Tuy nói là chuẩn bị xuất viện, nhưng bác sĩ Ngô vẫn yêu cầu Lâm Lộc ở lại quan sát một ngày, sáng mai mới có thể rời đi. Rốt cuộc, tỉnh lại từ trong hôn mê, nếu là xảy ra chuyện gì, bệnh viện cũng phải chịu trách nhiệm.
Lâm Lộc rất ngoan mà đồng ý.
Di động đã hết pin. Cắm sạc, khởi động nguồn, nháy mắt đã có rất nhiều tin nhắn gửi đến, còn có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Trái tim Lâm Lộc lập tức nhảy nhanh. Cậu nhanh chóng nhấn vào cuộc gọi nhỡ, phát hiện trong đó đại bộ phận đều là Trang Hiểu gọi tới. Từ Thu Quân cũng gọi cho cậu hai lần. Ngoài ra, cũng không có người khác. Đến nỗi nhấp vào tin nhắn, cũng là hơn trăm cái. Lâm Lộc bất chấp xem nội dung, từ đầu đến đuôi, lại không có một cái từ Ninh Trí Viễn.
Cậu vẫn không chết tâm cố nhìn lại một lần, vẫn là kết quả như cũ.
Trí Viễn ca....Lâu như vậy, thế nhưng không cho cho mình một lần nào sao?
Trong lòng cứng lại, Lâm Lộc hơi thất vọng. Nhưng cậu lại nghĩ, chuyện mình hôn mê Trí Viễn ca nhất định sẽ biết. Cho nên cậu còn chưa tỉnh, gọi điện thoại gửi tin nhắn cũng không có ý nghĩa gì....
Rốt cuộc hắn bận rộn như vậy......
Lâm Lộc lại chủ động gửi một tin nhắn cho Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, em đã tỉnh rồi. Mấy ngày nay có phải làm anh lo lắng rồi không? Thật xin lỗi. Đợi lát nữa em liền trở về. Buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?"
Tin nhắn được gửi đi, Lâm Lộc im lặng chờ đợi một hồi, không có hồi âm.
Cậu nghĩ, có lẽ Ninh Trí Viễn đang ở cuộc họp.
Trước đó thì xử lý một vài tin nhắn khác đi.
Trang Hiểu không liên lạc được cho Lâm Lộc. Hắn để lại tin nhắn cho Lâm Lộc, dò hỏi cậu có xem ghi hình chưa, cảm thấy thế nào, suy xét thế nào?
Ghi hình cái gì, suy xét cái gì?
Lâm Lộc có chút mê man. Trong đầu mơ màng hồ đồ, chỉ nhớ rõ sự tình thoát khỏi quán bar, diễn biến lúc sau hết thảy đều là hồ nhão. Cũng may Trang Hiểu gửi tin nhắn rất nhiều lại tỉ mỉ, nghe ý tứ, có lẽ là tư liệu vũ đạo hắn sưu tập đưa cho Lâm Lộc.
"Tiểu Lộc, em nhất định phải suy xét rõ ràng. Em tuổi cũng không nhỏ nữa, hiện tại thể trạng xem như vẫn có, nhưng chờ thêm mấy năm nữa, có lẽ thật sự không đua lại những lớp trẻ hơn! Em thật sự không muốn nâng lên kim vòng nguyệt quế của Thánh Y Ti sao? Ước mơ của em là gì, em có nhớ rõ không?
Kim vòng nguyệt quế Thánh Y Ti......
Lâm Lộc cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi bàn tay. Hô hấp cậu hơi dồn dập, nghĩ tới Tiêu Doanh, lại nghĩ đến Ninh Trí Viễn. Nghĩ đến ánh đèn sân khấu, cũng nghĩ đến ánh mắt âm u của Ninh Trí Viễn dưới sân khấu.
