Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Đáy mắt Ninh Trí Viễn che kín tơ máu, lại không có nửa điểm mệt mỏi. Không, đâu chỉ không suy sụp tinh thần, hắn hiện tại tinh thần sáng láng, phấn khởi đến muốn dọa người.
"Ninh tổng, ngài có khỏe không? Muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Không cần."
"Nhưng mà Ninh tổng, mấy ngày ngài không ngủ. Hiện tại nguồn mặt hàng năng lượng cũng đã tạm ngưng, đối phương cũng ra một số lượng nhất định. Tạm thời sẽ không có gì biến động, ngài còn không nghỉ ngơi sao?"
"Tôi nói không cần."
"Nhưng mà......"
"Cậu rốt cuộc có chuyện gì?!"
Ninh Trí Viễn đột nhiên bùng nổ.
"Có việc liền nói, không có việc gì liền cút ra ngoài cho tôi!"
"......"
Tiểu Chu không dám lại khuyên, mím môi đi ra ngoài. Lại không ngờ phía sau lại truyền đến một câu.
"Từ từ."
Ninh Trí Viễn tựa về phía sau ghế, ấn ấn giữa mày. Một cái chớp mắt ngắn ngủi, hắn dừng lại khống chế cảm xúc, khôi phục lý tính nhất quán.
Hắn trầm giọng hỏi.
"Có phải bên phía Lâm Lộc có động tĩnh gì rồi không, cậu không dám nói với tôi?"
"......Ninh tổng, ngài đoán thật chuẩn."
"Như thế nào, hắn đi gặp Trang Hiểu?"
"Thật không có. Trang Hiểu đi nơi khác mở hội thảo, nửa tháng cũng chưa về. Hơn nữa hiện tại Lâm ca cũng không gặp được ai."
Tiểu Chu thật cẩn thận mà mở miệng.
"Lâm ca còn ở bệnh viện, hiện tại còn chưa có tỉnh."
"Bệnh viện?"
Ninh Trí Viễn nâng đôi mắt lên, mày nhíu chặt.
"Cậu ta đi bệnh viện làm gì?"
"Ninh tổng, ngài.....Ngày hôm đó......Dáng vẻ kia, ai mà không đến bệnh viện."
Tiểu Chu nói đến lắp bắp, sợ làm trái cảm xúc của Ninh Trí Viễn. Nhưng cảnh tượng ngày đó, đến bây giờ hắn nhớ tới còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Sáng sớm ngày hôm đó, thời điểm hắn đuổi tới chung cư, Lâm Lộc còn hôn mê ở trên giường, mặt đều nóng đến không có sắc người. Dùng tay sờ cả người nóng bỏng, môi cũng nóng đến khô nứt. Thuốc hạ sốt nhét vào trong miệng, cậu cũng không nuốt xuống được!
Nhưng làm Tiểu Chu sợ hãi, xốc chăn muốn đỡ cậu lên. Nhưng không nghĩ tới......
Cái trường hợp này, cả đời Tiểu Chu đều không quên được!
Nào có người sẽ đối với bạn giường của mình như vậy? Đây là mẹ nó khổ hình? Trời ơi, nhiều vết thương như vậy, Ninh tổng muốn lấy mạng Lâm ca nhưng không thành?
Tiểu Chu nhanh chóng gọi điện thoại cho cấp cứu.
120 gào thét đưa Lâm Lộc đến bệnh viện. Cậu đã bắt đầu hư thoát, lăn lộn suốt vài tiếng đồng hồ, mới xem như thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng mà cậu hôn mê vài ngày, vẫn luôn không tỉnh lại.
Hoặc là, nhóm bác sĩ nhóm nói —— cậu vẫn luôn cự tuyệt tỉnh lại.
"Ninh tổng, bác sĩ nói, nghi ngờ là đã chịu kích thích gì đó, thậm chí là chấn thương tâm lý, cho nên Lâm ca vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không, ngài đi xem anh ấy?"
