"Tôi sẽ vĩnh viễn có tiền, vĩnh viễn có tiền hơn so với tên Trang Hiểu kia. Cho nên cậu có thể tiếp tục nói cậu yêu tôi......Thứ cậu muốn còn không phải là tiền sao?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn càng thấp hơn. Hắn dùng sức đè Lâm Lộc lại, chậm rãi xâm nhập.
Lâm Lộc yêu hay không yêu hắn thì có liên quan gì chứ?
Ninh Trí Viễn hắn có tiền, hắn có rất nhiều tiền. Vì tiền này, Lâm Lộc phải khóc lóc thảm thiết mà nói yêu hắn, nói muốn ở bên người hắn ngây ngốc cả đời, cậu nói mãi mãi không xa rời được hắn!
Lâm Lộc giãy giụa càng mạnh mẽ hơn. Giọng cậu phát ra như bị phá âm, lại bị Ninh Trí Viễn dùng sức che lại. Tuyệt vọng mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và hỗn loạn.
Cậu không biết phía sau là ai.
Mới vừa rồi Ninh Trí Viễn nói những lời đó, cậu không nghe được một câu nào.
Mới vừa rồi bị trói chặt đôi tay, cậu cũng đã mất đi toàn bộ lý trí. Dược hiệu vốn chưa mất đi hoàn toàn, lại chồng lên nhiều thống khổ cùng sợ hãi như vậy. Như là một bóng ma thật lớn mãnh liệt ập đến, hoàn toàn phủ lên cậu.
Cậu liều mạng lắc đầu, ở giữa thủy triều vô hình hít thở không thông. Một mảnh khủng bố ảo giác chìm sâu trong biển, mỗi một tiếng gió biển thê lương gào thét qua, đều mang theo tiếng của tên Lệ Hàng ma quỷ kia!
Giọng nói kia không ngừng ở bên tai cậu nghiến răng.
"Ngươi yêu ta a......Người ngươi yêu chính là ta......Thầy Tiểu Lộc, người ngươi yêu chính là ta, ngươi thừa nhận đi!"
"Không phải......"
Lâm Lộc khóc đến nghẹn ngào. Cậu gắt gao cắn một đoạn ngón tay trong miệng, phun ra giọng nói mơ hồ không rõ.
"Tôi không......"
"Cái gì? Tôi nghe không rõ......"
Ai đó ở bên tai cậu thấp giọng hỏi một câu. Nhưng bên cạnh là tiếng tạp âm chói tai kia của Lệ Hàng kia, âm thanh đó lại không vào được đại não của Lâm Lộc! Lâm Lộc đã bị ảo giác bức điên rồi, rốt cuộc hỏng mất mà khóc lớn lên.
"......Không, ta không yêu ngươi, ta chưa từng yêu ngươi! Buông ta ra, buông tha ta đi......Ta hận ngươi, ta không yêu ngươi! Buông ta ra, cứu mạng......Đừng chạm vào ta! Ta không yêu ngươi! Vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ngươi! Buông ta ra......Giết ta đi! A a a a!"
Ninh Trí Viễn ngừng động tác lại. Hắn ngẩng đầu, nhìn chăm chú mặt Lâm Lộc đang khóc thút thít.
Không biết có phải do duyên cớ say rượu hay không, đôi mắt hắn sung huyết. Ở đêm khuya lạnh băng, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
"Tôi vì sao phải buông tha cho cậu, Lâm Lộc? Cậu chính là tôi bỏ một tỷ ra mua."
Lời nói phát ra lạnh lẽo, mang theo hàn ý nghiến răng.
"Cậu không yêu tôi, không thành vấn đề. Chính là tôi bỏ một tỷ, cùng tôi thời gian sáu năm......Thả cậu? Cậu cho rằng Ninh Trí Viễn tôi, sẽ làm loại mua bán lỗ vốn này sao?"
Ninh Trí Viễn cười thấp thấp, tiếng cười quanh quẩn hỗn độn ở trong phòng ngủ.
"Thả cậu.....Cậu nằm mơ!"
Một tiếng nói nhỏ chợt cất cao, mang theo vài phần điên cuồng! Lâm Lộc cũng chưa thể phát ra một tiếng than khóc, đã bị hung hăng ấn ở trên giường, thổi quét sóng gió tiến vào bên trong đáng sợ như vậy......