Cậu đã đáp ứng Ninh Trí Viễn, từ bỏ hết thảy, mới có thể ở lại bên người hắn. Duy nhất là vũ đạo không thể buông tay cậu cũng đã buông, sớm đã bị cậu tự tay từ bỏ từ năm năm trước.
Giờ phút này, cả người cậu mang đầy gông xiềng. Gông xiềng này lại vô hình, nhưng lại rất nặng nề.
Cậu không thể từ bỏ được Ninh Trí Viễn, đi tìm mộng tưởng của mình.
Lúc trước nói với Trang Hiểu như vậy, là cậu nói dối. Trong lòng cậu rõ ràng, cậu căn bản không dám đề cập tới chuyện này với Ninh Trí Viễn chuyện tiếp tục múa.
Bởi vì cậu sợ.
Cậu không có nhà, cũng không có chốn trở về. Ninh Trí Viễn đã sớm che trời bao trùm toàn bộ cuộc sống của cậu, trở thành chốn về duy nhất của cậu ở thế gian này.
Mỗi ngày cậu đều lo lắng đề phòng, không biết mình sẽ làm sai cái gì, lại sẽ mất đi tư cách ở lại bên cạnh người kia, lại sẽ thật sự không có chỗ để đi, không còn nhà để trở về.
Cho nên Thánh Y Ti....Cậu làm sao dám vọng tưởng?
.....................
Chung quy là hôn mê quá lâu, thân thể đều yếu đi. Lâm Lộc nhìn di động một hồi, đã cảm thấy đầu óc hôn hôn trầm trầm, mí mắt cũng không mở ra được, rất mau chìm vào hôn mê.
Kết quả khi mở mắt ra, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Lâm Lộc bò dậy, lại cảm thấy trong người hơi lạnh. Chờ cho đến khi tới văn phòng bác sĩ, mở miệng giọng nói đều nghẹn lại.
"Sao lại thế này? Hôm qua bị cảm lạnh?"
Bác sĩ Ngô ghét bỏ quở trách cậu.
"Cậu bệnh đến như vậy, không biết tôn trọng thành quả lao động của chúng tôi một chút. Có thể chú ý nghỉ ngơi không? Còn chưa xuất viện, lại muốn sốt rồi vào lại hả?"
"Thật xin lỗi....Tối hôm qua không cẩn thận ngủ mất, kết quả không đắp chăn."
Lý do này quả thật giống như bạn nhỏ ở nhà trẻ vậy. Bác sĩ Ngô cũng bị cậu chọc cười.
"Người yêu của cậu đâu? Cậu tỉnh, hắn cũng không biết tới bồi giường à? Cho cậu ngủ? Tâm cũng đủ lớn, không đau lòng cậu sao?"
Lâm Lộc sửng sốt, giọng nói lập tức thấp xuống.
"Anh ấy....Khả năng là bận rồi."
Nghe được ngữ khí này của cậu, bác sĩ Ngô nâng mắt lên liếc cậu một cái. Trên mặt Lâm Lộc mất mát không che được, làm hắn cũng thở dài.
"Sau khi xuất viện, tôi kiến nghị cậu vẫn nên nghỉ ngơi mấy ngày. Tiểu tử, tôi không biết cậu gặp chuyện gì, nhưng thiên chức của bác sĩ là giúp đỡ bệnh nhân. Thứ thuốc cậu uống phải, sẽ mang đến một ít ảo giác, thậm chí thay đổi trải nghiệm thực tế của cậu thành một bộ mặt hoàn toàn khác.
Lúc trước tôi đã dò hỏi nguồn gốc vết thương trên người cậu, cậu căn bản không nói rõ, chỉ sợ là ảnh hưởng vẫn chưa hết. Kỳ thật tôi cảm thấy cậu nên ở lại bệnh viện vài ngày, ổn định một chút thì hãy xuất viện."
"Nhưng tôi cảm thấy tôi không có vấn đề gì...."
"Những lời này, có lẽ nửa tháng tới nói mới sức thuyết phục."