Vừa nói, Tiểu Chu vừa nghĩ đến thời điểm bác sĩ nói với hắn, bộ dáng muốn nói lại thôi.
—— "Chúng tôi nghi ngờ là do yếu tố tâm lý."
—— "Vậy là có ý gì? "
—— "Có nguyên nhân gì đó khiến cậu ấy cự tuyệt tỉnh lại."
Biểu tình khi đó của bác sĩ, có vẻ ái muội.
—— "Máu của cậu ấy đã kiểm tra xét nghiệm ra tàn lưu của một loại thuốc còn xót lại, là loại hàng cấm. Vốn dĩ là do lính đánh thuê nước ngoài phát minh ra, dùng để nghiêm hình bức cung. Có thể làm người ta lỏng lẻo cơ bắp, theo đó là kịch liệt đau đầu, ghê tởm, ảo giác......Đặc biệt là ảo giác cực kỳ nghiêm trọng. Nghe nói ảo giác còn gặp người ngược đãi, có thể thay đổi đại não người. Cho nên đây là vật đặc thù bị cấm, xã hội ngầm mới thường sử dụng đến loại thuốc này."
—— "Bác sĩ nói cái gì? Sao có thể, Lâm ca không phải người dùng loại đồ vật loạn người này!"
—— "Cái này, tôi cũng không rõ ràng lắm. Nhưng mà nếu là như thế này, mới có thể giải thích vì sao cậu ấy không thể tỉnh. Chắc là do tác dụng của loại thuốc này, lại từng gặp ngược đãi, vì tự bảo vệ chính mình, chìm vào hôn mê. Loại tình huống này, bác sĩ không giúp được cậu ấy cái gì. Chỉ có thể trông cậy vào người bệnh có ý chí cực kỳ kiên cường, có thể đối kháng với tác dụng của thuốc. Cũng phải đủ đối diện với kích thích, cũng mới có thể chống lại mặt trái hệ lụy.
"Bác sĩ, ý của ông là......?"
"Cậu kêu người cậu ấy chân chính để ý tới. Mói chuyện cùng cậu ấy, làm bạn với cậu ấy. Người thân, người yêu, bạn bè......Đều có thể thử xem. Chỉ cần chiếm cứ đủ phân lượng ở đáy lòng cậu ấy, đều có khả năng kích thích cậu ấy tỉnh lại."
Nhưng Lâm ca từ nhỏ khổ như vậy, cậu nào có cái gì mà người thân bạn bè? Chỉ có một người mẹ, người mẹ kia lại xem cậu như cái máy rút tiền mà áp bức......
Nếu nói người trong lòng cậu thật sự để ý đến, cũng chỉ có một mình Ninh tổng.
Bằng không, Tiểu Chu nào dám căng da đầu, tới đạp đất trên đầu Thái Tuế.
"Ninh tổng, bác sĩ nói là do yếu tố tâm lý. Nếu là người trong lòng Lâm ca để ý tới nói chuyện với anh ấy, có lẽ anh ấy có thể nhanh tỉnh lại. Hơn nữa, anh ấy đã nằm viện năm ngày rồi......"
Tiểu Chu càng nói càng nhỏ giọng. Ninh Trí Viễn lẳng lặng nghe, cuối cùng cười lạnh một tiếng.
"Vậy thì thế nào?"
"Ninh tổng?"
"Không phải cảm thấy tôi mới là yếu tố kích thích, tôi làm cậu ta bị thương sao? Vì trốn tránh tôi, loại chuyện hôn mê bất tỉnh này đều làm được......"
Ninh Trí Viễn cắn răng, thấp giọng cười ra tiếng.
"Có bản lĩnh, thì cả đời đừng tỉnh......Tôi bồi cậu! Đừng cho là tôi sẽ cho họ Trang kia đi xem cậu, nằm mơ!"
"Ninh tổng, ngài...... Ngài không đi thăm Lâm ca sao?"