Trời đất đảo lộn, nhật nguyệt không có ánh sáng. Đau đớn sỉ nhục đến vô tận, địa ngục chìm nổi.
........................
Hai giờ sau.
Ninh Trí Viễn rốt cuộc ngừng lại. Hắn thở hổn hển, mồ hôi theo sống lưng lăn xuống, dừng ở trên đệm giường hỗn độn.
Trận tình yêu này thật sự quá mức kịch liệt. Mồ hôi trên trán hắn lăn xuống, tóc luôn không loạn giờ cũng bị tẩm ướt.
Tựa như một hồi khổ hình, hắn cơ hồ hủy nát Lâm Lộc.
Từ đầu tới đuôi, Lâm Lộc không có một chút phản ứng cương cứng lên. Cậu khóc kêu đau, khóc kêu cứu mạng, giống như cậu thật sự không có một chút khoái cảm nào.
Tới cuối cùng, Lâm Lộc hôn mê, quả thực là giải thoát.
Cậu kêu khóc thê lương, cho đến lúc này mới dừng lại.
Ninh Trí Viễn vẫn luôn không có ngừng. Nhưng hắn cũng không cảm giác được bất kỳ thỏa mãn gì. Đến cuối cùng, như lấy lại mạng sống, không khí cũng theo thể dịch phun ra ra, hướng đi vô tận hư không.
Sau khi kết thúc, Ninh Trí Viễn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, bình tĩnh nhìn Lâm Lộc.
Chân trời hơi sáng, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phóng ra hình ảnh ảm đạm trên người Lâm Lộc.
Lâm Lộc đã ngất xỉu từ sớm, đầu nghiêng qua một bên, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh, như là một con thiên nga gần chết.
Trên người cậu vết xanh tím loang lổ, bên vai trắng nõn tràn đầy dấu răng, bên trong chậm rãi chảy ra máu. Bên hông cậu có mấy dấu tay đỏ thẫm. Đó là khi cậu liều mạng giãy giụa, bị Ninh Trí Viễn dùng sức ấn ở dưới thân, cuối cùng lưu lại.
Vì để ép cậu dưới thân, Ninh Trí Viễn dùng hết biện pháp.
Nhưng cậu giãy giụa đến thật sự quá lợi hại.
Vốn dĩ là chuyện cùng người mình yêu thân mật, lại biến thành một hồi bạo hành đáng sợ.
Ninh Trí Viễn không khống chế được bản thân mình. Cho đến khi cậu ngất xỉu, không còn có khả năng phản kháng.
Rốt cuộc cậu thuộc về Ninh Trí Viễn, ở trong tay hắn trằn trọc, bị hắn ép lại ở trên giường, lại không thể thoát ra.
Nhưng cậu vẫn sẽ tỉnh lại.
Sau khi cậu tỉnh lại, thì sẽ thế nào?
Ninh Trí Viễn đứng lên, rũ mắt nhìn Lâm Lộc. Cả người hắn cũng toàn là mồ hôi. Mồ hôi theo đường hàm dưới chảy đến trước ngực, lại chảy đến bụng. Theo động tác khom lưng của hắn về phía trước, mồ hôi rơi xuống trên lưng Lâm Lộc.
Ninh Trí Viễn vươn tay, hủy diệt đi vết mồ hôi kia. Thân thể Lâm Lộc nóng bỏng, khắp nơi hắn đụng vào không tự giác mà run rẩy.
Cậu sốt cao.
Ninh Trí Viễn mềm nhẹ ôm cậu lên. Trên gương mặt thiếu niên kia, đã sớm không còn huyết sắc. Đôi mắt cậu nhắm chặt, lông mi run rẩy, toàn bộ hốc mắt sưng lên. Gương mặt kia nước mắt tung hoành, môi bị cắn đến máu thịt mơ hồ, không biết là nước mắt hay là nước miếng hỗn loạn với máu ở khóe môi, quệt thành một mảnh đạm hồng bên má.
Ninh Trí Viễn giúp cậu lau đi vết máu và nước mắt trên mặt.
Hắn ôm Lâm Lộc vào buồng vệ sinh, xả một bồn tắm nước ấm, sau đó nhẹ nhàng thả cậu vào bồn tắm.