Bác sĩ khuyên Lâm Lộc vài câu, nhưng Lâm Lộc vẫn kiên trì muốn xuất viện. Không có biện pháp, hắn đành kê vài đơn thuốc dinh dưỡng, tùy ý để cậu xuất viện.
Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Lộc nhanh chóng lấy di động ra. Tin nhắn đã gửi, nhưng Ninh Trí Viễn cũng không trả lời.
-- Sao lại thế này? Trí Viễn ca không nhìn thấy sao?
Lâm Lộc mím môi, hạ quyết tâm, rốt cuộc thật cẩn thận gọi điện thoại cho Ninh trí Viễn.
Lại không nghĩ rằng, đối diện lập tức truyền đến một giọng nói nữ máy móc.
"Thật xin lỗi, số điện thoại không đúng. Mời ngài xác minh lại số điện thoại."
-- Không đúng? Sao có thể?
-- Nhất định là mình bấm sai dãy số rồi.
Lần này Lâm Lộc kiểm tra lại lần nữa, lấy dãy số đã nhớ kỹ trong lòng kia gọi lại lần nữa.
Nhưng đáp lại cậu, vẫn là một câu kia như cũ.
"Thật xin lỗi, số điện thoại không đúng."
Lâm Lộc ngây ngốc tại chỗ.
Dãy số này, lúc trước hai người ở trường học, vì để thuận tiện Lâm Lộc gọi cho hắn, Ninh Trí Viễn cố ý đưa dãy số cá nhân này. Nhiều năm như vậy cũng chưa đổi qua, tại sao đột nhiên không đúng?
Trong lòng Lâm Lộc hơi bất an, gọi điện thoại cho Tiểu Chu. Còn tốt, lần này đã gọi được.
"Lâm ca, là anh? Anh tỉnh rồi?
Giọng nói Tiểu Chu rất vội vàng.
"Anh biết anh hôn mê vài ngày rồi không? Làm em sợ muốn chết! May là anh không có việc gì, bằng không tâm lý này của em gánh nặng quá lớn....Lâm ca, anh cảm giác có khỏe không? Có cảm giác...."
"Tôi rất khỏe, cảm ơn cậu."
Lâm Lộc nhẹ chặn lời hắn.
"Chỉ là tôi muốn liên hệ cho Trí Viễn ca, lại phát hiện số điện thoại của anh ấy không đúng. Tiểu Chu, Trí Viễn ca ở bên cạnh cậu sao? Tôi......Tôi muốn nói huyện với anh ấy."
Tiểu Chu nghẹn lại. Hồi lâu, giọng nói xấu hổ của hắn mới vang lên.
"Cái đó, Ninh tổng không quá tiện......"
"Vậy Trí Viễn ca khi nào rảnh? Tôi có thể chờ. Hoặc là đến lúc đó cậu cho tôi biết......"
"Chỉ sợ không được, Ninh tổng ngài ấy.....Ngài ấy đang họp."
Giọng Tiểu Chu có chút kỳ lạ, tựa hồ che giấu điều gì.
"Lâm ca, như vậy đi. Trước tiên anh cứ ở lại bệnh viện. Chờ buổi chiều em bớt chút thời gian tới thăm anh, còn có một chút chuyện em muốn nói với anh. Được không Lâm ca?"
"Chuyện gì a?"
"Chính là......Có chút việc."
Tiểu Chu ấp úng.
"Tóm lại Lâm ca anh cứ ở bệnh viện chờ em, đừng đi loạn, trước cũng đừng trở về chung cư......Nhất định! Trước đừng trở về, chờ em qua! Lâm ca em bên này cũng đang bận họp, em cúp máy trước! Anh ở bệnh viện chờ em!"
Lời còn chưa dứt, bên kia liền cắt đứt. Lâm Lộc nắm di động, có hơi vọng.
