Edit + beta: Serien
___________
Kết bạn thất bại, Thiệu Hiểu Khiếu tiếc nuối quay về nhà, hắn hôm nay không đi dạo bên ngoài tìm con đường phát tài mà thay vào ðó dựa vào ghế sô pha, nhàm chán lướt điện thoại.
Vòng bạn bè nguyên chủ gộp lại cũng không nhiều, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người.
Ngày thường cũng không liên hệ, vào thời điểm có chuyện mới kêu một tiếng.
Chẳng qua, Thiệu Hiểu Khiếu không phải đợi bạn bè của nguyên chủ, mà là đợi người đàn ông của hắn.
Hôm qua Lâu Dụ nói với hắn muốn đi bữa tiệc từ thiện thì đi, nhưng cũng không nói cho hắn biết làm sao để đi, đi như thế nào, cảm giác hắn phải chủ động trước.
Thiệu Hiểu Khiếu có chút khó xử.
Hắn cũng cần mặt mũi, vào thời điểm này mà chủ động đến gần, người đàn ông đó càng coi thường hắn, Thiệu Hiểu Khiếu đưa tay sờ mặt, thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng hiện tại đây chính là thế giới xem mặt, nguyên chủ có tiền vốn tốt thế này mà lại rơi xuống tình cảnh người gặp người ghét, thật sự rất ghê gớm.
Gọi đi? Không thì trước tiên phải đi lấy lòng ông chú trước đã, nếu thật sự bị chán ghét, sợ là bị vứt đến cái xó nào đó đi bán mông luôn.
Tuy rằng trong tiểu thuyết không nói cuối cùng kết cục của nguyên chủ như thế nào, nhưng hắn khẳng định là vô cùng thê thảm, vì ngày sau được làm một ông chủ an nhàn ngồi đếm tiền, hắn làm sao cũng phải đem ông chú dỗ đến vui vẻ mới được.
Mục tiêu đã xác định, nhưng cũng không biết nên thực hiện như thế nào.
Bữa tiệc từ thiện tối nay khẳng định phải đi.
Một là dỗ ông chú cho tốt, sau đó đề phòng có người tát nước bẩn vào hắn.
Đỡ cho hắn không ở hiện trường, vào thời điểm đó không có một ai phản bác liền định tội luôn.
Thiệu Hiểu Khiếu ngã người nằm trên ghế sô pha, tay vẫn luôn cầm điện thoại, tầm mắt dừng ở trên dãy số trong điện thoại, Gọi đi, dù sao sớm hay muộn...ôi.
Điện thoại đột nhiên vang lên, tay Thiệu Hiểu Khiếu không cầm chắc, bị điện thoại đập vào mặt.
Môi vừa lúc đè vào phím nghe.
Bên kia Lâu Dụ đang đợi điện thoại thông qua, đầu tiên nghe được là tiếngthở gấp?!
Thanh âm lạnh lùng truyền đến: Buổi chiều sẽ có người mang cậu đến bữa tiệc.
Nói xong, lập tức cúp máy.
Thiệu Hiểu Khiếu bụm lại cái miệng bị đập đến đau, nhìn cuộc gọi đã kết thúc, trong lòng có hàng vạn con ngựa chạy qua.
Tốt xấu gì cũng nói rõ ràng chứ.
Chỉ là, hai tiếng trôi qua, Thiệu Hiểu Khiếu cuối cùng cũng biết "có người" là ý gì.
Bên ngoài biệt thự tới hai chiếc xe khách.
Đi đầu là gã đàn ông có mái đầu màu xanh đang uốn éo eo nhỏ, bày ra hoa lan chỉ*, gã hơi hơi nâng cằm quan sát Thiệu Hiểu Khiếu một vòng, mới nói: Mới bao lâu không gặp, như thế nào bây giờ lại giống một gã đàn ông thô lỗ moi chân là thế nào.
Âm thanh khinh bỉ bén nhọn như bị người ta bóp cổ nói ra.
Thiệu Hiểu Khiếu khóe miệng co quắp, hắn mới chỉ há miệng, gã đàn ông đầu xanh lại nói: Nhưng không sao, anh đây có một đôi tay nhỏ có thể đảm bảo tân trang cho cậu rực rỡ chói mắt.
Tầm mắt Thiệu Hiểu Khiếu nháy mắt dừng ở đôi tay đang bày ra hoa lan chỉ kia.
Hơi hơi suy xét, đôi tay "nhỏ" kia thật sự rất "nhỏ", nhìn mu bàn tay nổi lên gân xanh, lại nghĩ sức lực hẳn không nhỏ, ít nhất là một quyền có thể đấm hắn nằm sấp xuống?
"Tay nhỏ" duỗi ra trước mặt, theo bả vai đi xuống phía dưới, lướt qua ngực rồi dừng lại ở bên hông, thậm chí hơi hơi hướng xuống phía dưới mà đi.
Thiệu Hiểu Khiếu vốn dĩ là căng chặt thân mình nhẫn nại, nhưng cái loại trơn trơn bóng bóng này có cảm giác không đúng lắm, trực tiếp nắm lấy tay của gã đầu xanh, Anh đây là đang ở nhà người đàn ông của tôi, chiếm tiện nghị của tôi sao?
Vưu Uyển Kiệt nhướng mày, khuôn mặt mang theo mừng rỡ: Vậy khi người đàn ông của cậu không ở nhà, anh đây có thể chiếm tiện nghi của cậu sao?
Thiệu Hiểu Khiếu trả lại cho gã một nụ cười giả dối, lui về phía sau vài bước, cách xa con người kỳ lạ này ra.
Trên mặt thì mang theo mừng rỡ, đôi mắt lại mang theo trào phúng.
