gia đến Tây Bắc cho ta, rồi tự vẫn trước từ đường, ta muốn, chính là thiên hạ của Hàn gia. Mười năm qua, hôn quân Đại Tĩnh vô đạo, giết hại trung lương, hoàng thất tàn bạo, tàn sát con dân, gian lận khoa cử khiến sĩ tử thiên hạ chịu uất ức, tham ô đường sông gây họa cho dân chúng vạn nhà. Hàn Diệp, Hàn gia sớm đã không còn tư cách đoạt quyền thống trị giang sơn thiên hạ, Hàn Trọng Viễn cũng không xứng làm vua."
"Đế Tử Nguyên!"
Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên, hoàn toàn không tìm được bất kỳ cảm xúc nào khác trên mặt nàng, giống như nàng căn bản không dùng tư cách cô nhi Đế gia để nói ra những lời này, mà chỉ là một bá tánh Đại Tĩnh bình thường nói những lời tàn khốc như vậy, làm cho y không cách nào cãi lại sự thật này.
Tay cầm ly rượu của y run lên, vẻ mặt mệt mỏi: "Cho nên, nàng muốn lấy lại một nửa giang sơn mà Đế gia đã nhường năm đó sao?"
Đế Tử Nguyên không trả lời.
"Tử Nguyên, sao phải nói ra? Nàng biết rõ chỉ cần nàng không nói, ta sẽ chỉ cản trở nàng, vĩnh viễn sẽ không chính thức đối địch với nàng, tại sao nàng lại chọn hôm nay nói ra?"
"Hàn Diệp, Tuệ Đức thái hậu hủy hoại Đế gia ta, Hàn Trọng Viễn tàn sát cả nhà ta. Ta muốn đoạt thiên hạ Hàn gia, sẽ quang minh chính đại đoạt lấy, không cần giấu huynh. Nếu huynh có thể ngăn cản ta, Đế Tử Nguyên ta thua tâm phục khẩu phục, sau này có mất mạng, cũng sẽ không đổ lỗi cho người khác. Nếu huynh không ngăn cản được, giang sơn tất đổi chủ."
Đế Tử Nguyên cô độc đứng thẳng, phong thái lẫm liệt, nói như vậy.
Hàn Diệp mím môi, đặt ly rượu trong tay lên bàn.
"Tử Nguyên, nàng có từng nghĩ, ta là Thái tử Hàn gia, nàng muốn đoạt thiên hạ Hàn thị, thì nhất định phải bước qua xác ta? Ta không chết, nàng không thể lên ngôi Hoàng đế."
Y từng bước đến gần Đế Tử Nguyên, cúi người, ánh mắt thâm trầm, trong mắt hiện lên tơ máu đỏ ngầu, chậm rãi lên tiếng: "Tử Nguyên, chúng ta không nói thù oán hai nhà Hàn Đế, không nói bá tánh thiên hạ, không nói mười năm xa cách. Đế Tử Nguyên, nàng.... muốn ta chết sao?"
Trong Mẫu Đơn các không tiếng động, yên tĩnh bức người.
Một lúc lâu sau, Đế Tử Nguyên ngẩng đầu: "Huynh là Thái tử Đại Tĩnh, ta là nhi nữ Đế gia, không tránh được thù oán hai nhà, cũng không tránh được bá tánh thiên hạ."
Nàng từ từ thu giọng, đón lấy ánh mắt Hàn Diệp, lời nói nhàn nhạt lại có hào khí ngút trời: "Hàn Diệp, ta với huynh không thù, huynh có ân với ta, Đế Tử Nguyên ta thiếu huynh một mạng. Dù tương lai chúng ta đối đầu trên triều đình, đời này của ta, ta sẽ không lấy mạng huynh, không làm tổn thương huynh."
Sự chắc chắn trong giọng nói của nàng không hề ít hơn so với lúc nàng nói muốn đoạt hạ giang sơn Hàn thị. Hàn Diệp bình tĩnh nhìn nàng: "Tử Nguyên, nàng đang ép ta phải đối địch với nàng."
"Đúng."
"Nếu nàng không dừng tay, sau này chúng ta phải trở mặt, Hàn Đế tranh đấu, đến lúc đó chúng ta cũng không bảo vệ được tính mạng đối phương. Tử Nguyên, đây là tử cục."
Tương lai Hàn gia thắng, sẽ không thể giữ lại nhi nữ Đế gia muốn đoạt giang sơn. Đế gia thắng, y là Thái tử tiền triều cũng sẽ phải chết. Đến lúc đó sống chết không thể do bọn họ định đoạt, vốn dĩ không có con đường thứ ba để đi.
