Edit: Gấu Gầy
Chương 114
Mười một năm trước, cuối mùa thu, Đế Bắc thành treo đèn kết hoa. Khi đó Đế Tử Nguyên mới bảy tám tuổi, bỏ xe ngựa, hăng hái cưỡi ngựa chạy về Đế Bắc thành. Mấy ngày nữa là sinh thần của Tĩnh An Hầu, nàng ngày đêm ồn ào đòi về dự tiệc, Tĩnh An Hầu đành phải đưa nhi tử đến kinh thành, đổi khuê nữ cứng đầu ầm ĩ này về.
Vừa vào cửa phủ, đã nghe nói lão đầu tử đến núi Cửu Hoa, Đế Tử Nguyên xoay người nhảy lên tuấn mã, tươi cười chạy lên núi. Thật ra Tĩnh An Hầu khi đó vẫn còn trẻ, vừa tròn ba mươi, đang lúc tráng niên, Đế Tử Nguyên từ nhỏ đã thích bướng bỉnh với hắn, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã gọi phụ thân nàng là lão đầu tử.
Ra khỏi Đế Bắc thành, Đế Tử Nguyên mất một giờ mới tìm được Tĩnh An Hầu đang uống rượu một mình trong thạch đình ở lưng chừng núi Cửu Hoa.
Tĩnh An Hầu nhìn thấy khuê nữ choai choai của mình, nghiêm mặt chỉ vào thân hình đầy bụi đất của nàng: "Một đại cô nương, về phủ cũng không rửa mặt chải đầu, dáng vẻ như vậy, còn ra thể thống gì!"
Đế Tử Nguyên cười hì hì, chạy đến trước mặt Tĩnh An Hầu, ngừng một lát bướng bỉnh uống cạn chén trà trên bàn đá: "Cha à, lúc trước người ném con vào doanh trại nhà chúng ta, sao không nghĩ tới con cũng là một cô nương. Bây giờ thấy Bệ hạ thật sự nhận con dâu là con đây, vào kinh thành cũng không thông thạo cầm kỳ thư họa, hối hận rồi chứ gì."
Tĩnh An Hầu nhướng mày: "Ai dám nói khuê nữ ta không được."
Hắn về Đế Bắc thành nửa năm, để Đế Tử Nguyên một mình ở lại kinh thành, vốn đã rất đau lòng, nếu có ai dám nói khuê nữ nửa câu không hay, hắn cũng không phải người mềm mỏng, nhất định sẽ đến đập cửa.
"Cha à, dựa vào danh tiếng Đế gia chúng ta, ai dám chọc con a, con ở trong kinh thành vẫn luôn nghênh ngang đi lại!"
Đế Tử Nguyên tính khí thế nào, Tĩnh An Hầu sao lại không biết, tiểu Thái tử Hàn gia ôn hòa hiền hậu trung thực, nha đầu này sẽ không chịu thiệt. Trong lòng dân chúng, hai nhà cũng coi như là thế gia, nhưng dù sao Hoàng gia không thể so với dân chúng tầm thường, Tĩnh An Hầu vỗ đầu Đế Tử Nguyên một cái, rót cho nàng một chén trà ly, nói lời thấm thía: "Tử Nguyên, bây giờ con còn nhỏ, Bệ hạ sẽ chỉ cảm thấy tính tình con hồn nhiên, chờ ngày sau con vào cung làm dâu Hoàng gia, không thể làm càn như bây giờ nữa."
Tĩnh An Hầu hiếm khi nghiêm túc như vậy, Đế Tử Nguyên thu lại ý cười đùa trong mắt, lặng lẽ đứng thẳng.
"Tử Nguyên, cha nói với con, quân chính là quân, thần chính là thần, thiên hạ không thể có hai chủ, cho dù công lao của Đế gia chúng ta năm đó có cao hơn nữa, cũng không thể vượt qua giới hạn Hoàng gia, nếu không sẽ là tai hoạ với Tấn Nam và Đế gia. Con phải nhớ kỹ, với tư cách là thần tử, trung thành với quân chủ là bổn phận, với tư cách là người Đế gia, bảo vệ bá tánh cũng là bổn phận."
