Edit: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy

Chương 105

Ngũ hoàng tử sau đại hôn đến Giang Nam du ngoạn đã trở về, Hàn Diệp mời hắn đến trường săn nói chuyện cũ.

Thời gian vẫn còn sớm, Hàn Diệp thay kỵ trang*, luyện bắn tên trên đất trống, Ngũ hoàng tử Hàn Việt không thích múa đao động kiếm, ngồi bên cạnh nhìn.

Hàn Diệp vô cùng nghiêm túc, bắn xong mười mũi tên, không trượt phát nào, toàn trúng hồng tâm.

Hàn Việt vỗ tay khen hay: "Nhị ca, thật nên để mấy công tử thế gia trong kinh sư đều đến Tây Bắc một chuyến, những người này được nuôi dưỡng trong kinh thành, ai nấy đều ăn chơi trác táng."

Trán Hàn Diệp thấm mồ hôi, giao cung tên cho người hầu, cười nói: "Nói như vậy, không phải đệ là người đầu tiên nên đến Tây Bắc sao, con cháu thế gia trong kinh thành có càn quấy đến đâu, cũng không thấy ai cả ngày ăn chay niệm Phật như đệ. May mà hiện giờ đệ đã thành thân, cũng coi như để cho phụ hoàng an lòng, nếu không bọn ta ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ ngày nào đó đệ nghĩ không thông sẽ quy y cửa Phật. Vương phi của đệ không tệ, dạy dỗ đệ có chút nhân khí rồi."

Hàn Việt cười cười có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt lại thông suốt ôn hoà: "Hoàng huynh, hiện giờ chúng ta đều lớn cả rồi, có vài lời đệ muốn nói thẳng với huynh. Mẫu phi đệ xuất thân thấp hèn, qua đời sớm, đệ và Cửu đệ lại trạc tuổi nhau, hồi nhỏ tuy rằng có huynh che chở, nhưng vẫn khó tránh làm Tề phi nương nương ngứa mắt. Đệ là người Hoàng gia, nếu từ nhỏ yêu thích Phật duyên, có thể làm phụ hoàng thương tiếc, còn khiến cho Tề phi thoải mái trong lòng, cớ sao lại không làm chứ. Chỉ là đọc Phật pháp lâu, không ngờ lại thành tâm tính như hiện nay, cũng coi như là phúc khí. Hoàng huynh thông minh như vậy, chút trò vặt này của đệ khẳng định không giấu được huynh."

Hàn Diệp nghe thấy chua xót, vỗ vỗ vai hắn, ngồi trên ghế gỗ bên cạnh, có chút thở dài: "Là ta không bảo vệ tốt cho đệ và An Ninh."

Lúc nhỏ, Hàn Việt và An Ninh cùng chung cảnh ngộ, khiến người làm huynh trưởng như y cũng phải quan tâm nhiều hơn.

"Nhị ca, đừng nói như vậy, mấy năm qua huynh đã chăm sóc bọn đệ đủ rồi. Dù sao hậu cung cũng do Tề phi nắm quyền, huynh là Thái tử, không thể can thiệp quá nhiều. Huống chi trên triều đình còn có tay chân của Đại hoàng huynh và Tả tướng khắp nơi, huynh còn phải quan tâm đến chuyện Đế gia....."

Hàn Việt dừng một chút, có chút ảo não: "Bỏ đi, không nói những chuyện mất hứng này, nghe nói hôm qua lúc sứ giả Bắc Tần vào kinh, vị đại công chúa Bắc Tần kia vẫn còn đang đối mặt với Tĩnh An Hầu ở Linh Tương lâu, hoàng huynh, phúc khí huynh hưởng được cũng không dễ dàng lắm nhỉ!"

Chuyện đại công chúa Bắc Tần đại náo Linh Tương lâu chưa đến một ngày đã được lan truyền xôn xao trong kinh thành, Hàn Việt muốn không biết cũng khó. Hắn chỉ buồn cười, nhị ca của hắn dáng vẻ đường đường như này, thông minh cơ trí như vậy. Số đào hoa đời này, sao đều là cô nương không thể tưởng tượng nổi như vậy chứ?

