Điều mà Tống Vy nghĩ tới, đương nhiên Đường Hạo Tuấn cũng có thể nghĩ tới.

Anh nheo mắt nhìn chằm chằm cửa biệt thự một lúc, sau đó lấy thẻ ra vào, mở cửa biệt thự ra.

“Bất kể là gì, cứ vào xem thử rồi sẽ biết.” Đường Hạo Tuấn cất thẻ ra vào cửa đi rồi nói.

Tống Vy cảm thấy chí lí, gật đầu đi theo sau anh vào trong biệt thự.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, còn hơi tối nữa.

Đường Hạo Tuấn cũng không thay giày, đi thẳng và chỗ công tắc, bật hết đèn lên.

Ngay lúc đèn bừng sáng, hai tiếng bộp bộp tức thì vang lên.

Đường Hạo Tuấn còn tưởng rằng có thứ gì bị nổ, con ngươi co rút lại, vô thức ôm Tống Vy vào trong lòng, bảo vệ cô cẩn thận.

Tới khi thấy đủ các loại hoa ruy băng lấp lánh đầy màu sắc lơ lửng giữa không trung, anh mới hiểu ra, không phải có thứ gì bị nổ, mà là tiếng pháo bông phụt.

Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu lên nhìn hoa giấy bay tán loạn, khuôn mặt tuấn tú càng thêm u ám.

“Hạo Tuấn, sao vậy anh?” Tống Vy bị anh ấn đầu, không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, nôn nóng hỏi.

Cô cũng tưởng xảy ra chuyện gì đó.



“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn buông Tống Vy ra, trầm giọng trả lời.

Tống Vy lùi ra khỏi vòng tay anh, mở mắt vội vàng nhìn xung quanh. Thấy xác pháo hoa trên đỉnh đầu và đầu người đàn ông, đôi mắt trừng to, bỗng chốc hiểu ra tất cả, sau đó che miệng bật cười.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô cười tới run rẩy, bờ môi mỏng mím chặt lại: “Cười cái gì?”

“Không có gì, em cười phản ứng ban nãy của anh, hơi quá rồi đó, rõ ràng là pháo hoa nổ thôi, còn tưởng rằng là thứ gì nguy hiểm bị nổ chứ, ha ha ha.” Càng nói càng buồn cười, Tống Vy ôm lấy bụng, cười càng lớn tiếng hơn.

Khuôn mặt Đường Hạo Tuấn chợt hiện lên vẻ tức giận, nhưng ngay sau đó liền phủi xác pháo hoa trên vai xuống, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Dì Vương toàn bày mấy trò hoa hòe hoa sói thôi. Được rồi, đi vào thôi.”

Nói xong, anh bỏ lại cô, cất bước đi vào trong phòng khách.

Tống Vy biết anh ngại vì bị cô cười, nhìn theo bóng lưng anh, lau đi nước mắt chảy ra nơi khóe mắt vì cười, sau đó cất bước đi theo.

Bởi vì đi theo quá nhanh, lúc tới phòng khách, chân cô không phanh kịp, cả người đập thẳng vào lưng anh, loạng choạng suýt chút thì té ngã.

May mà cuối cùng cô bám được vào sofa, kịp thời ổn định cơ thể, mới không xảy ra chuyện mất mặt.

“Anh làm gì vậy, sao đột nhiên lại dừng lại?” Tống Vy bất mãn trừng mắt sau lưng người đàn ông.

Người đàn ông không nói gì, sầm mặt nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.

Tống Vy cảm nhận được gì đó, đi ra từ đằng sau anh rồi nhìn theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play