Lâm Lộc hoàn toàn không có ý thức, lệch qua bồn tắm, dọc theo vách bồn trượt xuống một chút. Ninh Trí Viễn mím môi, đường viền hàm căng chặt. Một cánh tay hắn ôm lấy bả vai Lâm Lộc, giúp cậu ổn định thân mình. Tiếng nước ào ào, áo sơ mi Ninh Trí Viễn đã ướt đẫm, dính sát vào ở trên người. Hắn lại không phát hiện ra, chỉ lo dùng vòi hoa sen súc rửa thân thể cho Lâm Lộc.
Khi nước ấm chảy tới sống lưng, thân thể Lâm Lộc rõ ràng run rẩy kịch liệt. Trên vai lưng, máu thịt mơ hồ với dấu răng sưng càng to hơn, hơi hơi chảy ra máu tươi, lại nhanh chóng bị dòng nước cuốn đi. Nhưng máu vẫnbkhông ngừng chảy ra, rửa cũng rửa không sạch. Những miệng vết thương đó thật sự quá sâu.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn đảo qua dấu răng , lại tiếp tục rửa xuống. Hắn vẫn luôn không có biểu tình gì.
Thẳng đến hoàn toàn rửa sạch xong, hắn đưa Lâm Lộc về phòng ngủ. Hắn ké khăn trải giường hỗn độn ẩm ướt xuống, vứt trên mặt đất, lại thay một tấm khăn trải giường khô ráo. Sau đó dùng chăn lông mềm mại bọc Lâm Lộc lại.
Hắn đi ra phòng ngủ. Bước tới phòng khách, lại đột nhiên ngừng lại.
Hắn chậm rãi nhìn quanh bốn phía.
Nơi này quá quen thuộc, lại lộ ra một cỗ xa lạ. Lâm Lộc người này, ở bên người hắn sáu năm, hắn lại giống như chưa từng hiểu qua cậu.
Xác thật, trước tối ngày hôm nay, hắn đã nghĩ Lâm Lộc cũng không yêu hắn. Nhưng buột miệng thê lương thốt ra 'Hận ngươi', hắn lại chưa từng từng nghĩ tới.
Cậu hận tôi.
Cậu dựa vào cái gì hận tôi?
Chúng ta đi đến hôm nay......Hết thảy những điều này, không phải chính cậu chọn sao? Là cậu chọn một tỷ kia, không phải sao?
Cách đó không xa, trên máy chiếu lóe lên ánh đèn xanh nho nhỏ, đó là ánh đèn chờ thời gian. Ninh Trí Viễn nhớ tới, thời điểm hắn mới vào cửa, Lâm Lộc đang xem máy chiếu.
Vì thế hắn cúi người, cắm nguồn điện vào lần nữa. Màn hình lớn bắt đầu lập lòe, một lần nữa bắt đầu hoạt động.
Trong hình, Lâm Lộc tươi cười sáng ngời, quay đầu đi nhìn về phía màn ảnh. Bên cạnh vang lên giọng nói của Trang Hiểu.
"Các cậu không cần chụp lén Tiểu Lộc! Động tác nào không quen, lại đây kêu thầy chỉ lại cho các cậu! Cứ lại chụp Tiểu Lộc về làm mẫu làm gì? Cũng sẽ không giúp các cậu hiểu được động tác!"
"Vậy chụp vài động tác làm mẫu......Được không, bạn học Lâm Lộc?"
Lâm Lộc tốt tính gật gật đầu, Trang Hiểu lại đến đây, một tay túm Lâm Lộc đi.
"Đừng để ý đến bọn họ, được một tấc lại muốn tiến một thước. Không lắng nghe học, lại sợ thầy sẽ mắng chửi......Đi đi đi, cùng đàn anh đi tập luyện đi."
Trên màn ảnh, Trang Hiểu ôm bả vai Lâm Lộc, dần dần đi ra khỏi màn ảnh.
Bên ngoài màn ảnh đó, Ninh Trí Viễn trầm mặc nhìn bóng dáng bọn họ.
Máy chiếu tối sầm, cắt đứt cảnh tượng. Trường hợp lần này long trọng hơn rất nhiều.