Hàn Diệp hiếm thấy bị cười nhạo, đang định lên tiếng, lối vào trường săn bỗng vang lên từng trận vó ngựa.

Hai người ngẩng đầu, thấy một nữ tử mặc kỵ trang khác lạ ngồi trên lưng ngựa, nét mặt anh dũng, khí thế hiên ngang, chạy thẳng về phía đất trống, thị vệ theo sau nàng cũng dũng mãnh ngang ngược, vừa nhìn đã biết là người ngoại bang.

Vị đại công chúa Bắc Tần này dung mạo không tệ, thật sự cưới vào cửa cũng không phải không thể, Ngũ hoàng tử chớp chớp mắt với Hàn Diệp, nhoẻn miệng cười.

Đám thị vệ Bắc Tần sớm đã bị Cấm vệ quân ngăn lại, chỉ có thân phận Mạc Sương đặc thù, Cấm vệ quân mới không dám tuỳ ý ngăn cản. Tốc độ Mạc Sương chậm lại, nắm chặt dây cương đi thẳng đến trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống Hàn Diệp cùng ngũ hoàng tử đánh giá một lát, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Hàn Diệp, nhướng mày: "Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp?"

Hàn Diệp nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt liếc một cái: "Công chúa Bắc Tần Mạc Sương?"

Mạc Sương vui vẻ: "Không sai, chính là bổn công chúa."

Nàng chậc chậc hai tiếng: "Dáng vẻ này của người đúng là rất tuấn tú đúng như lời đồn, khó trách sắc mặt Tĩnh An Hầu quân kia đối với ta không tốt lắm, thì ra là như vậy."

Đáy mắt Hàn Diệp khẽ động, giương mắt: "Như nhau thôi, Công chúa cũng truyền thừa tính cách hiên ngang dũng mãnh của nữ tử Bắc Tần."

Xem ra không phải người dễ bị chèn ép, tốt xấu gì cũng là đối tượng hôn phối của nàng, tất nhiên phải nhìn xem rốt cuộc có mấy cân mấy lượng, Mạc Sương cao hứng, thấy thị vệ cầm cung tiễn bên cạnh, nhướng mày: "Thái tử điện hạ, chúng ta so tài cưỡi ngựa bắn cung đi?"

"Công chúa từ xa tới là khách, ta sao có thể khi dễ."

Hàn Diệp lắc đầu, ngồi vững vàng: "Đúng lúc ngày xuân, chi bằng Công chúa xuống ngựa thưởng trà."

Mạc Sương nghiêm mặt: "Bổn công chúa không phải tiểu thư Đại Tĩnh, ngày ngày chỉ biết giúp chồng dạy con, so tài săn bắn mà thôi, chẳng lẽ Thái tử không dám."

Nàng dừng một chút, xoay chuyển roi da trong tay: "Nếu Thái tử không chấp thuận, ngày mai ta vào cung yết kiến quốc quân Đại Tĩnh, nói ta nhìn trúng người, chắc hẳn phụ hoàng ngươi cũng không thể tuỳ ý từ chối quốc thư của Bắc Tần ta nhỉ."

Nàng nói xong, cũng không chờ Hàn Diệp phản ứng, vung roi ngựa lên, chạy vào trong rừng cây trường săn.

Ngũ hoàng tử trợn mắt há mồm, nhìn thoáng qua thị vệ Bắc Tần bất động bên cạnh, trong lòng phiền não: "Nhị ca, cũng may đệ thành hôn sớm một bước, loại nữ tử man di này, mạnh mẽ như hổ. Công chúa Bắc Tần này thật lòng muốn bới móc, nếu huynh không đi so tài, nói không chừng ngày mai nàng sẽ đòi phụ hoàng ban hôn, vậy thì không hay lắm."

Hàn Diệp hơi trầm mặc, xua xua tay, cầm lấy cung tên trong tay thị vệ, nhảy lên ngựa, đi vào trong rừng.

Một lúc sau, Hàn Diệp đuổi đến chỗ Mạc Sương đang bắn tên trong rừng, thúc ngựa tiến lên: "Công chúa muốn săn gì?"

