Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Chương 181: Cậu là bị hắn đi một bước ép tới bước đường cùng

Cách thời gian một tháng đã lâu, Ninh Trí Viễn lại đứng ở dưới biểu hiệu "BANKING!"  hình que kẹo lần nữa.

Trời vẫn xanh thẳm như cũ, chỉ là có thêm vài phần hiu quạnh. Dù sao cũng là cuối mùa thu, người trên đường cũng từ mặc áo khoác đổi thành áo nhung cao cổ giữ ấm.

Cây cối bốn phía không xanh um tươi tốt như lần trước Ninh Trí Viễn đến đây, rõ ràng thưa thớt hơn rất nhiều.

Một tầng lá rụng dưới chân, dẫm lên kêu tiếng sột soạt. Mỗi một trận gió thổi qua đều kéo theo một chiếc lá trên cây, như là tự tay kết thúc mấy sinh mệnh tươi sống.

Thời gian còn sớm. Chỗ ngồi trong tiệm trống không, ngoại trừ Ninh Trí Viễn cũng không có vị khách nào khác.

"Cậu tới rồi?"

Ninh Trí Viễn sửng sốt. Ngẩng đầu lên, không biết ông chủ cửa hàng đầu tóc hoa râm đã đứng trước mặt hắn từ khi nào, trên mặt mang theo nụ cười như trút được gánh nặng.

"Một thời gian không thấy, phong thái của cậu đã khỏe hơn lúc trước rồi. Một tháng qua, tất cả đều tốt chứ?"

Ninh Trí Viễn nhất thời không nói gì.

Hắn nhìn ông chủ tiệm bánh có hơi quen thuộc này, hình ảnh trong trí nhớ trào ra như thủy triều. Đã từng, bảy năm trước mình và Lâm Lộc đã đến tiệm bánh ngọt này không biết bao nhiêu lần, lúc ấy phục vụ cho bọn họ là ông chủ cửa hàng này.

Nhưng một tháng trước mình Tiểu Chu đến đây. Khi đó ông chủ tiệm bánh cũng ở đây, lại hết thảy như bình thường, không nói chuyện cùng mình. Cho nên, trong lúc này xảy ra chuyện gì đây?

Một suy nghĩ thoáng hiện lên.

"Ông từng gặp Lâm Lộc? Có phải hay không?"

Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt mang theo hy vọng. Hắn tiến lên một bước dùng sức nắm lấy cánh tay của ông chủ cửa hàng.

"Tôi biết mà.....Tôi biết cậu ấy gạt tôi! Cậu ấy tới đây khi nào? Ngày nào, tới cùng ai, cậu ấy đã nói gì? Cậu ấy đi đâu ông biết không?!"

"Ngày một tháng chín.....Sau khi vị khách kia rời đi không phải đến tìm cậu sao?"

"Cái gì?"

"Chẳng lẽ không phải sao? Tôi nhớ vị khách kia gọi hai cuộc điện thoại, lại đi ra ngoài một chuyến. Sau khi trở về lại xách theo một cái túi rất lớn. Cậu ấy nói, cậu ấy muốn đi tìm người cậu ấy thích, nói rõ ràng hiểu lầm. Chẳng lẽ người trong miệng cậu ấy nói thích, chính là cậu sao?"

Túi da....

Ninh Trí Viễn lui về phía sau một bước, ánh mắt ảm đạm xuống. Đương nhiên hắn nhớ rõ cái túi da kia. Bị hắn một chân đá bay, còn có rất nhiều tiền mặt rơi ra, hắn còn nắm chặt một sấp tiền, hung hăng vỗ vào mặt Lâm Lộc.

Tờ tiền mới cứng ma sát ở trên mặt Lâm Lộc tạo thành một vệt đỏ thon dài. Cậu cắn môi, ánh mắt tràn đầy lệ quang khuất nhục. Sao Ninh Trí Viễn có thể không nhớ rõ, hắn nhớ rõ rành mạch....Rốt cuộc, đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Lâm Lộc.

"Làm sao vậy? Hay là cậu và vị khách kia vẫn chưa cởi bỏ được hiểu nhầm sao?"

Ông chủ cửa hàng có hơi giật mình.