Tiểu Chu ngây ngẩn cả người. Chuyện này liên quan gì đến họ Trang, hắn là muốn khuyên bản thân Ninh tổng đi xem.....Rốt cuộc nhìn đến đôi mắt, đều có thể nhìn ra, trong lòng Lâm ca đều chỉ có một mình Ninh tổng, ngài ấy chính là sinh mệnh quan trọng nhất của anh ấy!
"Tôi không đi."
Ninh Trí Viễn lại cười lạnh một tiếng, dựa thật mạnh vào ghế phía sau. Hắn dùng sức nhéo giữa mày.
"Đi pha cho tôi ly cà phê mang tới đây. Còn có, chung cư kia đã bỏ trống chưa?"
"Gần xong rồi, Ninh tổng."
"Vậy thì nhanh lên. Nhớ rõ thu thập sạch sẽ một chút, đồ Lâm Lộc dùng qua đều vứt đi. Tôi ngại dơ."
..............
Lại là một ngày đi qua. Phòng bệnh Lâm Lộc vẫn lạnh lẽo như cũ. Không có hoa tươi, không có rổ hoa quả, càng chưa từng có người tới thăm.
Chỉ có trên màn hình theo dõi, đường đo nhịp tim nhảy lên, phát ra âm thanh... Tích...Tích...Tích.
"Như vậy cũng quá đáng thương đi......"
Một cô y tá tới thay thuốc giúp cậu, cũng không biết làm thế nào.
"Anh trai đẹp trai như vậy, tại sao cả một người chăm sóc cũng không có? Lẻ loi nằm ở trên giường. Cô nhìn xem, trên giường bệnh nhà ai cũng đều cắm bình hoa, chỉ cậu ấy không có."
"Ai, cô không biết. Anh trai này có thể là bị người ta......Cái kia."
Một y tá khác trộm nói cho cô.
"Tôi nghe bác sĩ nói, bị thương rất nghiêm trọng, vết thương ở bộ vị cũng rất mẫn cảm. Những người đó thật không phải người, làm người biến thành như vậy, lại ném ở bệnh viện mặc kệ."
"Trách không được. Tôi nói cậu ấy ở lại phòng bệnh xa hoa nhất bệnh viên chúng ta, tại sao một người thăm bệnh cũng không có?"
Y tá nhìn mặt Lâm Lộc tinh xảo tuấn tú, thở ngắn than dài nửa ngày, cuối cùng quyết định trộm mấy bông hoa từ phòng bệnh khác cắm lên cho Lâm Lộc. Sau đó cô kéo bức màn ra, làm ánh mặt trời chiếu vào, còn thuận tay bật TV.
"Như vậy tốt xấu có một chút âm thanh. Anh nằm ở đây, cũng không tịch mịch như vậy. Bằng không, thì quá đáng thương......"
"Như thế nào, cô coi trọng người ta sao?"
"Đáng ghét!"
Ở TV du dương tiếng nhạc, hai y tá nói cười hi hi ha ha, rời khỏi phòng.
Nơi này lại lần nữa không có tiếng người, chỉ còn lại có một mình Lâm Lộc.
Không biết qua bao lâu, tiết mục trên TV cũng đã thay đổi vài chương trình. Cuối cùng, bắt đầu phát sóng trực tiếp một hồi lễ trao giải.
"Vậy, tôi tuyên bố giải nhân vật kinh tế tài chính đế quốc năm nay là......"
Giọng nói hùng hồn của người dẫn chương trình vang lên.
"Tổng tài tập đoàn Ninh thị, Ninh Trí Viễn! Mời Ninh tổng lên đài lãnh thưởng!"
Không có một bóng người trong phòng bệnh, âm thanh vốn không gợn sóng "Tích...... Tích...... Tích......" đột nhiên kêu nhanh lên. Màn hình theo dõi nhịp tim cũng chạy nhanh hơn, thậm chí hơi lộn xộn......
Tiếng cấp báo chói tai vang lên, vài người bác sĩ đã đứng trước giường bệnh. Bọn họ mang theo thiết bị cấp cứu tới rồi, lại phát hiện các chỉ tiêu thân thể Lâm Lộc cũng không có gì khác thường.