Lâm Lộc vừa mới ở trên sân khấu hoàn thành một hồi độc vũ, cuối cùng tạo hình phảng phất như một con thiên nga giương cánh muốn bay. Kịch trường không còn chỗ ngồi, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Ninh Trí Viễn nhớ ra rồi. Buổi biểu diễn này hắn cũng có đến.
Một lần kia, hắn là người thừa kế của tập đoàn Ninh thị, ngồi ở vị trí bàn thứ nhất. Không có người biết, thiên nga độc vũ lóa mắt trên sân khấu kia, là thuộc về hắn.
Sau khi bế mạc, hắn cầm theo chín mươi chín đóa hoa hồng đi đến sau đài, ở dưới mí mắt mọi người đưa Lâm Lộc về xe mình.
Lúc sau, trong học viện đế quốc, mới có vài tin đồn thiên chi kiêu tử và giáo thảo......
Hình ảnh chuyển hướng hậu trường. Ninh Trí Viễn nhìn thấy Lâm Lộc đi vào phòng thay quần áo, ở đây tất cả mọi người đều hưng phấn mà tỏ vẻ chúc mừng, trong đó người kích động nhất, lại là Trang Hiểu.
Trang Hiểu đi lên trước, dùng sức nắm lấy tay Lâm Lộc, dường như nói năng lộn xộn. Sau đó Tiêu Doanh tới, rất nhiều người đều tới, tất cả đều chúc mừng Lâm Lộc. Cãi cọ ầm ĩ, nhưng Trang Hiểu vẫn luôn đứng ở bên người Lâm Lộc. Tay hắn, cũng vẫn luôn đáp ở trên vai Lâm Lộc.
Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm cái tay kia, ánh mắt nặng nề. Cho đến khi Tiêu Doanh đi ra phòng thay quần áo, hắn mới có chút phân thần. Hắn tinh tường nhớ rõ, lúc ấy hắn mang theo hoa hồng, ở cửa phòng thay quần áo gặp phải Tiêu Doanh. Nhìn đến đóa hoa trong ngực hắn, Tiêu Doanh còn nhìn hắn thật lâu.
Cho nên kế tiếp, hẳn là chính hắn đẩy cửa mà vào......
Nhưng hình ảnh đột nhiên im bặt.
Cuối màn ảnh, là đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Lâm Lộc cùng Trang Hiểu đối diện đập tay.
Ăn ý như vậy, tình thâm ý trường như vậy.
Sắc mặt Ninh Trí Viễn lạnh xuống. Hắn túm điều khiển từ xa, tua một đoạn thật nhanh. Trên sân khấu, sân tập luyện, trong hậu trường, trong vườn trường, trong phỏng vấn......Một đám cảnh tượng nhanh chóng lướt qua.
Lâm Lộc đã từng sinh viên xuất sắc của khoa vũ đạo, không biết lưu lại bao nhiêu hình ảnh. Đừng nói phỏng vấn truyền thông các loại, báo, thậm chí học sinh đi ngang qua đều sẽ dùng di động tùy tay chụp ảnh cậu lại.
Mặc kệ là ai lấy những tư liệu hình ảnh này sưu tập lại, nhất định đều bỏ ra một phen công phu. Cảnh tượng trải rộng trong học viện đế quốc từ vườn trường cho đến phòng học, chất lượng hình ảnh rất kém. Không biết phí bao nhiêu tâm huyết mới có thể thu thập được.
Mỗi một màn ảnh, đều có Lâm Lộc.
Cũng đều có Trang Hiểu.
Đúng vậy, mỗi một hồi đều là như thế.
Đương nhiên, trong hình ảnh cũng sẽ xuất hiện rất nhiều người không liên qua. Bạn học, thầy, người qua đường, phóng viên...... Duy chỉ có một người cũng chưa từng xuất hiện.
Đó chính là Ninh Trí Viễn hắn.
Lúc trước Ninh Trí Viễn cực kỳ để bụng đối với Lâm Lộc, cơ hồ mỗi lần tập luyện đều sẽ tới đón đưa. Càng không cần nói là những hội báo biểu diễn quan trọng, hắn từng buổi đều đi xem, nếu là có phóng viên hỏi vấn đề xảo quyệt, hắn cũng sẽ chủ động giúp Lâm Lộc giải vây.
