Tống Vy cắn môi: “Đúng, anh nói không sai. Tôi sẽ cố hết sức điều tra ra nơi ông giấu di chúc.”

“Thế thì tốt.” Đường Hạo Minh nhìn ngày tháng ở bên dưới góc phải máy tính, khóe miệng lạnh lùng cong lên: “Ban đầu tôi cho cô thời gian hai tháng, giờ vẫn còn một tháng. Nếu sau một tháng, cô vẫn chưa đưa di chúc cho tôi…”

“Anh muốn làm gì?” Tống Vy siết chặt điện thoại, cả người trở nên căng thẳng.

Đường Hạo Tuấn cũng nheo mắt lại, nắm chặt tay lái.

Giọng điệu Đường Hạo Minh thay đổi, đột nhiên bật cười: “Yên tâm, cô đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ dọa cô thôi.”

“Dọa tôi?” Tống Vy hừ lạnh một tiếng: “Giám đốc Đường, anh cảm thấy tôi sẽ tin lời anh sao?”

“Được rồi, tôi biết ngay là cô không tin mà.” Đường Hạo Minh buông con chuột trong tay ra, sau đó vẻ mặt lại trầm xuống: “Có điều, Vy Vy ạ, nếu trong lòng cô đã biết không phải tôi đang dọa, vậy thì cô nhất định đừng làm tôi thất vọng đó nhé, vì tôi không dám đảm bảo, không nhìn thấy di chúc thì tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Dứt lời, anh ta tắt máy.

Tống Vy chỉ cảm thấy mệt mỏi, day trán rồi dựa vào ghế: “Anh ta đang uy hiếp em.”

“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn nhìn thẳng phía trước: “Yên tâm, anh sẽ không để anh ta có cơ hội đó đâu. Anh sẽ chặt đứt tay chân của anh ta trước khi anh ta ra tay.”

“Em tin anh.” Tống Vy mỉm cười, hơi hạ cửa sổ xuống, để gió lạnh phả vào mặt mình, sau đấy hỏi tiếp: “Rốt cuộc trên di chúc của ông nội anh có gì mà anh ta để ý như vậy?”

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn cô, cũng không giấu cô, nói thẳng: “Là chứng cứ liên quan tới việc lật đổ nhà cả, nhưng chứng cứ cụ thể là gì thì anh cũng không biết.”

“Chứng cứ lật đổ nhà cả?” Tống Vy xoa xoa cằm: “Nói vậy, cả nhà giám đốc Đường đều từng gây ra gì tội ác tày trời gì sao? Nếu không thì sao có thể để lại chứng cứ? Hạo Tuấn, nhà họ từng làm gì thế?”

Cô vô cùng tò mò nhìn anh.

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nhíu mày, khẽ lắc đầu: “Không phải, ngoại trừ gây vài rắc rối nhỏ ra thì vợ chồng Đường Mãnh không hề làm chuyện ác gì. Người duy nhất làm là Đường Hạo Minh, năm năm trước anh ta từng bỏ thuốc anh một lần, nhưng lúc đó ông đã qua đời, thế nên cũng không đúng…”



“Thế thì thật kỳ lạ.” Tống Vy nhún vai xòe tay.

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Đúng vậy, anh cũng đang cố gắng tìm di chúc, muốn biết rốt cuộc nhà bác cả đã làm gì, nhưng thật sự ông giấu bản di chúc quá kỹ, đến giờ anh vẫn không có chút manh mối nào.”

“Không sao, cứ từ từ thôi.” Tống Vy đặt tay lên cánh tay anh.

Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua, đôi lông mày nhíu chặt dịu xuống: “Anh biết, có điều anh nhất định sẽ tìm được di chúc, vì em, cũng vì bản thân anh.”

Đường Mãnh khiến anh không thể sinh con, anh nhất định sẽ trả thù.

Tống Vy không biết nỗi hận trong lòng Đường Hạo Tuấn, nghe được câu “vì em” của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Sau đó hai người không nói chuyện nữa, đi thẳng về biệt thự.

Sau khi xuống xe, Tống Vy đứng ở cửa biệt thự, không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đường Hạo Tuấn đỗ xe xong, đi từ gara ra, thấy cô đứng ngoài không vào, nhướng mày hỏi: “Sao thể?”

“Hình như biệt thự có gì đấy kỳ lạ.” Tống Vy chỉ vào cửa biệt thự rồi nói.

Đường Hạo Tuấn nghi hoặc nheo mắt lại: “Kỳ lạ chỗ nào?”

“Không biết, yên ắng quá.” Tống Vy nhún vai.

Bình thường khi trở về, đèn trong biệt thự sáng trưng, nhưng lúc này đèn lại tắt, trong biệt thự cũng yên tĩnh, như không có người ở vậy.

long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay-530-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play