"Một ngày đó cậu ấy đến đây thất hồn lạc phách, hàn huyên với tôi một hồi lâu. Nhưng sau khi cậu ấy nói chuyện điện thoại xong, cậu ấy nói muốn ra nước ngoài với cậu. Tôi còn tưởng rằng cậu ấy đã nghĩ thông suốt...."

"Cậu ấy từng nói như vậy?"

"Cậu ấy muốn đi cùng tôi? Cậu ấy....Không phải muốn trốn khỏi tôi thật xa, mãi mãi không muốn gặp tôi nữa sao?"

"Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ cậu ấy sẽ không lấy cái nĩa bánh kem kia. Là bởi vì đã từng để lại rất nhiều hồi ức ở chỗ này cùng cậu, cho nên cậu ấy mới cố ý đến đây. Nếu là vẫn còn quý trọng một chút ký ức ngọt ngào xa xăm kia trong trí nhớ, đối mặt với cậu sao có thể kiềm chế được tình yêu tràn ngập? Khi đó, cậu ấy và cậu cãi nhau đi. Cho dù như vậy, cậu ấy vẫn liều mạng giữ gìn cậu.

Ông chủ cửa hàng vừa nói vừa xoay người vào bên trong quầy lấy một ly hồng trà, đặt ở trước mặt Ninh Trí Viễn.

"Vì cậu, khắc khẩu với mẹ mình gay gắt như vậy. Bộ dáng của cậu ấy ngày đó, thoạt nhìn thật sự rất thương tâm."

"Cậu ấy sẽ vì tôi mà cãi nhau với Từ Thu Quân sao? Sao có thể? Hai mẹ con cậu ấy liên tâm, lừa tôi không biết bao nhiêu lần!"

Ninh Trí Viễn lắc đầu, cười khổ nhéo nhéo giữa mày.

"Là chính cậu ấy nói? Nói cậu ấy rất quan tâm tôi...Làm gì vậy, tranh thủ đồng tình trước mặt người xa lạ sao? Cậu ấy nói gì với ông, cậu ấy đoán được tôi sẽ đến? Không, không đúng...Sao cậu ấy có thể biết được tôi sẽ đến đây...."

"Đúng vậy, sao cậu ấy có thể đoán được cậu sẽ đến đây chứ? Huống chi, cậu ấy cũng không nói gì với tôi."

Ông chủ cửa hàng tươi cười bất đắc dĩ.

 "Vị khách này, cậu thật sự không tin cậu ấy."

"Tin tưởng cậu ấy? Tôi đã từng rất tin tưởng cậu ấy! Nhưng mà cậu ấy thì sao? Liên hợp với mẹ cậu ấy, một đường gạt tôi! Ở thời điểm tôi khó khăn nhất gạt tôi lấy một tỷ, chuẩn bị đường lui cho chính mình....Đây là kết cục của việc tôi tin tưởng cậu ấy! Ông kêu tôi tiếp tục tin tưởng cậu ấy như thế nào đây?"

"Nhưng nếu là cậu ấy cũng bị mẹ ruột mình lừa gạt thì sao? Nếu những việc này kỳ thật chính bản thân cậu ấy cũng không biết thì sao?"

"Ông biết cái gì? Ông biết cậu ấy sao, hiểu cậu ấy sao, ông lại dựa vào cái gì lắm miệng như vậy!"

"Cậu nói rất đúng, đúng là tôi không nên lắm miệng. Rốt cuộc, đây là chuyện giữa hai người các cậu. Nhưng là một ngày kia, bộ dáng của vị khách này thật sự rất đáng  thương, tôi thật sự không đành lòng...Huống chi, tôi còn sợ cậu ấy sẽ nghĩ quẩn ở trong lòng, làm ra chút việc ngốc nghếch."

Do dự một lát, ông chủ cửa hàng đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Kỳ thật, trong tiệm của chúng tôi có nhận đặt trước, vì phòng ngừa làm lỗi, cho nên sẽ tự động lưu lại nội dung cuộc trò chuyện điện thoại. Một ngày đó, vị khách kia từng mượn điện thoại của chúng tôi, cho nên cũng giữ lại nội dung. Nói theo lý lẽ lẽ ra tôi nên xóa nó đi, không nên giữ lại, nhưng..."