Mạc Sương nhìn y, đột nhiên lên tiếng: "Thái tử điện hạ, hôm qua ta gặp Đế Tử Nguyên, nữ tử như vậy không thường thấy, nghe nói năm đó Thái tổ đã ban hôn cho hai người, vì sao người không cưới nàng, để ta khỏi bị hoàng huynh sai đến Đại Tĩnh."

Hàn Diệp hơi giật mình, nói: "Tử Nguyên là công hầu nhất phẩm của Đại Tĩnh, hôn sự năm đó đã xóa bỏ từ lâu, chỉ là ta không ngờ hóa ra Công chúa không muốn đến Đại Tĩnh."

"Tất nhiên là vậy rồi."

Mạc Sương nghiêm túc: "Ta ở Bắc Tần sinh sống mười mấy năm, ở Đại Tĩnh không ai thân thích, dĩ nhiên là không muốn tới, lẽ nào người sẵn lòng để cho An Ninh công chúa gả tới Đông Khiên xa xôi?"

Thấy Hàn Diệp lắc đầu, Mạc Sương hừ nói: "Không biết huynh trưởng ta ăn nhầm cái gì rồi, giấu ta đưa quốc thư tới."

Thấy dáng vẻ Hàn Diệp thả lỏng, nàng cười lên: "Thái tử điện hạ, người cũng đừng vui mừng quá sớm, dù sao ta vẫn chưa có ai trong lòng, người và Tĩnh An Hầu quân cũng không thể nào, nói không chừng ta không so đo chuyện phong hoa tuyết nguyệt trước kia của người, cùng ngươi tạo thành một đôi cũng không phải không thể, tốt xấu gì cũng có thể ngăn chặn chiến tranh hai nước, là chuyện tốt nha!"

Nàng chỉ muốn tới Đại Tĩnh chơi đùa một chuyến, không tính ở lại, nhưng lúc này lại không nhịn được trêu ghẹo Thái tử Đại Tĩnh dáng vẻ đứng đắn này.

Hàn Diệp thấy Mạc Sương nói cười vui vẻ, nhất thời không đoán được đại công chúa Bắc Tần này tuôn ra câu nào thật câu nào giả, nhưng vẫn biết trốn xa một chút nhất định không sai, liền nói: "Công chúa nói đùa rồi, nếu Công chúa không muốn tới Đại Tĩnh, sớm quay về Bắc Tần cũng tốt, tính tình của Công chúa, không thích hợp ở Đại Tĩnh."

"Hả? Vậy người nói ta thích hợp ở đâu?"

Mạc Sương nhướng mày.

"Ta từng ở sống ở Tây Bắc mấy năm, nơi đó ánh hoàng hôn buông trên sông dài, đại mạc mờ ảo khói trắng, thảo nguyên bao la rộng lớn, đáng để Công chúa ở lại."

Lúc này sắc trời chạng vạng, Hàn Diệp nhìn về dãy núi hoang vu phía Bắc trường săn, chân mày mang ý cười, chậm rãi nói.

Y vốn đã anh tuấn, lại là Thái tử một nước, tôn quý uy nghi, cả mình mang theo ấm áp nhẹ nhàng mà nam nhi Bắc Tần không có, ánh chiều tà rọi xuống khuôn mặt y, hoà cùng lối mòn rừng rậm, tạo nên ý cảnh rất đẹp.

Mạc Sương nhìn đến ngẩn người, hiếm khi có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng, xoay đầu đi: "Điện hạ, ta thấy chỗ này không có gì tốt để săn, đến phía Bắc xem thử đi."

Nàng nói xong vung roi ngựa chạy sâu hơn về phía bắc.

Hàn Diệp không kịp ngăn cản, Mạc Sương đã đi sâu vào trong rừng rậm. Sắc mặt y thay đổi, sâu bên trong rừng rậm phía Bắc trường săn có nhiều dã thú, bình thường trừ phi là Cấm vệ quân mang đủ cung nỏ, nếu không tuyệt đối không dễ dàng đặt chân vào, cho dù võ nghệ Mạc Sương cao cường, sợ rằng.... nàng là đại công chúa Bắc Tần, nếu xảy ra chuyện ở kinh sư Đại Tĩnh, hai nước nhất định sẽ xảy ra chiến hỏa.