"Sao lại thế này? Người bệnh tim đập không xong...... Mới vừa rồi giống như bị dừng lại đột ngột?"
"Nhưng hiện tại cậu ấy lại khôi phục lại...... Không đúng, không phải dừng lại đột ngột......Hình như đã chịu kích thích gì đó......Người bệnh sắp tỉnh lại!"
Tựa hồ ở xác minh bác sĩ nói, tròng mắt ở mí mắt Lâm Lộc không ngừng chuyển động, ngón tay hơi hơi nhấc lên, trán cùn bắt đầu đổ mồ hôi. Cậu mở mở ra, môi khô nứt chảy ra máu, yết hầu nghẹn ngào, lại giãy giụa nói cái gì đó......
"Người bệnh đang nói chuyện! Cậu ấy đang nói cái gì?"
Bác sĩ vội cúi người xuống nghe, lại chỉ nghe được một tiếng khóc thấp nói mớ.
"Đau......Cứu em......"
Đột nhiên, cậu run rẩy kịch kiệt, giống như muốn quay cuồng ở trên giường. Mấy bác sĩ vội đè cậu lại, lại như ấn không được!
Lâm Lộc liều mạng giãy giụa, liều mạng mà lắc đầu.
"Cứu em......Trí Viễn ca......Cứu em! Cứu cứu em!"
Cùng với một trận giãy giụa, cánh tay Lâm Lộc giơ lên, làm đổ giá truyền dịch.
Kim thô to đâm vào chọc phá mạch máu, mu bàn tay chảy ra những đường máu. Ống truyền dịch bay đến một đoạn xa, hiện trường một không gian hỗn loạn.
"Nhanh lên đè cậu ấy lại......Là ảo giác, có khả năng cậu ấy sẽ bị công kích!"
Vài bác sĩ và ý tá dùng sức đè Lâm Lộc lại, trên giường bệnh không ngừng truyền tiếng đánh bang bang. Không biết qua bao lâu, âm thanh này dần dần ngừng lại.
Lâm Lộc im lặng xuống.
Nhưng bác sĩ còn không dám buông cậu ra —— ai biết cậu ấy còn có thể đột ngột khởi bạo hay không, làm ra hành động gì?
Mấy đôi mắt khẩn trương mà nhìn cậu chằm chằm. Nhìn thấy cậu dần dần cuộn thân thể, co người lại ở trên giường bệnh. Một đôi tay cậu gầy đến nhìn thấy xương cốt, trên mu bàn tay tràn đầy từng lỗ kim.
Cậu lại dùng đôi tay này bưng kín mặt. Chuỗi nước mắt dài từ đầu ngón tay trào ra.
"Đau......"
Trong phòng bệnh trầm mặc, tất cả mọi người nghe được cậu thấp thấp khóc thút thít. Câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại là.
"Trí Viễn ca.....Em đau......"
..................
"Rốt cuộc tỉnh rồi? Cũng thật không dễ dàng. Cậu biết mình ngủ mấy ngày rồi không?"
Bác sĩ ngồi ở mép giường, đo huyết áp cho Lâm Lộc, lại lấy máu đi xét nghiệm.
"Cậu còn trẻ tuổi, thân thể tại sao bị hành đến tàn nhẫn như vậy? Chỗ nào cũng là vết thương. Cậu chú ý một chút, nếu không về sau người khổ chính là mình."
Bác sĩ tâm như cha mẹ, những lời này giống như là bệnh nghề nghiệp, há mồm lại nói ra. Nhưng hắn nói xong đột nhiên cảm thấy không ổn. Loại tình huống của Lâm Lộc, là sống sờ sờ bị người tra tấn đến vào bệnh viện. Cậu ấy cũng không phải tự mình chủ động bị tra tấn. Kêu cậu ấy chú ý thân thể bảo dưỡng cho tốt, chẳng khác nào đứng nói chuyện không đau eo?