Trí Viễn ca đang bận cái gì? Nghe điện thoại một chút cũng không thể sao......Mình cũng sẽ không chiếm dụng nhiều thời gian của anh ấy, chỉ là nghe một chút giọng của anh ấy mình cũng sẽ rất vui vẻ.
Tay hạ xuống nắm lấy di động, Lâm Lộc ngồi ở trên giường bệnh. Cậu lại mở ra hình chụp của Ninh Trí Viễn, ngơ ngác nhìn một hồi.
Nhưng mà, Trí Viễn ca luôn rất bận.
Bận đến trời đất tối tăm, không rảnh lo cậu, cũng thật bình thường. Cho nên cậu phải hiểu chuyện một chút mới có thể......Để hắn nhìn đến cậu, trong lòng sẽ vui vẻ. Nói không chừng, sẽ nguyện ý ở bên cậu nhiều hơn.
.......................
Dưới lầu trước chung cư.
Lâm Lộc chui ra xe taxi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Tâm tình vô cớ mà nhảy nhót lên.
Tuy rằng Tiểu Chu luôn cường điệu cậu chờ ở bệnh viện, cậu vẫn là chờ không kịp muốn về nhà.
Vào đông ánh mặt trời xán lạn, chiếu trên mặt vương chút ấm áp. Lâm Lộc nghĩ, vài ngày đã không trở lại. Trí Viễn ca nghe được tin mình xuất viện, đêm nay có thể đến thăm cậu một chút không?
Hẳn là......Sẽ đi?
Nâng nâng mặt, Lâm Lộc cảm giác khuôn mặt hơi nóng lên. Trong tay cầm theo hai túi rau và trái cây, còn có chút xương sườn. Đây đều là vừa rồi cậu cố ý đi chợ mua, dự bị nấu một bữa tối thật ngon cho Ninh Trí Viễn.
Thân thể cậu còn rất suy yếu, xách theo đồ ăn nặng như vậy, rất nhanh đã ra một đầu mồ hôi. Nhưng trong lòng lại không cảm thấy mệt, ngược lại rất vui vẻ.
Đi vào chung cư, vài người nhân viên quản lý bất động sản đãi tới. Lâm Lộc gật đầu với bọn họ -- ở sáu năm, những người này đều rất quen thuộc.
Lại không nghĩ rằng, cậu lại bị bảo an ngăn lại.
Lâm Lộc hơi giật mình.
Chung cư này cũng rất xa hoa, công ty quản lý bất động sản cũng rất chuyên nghiệp. Đối với mỗi người ra vào chung cư, trừ bỏ nghiệp chủ cùng khách thuê, bọn họ đều phải dò hỏi từng người, đăng ký trong danh sách, cũng là vì bảo đảm người ở nơi này riêng tư an toàn.
Rốt cuộc các đều là các người có tiền có thế, nếu là phóng viên trà trộn vào chụp lén, cũng rất phiền toái.
Nhưng Lâm Lộc ở đã nhiều năm, các nhân viên an ninh đã sớm quen thuộc gương mặt này của cậu, trải qua thời điểm trước nay là liếc cậu một cái liền cho qua cửa, cũng không ngăn cậu lại.
Hôm nay đây là có chuyện gì?
"Xin hỏi anh có việc sao?"
Lâm Lộc lễ phép mà dò hỏi một câu. Bảo an kia khụ một tiếng, kiêu căng ngạo mạn mà vẫy vẫy tay về phía cậu.
"Cậu không thể đi vào."
"Tôi không thể đi vào? Vì sao?"
Lâm Lộc mở to đôi mắt.
"Đây là nhà của tôi......Tại sao anh không cho tôi vào?"
"Tôi cũng không rõ lắm. Dù sao là tôi nhận được mệnh lệnh của phía trên, cậu không thể đi vào."
"Cái gì mệnh lệnh? Đây này là nhà tôi......Tại sao anh có thể không cho tôi về nhà?"
