Edit: Gấu Gầy

Chương 106

Cả Đông cung trở nên hỗn loạn, buổi trưa Thái tử và Ngũ hoàng tử đến trường săn để luyện tên nói chuyện cũ, đến gần tối trở về lại máu me khắp người, ngay cả đại công chúa Bắc Tần mới vào kinh thành cũng thương tích đầy mình.

Nghe nói gặp phải gấu mù ở sâu trong rừng, tin tức truyền về Đông cung rất nhanh, ngự y đã chuẩn bị xong từ sớm. May là 'sấm to mưa nhỏ', Thái tử chỉ bị thương ở bả vai và cánh tay, ngược lại vết thương trên đùi công chúa Bắc Tần không nhẹ, sợ là phải điều dưỡng cả tháng mới có thể đi lại được.

Hai người đều bị thương, Ngũ hoàng tử hộ tống bọn họ trở về gấp đến nỗi ướt đẫm mồ hôi, không quan tâm lễ nghi phép tắc, trực tiếp khiêng hai người vào nội điện Đông cung, một người giường trái, một người giường phải, cũng rất cân xứng.

Mãi đến khi ngự y cẩn thận kiểm tra vết thương cho Hàn Diệp xong, xác định không có gì đáng ngại, Hàn Việt mới thở phào nhẹ nhõm. Mạc Sương nằm một bên vẫn nhìn chằm chằm tình trạng của Hàn Diệp, lúc này mới lộ ra nụ cười, nhất thời quên mất vết thương đang được bôi thuốc, đau quá gào loạn lên.

Lúc này Hàn Việt mới nhớ tới còn có người này, nhất thời có chút đau đầu. Đại công chúa Bắc Tần ở trong biệt viện Hoàng gia, ngày mai vốn phải đến yết kiến phụ hoàng, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ bị thương chân, còn bị hắn đưa về Đông cung. Nhưng người ta đang bị thương như vậy, cũng không thể trực tiếp đuổi đi được.

Hàn Việt đang định nháy mắt ra hiệu với Hàn Diệp, bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy nữ tử người mặc cung trang màu xanh nhạt, nhẹ nhàng bước vào. Hàn Việt nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.

Hắn đã từng nhìn thấy Đế Thừa Ân dùng thân phận của Đế Tử Nguyên để xuất hiện trong yến tiệc Hoàng gia, tất nhiên vừa nhìn đã biết người tới là ai. Sau thọ yến ở điện Nhân Đức, bởi vì kiêng dè cái chết của Thái hậu, đối với chuyện Đế gia, hầu hết các triều thần lựa đều tránh né không dám thảo luận, hơn nữa Đế Tử Nguyên thật sự đã xuất hiện, khiến cho ánh mắt chú ý của toàn bộ kinh thành đều đặt ở Tĩnh An Hầu phủ, làm gì còn ai nhớ tới vị đã từng là Đế tiểu thư này. Mấy ngày trước nghe nói phụ hoàng gả nàng cho hoàng huynh làm Nhũ nhân, không ngờ nàng không chỉ đảm đương thân phận này, còn đảm đương đến rất nghiêm túc, rất bình thản.

Đế Thừa Ân bước đi rất nhanh, đầu tiên nàng hành lễ với Ngũ hoàng tử, rồi mới dẫn thị nữ đến trước mặt Hàn Diệp, vẻ mặt dịu dàng uyển chuyển, ánh mắt ân cần: "Điện hạ, trong cung truyền tin người gặp phải thú dữ ở trường săn, vết thương có nghiêm trọng không?"

Thấy nàng xuất hiện, vẻ mặt Hàn Diệp không thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói: "Không có gì, vừa rồi ngự y đã chẩn trị, chỉ là chút vết thương ngoài da."

Đế Thừa Ân không hề cảm thấy buồn tủi trước thái độ lạnh nhạt của Hàn Diệp, vẫn bình tĩnh phân phó cung nhân đun thuốc bổ mang lên.

Mạc Sương chống cằm thú vị nhìn xem, đảo mắt một vòng, hô lên: "Vị nương nương này, ta cũng đang bị thương, làm phiền nương nương cũng giúp ta đun một bát đi, nghe nói Tuyết Liên rất bổ, nhớ bỏ nhiều một chút nhé."