Nói không chừng, trong lúc vô ý chọc vào vết sẹo người bệnh.
Trong lòng bác sĩ hơi áy náy, lại nhìn thấy Lâm Lộc nghiêm túc gật gật đầu, nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn bác sĩ. Về sau tôi nhất định chú ý, ngài đừng lo lắng."
"......"
Lâm Lộc gầy đến không ra gì, nên đôi mắt có vẻ càng lớn hơn. Thời điểm nhìn người khác rất an tĩnh, lại rất ngoan. Bác sĩ càng không đành lòng, nghĩ thầm, đứa trẻ tốt như vậy, thế mà lại gặp chuyện thế này. Làm người ta nghĩ đến đều đau lòng, thật là......
Nhưng đau khổ đến thể nào, vẫn phải tiếp tục thăm khám. Bác sĩ hỏi ra một vấn đề mấu chốt.
"Cậu là tỉnh lại như thế nào? Là đã chịu kích thích đặc thù gì sao? Cậu dùng loại thuốc này, tác dụng phụ cực kỳ rõ ràng. Quan trọng nhất chính là làm đầu óc không tỉnh táo, hơn nữa ảo giác rất sâu, rất khó tránh thoát. Nhưng cậu lại không có yếu tố gì bên ngoài tác động mà tự mình tỉnh lại, quả thật là kỳ tích. Cho nên, có thể nói cho tôi lúc ấy làm sao cậu có thể tỉnh lại không?"
Ảo giác......
Lâm Lộc cúi đầu, nhịn không được duỗi tay xoa xoa mặt mình. Đôi mắt cậu mất đi tiêu cự, một chuỗi hình ảnh đột nhiên hiện lên mắt. Bị nhốt trong một căn phòng nhỏ hẹp, cậu bị cưỡng chế tại hạ thân......Là Lệ Hàng!
Cái tên ma quỷ kia cười dữ tợn hung hăng ấn ngã cậu xuống......Đau quá, thân thể tựa như bị xé thành hai nửa! Cậu không ngừng giãy giụa, nhưng lực Lệ Hàng vô cùng lớn, dùng sức ấn cậu dưới thân, giống như bẻ gãy hết xương cốt thắt lưng cậu!
Sau đó hắn cắn một ngụm xuống, hung hăng cắn trên vai......Như là để hả giận, lại như là tiết dục, người nọ cắn đến tàn nhẫn như vậy......Lại cắn xuống, Lâm Lộc có thể ngửi thấy được mùi máu tươi. Cậu hỏng mất, lớn tiếng khóc ra.
Quá đau, cũng thật là đáng sợ......Lâm Lộc thật sự không nghi ngờ, còn như vậy nữa, cậu sẽ bị ăn sống......Người kia là ma quỷ, muốn nuốt cậu vào bụng!
Cậu hỏng mất mà khóc lớn, lúc sau người nọ lại không có một chút thương hại. Người nọ trầm mặc liên tục bạo hành, một lần lại một lần......Thống khổ xé rách, ý thức Lâm Lộc dần dần mơ hồ......Nhưng mỗi lần sắp ngất xỉu, rồi lại bị sự đau đớn khác mạnh mẽ kéo về hiện thực......Vì cái gì, ngay cả mất đi ý thức cũng không cho phép? Vì cái gì, không thể có một chút nhân từ, muốn cho cậu kịch liệt đau đớn như vậy, thanh tỉnh nhìn mình chết thế nào sao?
Lâm Lộc cắn đầu lưỡi, vị máu rỉ sắt loang ra chảy xuống bên môi. Sắp có thể rồi miệng cậu đột nhiên bị che lại, đôi tay càng bị dây lưng trói chặt.
Khổ hình giằng co suốt một đêm.
Tới cuối cùng, trừ bỏ đau, Lâm Lộc đã không có bất kỳ cảm giác gì.