"Cái gì mà nhà cậu, thật đúng là dõng dạc. Chúng tôi đây là cấp bậc chung cư gì chứ? Cậu mua nổi sao? Cậu ra một phân tiền sao? Còn không biết xấu hổ nói là nhà cậu? Đi mau, đi đi đi! Đừng giả ngây giả dại! Ai còn không biết Ninh tổng người ta đuổi cậu đi, còn ở đây giả ngu?"
Bảo an kia không kiên nhẫn đẩy Lâm Lộc, đẩy cậu đến lùi lại một bước, trực tiếp ngồi ở trên mặt đất.
Mặt đất cứng rắn, lần này té không nhẹ. Túi đồ trong tay cũng rơi xuống, chai rượu vang đỏ rơi nát, rượu chảy đầy đất.
Trên người Lâm Lộc cũng dính không ít rượu. Áo thun trắng đơn giản của cậu nhiễm một sắc hồng loang lổ, theo quần áo chảy xuống.
Chật vật như vậy, đưa tới không ít ánh mắt khác thường. Nhưng Lâm Lộc cũng không quan tâm, cậu mở to hai mắt, không tin hỏi.
"Anh nói cái gì?"
"Tôi nói cậu đừng giả ngu với tôi, cho rằng xách mấy túi đồ ăn là có thể lừa gạt qua cửa sao? Chúng tôi đã sớm nhận được thông báo, cậu không ở nơi này, còn giả làm chủ hộ! Mau cút!"
"Không phải câu này! Anh vừa rồi nói...... Nói Trí Viễn ca đuổi tôi ra ngoài?"
Phản ứng đầu tiên là hoang đường. Sao có thể chứ? Cậu và Trí Viễn ca rõ ràng vẫn rất tốt, trước khi nằm viện, cậu bị Lệ Hàng nhốt lại, hai người còn đã gặp mặt, Trí Viễn ca còn ép mình trên cửa hôn sâu......Sao có thể?
Nhưng ngay sau đó, một giọng nữ máy móc đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Lâm Lộc - "Thật xin lỗi, số điện thoại không đúng."
Giọng nói này như một con dao vô hình, xuyên thấu trái tim Lâm Lộc. Điềm xấu dự cảm che trời lấp đất bao phủ xuống dưới, ngón tay Lâm Lộc phát run, cho đến khi một vật lạnh lẽo lăn đến mu bàn tay cậu.
Cúi đầu xem, thì ra là mộ quả cà chua.
Như là bắt được rơm rạ cứu mạng, Lâm Lộc mộng du đứng dậy.
"Anh đừng nói giỡn. Sao có thể? Không có khả năng. Trí Viễn ca sao có đuổi tôi đi.....Anh nghĩ sai rồi, nhất định là nghĩ sai rồi. Tôi......Tôi còn phải trở về nấu cơm cho anh ấy, Trí Viễn ca còn đang đợi tôi....."
Âm cuối lại nhẹ lại run, trong đầu trống rỗng. Lâm Lộc thở hổn hển mấy hơi, bàn tay nắm lấy trái cà chua kia, cất vào túi đồ.
"Đúng vậy......Anh ấy còn ở nhà chờ tôi, tôi còn muốn nấu cơm cho anh ấy......"
Giọng hoảng hốt, Lâm Lộc nhặt lại rau củ rơi ra ngoài bỏ vào túi đồ. Đầy đất đều là rượu vang đỏ, dính đầy tay cậu, mảnh thủy tinh thật đâm vào đầu ngón tay, máu chảy ra.
Màu huyết đỏ, theo màu cà chua chảy xuống, quyện với màu rượu đỏ.
Lá rau cải cũng mất đi màu nguyên bản ban đầu, trứng gà vỡ chảy đầy dịch nhớp nháp, xương sườn lăn trên mặt đất, dính rất nhiều tro bụi. Lâm Lộc lại giống như bất giác bừng tỉnh, động tác chậm rãi.