Nhưng ở những hình ảnh này, giống như hắn chưa từng tồn tại. Thậm chí nhìn trong màn ảnh, hắn còn nhớ rõ mình ở nơi nào, nhưng cố tình màn ảnh gần đến thì xuất hiện màn hình đen, lúc sau lại nhảy tới cảnh tượng tiếp theo.
Không biết nhìn bao lâu, Ninh Trí Viễn đột nhiên tắt máy. Máy chiếu lập tức tối đem, chỉ còn lại chút sắc ôn tàn ảnh, cũng dần dần biến mất.
Ngón tay buông lỏng, điều khiển từ xa rơi xuống mặt đất, pin cũng rơi ra.
Ninh Trí Viễn móc một điếu thuốc từ trong túi, ngậm ở bên miệng.
Hắn muốn cười lạnh ra tiếng.
Thì ra là thế.
Khó trách sẽ hận hắn. Hắn thật sự rất hiểu. Hỏng chuyện tốt của cậu và đàn anh cậu, làm các người không thể không chia lìa mà tách làm hai như vậy.....Vì tiền, phải ủy khuất cầu hoan ở dưới thân mình......
"Ta chưa từng yêu ngươi......Buông ta ra! Ta chưa từng yêu ngươi! Thả ta......Ta hận ngươi! Đừng chạm vào ta!"
Tê tâm liệt phế kêu khóc, khàn cả giọng kêu thảm thiết. Từng tiếng quanh quẩn ở bên tai.
Màn hình chiếu lớn như vậy......Làm mấy thứ này đều cắt nối biên tập xong, lại hủy diện hoàn toàn sự tồn tại của chính mình......Nghĩ đến, cũng phí không ít tâm tư đi.
Đúng rồi. Trong cuộc sống hàng ngày nếu muốn ứng phó với sự tồn tại của mình. Nếu là lúc nhìn vật nhớ tới người kia, nếu là lúc nửa đêm ở một chỗ, còn phải nhìn mặt mình....Cũng xác thật làm người ta buồn nôn.
Ninh Trí Viễn cười, bật lửa châm điếu thuốc kia. Hắn nhìn chăm chú khói mù mịt bay lên giữa ngón tay. Đầu điếu thuốc lá cháy sáng, hóa thành tro tàn trắng, một đoạn thật dài. Sau đó đột nhiên đứt gãy, rơi ở trên sàn nhà.
Một chân đạp lên mặt trên, chỉ còn lại tro tàn đầy đất.
Ninh Trí Viễn trở lại phòng ngủ, mặc âu phục lên, đeo đồng hồ, cài nút áo sơmi cẩn thận. Ngay cả tóc ướt mồ hôi, đều gội lại sạch sẽ.
Lâm Lộc còn nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, thở phì phò. Cậu còn đang sốt rất cao.
Ninh Trí Viễn lại không liếc mắt cậu lấy một cái.
Hắn đeo cà vạt, thắt không chút cẩu thả, hung hăng vừa kéo. Một chiếc cà vạt hoàn mỹ dưới cổ áo, không nghiêng không lệch. Hắn đứng dậy, phủi phủi vạt áo, lập tức đi ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua phòng khách, phanh một tiếng đóng sập cửa.
Hắn đem hết thảy Lâm Lộc cùng này chung cư này, đều ném ở sau đầu.
Mặt hắn vô biểu tình, không quay đầu lại.
...............
Đỉnh tầng tập đoàn Ninh thị.
Một âm thanh thang máy vang lên, làm thư ký trực đêm mơ mơ màng màng bị đánh thức. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn thấy Ninh Trí Viễn cất bước đi ra khỏi thang máy.
Không phải Ninh tổng rạng sáng mới rời đi sao? Tại sao mới sớm như vậy đã trở lại?
Ninh Trí Viễn cũng không nhìn cô, lập tức đi vào văn phòng.
Ánh sáng trong văn phòng tối tăm. Tiểu Chu chiếm cứ một cái sofa, đang ngủ. Nghe được động tĩnh, hắn giương mắt nhìn thấy, lập tức nhảy dựng lên.
"Ninh tổng ngài đã tới?"
Ninh Trí Viễn không nói một lời nào.