Đế Tử Nguyên từ nhỏ thông minh, hiểu hàm ý trong lời nói của Tĩnh An Hầu. Nếu không phải sợ hoàng thất không yên tâm với Đế gia, phụ thân sẽ không đưa nàng vào kinh thành, thực hiện hôn sự năm đó Thái tổ quyết định.
Chỉ là tính tình nàng phản nghịch, lập tức ngẩng đầu cười 'hì hì' hỏi Tĩnh An Hầu: "Cha à, vậy nếu tương lai có một ngày trung thành với quân chủ thì sẽ không bảo vệ được bá tánh, còn bảo vệ bá tánh thì sẽ khó trung thành với quân chủ, vậy phải làm sao đây?"
Từ ngày Tĩnh An Hầu tự vẫn ở từ đường, đã từng có một đoạn thời gian rất dài, ngay cả một khắc Đế Tử Nguyên cũng không muốn nhớ tới Đế Vĩnh Ninh, còn cố quên đi lời ông từng nói.
Nàng vẫn luôn trách cứ Tĩnh An Hầu, sao ông có thể chỉ vì mấy phong mật thư cấu kết với Bắc Tần không biết thật giả mà bỏ rơi dân chúng Tấn Nam và già trẻ Đế gia, cứ như vậy gánh lấy tiếng xấu mà chết trước từ đường lạnh băng. Sao ông có thể để lại Đế gia cho một đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi, sao không thể sống tiếp để chứng minh mình trong sạch?
Mười một năm sau, Đế Tử Nguyên nhìn phong thư không tầm thường trong tay, trong lòng tràn đầy hối hận, nhớ lại màn đối thoại mười mấy năm trước vô cùng rõ ràng.
Khi đó, Tĩnh An Hầu nhìn nàng, vẻ mặt bình thản nghiêm túc, cười cười một lúc lâu, đứng dậy, nhìn về chân núi Đế Bắc thành. Nơi đó thành trì sừng sững, khói bếp lượn lờ về phía chân trời, hòa thuận an bình.
"Quân nặng không bằng nước, nước nặng không bằng dân, Tử Nguyên, lời này, con hãy nhớ kỹ."
Những lời này, là ranh giới cuối cùng mà phụ thân cố thủ cả đời, nàng làm sao quên được!
Phong thư bị gắt gao siết chặt, nàng trầm mặc tựa vào giá sách, nhìn chỗ ấn tỷ trên đầu ngón tay, nghẹn ngào khó tả, người run lên.
Đây là thư từ qua lại năm đó giữa Gia Ninh Đế với phụ thân, Hàn Trọng Viễn ở trong thư cười nói gần đây mệt mỏi lười biếng, sau này mật thư đưa đến Tĩnh An Hầu phủ chỉ ấn ngọc tỷ, không đề tên nữa, cũng ước định chỉ hai người biết thôi. Với tính tình của phụ thân, chỉ cần Gia Ninh Đế căn dặn, ông đương nhiên sẽ không nói với người thứ hai, mật thư bí mật qua lại cũng chỉ có hai người bọn họ biết. Mật thư lúc trước được nàng trân trọng như báu vật, cho rằng Thái hậu bắt chước bút tích viết ra cũng chỉ ấn ngọc tỷ Thiên tử, chứ không đề tên.
Trong thiên hạ chỉ có Gia Ninh Đế mới viết ra được phong mật thư kia, người mười một năm trước phái phụ thân dẫn binh đến Tây Bắc..... là Gia Ninh Đế!
Phụ thân kiêng kỵ vốn dĩ không phải Thái hậu, ông đã đoán được người bày ra tất cả là Hàn Trọng Viễn, vì Đế thị nhất tộc và tám vạn tướng sĩ chinh chiến Tây Bắc, nên mới bỏ lại con thơ, tự vẫn trước từ đường ở Đế Bắc thành, muốn nói với đế vương ở xa vạn dặm kia..... tất cả uy hiếp của Đế gia đã tan thành mây khói theo cái chết của ông.