Cho đến khi nhặt rau xanh lên, lại bị giày cao gót dùng sức dẫm xuống. Gót nhày nhọn xuyên qua rau xanh, toát ra mùi hăng.
Lâm Lộc run lên một chút, ngẩng đầu.
Một cô gái cao gầy đứng chống hông, đánh giá Lâm Lộc. Trên mặt cô phấn nền rất dày, son môi đỏ tươi, khóe môi hiện lên rất nhiều nếp cong nhỏ.
Đây là giám đốc chung cư bất động sản, Lâm Lộc nhận ra được cô.
Trước kia mỗi lần gặp mặt, cô đều sẽ chủ động thò qua chào hỏi. Lâm tiên sinh dài, Lâm tiên sinh ngắn, gọi thân cận đến phá lệ. Không ngừng lại chỉ là một lần, thời điểm Ninh Trí Viễn mang theo Lâm Lộc cùng nhau vào cửa, cô thò qua tới nói chuyện với Lâm Lộc, tươi cười trên mặt trước nay đều xán lạn vô cùng.
Nhưng hiện tại, trên mặt cô không có một chút vẻ tươi cười nào.
"Lâm tiên sinh, giữ thể diện một chút đi? Ở bên này la lối khóc lóc lăn lộn, nháo thành cái dạng này, tấm tắc, rất khó coi!"
"Tôi không có nháo......Là bọn họ không cho tôi về nhà......"
"Về nhà? Lâm tiên sinh, cậu về cái nhà nào? Nơi này của chúng tôi chính là chung cư xa hoa, tiền thuê mỗi tháng đều phải mười vạn khối, cậu đào đâu ra tiền?"
Vừa nói cô vừa ghét bỏ nhìn trên mặt đất hỗn độn.
"Các ngươi đều là người chết sao? Mau tới quét tước sạch sẽ! Nơi này của chúng ta là chung cư hạng nhất......Nhân viên quét dọn ở đâu? Đều chết hết rồi?"
Khi cô nói chuyện, màu đỏ tươi trên môi tung bay, ánh đèn sáng trong đại sảnh chiếu vào hàm răng cô, trắng tuyết lóa mắt. Ngữ khí và thần thái chua ngoa giống nhau, Lâm Lộc còn ngồi xổm trên mặt đất, trong tay nắm lấy rau xanh.
Đi từ đầu đến cuối chợ rau, mới lựa chọn được tiệm có nguyên liệu ngon nhất. Chọn lựa kỹ càng đã lâu, rau củ đồ ăn này, cả một cái mắt hư sâu cũng không có......
Lại bị giẫm nát như vậy. Như là trái tim cậu, ào ạt chảy nước.
Mấy nhân viên vệ sinh chạy tới dọn dẹp đại sảnh. Giám đốc bất động sản lên tiếng thúc giục, nhân viên vệ sinh cũng không dám chậm trễ, động tác càng lúc càng nhanh. Nhưng Lâm Lộc là một người sống đứng ở chỗ này, các cô luôn muốn tránh đi một chút, không thể lau đâm đến người ta.
Quét tới quét lui, dưới chân Lâm Lộc vẫn là một mảng dơ.
Giám đốc bất động sản thấy được, lông mày thon dài nhướng lên.
"Đều là người mù sao? Nơi đó còn dơ, nhìn không thấy hả? Tôi tiêu tiền mướn các người tới ăn cơm trắng sao!"
"Nhưng mà giám đốc, nơi này có người......"
"Không biết đuổi hắn đi sao!"
"Nhưng mà......"
"Đâu ra nhưng mà cái gì?"
Bên kia còn dây dưa, Lâm Lộc lại ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu kiên định, lắc đầu.
"Cô không cần đuổi tôi, tôi không đi."
"Cậu không đi?"
Như là nghe được chuyện hiếm lạ gì, giám đốc bất động sản nhe răng nhếch miệng, mặt phấn nền cũng bắt đầu muốn rớt ra.