Hít một hơi thật sâu, ông chủ cửa hàng lấy bản ghi âm ra, gật đầu một chút với Ninh Trí Viễn.

"Vị khách này, tôi đã phục vụ ở chỗ này hai mươi năm, vẫn luôn tuân thủ hành vi chức nghiệp thường ngày, chưa từng làm chuyện khác người. Nhưng lúc này đây....Tôi cũng không biết mình làm đúng hay sai, nếu vị khách kia trách tội, cứ để tôi gánh vác trách nhiệm đi. Bản ghi âm ở đây, nghe hoặc không nghe, tự cậu quyết định đi."

Hai mươi phút sau.

Ninh Trí Viễn bấm nút phát ghi âm. Ngón tay run run, một cái động tác nho nhỏ như vậy, thế nhưng hắn phải ấn hai ba lần mới thật sự thành công.

"Không có khả năng...."

Hắn đứng lên, lắc lư một chút. Có lẽ sốt cao lại ùa về rồi, hắn cảm thấy đầu mình đau đến muốn nứt ra. Đầu óc choáng váng, nhưng tiếng hô phẫn nộ của Lâm Lộc lại rất rõ ràng.

—— "Con đi theo hắn một hồi, lại 'đương nhiên' ở thời điểm hắn khó khăn nhất bỏ đá xuống đáy giếng? Con đi theo hắn là bởi vì thích hắn, không phải bán mình cho hắn!"

—— "Suốt sáu năm con cũng không dám ngẩng đầu lên, bị hắn khinh thường, bị hắn mắng phế vật, bị hắn mắng tiền chui vào mắt, bị hắn làm giống như gia súc, rồi lại bị ném trên mặt đất như miếng giẻ lau?! Con từ bỏ Thánh Y Ti, từ bỏ việc học, từ bỏ cơ hội tồn tại giống một con người! Mẹ biết không, hắn đã cho con lựa chọn, hắn nói nếu con không chọn một tỷ kia có thể yêu đương với hắn......Nhưng con vì một tỷ của mẹ, chọn làm món đồ chơi của hắn! Cảm ơn mẹ hủy hoại ước mơ của con, sự nghiệp của con, huỷ hoại tình yêu và cuộc đời con?"

—— "Con ở bên hắn bất hòa, nhưng con không thể cõng một thân nước bẩn, cả đời đều là kẻ lừa đảo đê tiện! Mẹ là một kẻ lừa đảo, nhưng con không phải! Hắn có thể đạp hư con, nhưng con chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với hắn!"

Thì ra, cậu nói chính là sự thật?

Thì ra cậu ấy cầm một túi tiền mặt kia là ba ngàn vạn, là thật sự muốn nói rõ ràng với mình! Cậu ấy không muốn lừa mình, không nghĩ tới cầu tình Ninh thị, chưa từng thích Trang Hiểu chứ đừng nói đến Trang Thần! 

Thì ra cậu thật sự bị Từ Thu Quân lừa gạt mà chẳng hay biết gì....Cho nên ngày đó ở khu mua sắm, cậu cũng bị Từ Thu Quân lừa đến? Cậu ấy không có tính kế mình....

Không đúng, không đúng! Vậy tại sao cậu ấy lại muốn mở miệng đòi tiền mình?....Cái gì mà tiền thuốc men! Rõ ràng cậu ấy không có em gái, lại nó em gái bị bệnh nan y?

Không phải cậu ấy lại lừa mình thì là cái gì? Cho nên.....

Đầu óc hỗn loạn một mảnh, Ninh Trí Viễn cơ hồ đứng không vững nữa. Hô hấp hắn dồn dập, thái dương chảy mồ hôi lạnh. Lại không biết vô tình chạm vô điện thoại như thế nào, một đoạn ghi âm khác lại vang lên.

Giọng Bình tỷ khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở vang lên.

"Tiểu Lộc, cậu ở đâu? Tiểu Mỹ làm phẫu thuật rồi! Tiền của cậu bao nhiêu....Nhưng tận tám mươi vạn, chính tiền thi đấu của cậu còn không có? Nhiều như vậy, cậu mượn ở đâu ra?"

Đầu óc ong một tiếng. Sắc mặt Ninh Trí Viễn trắng bệch như một tờ giây.

Tám mươi vạn....Tám mươi vạn!