Nhưng kết quả thì sao.... Gia Ninh Đế xử trảm cả Đế gia, Thái hậu vẫn tàn sát tám vạn quân Đế gia ở núi Thanh Nam, cái chết của phụ thân nàng không đổi được chút thương xót nào của Hoàng gia!
Chỉ có tàn sát cùng máu tươi, nghi ngờ và phản bội.
"Tiểu thư."
Âm thanh chần chờ vang lên ngoài cửa, đương như cảm giác được trong thư các không bình thường, Uyển Thư thò đầu vào dò xét, nhỏ giọng nói: "Sắc trời đã muộn, nếu người không muốn đến phủ Minh vương, ta bảo quản gia đi một chuyến, nói thân thể người không khoẻ....."
"Không cần."
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn sắc trời tối đen, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: "Đi chuẩn bị xe."
"Vâng."
Uyển Thư thoáng nhìn sắc mặt của Đế Tử Nguyên, hơi sợ hãi, gật đầu lui xuống.
Đế Tử Nguyên bỏ phong thư này vào trong tay áo, cầm quyển công thức nấu ăn rời khỏi Quy Nguyên các, bước ra ngoài sân. Nàng dừng chân xoay người lại, nhìn thư các cũ kỹ, hít sâu một hơi, giấu toàn bộ vẻ khác thường trong đáy mắt, sau đó không quay đầu lại, bước ra khỏi sân.
Đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng guốc mộc mơ hồ vọng lại.
Phủ Minh Vương, lúc này đôi tân nhân đã bái đường xong, yến tiệc bắt đầu. Minh Vương là huynh đệ duy nhất của Thái tổ vẫn còn sống, đức cao vọng trọng, Thái tử xuất hiện cũng là hợp tình hợp lý, y tới không sớm không muộn, nhưng lúc người bên cạnh xuất hiện quả thật làm người ta giật mình.
Ai cũng không ngờ Đế Thừa Ân sẽ xuất hiện cùng Thái tử ở Vương phủ, mấy ngày trước tin đồn về Thái tử và công chúa Bắc Tần mới truyền đi xôn xao, hôm nay lại dẫn Đế Thừa Ân tham dự hỉ yến, làm như vậy, nhất định khiến Tĩnh An Hầu quân đến tham dự khó chịu.
Nhưng phải thừa nhận rằng, nếu bỏ qua thân phận khó xử của Đế Thừa Ân, nàng và Thái tử cùng nhau xuất hiện, trai tài gái sắc, cũng coi như xứng lứa vừa đôi.
Cũng may hỉ yến đã qua hơn nửa nhưng Tĩnh An Hầu quân vẫn chưa xuất hiện, tất cả khách khứa đều thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Minh vương cũng đen mặt lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ không đến cũng tốt, miếu nhỏ này của ông, quả thực không chứa được hai vị Phật sống.
Nào ngờ lúc yến tiệc sắp kết thúc, Đế Tử Nguyên lại đến. Nàng mặc Tấn phục đỏ thẫm, phong thái cao quý xuất hiện ở chính đường, lập tức thu hút ánh mắt cả sảnh đường.
Minh Vương thấy Đế Thừa Ân đến hậu viện, trong sảnh chỉ còn lại một mình Thái tử, vẻ mặt mới thả lỏng một chút, tiến lên chào hỏi hàn huyên.
"Vương gia, Tử Nguyên đến muộn, Vương gia đừng trách."
Đế Tử Nguyên chắp tay thỉnh tội, vẻ mặt chân thành, cầm quyển công thức nấu ăn trong tay áo ra đưa tới trước mặt Minh Vương: "Nghe nói Vương gia thích món ăn dân gian, ta tìm một quyển công thức nấu ăn, mong có thể lọt vào mắt Vương gia."
