Edit + Beta: Serien
____________
Bữa tiệc từ thiệc được tổ chức tại nhà hàng năm sao của một khu du lịch.
Siêu xe tụ tập, ánh đèn hào nhoáng.
Đập vào mắt đều là những tuấn nam mỹ nữ, mỗi người đều hấp dẫn ánh mắt của người khác. Đương nhiên, cũng không thiếu bộ dáng bình thường nhưng gia tài bạc triệu, chỉ có điều khó tránh khỏi bị cảnh sắc mỹ lệ thu hút đi qua.
Thiệu Hiểu Khiếu ngồi ở trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng thật ra có chút khẩn trương, nguyên chủ từ địa phương nhỏ đi ra, lúc đầu đối với hoàn cảnh như này căn bản là chưa từng thấy.
Chẳng qua về sau ngược lại là thường thấy, đặc biệt là sau khi đã gả vào Lâu gia, bởi vì thân phận của ‘hắn’ nổi bật, hễ có bữa tiệc tụ họp nào, ‘hắn’ đều sẽ lấy thân phận là người Lâu gia để tham gia.
Số lần nhiều lên, thì nơi nào sẽ căng thẳng.
“Ngồi lâu trên mông sẽ có nếp gấp, mau đi ra ngoài đi.” Vưu Uyển Kiệt duỗi tay đẩy đẩy, tuy rằng không ưa Thiệu Hiểu Khiếu, nhưng một cái bảng hiệu lóe sáng như này, còn sợ không đưa tên tuổi của gã vươn ra được sao?
Thiệu Hiểu Khiếu vẫn còn đang chuẩn bị, đã bị người trực tiếp đẩy ra khỏi xe.
Giữ lúc những ánh mắt xung quanh nhìn lại đây, Thiệu Hiểu Khiếu lúc trước còn khẩn trương, lại đột nhiên không còn khẩn trương nữa, hắn đưa tay chỉnh chỉnh lại vạt áo trước, bước chân duỗi thẳng hướng về phía trước mà đi.
Mỗi bước đi đều thu hút không ít những ánh mắt lại đây.
Ở một góc cách Thiệu Hiểu Khiếu không xa, một cậu trai cao lớn chậc lưỡi: “ Vị nhà cậu cũng gan dạ nhỉ?
Lâu Dụ nhìn lướt qua, lại hơi hơi híp mắt lại.
Tây trang rất khéo léo, mặc trên người hiện ra được dáng vẻ cao gầy, vô cùng mảnh khảnh.
Chẳng qua là……
Sau lưng bộ tây trang màu trắng đính một chữ ‘Phúc’ rất to bằng kim sa chói sáng.
Phía trước cũng có không ít ‘Phúc’ nhỏ.
Nói tóm lại, đây là một chàng trai toàn thân lấp lánh phúc.
“Đây là nhãn hiệu gì?” Lâu Dụ hỏi.
Cậu trai bên cạnh mặt có chút giống em bé lập tức lấy điện thoại ra đi tìm, sau đó nói ra tên của một nhãn hiệu.
Lâu Dụ nói: “Đừng cho nó xuất hiện trước mặt tôi.”
Mặt em bé lập tức bật cười, cậu trai đưa tay sờ sờ mũi, cười nói: “Thiệu Hiểu Khiếu thật lợi hại ghê, quần áo thô tục thế kia mà cậu ta mặc vào lại thời thượng như vậy. Chẳng qua chúng ta nhìn thì thô tục, nhưng nó lọt được vào ánh mắt yêu thích của các cụ, tôi thấy Thiệu Hiểu Khiếu lần này thât sự thay đổi, thông minh ra rồi.”
Lâu Dụ nghe được, trên mặt rất bình tĩnh.
Mặt em bé liếc y một cái, trong mắt bỡn cợt: “Nghe nói Cốc Ôn cùng vị trong nhà xảy ra mâu thuẫn rồi?”
“Có liên quan gì đến tôi.”
“Ầy, cậu không phải có cơ hội sao.”
Lâu Dụ liếc cậu trai bên cạnh một cái, y nghiêm túc nói: “Ngũ Tinh Vũ, tôi nhắc lại cho cậu một lần nữa, cho dù tôi không thích Thiệu Hiểu Khiếu, nhưng hiện tại tôi cũng không phải độc thân.”
Y đối với Cốc Ôn nhìn với con mắt khác, cho nên trước khi thân phận của y có thay đổi, cũng không muốn Cốc Ôn làm người thứ ba chen vào.
Huống chi, hiện tại Cốc Ôn cũng không phải độc thân.
Cảm tình của y đối với Cốc Ôn, cùng không sâu đậm đến mức phải làm người thứ ba, làm một người trơ trẽn.
Ngũ Tinh Vũ nhìn người vừa nói xong liền rời đi, không khỏi lắc đầu.
Muốn nói Lâu Dụ ngốc, cũng đúng là ngốc, nhìn trên mặt mũi của ông chú, y lại có thể thật sự cưới Thiệu Hiểu Khiếu về.
Nhưng những việc khác lại vô cùng sáng suốt, Lâu Dụ thích Cốc Ôn, ở trong nhóm của bọn họ là một cái bí mật được công nhận, nhưng dù có thích, thì chuyện nên làm hay không nên làm, Lâu Dụ đều phân biệt ra rõ ràng.
Đôi khi muốn khuyên nhủ, Ngũ Tinh Vũ đều không biết nên khuyên như thế nào, rốt cuộc thì chỉ số thông minh của hắn không cao bằng Lâu Dụ, Lâu Dụ đã làm, vậy chắc là đúng đi?