Đế Tử Nguyên trả lời rất nhẹ: "Hàn Diệp, mười năm trước lúc ta quyết định đoạt lấy giang sơn Đại Tĩnh thì đã biết, giữa chúng ta.... là tử cục."
Thân phận một đời đối nghịch, là một thế cờ không thể giải. Cho nên nàng mới dùng tình bằng hữu kết giao, tuyệt đối không vượt qua một bước. Tử Nguyên, thật sự đến nước này, con đường sinh tử tranh giành đế vị, giữ lại mạng ta chẳng khác nào đoạt lấy mạng nàng, nàng sao lại không biết.
Bàn tay chắp sau lưng của Hàn Diệp chậm rãi siết chặt, ánh mắt nóng rực: "Tử Nguyên, sau khi Tả tướng bị giết, nếu nàng không trở về Tấn Nam, ta tất sẽ trợ giúp phụ hoàng, không nhân nhượng Đế gia nữa. Mạng của nàng, ta....."
Đế Tử Nguyên mím môi, nhìn Hàn Diệp.
"Điện hạ!"
Bên ngoài hành lang Mẫu Đơn các đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập, thị vệ liên tục hô lên: "Điện hạ, xảy ra chuyện rồi!"
Hàn Diệp nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Chuyện gì mà hốt hoảng?"
"Bẩm Điện hạ, vừa rồi trong cung truyền tin tới, Mộc Vương gia đã qua đời ở Tông Nhân phủ."
Hàn Diệp biến sắc, bước tới mở cửa ra: "Ăn nói bậy bạ, Mộc vương ở Tông nhân phủ, sao lại vô duyên vô cớ đột nhiên qua đời!"
Thị vệ thấp thỏm bất an, cúi đầu bẩm báo: "Điện hạ, Mộc Vương Điện hạ bệnh cũ tái phát, lúc Thái y chạy tới Tông Nhân phủ đã hết cách cứu chữa, vừa rồi Tông chính đã phái người vào cung bẩm báo Bệ hạ."
Hàn Diệp quay đầu, nhìn Đế Tử Nguyên thật sâu, không nói một lời, vội vã rời khỏi Mẫu Đơn các.
Có lẽ là ý trời, rốt cuộc nàng cũng không biết, nếu nàng thua, đến cuối cùng Hàn Diệp có lòng trắc ẩn nào đối với nàng không. Một lát sau, Đế Tử Nguyên thở dài, rời khỏi Mẫu Đơn các.
Uyển Thư canh giữ ngoài cửa, giương mắt im lặng không hỏi gì.
"Hỉ yến sợ là không tiếp tục được nữa, đi chào lão Vương gia, hồi phủ."
Đế Tử Nguyên dừng một chút, phất tay: "Uyển Thư, thừa dịp tối nay kinh thành hỗn loạn, trong cung không rảnh để ý đến những chuyện khác, bảo Minh Tây dẫn người tới gặp ta."
Uyển Thư chợt sững sốt: "Tiểu thư!"
Đế Tử Nguyên không trả lời, nhấc chân ra ngoài Vương phủ.
Dưới góc cửa sổ bên ngoài Mẫu Đơn các, mấy cành cây thưa thớt đột nhiên động đậy, Đế Thừa Ân che miệng dè đặt bước ra, thần sắc tái nhợt, vẻ mặt phức tạp, nhưng ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt còn lớn hơn kinh hoàng.
Đế Tử Nguyên muốn.. lại là giang sơn Đại Tĩnh, nàng chỉ là một nữ tử, lại vọng tưởng như vậy, quả thật buồn cười! Năm đó Tĩnh An Hầu không làm gì cả, chính là sợ chướng mắt Hoàng gia, nhưng vẫn rơi vào kết cục bị ép phải tự vẫn. Nếu Bệ hạ biết hiện giờ Đế Tử Nguyên muốn giang sơn Hàn thị, vậy Đế gia nhất định sẽ bị hủy trong chốc lát!
Ngay cả ông trời cũng đang giúp nàng! Trên mặt Đế Thừa Ân lộ ra y cười âm trầm, nàng đột nhiên nhớ tới Hàn Diệp sẽ tìm nàng cùng rời khỏi phủ Minh vương, trấn định tinh thần vén váy chạy về phía tiền viện.
