Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô há hốc miệng, cả người ngây ngẩn: “Đây... đây...”

Chỉ thấy cả phòng khách ngập trong các loại ruy băng, pháo hoa, thậm chí còn treo đầy đèn nhấp nháy.

Đèn nhấp nháy đủ màu sắc cũng bắt đầu sáng bừng ngay khi Đường Hạo Tuấn vừa mới bật đèn lên, khiến người nhìn hoa mắt chóng mặt.

Ngoài những thứ này, điều khiến Tống Vy cạn lời nhất là dải băng rôn treo giữa không trung, bên trên viết dòng chữ: “Chúc cậu chủ và mợ chủ tân hôn vui vẻ!”

“Hóa ra đây là niềm vui bất ngờ mà dì Vương nói.” Tống Vy đỡ trán dở khóc dở cười.

Khóe mắt Đường Hạo Tuấn giật giật, trong bờ môi mỏng chậm rãi bật ra một chữ: “Tục!”

Tống Vy cười nói: “Trang trí thế này đúng là không phù hợp với biệt thự, có hơi thô tục, nhưng đây cũng là tấm lòng của dì Vương mà.”

Đường Hạo Tuấn không nói tiếng nào.

Đương nhiên anh biết đây là tấm lòng của dì Vương, nếu không thì anh đã dỡ hết đống này đi từ đầu rồi.

Tống Vy bắt đầu đi xung quanh phòng khách, xem những thứ được trang trí này, vừa xem vừa đoán: “Không trang trí cả biệt thự đấy chứ?”

Nghe thấy vậy, huyệt thái dương của Đường Hạo Tuấn giật nảy, sau đó đi lên tầng.

Tống Vy biết, có thể anh đi lên kiểm tra xem có phải phòng trên tầng cũng bị trang trí hay không, bèn vội vàng đi theo.

Đi theo tới phòng, Tống Vy nhìn thấy cảnh tượng bên trong, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng lúc này vẫn không khỏi hít sâu một hơi.



Bộ chăn ga màu đỏ rực, nào lạc nào nhãn trên tấm chăn, còn có chữ song hỷ cực to trên tường kia là cái quái gì thế?

Quê quá đi mất!

Đúng là thẩm mỹ của dì Vương, vẫn dừng chân ở lại thế kỷ trước.

Tống Vy cười nắc nẻ, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã sắp đen thành than luôn rồi, rõ ràng là cũng không chịu nổi gu thẩm mỹ của dì Vương

“Hạo Tuấn, bình tĩnh. Đây là tấm lòng của dì Vương, chúng ta cứ nhận lấy đi.” Tống Vy thực sự sợ anh tức giận sẽ đi lên xé hết đống này đi, vội vàng kéo lấy tay người đàn ông rồi nói.

Bờ môi mỏng của người đàn ông mím lại thành một đường thẳng: “Đi thôi, xuống dưới trước đã.”

Tống Vy “ừ” một tiếng, khoác lấy cánh tay anh, cùng đi xuống tầng.

Xuống đến nơi, hai người lại đi vào phòng ăn.

Tuy phòng ăn cũng được trang trí, nhưng so với phòng ngủ thì trong đây đẹp mắt hơn nhiều. Có hoa hồng, có nến, còn có hai cái đĩa được đậy vung, bên cạnh còn có dao, nĩa và rượu vang.

Xem ra, đây là bữa tối dưới ánh nến mà dì Vương cùng mọi người chuẩn bị cho bọn họ đây mà.

Tống Vy nghịch hoa hồng rồi cười nói: “Thẩm mỹ của dì Vương cuối cùng cũng online được một lần.”

Đường Hạo Tuấn “hừ” một tiếng, không nói gì, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy đè bên dưới rượu vang, bèn vươn tay ra cầm lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play