Hàn Diệp nhìn về phía lều lớn đã cách rất xa, mím môi, quay đầu vội chạy về phía Mạc Sương.

Cùng lúc này, Hàn Việt đang chờ bên ngoài lều lớn thấy sắc trời càng lúc càng muộn, mặt mày dần trầm xuống, cảm thấy không ổn, hắn ngoắc tay với hộ vệ của Thái tử: "Chọn một đội người, theo ta vào rừng rậm xem xem."

Sau nửa nén hương, Hàn Diệp mới nhìn thấy Mạc Sương ở sâu trong rừng rậm, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tới gần, trầm giọng nói: "Công chúa, chỗ này không an toàn, ta cùng công chúa quay về ngoài rừng săn bắn."

Mạc Sương vốn là nhất thời bối rối mới chạy vào nơi này, nàng lớn lên trên đại mạc, trời sinh có năng lực cảm nhận được sự nguy hiểm. Lúc này trời đã dần tối, trong rừng rậm càng âm u, liền gật đầu: "Nơi này có chút quỷ dị, trở về cũng được."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt nàng biến đổi, đột nhiên rút đao chém về phía sau Hàn Diệp, tay cầm đao hạ xuống, hai đoạn thân rắn rơi trên mặt đất, phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Mạc Sương thu đao, cười cười: "Xem ra kinh sư Đại Tĩnh cũng không an toàn lắm."

Hàn Diệp nhìn xuống đất, ôm quyền: "Đa tạ Công chúa."

Mặc dù Mạc Sương không ra tay, y cũng có thể tự bảo vệ mình, nhưng cuối cùng vẫn nhận ân nghĩa của nàng.

Mạc Sương hào sảng xua tay, dắt ngựa quay đầu lại: "Đi thôi."

Hai người nhìn nhau gật đầu, coi như là có chút ăn ý, chỉ là còn chưa đi mấy bước, hai người bình tĩnh cùng lúc dừng lại.

Cách đó mấy thước, gấu đen cao cả trượng đang cúi đầu, trừng đôi mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm hai người, đầu lưỡi thè ra, thở hổn hển, gấu đen xuất hiện khiến cho khu rừng nhất thời lạnh lẽo.

Hàn Diệp nhìn sau lưng Mạc Sương, cau mày, vừa rồi dọc đường đi, Mạc Sương đã dùng hết mũi tên, mà y cũng chỉ còn lại hai mũi.

"Công chúa, đợi lát nữa ta vừa động thủ, người phải lập tức chạy về phía nam, không được quay đầu lại."

Hàn Diệp chậm rãi sờ cung tên trên lưng, thấp giọng căn dặn.

"Điện hạ, là ta dẫn người vào rừng rậm, sao có thể bỏ lại một mình người."

Mạc Sương không cần nghĩ ngợi, lên tiếng từ chối.

"Người là công chúa Bắc Tần, nếu xảy ra chuyện ở Đại Tĩnh, hai nước nhất định sẽ nổi lên chiến hỏa, sao có thể không quan tâm đại cục, hành động theo cảm tình."

Hàn Diệp trầm mắt khiển trách, giữa lông mày mang theo lạnh lùng nghiêm túc, khác hẳn vẻ ôn nhu nhã nhặn vừa rồi.

Mạc Sương im lặng, không phản bác nữa, thần sắc hơi trầm xuống.

Khoảng cách gấu đen kia càng lúc càng gần, ngựa của hai người sợ hãi khó yên nhảy, Hàn Diệp mạnh mẽ kéo cung thành hình trăng tròn: "Mạc Sương, đi mau!"

Vừa dứt lời, y vội chạy về hướng ngược lại, một mũi tên bắn về phía con ngươi gấu đen, gấu đen bị khiêu khích, kêu gào một tiếng, đánh rớt mũi tên, đuổi sát sau lưng Hàn Diệp. Mạc Sương giật mình, vung roi ngựa vội chạy về phía ngoài rừng.

Tiếng gầm gừ của gấu đen chấn động lá cây xào xạc, Hàn Việt vừa mới tới bìa rừng nghe thấy động tĩnh này, sắc mặt đại biến, dẫn thị vệ phóng nhanh đến cứu viện.