Cậu mờ mịt trợn to mắt, hai mắt đẫm lệ có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ. Trời đã sáng, nắng sớm mỏng manh phản chiếu từ trung tâm thương mại kia xuyên đến đây.....
Mặt trời của ngày mai sắp dâng lên. Nhưng cậu hoài nghi mình có thể chịu đến khi mặt trời lên hay không?
.......................
"Buông tôi ra......Không được......Cứu mạng!"
"Bình tĩnh một chút, cậu bình tĩnh một chút......Y tá, chuẩn bị thuốc an thần!.....Xin hãy bình tĩnh, cậu ở bệnh viện, cậu an toàn......"
Tiếng thét chói tai, huyễn quang trước mặt biến ảo, thân thể đau đớn có vẻ chân thật như vậy, ngay cả xoang mũi cũng ngửi thấy mùi máu và thể dịch. Cho đến khi trên cổ hơi hơi đau đớn, một cỗ chất lỏng mát lạnh rót vào trong cơ thể, khuếch tán đi cảm giác tê mỏi nóng rực từ mạch máu.
Thuốc an thần nhanh chóng phát huy công dụng.
Ảo giác như thủy triều, chậm rãi rút đi trước mặt Lâm Lộc. Cả người cậu đều là mồ hôi, cuộn ở trên giường bệnh, còn thở phì phò.
Ảo giác kia rất thật.
Giống như cậu thật sự lại bị nhốt vào quán bar đáng sợ kia lần nữa.
Tựa như cậu thật sự bị Lệ Hàng xâm nhập, muốn sống không được, muốn chết không xong......
"Tốt hơn chút nào chưa?"
Bác sĩ có vẻ rất khẩn trương.
"Tôi không nghĩ tới, bệnh trạng của cậu lại nghiêm trọng như vậy. Cậu có thể tự mình tỉnh lại từ trong hôn mê, tôi cho rằng cậu cơ bản đã thoát khỏi ảnh hưởng của thuốc, không nghĩ tới......Xin lỗi, cậu vẫn ổn chứ?"
"......Bởi vì tôi nghe âm thanh của anh ấy."
"Cái gì?"
"Tôi có thể tỉnh lại, là bởi vì tôi nghe được âm thanh của một người."
Lâm Lộc từ mồ hôi thấm ướt trong chăn ngẩng đầu, nhẹ giọng lặp lại một lần.
"Bác sĩ, không phải ngài hỏi tôi tại sao lại tỉnh lại sao?
Tôi vẫn luôn bị nhốt ở ảo giác, gặp bạo trở thành sự thật rất đáng sợ......Tôi rất đau, cũng rất sợ hãi. Tôi muốn chạy trốn, nhưng mà làm không được. Ở ảo giác, tôi như là ở trong địa ngục luân hồi, một lần lại một lần, bị người ấn ở trên mặt đất thi bạo, đau đến muốn chết đi......Rồi lại lần nữa trở về nơi ác mộng bắt đầu.
Tôi không biết mình đã bị nhốt bao lâu. Tôi chỉ biết tôi sống không bằng chết......
Cho đến khi tôi đột nhiên nghe được âm thanh của người tôi thích.
Hiện tại nghĩ đến, khả năng cũng là ảo giác đi......Nhưng mà tôi biết, người tôi thích, sẽ không mặc kệ tôi. Anh ấy sẽ đến cứu tôi. Cho nên chẳng sợ ở nơi giống như địa ngục, nghe được âm thanh của anh ấy, tôi biết tôi được cứu rồi, tôi sẽ không chịu khổ nữa, anh ấy sẽ đưa tôi ra ngoài, sẽ bảo vệ tôi......Anh ấy......Anh ấy nhất định sẽ làm được, cái gì anh ấy cũng có thể làm được, anh ấy là người hoàn mỹ nhất trên đời này."
Một bàn tay ấn ở trước ngực Lâm Lộc, giọng nói trầm thấp, cũng cố hết sức.
Dù sao cũng là mới từ trong hôn mê lâu dài tỉnh lại, mới vừa rồi lại phát tác ảo giác, hao phí quá nhiều thể lực.