Hắn cũng không đui, sao lại không nhận ra hương vị trêu chọc.
Kết quả Thiệu Hiểu Khiếu lui xuống mấy bước, Vưu Uyển Kiệt lại bước tới mấy bước, chẳng qua là cuối cùng gã cũng chỉ vỗ vỗ bả vai của Thiệu Hiểu Khiếu, sau đó lướt ngang qua, nói với người gã mang tới: Bắt đầu làm việc thôi, Thiệu thiếu gia của chúng ta có mặt tiền tốt như này, phải làm cho tất cả mọi người trong bữa tiệc chói mù mắt mới được.
Nói xong, vỗ tay hai cái.
Chừng mười người lập tức vòng quanh Thiệu Hiểu Khiếu bắt đấu quấn lên.
Làm tóc, trang điểm, quần áo, đeo trang sứcvv
Làm Thiệu Hiểu Khiếu lần đầu tiên cảm nhận được, muốn làm một thiếu niên tinh xảo sau lưng phải chịu đựng nhiều như thế này
Thậm chí!!
Thiệu Hiểu Khiếu sống chết kéo lấy lưng quần, hắn cáu giận: Tôi mặc quần dài!
Vưu Uyển Kiệt đôi tay ôm ngực, lạnh lùng nhả ra hai chữ: Tiếp tục.
Quần dài bị kéo xuống một khúc, Thiệu Hiểu Khiếu tức đến choáng váng, Tôi không phải là con gái, mắc gì phải cạo lông chân?!
Vưu Uyển Kiệt chớp chớp mắt với hắn: Cậu nên may mắn là anh đây không đem lông ở địa phương khác của cậu cạo sạch sẽ luôn mới phải.
Thiệu Hiểu Khiếu sợ rồi, quần dài lập tức bị những người khác lột xuống.
Nhìn lông chân của chính mình từng cọng từng cọng rời xa, Thiệu Hiểu Khiếu trong lòng gào thét: Lâu Dụ má nó tặng cái quái gì lại đây vậy?!
Suốt ba giờ đồng hồ trôi qua.
Thiệu Hiểu Khiếu quả thật đã rực rỡ hẳn lên.
Mấy cô gái xung quanh chụm đầu lại ghé vào tai nhau, thật sự làm cho người khác hâm mộ ghen tị.
Ngay cả Vưu Uyển Kiệt không thể không thừa nhận, ông trời đúng là thiên vị Thiệu Hiểu Khiếu.
Nhân phẩm thối nát, trái lại còn mọc ra diện mạo đẹp như thế.
Việc xấu đều làm, kết quả người ta còn có chỗ dựa siêu bự.
Gã đời này còn chưa gặp được người Âu* như thế này đâu, thực làm cho người khác ghen ghét mà.
*(Theo mình nghĩ người Âu chỗ này là nói Âu hoàng – kiểu người cực kỳ may mắn, ra cửa cũng có thể lụm tờ vé số trúng mấy tỷ, kiểu vậy.)
Vưu Uyển Kiệt nhìn nhìn đồng hồ trên tay, gã nói: Được rồi, cậu đứng đây nghỉ một lát, đợi nửa tiếng nữa chúng ta xuất phát.
Thiệu Hiểu Khiếu nhấc tay, hữu khí vô lực nói: Đứng như thế này thì nghỉ ngơi kiểu gì?
"Không thể làm hư kiểu tóc, quần áo, trang điểm. Vưu Uyển Kiệt ngửa tay đếm từng cái từng cái, cuối cùng nói: Nếu như cậu làm được những cái này, thì cậu muốn nghỉ ngơi kiểu gì cũng được.
Thiệu Hiểu Khiếu nhấp môi.
Nhưng mà hắn chỉ dốc lòng làm một người đàn ông bán thịt heo mà!
Căn bản là không có nghĩ sẽ trở thành một thiếu niên tinh xảo.
Cho nên, mấy cái này là tính làm gì?!
Trong lòng phỉ nhổ, nhưng lại không làm lại mười mấy người này.
Hắn cũng không muốn gặp lại một màn như thế kia nữa, bị một đám người nhảy lên lột quần.
Chỉ là, nếu muốn tạm thời làm một thiếu niên tinh xảo, vậy phải càng tinh xảo thêm một chút.
Thiệu Hiểu Khiếu kéo kéo cổ áo của bộ tây trang màu trắng, nói: Tôi không thích bộ đồ này lắm.
Vưu Uyển Kiệt liếc hắn, lại vỗ tay hai cái.
Cái gì cũng không nói, chỉ có hai người đẩy một loạt quần áo đến trước mặt.
Mấy cái này là thiết kế mới nhất của tháng này, cậu muốn chọn cái nào cũng được.
Thiệu Hiểu Khiếu đã sớm nhìn trúng một bộ, đưa tay chỉ: Bộ này.
Vưu Uyển Kiệt trên mặt có chút kỳ quái, sau đó lại hứng thú mà nói: Cậu chắc chưa?
Thiệu Hiểu Khiếu đem bộ tây trang đang mặc cởi ra, hắn hơi ngẩng đầu, như cực kỳ kiêu ngạo mà nói: Chẳng lẽ bộ dạng của tôi còn không đỡ được bộ này sao?
Thiếu niên tinh xảo sao.
Cũng không thể làm cho một mình hắn chịu tội, dứt khoát làm một đám người lóe mù mắt luôn mới được.
Không phải càng thú vị hơn sao?
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Tương lai có sự phát triển nho nhỏ, thiếu niên tinh xảo cũng có thể đi bán thịt heo được nha~~
___________
(*)Hoa lan chỉ: