Edit+beta: Serien
________

Thiệu Hiểu Khiếu đem ánh mắt dừng ở trên giường nhỏ, trong ánh mắt mang theo chút cổ quái.

Mặc cho ai tự nhiên có thêm một đứa con trai, là kiểu mà từ trong bụng mình chui ra ý, cái loại cảm giác này giống như là...

Chịu, Thiệu Hiểu Khiếu lắc đầu, vẫn là đừng nghĩ, có nghĩ cũng không phải là thứ tốt gì.

Hắn duỗi tay vuốt phẳng tấm thảm trên người thằng nhóc này, suy nghĩ trôi về tới ngày hôm trước.

Vừa mở mắt ra, sinh hoạt đã biến hóa thật lớn.

Hắn là Thiệu Hiểu Khiếu, cũng không phải là Thiệu Hiểu Khiếu hiện tại.

Trên thế giới này, bạn bè thân thích hay bạn bè xã giao, ngay cả ở thành thị đều không giống nhau.

Hiện tại Thiệu Hiểu khiếu là Lâu gia nam thê.

Không sai!

Là nam thê!!

Còn là một nam thê biết sinh con!!!

Thiệu Hiểu Khiếu theo bản năng sờ sờ bụng, thật sự không tưởng tượng được hắn còn có loại công năng này.

Nhóc con đang ngủ say kêu một tiếng, nâng móng vuốt nhỏ lên gãi gãi thảm, sau đó vùi đầu tiếp túc ngủ. Thiệu Hiểu Khiếu vỗ vỗ ngực, thiếu chút nữa là bị dọa đến.

Đừng nhìn nhóc con cùng nguyên chủ là cha con. Nhưng hai cha con quan hệ cũng không tốt, Thiệu Hiểu Khiếu xuyên qua đây được hai ngày, cũng cảm thấy khá hứng thú với nhóc con xấu hề hề này, kết quả thằng nhóc này không thêm phản ứng hắn, hai ngày liền nói còn chưa đến mười câu.

Thật vất vả tranh thủ lúc thằng nhóc này đi vào giấc ngủ mới đánh giá, sợ nhóc này tỉnh lại liền banh khuôn mặt, giống như một tòa núi băng nhỏ.

Mặc dù xấu một chút, nhưng nhìn còn khá đáng yêu, đáng tiếc. Thiệu Hiểu Khiếu nhỏ giọng lầu bầu, thật ra ngũ quan nhóc con cũng không tệ, đặc biệt lông mi còn thật dài, nhưng lại nuôi không tốt, thân thể gầy nhom nhìn không ổn lắm.

Hắn vừa tới thế giới này, sau khi khiếp sợ xong liền phát hiện.

Thế giới này thật ra là một quyển máu chó ngược luyến tình thâm, một người ba khác của nhóc con xui xẻo làm sao lại là vai ác trong tiểu thuyết, thiết lập nhân vật cao đến tận trời, bộ dạng càng làm vô số người ðàn ông khác ghen ghét, tiểu thuyết còn ra tiếp trong khi hút vô số phấn, phần bình luận phía dưới cơ bản đều nghiêng về một phía.

Nhìn tác giả bắt đầu ngược đại vai ác, người đọc toàn bộ đều bất mãn, thậm chí đưa ra đề nghị đổi nam chủ, lại tuyệt vọng phát hiện

Tác giả bị mắng đến bỏ chạy.

Văn cũng hoàn toàn bỏ luôn.

Người đọc đều trợn trừng mắt.

Thiệu Hiểu Khiếu lúc ấy thiếu chút nữa thôi là chửi má nó rồi, cũng không phải là thương gì vai ác, hắn cảm thấy ngược quá sướng, từ đầu đến cuối hắn chỉ cảm thấy vai ác là một thằng ngốc, mắt mù thích một tên tiện nhân thì thôi đi, còn yêu đến chết đi sống lại, này thì chịu.

Rõ ràng là có thực lực, có bản lĩnh, lại vì yêu mà giãy giụa.

Còn liên lụy khiến đứa con trai độc nhất cũng chịu khổ theo, Thiệu Hiểu Khiếu xem đến khúc đó thật sự rất nghẹn khuất, chờ thời điểm tác giả bắt đầu ngược vai ác, hắn hẳn là số ít người xem đọc đến sướng nhất.

Kết quả đến lúc sướng nhất, không có.

Thiệu Hiểu Khiếu vẫn luôn cảm thấy, cái tên thích giả mù mưa sa kia thì có gì mà thích, nếu là hắn thì

Bỏ đi, Thiệu Hiểu Khiếu có chút bất đắc dĩ, vai ác không phải hắn, mà hắn ngược lại là "vợ" của vai ác.

Một người "vợ" tự động bò giường, còn sinh ra một thằng nhóc.

Bị vai ác hận đến chết, lại không thể không thừa nhận.

Thiệu Hiểu Khiếu nhớ lại những thủ đoạn tàn nhẫn mà vai ác sử dụng trong tiểu thuyết, đột nhiên liền run lên.

Hắn nghĩ, vai ác chắc sẽ không đem những thủ đoạn đó dùng trên người hắn đâu? nhỉ?

Cha? Thanh âm mềm nhẹ truyền đến, Tông Tông mang theo đôi mắt buồn ngủ, vẻ mặt ngây thơ, bé duỗi tay xoa xoa đôi mắt, vừa mới buông tay xuống, khuôn mặt nhỏ liền căng lên, bé ra vẻ mặt lạnh như băng nói: Cha, tiền mừng tuổi của con ở trong ngăn kéo, cha lấy đi.

Khóe miệng Thiệu Hiểu Khiếu run rẩy, dù cho ai đang trong thời điểm đối mặt với con mình, mà phản ứng đầu tiên của con mình là cho hắn tiền, cảm giác không hold nổi.

Hắn ở trong lòng nói thầm, cũng không biết nguyên chủ từ trong tay con hắn lấy bao nhiêu tiền tiêu vặt rồi nữa.

Vẻ mặt hắn cứng lại, nói: Cha không thiếu tiền.

Tông Tông không tin.

Bé từ trên giường nhỏ đứng dậy, quen đường quen nẻo xoay người xuống giường, Thiệu Hiểu Khiếu không yên tâm muốn đi đỡ, kết quả nhóc con đã tiếp đất an toan, bé cái gì cũng không nói, quay người đến bên ngăn kéo, từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền màu hồng, đưa qua: 300 đủ không?

Thiệu Hiểu Khiếu tiếp nhận 5 tờ tiền màu hồng: 300?

Tông Tông nhăn đôi lông mày nhỏ lại, Không đủ sao?

Bé có vẻ có chút khó xử, nhẹ nhàng thở một hơi dài: Cho cha thêm 300, nhiều thêm nữa con cũng không có.

Thiệu Hiểu Khiếu nhận thêm một lần nữa, hắn nhịn cười: Nhóc con bao tuổi rồi?

Trong ánh mắt Tông Tông hiện lên sự thương tâm, khóe miệng đều trực tiếp xụ xuống.

Cha gọi sai tên bé, còn không nhớ bé bao nhiêu tuổi.

Nhưng mà đây cũng không phải là lần đầu tiên, hít hít cái mũi, bé lại xụ mặt, giống như đang biểu đạt bé hoàn toàn không thèm để ý, 4 tuổi.

Thiệu Hiểu Khiếu dù mắt có chứa sạn, cũng có thể nhìn đến nhóc con này đang suy sụp đến xụ khóe miệng, hắn duỗi tay xoa xoa cái đầu của nhóc con: Ai dạy con tính toán vậy?

Với cái trình tính toán này, bị bán chỉ sợ tiền cũng không đếm đủ.

Đôi mắt Tông Tông tỏa sáng, cũng không biết là vì được xoa đầu hãy vẫn là bởi vì vấn đề này, trong giọng nói bé mang theo nhẹ nhàng: Là ba ạ.

Thiệu Hiểu Khiếu lắc lắc đầu không nói gì, không có gì bình luận gì với vai ác.

Ba nói, đến hôm sau mới có thể trở về được. Tông Tông nghiêng người đem hộp đựng tiền ôm lên, bé mang theo chút chần chờ, muốn nói lại không dám nói.

Tuổi còn nhỏ, bé biết hộp tiền mặt là đồ mà cha thích nhất, so với bé còn thích hơn, chỉ cần đem thứ này nhường cho cha, cha có thể ngẫu nhiên cười với bé một chút, mà không phải nổi giận đùng đùng.

Nhưng ba để lại tiền không nhiều lắm, phần lớn đều bị cha lấy đi, hiện tại còn dư một chút cũng không biết có thể giữ đến khi ba trở về không.

Cho nên, Tông Tông trong lòng rất muốn nói với cha, kêu cha xài ít một chút.

Bằng không chờ ba về , biết cha dùng tiền của bé, lại tức giận.

Thiệu Hiểu Khiếu lại không phát hiện ra nhóc con muốn nói lại thôi, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt ở ngày hôm sau vai ác sẽ trở về.

Nhóc con mới 4 tuổi, sợ là không lâu nữa sẽ là thời điểm vai ác xui xẻo, hắn biến mất, nhóc con gửi nuôi ở nhà thân thích, trải qua cuộc sống cực khổ. Thiệu Hiểu Khiếu lại run lên, hắn không tính toán sẽ làm cho cuộc sống của mình trải qua giống trong tiểu thuyết, kết cục không biết còn sống hay đã chết.

Nhưng một cái run ấy, làm hắn gắt gao mà nhìn Tông Tông, Tông Tông kinh hách lui về phía sau, trực tiếp ngã vào ngăn kéo đằng sau, làm bé đau đến nhe răng, hốc mắt lập tức mờ mịt nước mắt.

Thiệu Hiểu Khiếu bị tiếng vang làm cho giật mình, nhìn nhóc con liền ôm vào trong lòng ngực dỗ: Đụng vào nơi nào? Có đau không? Con ngốc quá, phía sau có cái bàn còn trực tiếp ngã xuống?

Tông Tông ngửa đầu nhìn cha, có chút nghi hoặc, có chút vui sướng.

Bé vừa rồi còn tưởng cha muốn đánh bé, nhưng hiện tại lại được ôm?

Thân mình căng thẳng nháy mắt thả lỏng, đem trọng lượng đều dựa vào lòng ngực của cha, Tông Tông lấy hết can đảm nói: Cha, cái trán đau, phải thổi thổi mới hết đau.

Thiệu Hiểu Khiếu có chút cổ quái, tâm tư của hắn không phải là nhóc con đụng vào cái ót sao lại biến thành cái trán đau, ngẩng đầu nhìn nhóc con mang theo mong đợi, nhớ lại sáng nay chắc không có ăn bánh bao rau hẹ đâu nhỉ?

Thổi ra một hơi toàn mùi rau hẹ, hắn là cha thì cũng ngượng ngùng nha.
____________________________

Chào mừng đến hố đầu tiên của mình🎉🎉🎉
Chúc các bạn đọc vui vẻ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play