Chỉ là cưới cháu dâu qua cửa, vơi thân phận của Đế Tử Nguyên, nàng chịu tới đã rất nể mặt Minh vương rồi. Minh vương nghe rất dễ chịu, nhận lấy quyển công thức nấu ăn, cười nói: "Hầu quân nói gì vậy, nào, Hầu quân mời ngồi."
Minh vương dẫn Đế Tử Nguyên vào tiệc, đi vài bước mới khôi phục tinh thần, âm thầm kêu khổ, với địa vị của khách khứa hôm nay, có thể ngồi ở hàng trên cũng chỉ có Hàn Diệp. Cũng may tuy ông tuổi tác đã lớn, nhưng công phu giả ngốc lại không kém chút nào, ông thả Đế Tử Nguyên cạnh chỗ ngồi của Hàn Diệp như không có chuyện gì, sau đó bưng ly rượu đi mời rượu khách khứa rất tự nhiên.
Hàn Diệp ngồi vững như Thái Sơn, giống như thấy thần tử bình thường, gật đầu với Đế Tử Nguyên, kính rượu. Đế Tử Nguyên cầm ly nghênh đón, nhưng lại tránh đụng ly rượu trong tay Hàn Diệp, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn cả Hàn Diệp.
Hàn Diệp bất giác trầm xuống, có chút tự giễu, uống cạn rượu trong ly.
Trong đại sảnh vẫn rất náo nhiệt, nhưng ánh mắt mọi người vẫn không tự chủ nhìn lên hàng ghế trên, nhìn Thái tử tao nhã tôn quý của bọn họ, nhìn Tĩnh An Hầu quân oai phong lẫm liệt của bọn họ, lúc này nhìn lâu rồi, sẽ dễ dàng cảm khái. Đây mới thật là một đôi trai tài gái sắc khảm ngọc dát vàng, khí thế này, cảm giác tương xứng này quả thực chính là hoàng và hậu, long và phượng!
Cảm khái mà bọn họ dành cho Đế Thừa Ân nửa canh giờ trước đã sớm bị ném thật xa, cũng hết cách, cảm giác tồn tại của Đế Tử Nguyên quá cường đại, người bình thường thật đúng là không thể so sánh được!
Đế Tử Nguyên không phải là người giận cá chém thớt, Hàn gia tuy sai nhưng Hàn Diệp không sai. Mới vừa rồi nàng tránh ly rượu của Hàn Diệp chỉ là phản ứng tự nhiên nhất thời, lúc này nhìn thấy thần sắc y lạnh lùng, dừng một chút mới lên tiếng: "Hàn Diệp....."
"Điện hạ."
Vừa mới mở lời, một âm thanh yểu điệu vang lên, Đế Thừa Ân mỉm cười xuất hiện bên cạnh Hàn Diệp, hành lễ một cái, sau đó thản nhiên ngồi vào chỗ của mình mới nhìn về phía Đế Tử Nguyên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Thừa Ân bái kiến Hầu quân."
Đế Tử Nguyên là thần, hiện giờ Đế Thừa Ân là Nhũ nhân của Hàn Diệp, quả thật không cần hành lễ với Đế Tử Nguyên.
Trong đại sảnh nhất thời có chút an tĩnh, Hàn Diệp nhíu mày, nhưng không quở trách Đế Thừa Ân.
Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Diệp, lời đến bên miệng lại dừng, rũ mắt nghịch nghịch ly rượu giữa các ngón tay. Thảo nào không khí sảnh đường lại kỳ quái như vậy, hóa ra là Thái tử mang theo gia quyến tới.
Đế Tử Nguyên nhếch khóe miệng, đúng lúc nhìn Minh Vương đến gần chỗ ngồi gần đó, cất giọng không cao không thấp: "Vương gia."
Ánh mắt Minh Vương cách không quá xa, Đế Tử Nguyên vừa lên tiếng, ông liền đáp lại: "Hầu quân có chuyện gì?"
Đế Tử Nguyên cười nói: "Nói ra thật xấu hổ, tửu lượng Tử Nguyên không tốt, hậu viện có chỗ nào an tĩnh nghỉ ngơi không."