Sâu trong rừng rậm, một mảnh bóng tối, ngựa của Hàn Diệp chịu một chưởng của gấu đen, co quắp ngã xuống đất, Hàn Diệp nhảy xuống ngựa, lăn mấy vòng trên mặt đất, biến mất trước mặt gấu đen. Gấu đen bị đùa bỡn, lúc này nóng giận gầm lên, xé ngựa trên mặt đất ra làm hai trút giận.

Hàn Diệp bất chấp bản thân đang chật vật, trốn phía sau cây, cẩn thận thu lại tiếng thở, trường cung kéo căng, hướng về phía gấu đen giận dữ, dồn nội lực vào, vững vàng bắn ra một mũi tên.

Tiếng xé gió xẹt qua không trung, mũi tên bắn thẳng vào mắt gấu đen, tiếng kêu rên vang dội khắp rừng rậm, gấu đen lảo đảo mấy bước, đột nhiên lao thẳng đến nơi Hàn Diệp đang ẩn nấp.

Hàn Diệp tránh không kịp, bị cào một vết thương trên vai, y nhíu mày, cầm cung tên lên, một lần nữa truyền nội lực vào, dùng sức đập tới chỗ gấu đen, gấu đen mặc kệ đau đớn, nổi giận gầm lên, bắt được cung tên, há miệng cắn về phía Hàn Diệp, khí tanh nồng nặc đập vào mặt.....

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người từ trên cây nhảy xuống, rơi thẳng xuống trên người gấu đen, người kia gắt gao ôm chặt đầu gấu đen, dùng hết sức giữ chặt loan đao đâm vào con mắt còn lại. Gấu đen gào thảm một tiếng, buông Hàn Diệp ra, rút loan đao trong mắt ra, máu tanh lập tức phun trào, nó ném loan đao xuống đất, hai bàn tay to lớn mạnh mẽ bắt lấy người trên đầu.

Một tiếng kêu đau đớn, người kia từ trên đầu gấu đen ngã xuống, lăn tới bên cạnh Hàn Diệp. Hàn Diệp định thần nhìn lại, lại là Mạc Sương đang thở hổn hển ngã bên cạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Càn quấy, sao người lại quay lại."

"Chạy trốn một mình không phải là chuyện ta làm được."

Mạc Sương nhướng mày: "Hơn nữa là ta kêu người vào rừng rậm, nếu để Thái tử Đại Tĩnh người chết, công chúa Bắc Tần ta cũng không sống được."

"Mạc Sương, đi theo ta."

Hàn Diệp liếc nhìn gấu đen, thấp giọng ra hiệu.

Mạc Sương lắc lắc đầu, ánh mắt có chút ảm đạm: "Người đi đi."

Hàn Diệp ngẩn ra, định thần nhìn lại, chân mày nhíu lại, chân của Mạc Sương vừa rồi bị gấu đen bắt lấy, chỗ đầu gối đã đỏ đẫm một vùng, máu thịt mơ hồ.

Gấu đen lảo đảo gầm thét vang trời cách hai người không xa, mặt đầy máu tươi, rất đáng sợ.

Không khí có chút ngưng trệ, Mạc Sương không nghe thấy động tĩnh bên cạnh nữa, tự giễu bĩu môi, nào ngờ một đôi tay dìu đỡ vai nàng, nàng ngẩng đầu, màu mắt Hàn Diệp đen nhánh: "Ta cũng không làm được chuyện chạy trốn một mình."

Nói xong chậm rãi kéo nàng cẩn thận lùi lại.

Mạc Sương giật mình, ý cười lóe lên trong đáy mắt, lần nữa bừng lên hi vọng sống sót.

Có lẽ không còn hai con mắt nên thính lực của gấu đen càng thêm nhạy bén thì phải, hai người vừa động, nó liền phát hiện ra, không chút do dự há to miệng nhào tới hai người.

Gấu đen sắp chết càng giận dữ đáng sợ hơn vừa rồi, bàn tay to lớn vung loạn, chớp mắt đã đến gần hai người, từng trận gió tanh, miệng to như chậu máu lập tức xuất hiện trước mặt hai người.