Tông Nhân phủ báo tang khiến hỉ yến của phủ Minh vương vội vàng kết thúc, Hàn Thụy mặc dù bị tước vương vị, nhưng cũng là trưởng tử của Gia Ninh Đế. Hoàng thất vốn không nhiều nhi tử, Mộc Vương qua đời, coi như là một chuyện lớn.
Xe ngựa Đông cung rời khỏi phủ Minh Vương, đi thẳng về phía hoàng cung.
Trong xe ngựa, vẻ mặt Hàn Diệp nghiêm nghị, Đế Thừa Ân cẩn thận nhìn y hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, Mộc vương gia....."
Mới nói nửa chừng, Hàn Diệp đã xua tay, nhìn Đế Thừa Ân: "Hỉ yến đã xong, điều kiện của ngươi ta đã hoàn thành, tương lai cũng nhất định sẽ bảo toàn tính mạng của ngươi. Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc Tả tướng giấu hoàng kim ở đâu chưa?"
Đế Thừa n hơi biến sắc, nắm chặt tay, cuối cùng không địch lại ánh mắt lạnh lùng của Hàn Diệp, nhếch môi có chút tự giễu.
"Mấy ngày trước, ta ở ngoài thư phòng nghe Ôn Sóc nói với Điện hạ đã tìm ra được vài chỗ, trong vài chỗ đó có biệt trang tướng phủ là nơi nghỉ dưỡng của lão phu nhân ở ngoại ô đúng không?"
Hàn Diệp nhướng mày: "Tiếp tục nói."
"Mấy tháng trước ta đã từng bí mật gặp Tả tướng một lần, tuy tướng phủ phái xe tới đón, nhưng từ nhỏ trí nhớ của ta rất tốt, nhớ đường xe ngựa đã đi, sau đó ta từng để cung nhân men theo đường đi mà ta nói, mới biết chỗ đó là biệt trang tướng phủ ở ngoại ô của Tả tướng."
"Vậy thì đã sao? Tả tướng gặp ngươi ở biệt trang, cũng không có nghĩa biệt trang là chỗ hắn giấu hoàng kim."
"Điện hạ đừng nóng vội, hôm sau ta trở về biệt viện Hoàng gia, phát hiện trên giày có chút phấn vàng."
Thấy Hàn Diệp cuối cùng cũng nhìn lại về phía nàng, Đế Thừa Ân cười cười: "Chuyện này ta chưa từng nói với ai. Điện hạ, cho dù tướng phủ giàu có cỡ nào, cũng không đến mức dùng phấn vàng để rải trong biệt trang nho nhỏ ở ngoại ô, ta đoán hoàng kim mất tích chín năm trước bị Tả tướng giấu ở đây."
"Ta biết rồi."
Tốc độ xe ngựa dần dần chậm lại, Hàn Diệp giơ tay vén màn, cổng Trùng Dương gần ngay trước mắt.
"Điện hạ, đến rồi."
Âm thanh thị vệ bên ngoài xe vang lên.
Xe ngựa dừng lại, Hàn Diệp bước xuống, thấy Đế Thừa Ân muốn đi theo, phất tay: "Ngươi không cần theo ta vào cung, cứ về đi."
Nói xong Hàn Diệp đi thẳng vào nội cung, Đế Thừa Ân lúng túng thu chân trước ánh nhìn soi mói của thị vệ trước cổng cung, nhưng nàng không tức giận, vẻ mặt lạnh nhạt quay về trong xe.
Một ngày nào đó, Hàn Diệp sẽ mềm lòng với nàng. Nàng không gấp, bằng lòng từ từ chờ đợi.
Sâu trong hoàng cung, tẩm điện đèn đuốc sáng trưng. Gia Ninh Đế đã sớm nhận được tin từ Tông Nhân phủ, ném vỡ chén trà trên bàn, lôi tiểu thái giám báo tin ra ngoài đánh ba mươi gậy.
Cung nhân trong điện đều bị đuổi ra ngoài, Triệu Phúc đứng ở một bên, liếc thấy Gia Ninh Đế ngồi trên giường sắc mặt ảm đạm, thở dài cẩn thận khuyên giải an ủi: "Bệ hạ, Mộc vương điện hạ đã.."
"Một đám khốn kiếp, cho dù Mộc vương phạm tội tày trời, thì cũng là nhi tử của trẫm, bọn chúng lại dám giấu không báo, khiến Mộc vương bệnh chết, đáng chết!"
Triệu Phúc im lặng, vừa bước chân ra đã thu trở về.