Nhưng mà vẻ mặt của cậu lại trầm tĩnh như vậy, còn mang theo ý cười ôn nhu.
"Cho nên bác sĩ, không phải ngài muốn biết tôi tỉnh lại như thế nào sao?
Tôi là đuổi theo người tôi thích, một đường đi theo âm thanh của anh ấy tỉnh lại......Là âm thanh của anh ấy mang theo tôi, cuối cùng trốn ra địa ngục."
Bác sĩ nhìn mặt Lâm Lộc, ngây người.
Lâm Lộc cũng ý thức được lời nói của mình quá mức lừa tình. Thật giống như là loại thiếu nữ chưa từng trải thích một người. Cậu hơi ngượng ngùng mà rũ đôi mắt xuống, nhưng bên môi lại mang theo ý cười ôn nhu như cũ.
Cứ cho rằng nghe hơi ngốc, nhưng nơi này mỗi một câu đều lời nói thiệt tình của cậu.
Cậu tin tưởng Ninh Trí Viễn vô điều kiện. Cậu tin tưởng nếu Ninh Trí Viễn ở đây, nhất định có thể cứu cậu ra.
Cậu cũng tin tưởng Ninh Trí Viễn sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu. Chỉ cần ở bên người Ninh Trí Viễn, không có ai có thể thương tổn cậu. Chỉ cần ở bên người hắn, cái gì cậu cũng không sợ.
Khe khẽ thở dài, tựa như một cái cây uốn lượn sinh trưởng trong đáy lòng, cành lá quấn quanh kín không kẽ hở, sinh sôi ra từng đợt tưởng niệm nhè nhẹ.
Hiện tại Lâm Lộc rất muốn có thể nhìn thấy Ninh Trí Viễn.
Cậu hiện tại, chỉ nhớ rõ mình được đội trị an mang ra, sau đó đi khai khẩu cung. Cậu nhớ rõ cả người cậu đều là mồ hôi lạnh, đứng cũng đứng không vững, ở phố quán bar hiu quạnh gió đêm lạnh phát run......
Ký ức lúc sau, như bị chặt đứt. Mở mắt ra, cậu đã nằm ở bệnh viện, hết thảy đều xa lạ như vậy.
Đây cũng tác dụng phụ của thuốc. Ảo giác, mất trí nhớ, tư duy hỗn loạn ngẫu nhiên......Hậu quả về sau của thuốc kia rất lớn, cũng may là lần đầu cậu tiên dùng, lúc sau lại bị đội trị an ép nôn ra. Cho nên di chứng sẽ xảy ra đứt quãng gần một tháng, sau đó hẳn là không có việc gì.
Cho nên Lâm Lộc cũng không lo lắng cái này. Hiện tại trong lòng cậu chỉ nghĩ sớm gặp được Ninh Trí Viễn một chút.
Rốt cuộc......Tính thời gian từ lúc cậu mất đi ký ức cùng hôn mê. Cậu cũng chưa từng thấy Trí Viễn ca.
Đặc biệt là vừa rồi bị ảo giác tập kích, làm cậu sợ hãi, lại rất ủy khuất.
Nếu là có thể trở lại bên người kia, thì tốt rồi.
Nghĩ đến đây, cậu nâng đôi mắt lên, nhỏ giọng hỏi.
"Hiện tại tôi tỉnh lại, cũng không có việc gì. Bác sĩ, tôi có thể xuất viện chưa?"
"Như vậy sao được? Vừa rồi tôi mới nói, thân thể cậu còn suy yếu. Để ngừa vạn nhất, cậu vẫn nên ở bệnh viện vài ngày, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
"Nhưng mà......Tôi muốn đi gặp người tôi thích."
Nói tới đây, Lâm Lộc lại hơi đỏ mặt. Sợ bị bác sĩ chê cười, cậu vội bổ sung nói.