"Cậu cho rằng cậu là ai? Nơi này lại là nơi nào? Tôi nói cho cậu, nơi đây của chúng tôi là chung cư hạng sang! Không phải là nơi cậu có thể la lối khóc lóc!"
"Tôi không tính sẽ la lối khóc lóc. Nhưng tôi không tin Trí Viễn ca sẽ thật sự đuổi tôi đi. Giám đốc, cô để tôi về nhà đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy......"
"Tại sao cậu còn không chịu hiểu thân phận của mình?"
Giám đốc không kiên nhẫn mà đánh gãy lời cậu.
"Cậu còn tưởng rằng chung cư này là của cậu sao? Quyền tài sản chung cư thuộc về tập đoàn công ty mẹ, Ninh tổng mới là chủ của nơi này! Ngài ấy cho cậu ở đây, chính là cậu ở tòa mới nhất, hiện tại ngài ấy không cho cậu ở đây, cậu không có tư cách bước vào một bước! Còn há mồm cái gì mà 'cậu không đi'. Có đi hay không, tùy vào cậu sao?"
"Nhưng tôi chỉ cần gặp anh ấy một chút, chỉ cần gặp mặt......"
"Nghe không hiểu tiếng người có phải không?"
Giám đốc bất động sản kia đề cao thanh âm, phi một tiếng. Cô vung tay lên, mấy bảo an lưng hùm vai gấu vây Lâm Lộc lại.
"Đuổi hắn đi đi. Sau đó đến văn phòng báo cho tôi một tiếng."
"Vâng, giám đốc!"
Các nhân viên an ninh nịnh nọt mà tiễn giám đốc đi, đối mặt với Lâm Lộc lại lập tức thay đổi bộ dáng.
"Đi! Chạy đi nhanh!"
Ngươi đẩy một phen, ta xô một phen, Lâm Lộc bị đẩy đến lảo đảo, lại vẫn không chịu lui về phía sau như cũ.
Cậu cảm giác đầu rất nặng, huyệt thái dương nhảy lên, từng trận phát đau. Lúc trước đã cảm giác choáng váng này, khi chịu ảnh hưởng của thuốc, trước mặt cậu đều trở nên trì độn. Các nhân viên an ninh nhất khai nhất hợp miệng thong thả mà cứng đờ, từng nụ cười trên mặt chói lóa, thế nhưng có tàn ảnh.
Hô hấp Lâm Lộc càng ngày càng nhanh, giọng nói như không phải của chính cậu nữa.
"Các anh tránh ra, tôi phải về nhà......Đừng ngăn tôi, tránh ra......Cho tôi qua đi......Cho tôi qua đi!"
"Ai cậu làm gì -- đừng làm loạn!"
Các nhân viên an ninh nói to. Nhưng Lâm Lộc không để ý đến, liều mạng giãy giụa,
"Buông tôi ra! Cho tôi trở về......Tôi còn muốn trở về nấu cơm! Trí Viễn ca còn chờ tôi.....Tránh ra.....A!"
Các nhân viên an ninh đều gom lại đây, dùng sức xô đẩy, còn có người đạp lên chân cậu. Lâm Lộc ngã ngồi trên mặt đất.
Cà chua kia bị bảo an dùng đế giày da cứng rắn dẫm nát nhừ. Chất lỏng đỏ tươi bắn tung toé, tiến vào trong ánh mắt Lâm Lộc.
Chua xót ập tới, nước mắt lập tức chảy xuống. Lâm Lộc nằm ở trên mặt đất, một tên bảo an vướng ở trên người cậu, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Bảo an xung quanh đều cười vang lên, bảo an kia bị đồng sự cười nhạo, tức khắc thẹn quá hóa giận,
"Còn mẹ nó rất âm hiểm, cố ý vướng ta! Tiện nhân!"