Nghe nói Mộc vương đã nhiễm phong hàn từ đầu năm, nhưng quan viên Tông Nhân phủ thấy Mộc vương chỉ là một Hoàng tử đã bị phế truất, nên không quan tâm đến, ngay cả đại phu cũng không mời. Nào ngờ sau khi vào xuân, bệnh tình của Mộc vương ngày càng nặng, hôm qua bệnh chết trong phòng giam ở Tông Nhân phủ, ngay cả thi thể cũng là một ngày sau mới phát hiện ra. Tông chính Tông Nhân phủ thấy chuyện lớn không hay, lúc này mới vội vàng mời thái y, lúc thái y đến, thi thể Mộc vương đã cứng đờ.
Thật đáng tiếc cho trưởng tử của Hoàng đế, mới ba mươi tuổi, đã quạnh quẽ cô độc chết trong phòng giam như vậy, đến cuối cùng còn không bằng người dân bình thường.
Triệu Phúc hiểu Gia Ninh Đế nhất, khi Mộc vương còn sống, hắn có thể không thích, kiêng kỵ đa nghi. Nhưng nếu có ai thật sự không đặt tôn nghiêm của hoàng thất vào mắt, khiến Mộc vương phải chết, chính là chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
"Truyền ý chỉ của trẫm, Tông chính Tông nhân phủ lừa gạt hoàng ân, chém đầu cả nhà, quan viên còn lại phạt bổng lộc một năm."
Tiếng hét ra lệnh âm trầm vang lên, sắc mặt Triệu Phúc chấn động, nhận lệnh lui ra ngoài.
Triệu Phúc vừa rời khỏi điện, đúng lúc thấy Hàn Diệp vội vàng chạy tới, hai người gặp nhau bên ngoài hành lang.
Hắn ngăn Hàn Diệp đang muốn vào điện, vẻ mặt khó xử: "Điện hạ, trong lòng Bệ hạ đau buồn, hạ chỉ không gặp bất kỳ ai, hay là ngày khác Điện hạ lại vào cung thỉnh an đi."
Trong điện vang lên tiếng ho khan thật thấp, Hàn Diệp sắc mặc lo lắng, nói: "Đã gọi Thái y tới bắt mạch cho phụ hoàng chưa?"
"Thái y vừa đi, Bệ hạ nộ khí công tâm, mấy ngày trước mới dưỡng khỏi một chút, sợ là lại tái phát."
"Bảo Thái y ở lại nội cung trông chừng."
Hàn Diệp phân phó một câu, lại nói: "Ta đến Tông Nhân phủ xử lý hậu sự của hoàng huynh trước, ngày mai lại vào cung cầu kiến phụ hoàng, thân thể phụ hoàng còn nhờ Triệu công công quan tâm nhiều."
Triệu Phúc liền nói 'Không dám nhận', thần sắc kính cẩn: "Điện hạ nói gì vậy, đây là bổn phận của lão nô."
Hàn Diệp gật đầu, thoáng nhìn trong điện đèn đuốc sáng trưng, sau đó trở về Đông cung.
Kinh thành và hoàng cung bởi vì chuyện Mộc vương đột ngột qua đời mà náo loạn xôn xao, chỉ có phủ Tĩnh An Hầu canh phòng nghiêm ngặt. Lúc này đã tới đêm khuya, Hầu phủ ba bước một thị vệ, năm bước một trạm gác, khác một trời một vực so với trạng thái thưa thớt lười biếng thường ngày, bên trong thư phòng lại càng yên lặng dị thường.
Uyển Thư vác trường đao trên vai, đứng thẳng người mạnh mẽ trước cửa phòng, ánh mắt thường ngày cười đùa hồn nhiên lúc này tràn ngập sát khí.
Đế Tử Nguyên ngồi ở trên, Lạc Minh Tây ngồi ở phía dưới cạnh nàng.
Uyển Cầm đứng bên cạnh bàn, vẻ mặt dịu dàng trầm tĩnh tự nhiên, cẩn thận mài mực giúp Đế Tử Nguyên.
Trong thư phòng từ trên xuống dưới, không còn chỗ trống, ánh mắt Đế Tử Nguyên quét qua một lượt những người trước mặt, khuôn mặt lạnh băng, nghiêm nghị lên tiếng.
"Rời khỏi Tĩnh An Hầu phủ, các ngươi phải giống như năm năm nay vậy, giả vờ như trước nay không biết gì cả. Sau lần gặp mặt này, cho đến khi giang sơn đổi chủ, ta sẽ không gặp riêng các ngươi nữa."
_____