Cánh tay hơi duỗi ra, đồng hồ quý báu quăng ngã ở trên bàn làm việc, leng keng một tiếng. Mặt đồng hồ bên cạnh chợt lóe lên. Hắn tháo cà vạt, cũng ném ở một bên.
"Lấy cho tôi một cái áo sơmi tới đây."
"Vâng, Ninh tổng."
Tiểu Chu đã sớm chú ý tới áo sơ mi Ninh Trí Viễn hơi nhăn, hình như chưa thay qua. Nhưng Ninh Trí Viễn coi trọng việc quần áo sạch sẽ tới nỗi như tố chất thần kinh, chuyện này với hắn mà nói thật sự quá mức khác thường. Làm thần kinh Tiểu Chu cũng khẩn trương lên theo.
Đưa áo sơmi đưa qua, Tiểu Chu trộm liếc liếc mắt một cái. Phát hiện lông mi Ninh Trí Viễn buông xuống, vành mắt hơi xanh. Biểu cảm hắn lạnh băng, ánh mắt phảng phất giống như lưỡi đao.
"Ninh tổng, ngài làm sao vậy?"
Trầm mặc một lát, Ninh Trí Viễn mới nâng đôi mắt lên, nhìn thẳng Tiểu Chu.
"Cậu đi tới chung cư một chuyến, chuyển hết đồ của tôi đi."
Chuyển đồ? Vì cái gì?
Tiểu Chu rất nghi hoặc.
Trong lòng hắn rõ ràng, tuy răng tòa chung cư kia trên danh nghĩa là cho Lâm Lộc ở, kỳ thật thời điểm Ninh Trí Viễn không ở công ty, đại bộ phận thời gian đều ở bên kia. Mọi người đều xác nhận đó chính là nhà Ninh Trí Viễn.
Ninh tổng đây là làm sao vậy, nhà cũng từ bỏ?
"Ninh tổng ngài muốn dọn đi? Vậy Lâm ca làm sao bây giờ......"
Vốn dĩ Ninh Trí Viễn đổi áo sơ mi. Lời vừa nói ra, khớp xương ngón tay hắn nháy mắt căng thẳng. Trên cổ áo sơ mi có một tiếng vang nhỏ, một cái nút áo rơi trên mặt đất.
Hắn hồi lâu không nói gì.
Thay xong áo sơ mi bị vứt trên mặt đất. Đường cong trên người Ninh Trí Viễn căng chặt, cơ bắp theo động tác chậm rãi lăn lộn. Tiểu Chu có thể nhìn thấy rõ ràng phía sau lưng hắn có một vài vết cào rất sâu.
Ninh tổng ngày hôm qua......Thật kịch liệt đi?
Tiểu Chu nhìn qua, trong lòng lại có ái muội liên tưởng đến loạn phiêu.
"Cho Lâm Lộc cút đi."
"Cái gì?"
Tiểu Chu trừng lớn đôi mắt. Cho nên phỏng đoán kiều diễm trong nháy mắt tan thành mây khói, chỉ để lại khiếp sợ.
"Ninh tổng, chẳng lẽ ngài cãi nhau với Lâm ca sap? Muốn chia tay?"
"Chia tay?"
Ninh Trí Viễn cười lạnh một tiếng. Ánh đèn không lắm rõ ràng, Tiểu Chu thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
"Tôi cùng với Lâm Lộc cũng không phải là người yêu, nói gì chuyện chia tay?"
"......"
"Bán chung cư. Cho hắn lăn."
"Ninh tổng! Ngài đừng nói giỡn nữa......"
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Chu. Tiểu Chu bị ánh mắt hắn đâm vào đáy lòng phát lạnh, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại.
Đúng vậy, có khi nào Ninh tổng chơi đùa quá vui? Càng miễn bàn chuyện lớn như vậy......Nhưng càng không thể lấy ra vui đùa chứ!
Nhưng mà, đó là Lâm ca......Sáu năm, bao nhiêu người yêu diễm đê tiện đã câu dẫn hắn, nhưng Ninh tổng cũng không liếc mắt lấy một cái! Lưu tại bên người duy nhất chỉ có một Lâm ca, hiện tại, Ninh tổng thế mà muốn đuổi anh ấy ra đi?
Vì cái gì?