Đúng lúc này, Hàn Diệp thoáng thấy loan đao bị gấu đen quét xuống mặt đất, mạnh mẽ đẩy Mạc Sương ngã xuống, nhặt loan đao lên, dùng hết sức đâm về phía gấu đen..

Tiếng kêu gào vang khắp khu rừng, như rút hết máu tươi còn sót lại trước ngực gấu đen. 'Ầm' một tiếng, gấu đen cuối cùng cũng không còn hơi thở, ngã xuống đất.

Hàn Diệp mặt đầy máu, thở hổn hển, cũng ngã xuống đất.

Mạc Sương tái sắc, trừng mắt nhìn gấu đen, chằm chằm không chớp mắt.

"Đừng nhìn nữa, chết rồi."

Mạc Sương thu hồi tầm mắt lại, nhìn Hàn Diệp, một lúc lâu sau lười biếng nói: "Thái tử điện hạ, bây giờ người xấu xí chết đi được."

Hàn Diệp phất phất tay: "Công chúa, cũng như nhau thôi."

Hai người nhìn nhau, bởi vì vừa tìm được đường sống từ trong cõi chết, cho nên bất giác đều nở nụ cười.

Phía xa, tiếng hô hoán hoảng sợ của Cấm vệ quân chậm rãi lại gần, Mạc Sương bĩu môi: "Hộ vệ trên đời này tại sao cứ nhất định phải chờ đến lúc chính sự được giải quyết xong mới xuất hiện."

"Thỏa mãn đi, chí ít người không cần phải bò về."

Hàn Diệp nhìn ngọn đuốc đằng xa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Y bò dậy, đỡ Mạc Sương dựa vào thân cây bên cạnh, xé vạt áo bên dưới áo choàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạc Sương buộc lên đùi nàng.

Hàn Diệp cười cười, ánh mắt ôn hòa: "Ta biết công chúa đến từ Bắc Tần, không câu nệ̣ tiểu tiết, nhưng dù sao cũng là cô nương, chú ý một chút vẫn tốt hơn."

Vẻ mặt Mạc Sương phức tạp, nhìn chằm chằm Hàn Diệp, đột nhiên nói: "Điện hạ đã làm những chuyện này với vị Tĩnh An Hầu quân kia chưa?"

Hàn Diệp giật mình, màu mắt có chút nhợt nhạt, lắc đầu: "Chưa từng."

"Khó trách nàng không thích Điện hạ."

Mạc Sương cong khoé miệng: "Nghe nói nữ tử Đại Tĩnh đổ xô vào Điện hạ là bởi vì sự cơ trí dịu dàng của điện hạ, Điện hạ làm được với tất cả mọi người, nhưng lại cứ không dám đối với Tĩnh An Hầu quân như vậy. Hơn nữa Hoàng gia người chẳng phải còn có chút ân oán với Đế gia sao, với tính tình của Tĩnh An Hầu quân, sợ là cả đời nàng cũng không thích người đâu. Điện hạ, ta cảm thấy..... chi bằng người hãy từ bỏ đi, trên đời vẫn còn hàng ngàn hàng vạn nữ tử khác."

Mạc Sương ngẩng đầu nhìn lên, trong rừng sao sáng đầy trời, âm thanh của nàng cực kỳ rõ ràng.

Hàn Diệp cười cười, dựa vào thân cây bên cạnh, không đáp lại, y nhìn bầu trời đầy sao, bỗng có chút cảm khái.

Mấy tháng trước y ở dưới đáy cốc Hóa Duyên, người đồng sinh cộng tử bên cạnh là Đế Tử Nguyên, bây giờ đang cùng lải nhải lại là công chúa Bắc Tần, nhân duyên đời người, đúng là không thể nói trước.

Tử Nguyên, có cô nương bảo ta buông bỏ nàng, thân phận nàng ấy cao quý, tính cách hào sảng, tốt hơn rất nhiều nữ tử khác trong thiên hạ.

Nhưng mà, nàng ấy không biết, hàng ngàn hàng vạn nữ tử trên đời này, lại chỉ có một Đế Tử Nguyên.

Cùng lúc này, tin tức Thái tử và công chúa Bắc Tần bị tấn công ở trường săn đã truyền về kinh thành, cũng bao gồm cả.... Tĩnh An Hầu phủ.

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play