"Bác sĩ, tôi sẽ rất chú ý. Ở nhà sẽ cố ăn cơm, ngủ nghỉ, dưỡng tốt thân thể. Chuyện thuốc cấm kia, tôi cũng nhớ kỹ, không được uống rượu, không được uống cà phê, không thể đụng vào bất kỳ đồ kích thích thần kinh gì.....Nếu thấy ảo giác phát tác, lại nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, không cần lộn xộn. Lúc sau sẽ khỏe lại thôi.
Cho nên tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà, cũng không đi đâu hết. Như vậy cũng không thể sao?"
Thời điểm Lâm Lộc cầu người, khẩn thiết mà nâng đôi mắt lên, một đôi mắt to có vẻ vô tội như vậy. Cậu lại cực kỳ chân thành, như là biết mình gây thêm phiền toái cho người khác, nói chuyện đều rất cẩn thận, làm cho người ta đau lòng.
Mặc cho ai thấy đều nhịn không được mềm lòng, vị này bác sĩ cũng không ngoại lệ.
Cảm thấy không cho cậu về nhà gặp vị người yêu kia, cậu sẽ khóc mấy ngày.
"Được đi. Xem cậu ở tại phòng bệnh này, điều kiện trong nhà chắc cũng không tồi. Trở về chú ý nghỉ ngơi, đừng làm gì nặng nhọc, có cái gì không thoải mái hãy tới bệnh viện liền. Kêu vị người yêu kia của cậu chăm sóc cậu cho thật tốt."
Đôi mắt Lâm Lộc lập tức sáng lên, liên tục nói lời cảm tạ, làm đến bác sĩ cũng ngượng ngùng.
Hắn lại dặn dò vài câu, viết đơn đồng ý xuất viện cho cậu, liền rời khỏi phòng bệnh.
.................
"Bác sĩ Ngô, kiểm tra xong rồi? Người bệnh thế nào a?"
Vào văn phòng, một bác sĩ nữ cười chào hỏi với hắn. Hắn cầm bệnh lịch ném ở trên bàn, uống nước miếng.
"Còn tốt, muốn xuất viện."
"A, nhanh như vậy?"
"Đúng vậy, nhanh như vậy. Tuổi trẻ, sốt ruột về nhà gặp người yêu."
"A? Cậu ấy có người yêu ?"
Nữ bác sĩ đầy mặt kinh ngạc.
"Nếu là cậu ấy có người yêu, tại sao bị thương nặng, lại hôn mê lâu như vậy, người yêu cậu ấy cũng chưa một lần nào đến thăm?"
Ngô bác sĩ bưng ly nước.
Không lý do, hắn nhớ tới vết thương trên người Lâm Lộc.
Đúng vậy. Nếu là cậu ấy thật sự có người yêu, nếu là vị người yêu kia ấy đối tốt như lời cậu ấy nói, hoàn mỹ như vậy, tại sao hắn lại mặc cho người yêu mình thương tích đầy mình như thế, lại không đến xem một chút nào?
Nghĩ tới khi Lâm Lộc phát tác ảo giác kêu khóc đến thê lương, cùng vết thương quỷ dị trên người, trong lòng bác sĩ Ngô đột nhiên nổi lên một tia bất an không tên.
Nhưng hắn lại nghĩ lại, người ta chính là người yêu.
Xem bộ dáng người bệnh kia, mới nói ra một câu đến vị kia, trong ánh mắt đều tràn ra tình yêu. Đối mặt với người yêu của chính mình, ai có thể hạ được tàn nhẫn như vậy?
Huống chi Lâm Lộc lại bị thương nặng, đặc biệt là chấn thương tâm lý càng không thể khinh thường. Những cái này đều viết trên bệnh án khi xuất viện. Nhân tâm con người đều là làm từ thịt mà lớn lên, người bình thường không thể cầm thú đến mức như vậy, bộ dáng người mình yêu, không thể làm ra chuyện quá mức đến thế.....Đúng không?
Tác giả: Ninh tổng hắn là người bình thường sao?