Nhưng nhìn sắc mặt Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu nào dám hỏi nhiều hỏi. Hắn yếu ớt gật đầu, nhỏ giọng hỏi.
"Vậy......Ninh tổng, ngài muốn tôi khi nào qua đó?"
"Hiện tại."
Mặt Tiểu Chu xanh lên. Nhưng hắn không dám đặt câu hỏi, chỉ có thể cọ tới cọ lui lên quần áo, nhịn không được trộm đánh giá Ninh Trí Viễn.
Lại như thế nào đây, luôn có thời điểm tốt mà. Tiểu Chu nhận mệnh mà đi đến chung cư của Ninh Trí Viễn, lại nghe đến phía sau truyền đến một tiếng,
"Cậu chờ một chút."
"Vâng, Ninh tổng!"
Tiểu Chu lập tức xoay người. Hắn nghĩ, chẳng lẽ là không đuổi Lâm ca đi rồi? Vốn dĩ chính là như vậy, vợ chồng son cãi nhau, không đến mức làm lớn như vậy......
Nhưng mà một câu tiếp theo của Ninh Trí Viễn, trực tiếp đánh gãy ảo tưởng của hắn.
"Kế hoạch rót vốt bên nhà cái, toàn bộ đình chỉ không kỳ hạn."
"A? Nhưng mà chúng ta đều nói tốt rồi, chỉ chờ ký hợp đồn......"
"Tôi đổi ý rồi. Hiện tại tôi không muốn cứu nhà cái."
Trong phòng chỉ mở một cái đèn trần, từ phía sau Ninh Trí Viễn hắt lại đây. Dưới án đèn lạnh bằn, biểu cảm của hắn có vẻ đen tối không rõ.
"Cậu theo dõi Lâm Lộc cho tôi, sau khi tôi đuổi cậu ta cút đi, nếu cậu ta dám đi tìm Trang Hiểu......Liền trực tiếp mở thu mua! Tôi mặc kệ cậu dùng thủ đoạn gì, lấy nhà cái cho tôi ăn xong rồi, tôi muốn cho Trang Hiểu cùng một tỷ của hắn hoàn toàn biến mất!"
Một tay chống ở trên bàn, trên mu bàn tay đều nổi lên gân xanh. Ninh Trí Viễn cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy sát ý.
"Cầm của tôi một tỷ, còn muốn lấy thêm một tỷ khác nữa......Nằm mơ!"
Tôi muốn cậu nhớ kỹ cho tôi, rời khỏi Ninh Trí Viễn tôi, Lâm Lộc cậu chính là muốn sống không được, muốn chết không xong......Cậu chính là cùng đường, không có chỗ để đi!
Không phải hận tôi sao? Không phải tôi chạm vào cậu một chút cũng không được sao, đều nhịn không nổi sao? Không phải muốn cho tôi buông tha cho cậu, cùng cái tên Trang Hiểu đáng chết kia song túc ** sao?
Nhưng tôi cố tình muốn cậu quỳ xuống tới cầu tôi thu cậu, cầu tôi thượng cậu!
Lâm Lộc, cậu tiện nhân này......Tôi không có khả năng buông tha cậu......Đời này đều không thể!
..................
Vài ngày sau.
Bệnh viện lớn nhất thành phố, trong phòng bệnh bức màn che khuất ánh mặt trời, tối tăm u tĩnh.
Lâm Lộc nằm ở trên giường bệnh, cả người đều trắng đến trong suốt. Kim tiêm thô to chọc tiến vào mạch máu, mu bàn tay đã có vài cái lỗ kim, có chút máu bầm. Nước thuốc theo ống mềm, chậm rãi tích tiến vào mạch máu cậu.
"Còn chưa tỉnh?"
Bác sĩ tới kiểm tra phòng, thăm dò nhìn cậu một cái.
"Người bệnh này cũng gầy đến da bọc xương, ngủ tiếp được nhưng rất dễ xảy ra chuyện."
"Tôi đây có biện pháp nào? Chủ nhiệm nói là cậu ấy không muốn tỉnh."
Một bác sĩ khác nhanh chóng đo nhiệt độ cơ thể, ghi chép lại.
"Cái gì? Hôn mê tỉnh hay không tỉnh, còn có thể do chính mình quyết định?"