Mạc Sương híp mắt cười, dáng vẻ như một cô nương hương dã mới vào kinh, khiến Hàn Việt đứng bên cạnh nhịn không được, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Sắc mặt Đế Thừa Ân khẽ biến, tin tức Thái tử và đại công chúa Bắc Tần cùng bị thương đã truyền về từ sớm, nữ tử này dáng vẻ ngông cuồng, Đế Thừa Ân tất nhiên đã đoán ra thân phận của nàng, chẳng qua là giả vờ không biết thôi.

"Công chúa lo nghĩ nhiều rồi, Thừa n tất nhiên cũng đã chuẩn bị một phần cho Công chúa."

Nàng xoay người lại, thờ ơ hành lễ.

"Thừa n?"

Mạc Sương dựa người trên giường: "Thì ra ngươi chính là Đế Thừa Ân."

Mạc Sương làm như không nhìn thấy Đế Thừa Ân đột nhiên thay đổi sắc mặt, nàng cười đầy ẩn ý: "Nghe nói Bệ hạ đã ban ngươi cho Đông cung làm Nhũ nhân của Thái tử, nói thế nào thì ngươi cũng đến sớm hơn bổn công chúa, sau này bổn công chúa vào Đông cung, còn nhờ ngươi chỉ điểm nhiều hơn mới phải."

Đế Thừa Ân lạnh mặt, rũ mắt xuống, hồi phục dáng vẻ không nặng không nhẹ, mới đáp: "Công chúa nặng lời, Thừa Ân không dám."

Mạc Sương thấy nàng không nóng không lạnh, không hề tức giận, nhíu mày. Nghe nói nữ tử này tính tình rất kiêu căng, sao bây giờ lại thành bộ dáng vâng vâng dạ dạ như vậy, thật là không thú vị chút nào.

Trong nội điện, Hàn Việt đứng một bên nhìn hai người ngươi tới ta lui, thầm than: Cục diện hỗn loạn như vậy, cũng may mà hoàng huynh bên cạnh hắn vẫn vững như Thái Sơn. Hắn đang định lên tiếng xoa dịu bầu không khí căng thẳng thì một giọng nói bất chợt vang lên bên ngoài.

"Thái tử đâu?"

Một tiếng hỏi uy nghi trầm ổn, trong kinh thành, nữ tử dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện ở Đông cung không đếm được mấy người.

Hàn Việt nhìn về phía hoàng huynh nhà hắn một chút, chỉ thấy chân mày Hàn Diệp giật giật, tự giác âm thầm lui sang một bên.

"Bẩm Hầu quân, Điện hạ đang nghỉ ngơi trong điện."

Cung nữ còn chưa dứt lời, một bóng người đã dứt khoát đi vào trong điện. Người tới khoác áo choàng đen tuyền, đi một đôi giày xanh có hoa văn vàng, bước thẳng đến chỗ giường bên trái của Hàn Diệp.

Sắc mặt của Đế Tử Nguyên hơi thâm trầm, chân mày nhíu lại, cho đến khi tới gần Hàn Diệp, thấy y vẫn sinh khí dồi dào mới giãn ra. Lúc Hàn Việt thấy sắc mặt nàng dịu xuống, hắn thậm chí cảm giác được toàn bộ người hầu trong nội điện đều không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhíu mày, mấy tháng không gặp, uy thế của Tĩnh An Hầu quân này lại ngày càng ngày mạnh rồi.

"Trong rừng có nhiều dã thú, sao chạy vào mà không mang theo thị vệ?"

Đế Tử Nguyên cởi áo choàng, lộ ra tà áo đỏ thẫm bên trong, hiển nhiên là gấp gáp chạy đến, mái tóc dài được vấn qua loa bằng trâm gỗ, dáng vẻ trông rất tùy ý.

Cung nữ cẩn thận tới gần, nhận lấy áo choàng trên tay nàng, lui sang một bên.

Nghe vậy, thần sắc Mạc Sương có chút không được tự nhiên, lúng túng quay sang chỗ khác. Bởi vì nàng nhất thời hành động theo cảm tính, thiếu chút nữa đã để cả hai chết trong tay gấu đen, thực sự quá mất mặt.

"Lạc đường trong rừng, nhất thời không để ý đã đi xa."

Hàn Diệp cười đáp.

"Thái y nói thế nào?"

"Không cần lo lắng, thái y nói dưỡng thương nửa tháng là được."