Nhìn chàng trai toàn thân phát ra ánh sáng đằng trước, Ngũ Tinh Vũ nghĩ, ít nhất suy nghĩ muốn lấy lòng hẳn là tốt nhỉ? Chẳng sợ có tính toán khác, nhưng không phải làm cho ông chú vui vẻ sao.
Ở trong lòng Lâu Dụ, chỉ điểm này thôi cũng có thể hơn tất cả những thứ khác.
……
Thiệu Hiểu Khiếu dựa theo ký ức đời trước cùng với con đường hồi nãy mới xác nhận, trực tiếp đi vào đại sảnh.
Ở trên đường đi, Thiệu Hiểu Khiếu có hỏi thăm Vưu Uyển Kiệt một vài thứ.
Bữa tiệc này do Lâu gia tổ chức, người phụ trách là Lâu Dụ, mà người sau lưng đề nghị Lâu Dụ là ông chú.
Mỗi năm vào thời gian này, ông chú đều tự mình tham gia bữa tiệc từ thiện này, mà số tiền quyên góp được, đều được dùng trong nạn lũ lụt ở bất kỳ địa phương nào trong năm.
Nghe nói, nguyên nhân mà ông chú mỗi năm đều tổ chức, là bởi vì ông cùng người yêu của mình, quen biết nhau trong thời điểm chống lũ.
Đến nỗi về sau như thế nào.
Vưu Uyển Kiệt không nói, Thiệu Hiểu Khiếu cũng không tiện trực tiếp đi hỏi.
“Thiệu tiên sinh, ông Lâu mời ngài đi qua.”
Thiệu Hiểu Khiếu theo phương hướng của người nói chuyện nhìn qua, ở lầu hai nhìn thấy ông cụ đang ngồi xe, hắn đầu tiên là gật gật đầu chào hỏi, sau đó đi sau lên lầu.
Lâu Học Chân nhìn người đang đi đến bên mình, cười nhạt hỏi: “Tông Tông đâu? Sao không mang theo cháu qua đây?”
“Nhóc con buổi tối ngủ sớm, không chịu được thức đêm.” Thiệu Hiểu Khiếu trả lời, thật ra nhóc con tỏ vẻ muốn đòi đi theo qua đây, chỉ là hắn tới đây để thăm dò đường đi nước bước, nhóc con ở bên người có chút không tiện.
Lâu Học Chân gật gật đầu, xem như đã biết.
Thiệu Hiểu Khiếu âm thầm quan sát, hắn phát hiện ông cụ trước mặt, tuy trên khuôn mặt có cười, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, sợ là thật sự chán ghét hắn bên cạnh.
“ Anh Thiệu ngồi đi, đừng khách sáo, nói thế nào thì anh cũng à người đứng ra tổ chức mà.”
Thiệu Hiểu Khiếu theo âm thanh nhìn qua, chờ khi thấy rõ người, đáy mắt lại mang theo thâm ý.
Thanh niên trẻ tuổi lại mở miệng: “ Ông chú nên bảo anh họ mang anh Thiệu cùng chúng ta lui lại nhiều hơn, xem xem mới bao lâu không gặp, lại bỡ ngỡ rồi.”
Lâu Học Chân nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, tiếp tục đem ánh mắt nhìn xuống lầu, giống như đối với việc của người bên cạnh không cảm thấy hứng thú.
Thiệu Hiểu Khiếu ngồi ghế trên ở bên cạnh, hắn mở miệng đáp lại: “Nơi nào mới lạ, không phải tuần trước mới cùng anh gặp mặt sao.”
Lâu Bằng trên mặt có chút kinh ngạc, lúc trước Thiệu Hiểu Khiếu có dặn mấy lần, không cần đem chuyện bọn họ gặp mặt nói ra ngoài, tại sao bây giờ lại tự mình nói ra rồi?
Lâu Học Chân đem tầm mắt nhìn lại, ông hỏi: “Các con thường xuyên gặp mặt?”
Lâu Bằng giành trước nói: “ Cũng không phải thường xuyên, anh họ không phải là nhà thiết kế trang sức sao, con có người bạn trên tay có không ít hàng tốt, này là giới thiệu , làm hai bọn họ hai bên mua bán với nhau.”
Lâu Học Chân nhìn Thiệu Hiểu Khiếu một cái, Thiệu Hiểu Khiếu gật đầu coi như đồng ý.
“Anh họ đúng thật là hào phóng, những trang sức đó cũng không phải rất đắt, nhưng cũng không chịu được số lượng nhiều như vậy, anh họ có thể một hơi mua hết luôn.” Đáy mắt Lâu Bằng hiện lên một tia hung ác, cậu ta tiếp tục nói: “Lần này quyên góp, anh Thiệu đừng keo kiệt nha.”
Thiệu Hiểu Khiếu – toàn bộ gia sản chỉ còn 8000 tệ, tính tình tốt nói: “ Đương nhiên là không thể keo kiệt rồi.”
Lâu Bằng trên mặt xem cuộc vui càng ngày càng nồng đậm.
Lâu Bằng biết Thiệu Hiểu Khiếu đem tiền tham ô đều đi mua trang sức, hiên tại lấy đâu ra tiền, còn không phải là đợi bị mất mặt xấu hổ sao.
Thiệu Hiểu Khiếu tự làm mất mặt mình, đồng thời cũng làm mất mặt Lâu Dụ.
Càng huống hồ, ông chú hiện tại để ý nhất là bữa tiệc từ thiện tối nay, hơn nữa Thiệu Hiểu Khiếu mất mặt, chẳng phải làm cho ông chú chán ghét sao, cái này làm cho Lâu Bằng càng nghĩ càng hả hê đắc chí.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Cả người đều là ‘Phúc’ nhỏ. Bách độc bách xâm!!!