"Người này không giống. Cậu ấy ăn phải thuốc gì đó, dễ dàng sinh ra ảo giác. Chủ nhiệm nói, thứ đồ kia là vật trái pháp luật, vốn dĩ là tập đoàn lính đánh thuê nghiên cứu phát minh ra, dùng để nghiêm hình bức cung. Sau đó lại bị mấy tên biến thái trộm tới tính kế người......Dù sao tác dụng phụ rất nhiều, đặc biệt là ảo giác nghiêm trọng. Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm. Phỏng chừng cậu ấy bị rót dược, sau đó bị ngược đãi quá, lại sinh ra ảo giác, đầu óc sinh ra tổn thương. Chủ nhiệm nói, cậu ấy bị kích thích, tiềm thức cự tuyệt tỉnh lại......Trừ khi có cũng đủ nhiều kích thích chính diện, làm cậu ấy khát vọng tỉnh lại, cậu ấy mới có thể tỉnh. Dù sao đều là kẻ có tiền làm loạn ra tới như vậy, làm bậy a."
Bác sĩ thứ nhất "A" một tiếng.
"Trách không được. Tôi nói đi, cậu ấy lớn lên đẹp như vậy, ai bỏ được ra tàn nhẫn tay! Đây nếu là đối tượng của tôi, tôi đau lòng còn không kịp đâu. Cậu không biết, thời điểm cậu ấy bị người đưa tới, trên thịt máu nhục mơ hồ, đều là bị người ta cắn! Phía dưới cũng là......Cả người không tìm thấy mấy chỗ thịt tốt, nơi xanh nơi tím. Thì ra là có chuyện như vậy......Cũng là, tôi nếu là bị người chơi thành như vậy, khẳng định tôi cũng không vui nổi. Quá bị tội, còn không bằng đã chết."
Hai người nhỏ giọng nói thầm, đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Cửa phòng lại đóng lại lần nữa, trong phòng lại khôi phục an tĩnh như cũ.
.....................
Tổng bộ Ninh thị.
Mấy ngày nay, Ninh Trí Viễn cơ hồ không có rời khỏi văn phòng qua.
Năm ngày trước hắn đột nhiên quyết định, khống chế một công ty năng lượng nước ngoài bắt đầu tiến công đối với đại hoàng tử.
Công ty này không thể gặp ánh sáng, lại cuồn cuộn không ngừng từ nước ngoài. Đại hoàng tử mang tiền mặt đến, thủ đoạn kinh doanh cẩn thận, là khó giải quyết đối thủ. Nhưng Ninh Trí Viễn lại bất ngờ đánh úp tới, trực tiếp bạo lực phá giải.
Hắn căn bản không có nhằm vào công ty, trực tiếp rút ngắn nguồn năng lượng, dựa vào số tiền lớn tung ra thị trường, toàn bộ chỉ số năng lượng đều giảm mạnh......Vào ngày này, Ninh thị bạo lực chèn ép, thu lợi đâu chỉ trăm tỷ, trực tiếp bức công ty này đến bên bờ vực phá sản.
Hắn một lần phá hủy thực lực của đại hoàng tử đến nặng nề.
Khiêu khích rõ ràng như vậy, lập tức khơi dậy phản kích. Ai có thể nghĩ đến, Ninh Trí Viễn chẳng những không chịu chấm dứt thu lợi, ngược lại ra tay lần nữa, chính diện chống lại đối thủ!
Trong lúc nhất thời, tập đoàn Ninh thị đứng thành hàng, chỉ kiếm về phía đại hoàng tử, vì trước mặt vốn là thế cục khẩn trương thay đổi biến cố liên tục. Gió nổi mây phun, rất nhiều xí nghiệp lớn đều nhận thấy được mưa gió sắp đến, bắt đầu suy xét liên minh lại giải quyết vấn đề.
"Ninh tổng."
"Chuyện gì?"
Trong văn phòng sương khói lượn lờ, hương vị rất sặc người. Tiểu Chu nhìn thấy Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lên, vành mắt hãm sâu, nhưng ánh mắt lại như là một cây đao, mang theo vẻ sắc bén.
Tác giả: Tôi sai rồi.
Ngày hôm qua Ninh tổng update như thế nào mà có thể kêu không phải người?
Hôm nay Ninh tổng mới thật sự không phải người.