Không giống với sự lãnh đạm khi Đế Thừa Ân hỏi, Hàn Diệp thành thành thật thật trả lời, không hề giấu giếm.

Chỉ cần có mắt quan sát đều có thể nhìn ra Thái tử đối với Đế Tử Nguyên vô cùng kiên nhẫn.

Mạc Sương thu lại nụ cười trên mặt, có chút cảm khái. Nàng liếc mắt thấy bàn tay Đế Thừa Ân đang siết chặt, lập tức hiểu rõ. Xem ra Đế Thừa Ân đối với Tĩnh An Hầu quân không chỉ là oán hận bình thường thôi đâu.

Cũng đúng, nếu nàng là Đế Thừa Ân, sợ rằng đã sớm phát điên rồi.

Đế Tử Nguyên cởi áo ngoài của Hàn Diệp ra, thấy vết thương trên vai y, nhíu mày: "Ta mang chút thuốc trị thương tới đây, là Trường Thanh lấy về từ chỗ lão đầu Tịnh Huyền ở Thái Sơn kia, hiệu quả không tệ."

Vén một cái như thế, nửa bả vai của Hàn Diệp lộ ra trước mắt mọi người, Đế Tử Nguyên vẫn rất thản nhiên, không chút ngượng ngùng, nhìn Trường Thanh đang đứng ở cửa, nói: "Mang thuốc trị thương vào đây."

Thái giám cung nữ ở trong điện đều cúi gầm mặt, Mạc Sương trợn to mắt, Đế Thừa Ân lúng túng đứng im lặng đứng một bên, Hàn Việt nhìn trời, làm bộ không thấy.

Hàn Diệp ho khan một tiếng, có chút không được tự nhiên, vành tai bất giác đỏ lên.

Trường Thanh cầm bình thuốc sứ đi vào, Đế Tử Nguyên nhận lấy, đưa mắt nhìn một vòng trong điện rồi nói: "Thái tử bị thương, không chịu được gió lạnh, ở đây không cần nhiều người hầu hạ như vậy."

Sắc mặt Đế Thừa Ân trắng bệch, xoay người lại: "Điện hạ, Thừa Ân cáo lui."

Nói xong dẫn cung nữ lui xuống, không dám chạm mắt với Đế Tử Nguyên.

Đế Tử Nguyên cũng lười nhíu mày, nhìn Mạc Sương: "Công chúa còn chưa chính thức nghị hôn với Điện hạ, không thích hợp ở lại Đông cung . Ta đã chuẩn bị thuốc trị thương, chọn một vài cung nữ lanh lợi cho Công chúa, sẽ chăm sóc cẩn thận cho người ở biệt viện trong một tháng. Sắc trời đã muộn, chi bằng Công chúa sớm trở về biệt trang tịnh dưỡng, tránh mất thời gian."

Lời nói của Đế Tử Nguyên rất trôi chảy uy nghiêm, mọi người quả thật không ai nhìn ra điểm nào không được tự nhiên trên mặt nàng. Hàn Việt âm thầm chậc lưỡi, cuối cùng cũng hiểu vì sao mười mấy năm qua Thái tử vẫn luôn nhớ tới nữ nhi Đế gia này. Tĩnh An Hầu quân trải qua rèn luyện trên triều đình, dáng vẻ 'một người làm quan cả họ được nhờ' chẳng khác gì nam nhân, uy thế này, đừng mong có ai đe doạ được Đế gia, rõ ràng đại công chúa Bắc Tần mới là đối tượng nghị hôn với hoàng huynh, nhưng nàng lại càng giống Thái tử phi Đông cung hơn!

Đế Thừa Ân kia căn bản không cùng cấp bậc, chỉ có công chúa Bắc Tần còn có thể chống đỡ một chút, nhưng vẫn hơi non tay.

Mạc Sương bị ánh mắt của Đế Tử Nguyên làm cho ngẩn người, nhíu mày, gật đầu: "Hầu quân suy nghĩ chu đáo, Mạc Sương đa tạ trước. Bên cạnh ta đã có hộ vệ theo cùng, không cần Hầu quân đặc biệt sai người hộ tống."

"Như vậy cũng được."

Đế Tử Nguyên gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt.

"Thái tử điện hạ, Mạc Sương cáo lui."

Mạc Sương dứt lời, vỗ vỗ tay, hộ vệ Bắc Tần đang đợi ở ngoài điện lập tức đi vào, cẩn thận đỡ nàng ngồi lên ghế mềm rồi nâng ra ngoài, lại bị Mạc Sương ra hiệu dừng lại.