Hắn nghĩ ra rồi! Ở Kim Tiêu Túy, không phải Trang Thần từng nói đến con số này sao?

—— "Kỹ nữ này là tôi dùng tám mươi vạn mua tới..."

Cho nên tiền của cậu ấy, là tới như vậy sao? Cậu ấy thật sự muốn cứu mạng em gái, thật sự rất cần tám mươi vạn này! Không phải lừa tiền, không phải ái mộ hư vinh, là đường cùng...Ngày đó, rõ ràng cậu ấy đã từng mở miệng nói với mình?

Nếu mình nghe cậu ấy một lần, tin cậu ấy một lần, nếu mình cho cậu ấy tám mươi vạn này! Có phải cậu ấy cũng sẽ không bán mình cho Trang Thần, sẽ không mặc bộ quần áo tình thú ghê tởm kia xuất hiện ở Kim Tiêu Túy, sẽ không mang vòng cổ kia rồi quỳ trên mặt đất!

Nếu không phải chính mình, nếu ngày đó mình không nhìn thấy cậu ấy! Chẳng phải cậu ấy sẽ rơi vào tay Trang Thần, bị hắn nhục nhã.....Loại người như Trang Thần làm gì có giới hạn? Dừng ở trong tay hắn, sẽ bị tra tấn như thế nào, sẽ bị cường bạo, sẽ sống không bằng chết, thậm chí....

Đột nhiên rùng mình một cái....

Trước mặt Ninh Trí Viễn choáng váng một trận.

Cậu ấy đã gặp mình....Nhưng cậu ấy tránh thoát sao?

Cậu không bị tra tấn, không bị cường ép, bạo hành, không sống không bằng chết sao? Cậu nằm ở trong căn phòng tối đen kia, bị hắn tra tấn suốt hai tiếng đồng hồ, cậu đau đến toàn thân toàn là mồ hôi, làm thảm lông dưới thân ướt thấu thành hình người....

Là bởi vì chính mình! Tự tay làm hết tất cả những điều này không phải là Trang Thần, mà chính là mình!

Ninh Trí Viễn lui về phía sau một bước, cẳng chân đụng vào ghế dựa bên cạnh.

Tiếng ghi âm vẫn tiếp tục phát ra, giọng nói mờ mịt của Lâm Lộc truyền tới.

"....Tôi muốn ra nước ngoài thi đấu. Là sân khấu Thánh Y Ti, ước mơ duy nhất cuộc đời tôi. Tôi đi tìm người tôi thích. Anh ấy đồng ý giúp tôi đi thi đấu. Anh ấy đối với tôi rất tốt, tiền phẫu thuật của Tiểu Mỹ cũng là anh ấy ra.....Tôi không chịu oan ức gì hết. Anh ấy thích tôi, sao có thể bỏ mặc tôi để tôi chịu khổ chứ."

Ninh Trí Viễn che mắt lại, hắn đứng cũng không yên, ngã ngồi ở trên ghế.

Giọng nói đứt quãng của Lâm Lộc truyền đến.

"Bình tỷ, chúng tôi đã quay lại với nhau rồi. Cho nên tôi sẽ không trở về, chúng ta cũng sẽ không gặp lại. Tôi muốn ra nước ngoài, đi thi đấu, sau đó đến một nơi rất xa....Tôi sẽ ở bên anh ấy, người tôi thích, anh ấy sẽ chăm sóc tôi.....Chúng tôi, vĩnh viễn sẽ không tách ra nữa."

Bả vai Ninh Trí Viên đứng thẳng ngạo nghễ, giờ đây đã suy sụp xuống. Khớp xương tay rõ ràng của hắn ra sức đè mặt lại, không ai biết có phải hắn đang khó hay không, có lẽ hắn đã quên mất nên khóc thút thít như thế nào.

Tại đây trong bi kịch không một tiếng động, lò nướng trong tiệm kêu lên một tiếng đinh. Một mẻ bánh kem mới đã ra khỏi lò, mong theo nóng hổi hầm hập.

Giống như mùa hè bảy năm trước, mùi hương dâu tây ngọt nồng tỏa ra khắp bốn phía. Như là tràn vào kỷ niệm vô tư vô lự thời thanh xuân của ai đó, tình yêu đến chết cũng không phai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play