Lời còn chưa dứt, tiếng cười lớn hơn nữa. Bảo an nóng nảy, một gương mặt béo phì trướng đến đỏ bừng. Thế nhưng hắn túm lấy côn cảnh vệ đánh lên phía sau lưng Lâm Lộc!
Tiếng cười líu lo mới thôi, không biết ai nói một tiếng "Ta **!"
Lâm Lộc không thể bò dậy, lại nghe được một trận gió bên tai. Ngay sau đó phía sau lưng là một trận đau nhức, mồ hôi lạnh lập tức xông ra.
-- "Ngươi mẹ nó điên rồi!"
-- "Này nếu là bị bị chụp lại được..... Ngươi còn muốn ở chỗ này làm gì? Giám đốc mỗi ngày đều nói chung cư xa hoa ở bên miệng, sợ nhất xảy ra vấn đề ảnh hưởng tới thanh danh! Ngươi mẹ nó còn dám ở đại sảnh nơi này đánh người, **!"
-- "Ta ** tại sao lại bất động rồi? Sẽ không chết chứ....."
-- "Sao có thể! Vừa rồi nện ở trên eo...... Phỏng chừng là ngất xỉu. Thừa dịp không ai nhìn đến, nhanh nhanh kéo đi!"
-- "Đúng vậy, thừa dịp giám đốc hiện tại không ở đây...... Mau mau mau!"
Âm thanh mồm năm miệng mười truyền đến lỗ tai. Lâm Lộc ngắn ngủi thở phì phò, bò dậy không được. Cậu cũng không mất đi ý thức, chỉ là thân thể mềm oặt không dùng được sức lực. Cậu có thể cảm giác được vài người bắt lấy mắt cá chân và cánh tay cậu, nâng kéo đi ra ngoài.
Trước mắt tối sầm lại, bị người nâng rẽ hai ba lần, không biết đi đến con đường nào. Rốt cuộc, Lâm Lộc bị người vứt trên mặt đất.
Quai hàm tì ở bậc thang cứng rắn bên cạnh. Lâm Lộc nâng mắt lên, phát hiện mình đã bị ném ở ngoài cửa.
Nơi này là sau hẻm của chung cư.
Bởi vì tiếp giáp khu thương mại, lại là chung cư cao cấp, đường ở bên ngoài tất cả cũng ngăn nắp lượng lệ. Người vận chuyển rác, nhân viên công tác ra vào, được yêu cầu tách ra với người trong chung cư. Cho nên, chung cư đặc biệt xây dựng nguyên một con đường nhỏ để xe rác, vật liệu ra vào. Đây là lối ra.
Đường ra vào, mấy bậc thang kết hợp với đường nhỏ âm u, bị tường cao che khuất ánh mặt trời. Ngoài hẻm nhỏ, người đến người đi ở khu thương mại.
Lâm Lộc trì hoãn hồi lâu mới bò thân lên. Ânh sáng trước mắt bị bóng của một đoàn người chắn lại, cậu vừa nhấc đầu, nhìn thấy một người bảo an cao to che ở trước mặt cậu.
"Các người dựa vào cái gì không cho tôi về nhà......"
"Ngươi còn hăng hái phải không? Không để yên? Vừa rồi đó là ở đại sảnh ta sợ bị giám đốc nhìn thấy, hiện tại tới bên ngoài rồi, ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi?"
Tên bảo an vừa quát lớn Lâm Lộc, vừa dùng sức đẩy. Lâm Lộc mất cân bằng, trực tiếp lăn từ bậc cao cầu thang xuống.
Bậc thang đá cẩm thạch cứng rắn, eo Lâm Lộc đập vào thật mạnh. Cậu đều có thể nghe được xương cốt kêu "Rắc" một tiếng, bên hông truyền đến đau nhức.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất, căn bản bò không đứng dậy được.
Tác giả: Hôm nay muốn đi suối nước nóng ~ vui sướng!