Tửu lượng không tốt? Hình như cũng không uống được mấy ly mà, Minh Vương thầm nghĩ, lại nói: "Tất nhiên có, để bổn vương dặn người an bài Hầu quân đến hậu viện nghỉ ngơi."
Nói xong liền sai quản gia đích thân dẫn Đế Tử Nguyên về phía hậu viện.
"Điện hạ thứ lỗi, thần cáo lui."
Đế Tử Nguyên đứng dậy, hành nửa lễ với Hàn Diệp, nhanh chóng đi tới hậu viện.
Trong sảnh khách khứa trố mắt nhìn nhau, nếu người khác hành động như vậy, nói không chừng sẽ rơi vào tin đồn là bị Đế Thừa Ân ép đến xấu hổ phải rời chỗ. Nhưng Đế Tử Nguyên lại làm hết sức trôi chảy, dù không nói câu nào, nhưng ý tứ rõ ràng 'ta nhìn ngươi ngứa mắt, ta không muốn ngồi chung một chỗ với ngươi'.
Đế Thừa Ân duy trì nụ cười cứng ngắc, nhìn bóng lưng dần xa của Đế Tử Nguyên siết chặt tay.
Vẻ mặt Hàn Diệp vẫn luôn ôn hòa bình thản, khiến mọi người nhìn không ra sâu cạn.
Nhưng sau khi Minh vương phân phó đưa một chén trà giải rượu đến hậu viện, lúc quay người lại thoáng thấy thần sắc ấm áp của Thái tử Điện hạ đã nhạt đi, trái tim già nua trãi qua thăng trầm mấy chục năm nhất thời sáng tỏ.
Người trẻ tuổi bây giờ, đều thích giấu giếm như vậy, không thành thật chút nào. Nhưng nghĩ tới vị đa nghi trong hoàng cung kia, ông lại rất hiểu tình cảnh của Hàn Diệp, nhất thời có chút không đành lòng.
Minh Vương đưa mắt nhìn một vòng, gọi thị nữ phân phó một câu, mới cười tủm tỉm đi tới hàng ghế trên nói: "Điện hạ, trong phủ ta mới trồng mấy chậu hoa lan quý hiếm, nếu Điện hạ rảnh rỗi, chi bằng cùng ta đi xem một chút."
Hàn Diệp ngẩn ra, thoáng thấy Minh Vương sờ râu chớp mắt với y, đứng dậy gật đầu: "Sớm nghe nói thúc tổ thích trồng hoa, hôm nay đúng lúc ngắm nhìn một chút mới được."
Đế Thừa Ân nghe thấy lời này, đang muốn lên tiếng, đúng lúc một thị nữ từ bên cạnh đi ra, đến trước mặt nàng, cung kính nói: "Nương nương, Vương phi mời người đến chính đường tụ họp."
Đế Thừa Ân nhướng mày, không thể không đi, vội vã hành lễ với Hàn Diệp, bị thị nữ dẫn đi.
Minh Vương thấy tảng đá ngáng chân đã bị thanh trừ, kéo cánh tay Hàn Diệp đi về phía hậu viện, nhỏ giọng thầm thì: "Diệp nhi à, thúc tổ là đang tận lực để giúp con. Năm đó ta nhận ân tình của tổ phụ con, hôm nay trả hết trên người con, con có lời gì nói mau đi. Ta thấy nha đầu Đế gia đang tức giận, hôn sự với Bắc Tần con không trốn thoát được rồi, con mau nói rõ ràng với khuê nữ Đế gia đi, đừng làm người ta chậm trễ tìm hôn phu tốt."
Minh vương kéo Hàn Diệp đi thẳng đến Mẫu Đơn các trong hậu viện, sau đó mở cửa ra, đẩy Hàn Diệp vào.
Sau đó ông vỗ vỗ tay, sờ râu cười cười, khẽ ngâm nga giai điệu rời đi.
Già rồi, làm chút việc thiện, coi như tích phúc cho con cháu!
______