Nàng quay đầu, nhìn Đế Tử Nguyên, cười cười nói: "Hôm nay là ta mời Điện hạ cùng nhau vào rừng săn bắn, Điện hạ vì cứu ta nên mới bị thương, Hầu quân độ lượng, đừng trách nhầm Điện hạ."

Cả điện bỗng yên tĩnh, Đế Tử Nguyên giương mắt, nhìn Mạc Sương, đột nhiên lên tiếng: "Mạc Sương công chúa, lúc ta ở Tấn Nam đã từng nghe qua danh tiếng của Công chúa."

Mạc Sương nhướng mày: "Hả? Hầu quân từng nghe về ta?"

Đôi mắt Đế Tử Nguyên đen nhánh trong trẻo, chậm rãi nói: "Nghe nói võ nghệ Công chúa cao cường, hiên ngang bất khuất, nam nhi ở Bắc Tần không ai không ngưỡng mộ. Ta vốn tưởng rằng Công chúa không phải là phụ nhân chốn khuê phòng, sẽ không thích mấy chuyện ghen tuông gì đó. Nhưng hai lần nghe thấy Công chúa nói chuyện, thực sự.... trăm nghe không bằng một thấy."

Nghe vậy, Mạc Sương bỗng ngẩn ra. Mọi người trong điện đều cúi đầu, không dám thở mạnh, ngay cả Hàn Diệp cũng ngẩng mặt nhìn Đế Tử Nguyên, chỉ thấy sắc mặt nàng rất nghiêm túc, chợt quay mặt đi, trong mắt hiện lên ý cười.

Với tính tình của Đế Tử Nguyên, lời này đã rất nặng nề, nhưng từ miệng nàng nói ra, lại có cảm giác thản nhiên.

"Tĩnh An Hầu quân!"

Thống lĩnh thị vệ Tiêu Hằng bên cạnh Mạc Sương nhanh chóng thay đổi sắc mặt, định phản bác lại vài câu, lại bị Mạc Sương kéo lại. Nàng nhìn thật sâu vào Đế Tử Nguyên, một lúc lâu sau lắc đầu cười: "Hầu quân quả thật không phải người thường, là Mạc Sương nhỏ nhen rồi, Tiêu Hằng, về biệt viện."

Nói xong, nàng phất tay một cái, để hộ vệ Bắc Tần khiêng nàng ra khỏi điện.

Ngoài điện, Tiêu Hằng thật sự tức giận, càu nhàu nói: "Điện hạ, Đế Tử Nguyên kia khinh người quá đáng....."

Không nghĩ tới Mạc Sương xua xua tay, nói: "Ngươi cho rằng nàng thực sự vì mấy lời của ta mới tức giận sao, nàng phản ứng như vậy là vì ta khiến Thái tử bị thương. Ta vốn tưởng rằng Tĩnh An Hầu quân kia lòng dạ sắt đá, hoàn toàn không quan tâm đến Thái tử Đại Tĩnh, vậy nên mới cố tình khiêu khích nàng, không ngờ.... hai người này đúng là rất thú vị."

"Điện hạ, người thật sự không có ý định gả cho Thái tử Đại Tĩnh sao? Thuộc hạ thấy vị Thái tử này không hề giống trong lời đồn, hôm nay ngài ấy đã cứu người, hơn nữa, với tính cách võ công của ngài ấy, cũng hiếm thấy ở Bắc Tần."

Mạc Sương khoát tay áo, chống cằm: "Để ta suy nghĩ một chút, nam nhân tốt như vậy, ta lại gặp muộn hơn Đế Tử Nguyên những mười mấy năm, thật là đáng tiếc."

Nàng lộ ra dáng vẻ đấu tranh tư tưởng, nhìn về phía thống lĩnh thị vệ của nàng với mấy hộ vệ Đại Tĩnh, sầu não nói: "Hay là, ta hạ giá xuống, tranh đoạt thử xem?"

Tiêu Hằng nhìn Công chúa nhà mình lẩm bẩm, đen mặt không nói nên lời.

Trong điện, Ngũ hoàng tử ngoan ngoãn dẫn đám người hầu lui ra, để lại Hàn Diệp y phục không chỉnh tề và Đế Tử Nguyên dáng vẻ nghiêm túc.

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play