Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Chương 180: Hắn nói hắn không yêu cậu, cùng lắm là lừa mình dối người

Đã là đêm khuya, trong phòng hội nghị lại là khung cảnh giương cung bạt kiếm. Ninh Trí Viễn tựa lưng về phía sau, cúi đầu ngậm một điếu thuốc.

"Ninh tổng, tôi châm lửa cho ngài?"

Tiểu Chu vẫn luộn trầm mặc đột nhiên mở miệng. Ninh Trí Viễn nâng lên mắt nhìn qua, không có gì bất ngờ xảy ra, thấy được sự lo lắng ở trong mắt Tiểu Chu.

Ninh Trí Viễn cười. Hắn biết Tiểu Chu đang lo lắng cái gì.

Lúc trước, hắn uống thuốc hạ sốt có công hiệu cao ở bệnh viện, một ly cà phê. Đó cũng đã là chuyện của tám giờ trước.

Thuốc hạ sốt sắp hết tác dụng. Dựa cà phê mạnh mẽ kéo dậy tinh thần đầu, cũng nên tới cuối cùng rồi.

Hiện tại thoạt nhìn Ninh Trí Viễn vẫn đưỡ tính là tinh thần phấn chấn. Nhưng Tiểu Chu biết, hắn là nỏ mạnh hết đà từ sớm. Nếu không tại sao lại là một điếu thuốc lại một điếu thuốc? Cố níu kéo chút tinh lực còn sót lại mà thôi.

Nếu thay đổi có nhược điểm một chút, sợ đã lộ ra sự mệt mỏi từ sớm.

Nhưng Ninh Trí Viễn, dù sao cũng là Ninh Trí Viễn.

Hắn bất động thanh sắc, ánh mắt vẫn sắc bén như lúc ban đầu. Hắn vẫy vẫy tay.

"Không cần."

"......Ninh tổng, tám giờ rưỡi."

"Ừ."

"Có muốn trước khi để mọi người tan họp, ăn tối ngon một chút không?"

"Cậu đói bụng sao? Vậy cậu đi ăn đi. Vừa vặn, tôi và các vị đang ngồi đây cũng không đói lắm, còn có thể tâm sự nhiều hơn một chút. Có phải hay không, các vị?"

Thong thả ung dung châm một điếu thuốc, Ninh Trí Viễn ném bật lửa ở trên bàn. Đôi mắt nhìn quét qua người ở phòng.

"Xem ra mọi người cũng không muốn về nhà lắm đâu. Nếu không, tại sao đến bây giờ cũng chưa có người tỏ thái độ?"

Từng đôi đôi mắt nhìn về phía Ninh Trí Viễn, mang theo phẫn hận hoặc là không cam lòng.

—— Cái gì mà không ai tỏ thái độ?

—— Tỏ thái độ cũng bị xe cứu thương lôi đi, đưa vào bệnh viện mà thôi!

Ninh Trí Viễn, đây là thật sự muốn một tay che trời!

Vừa rồi một súng hung ác kia khiến cả phòng hội nghị lặng ngắt như tờ. Sau đó hắn ép hỏi một đám, thật sự kéo những tên đã nói lời vô lễ đối với Lâm Lộc!

"Ninh tổng, ngài đây là có ý gì? Tính thế nào, ngài cho một lời chắc chắn đi! "

Qua thời gian dài liền có người nhịn không được.

"Rốt cuộc vì cái gì không bỏ qua cái hồ kia được? Ninh thị là công ty niêm yết, người ở đây đều có cổ phần, không thể ném tiền của mọi người qua cửa sổ được!"

"Ngươi nói đúng. Công ty cổ phần, mỗi một người đều có phần, không phải chỉ một mình ta định đoạt."

Ninh Trí Viễn hờ hững mở miệng,

"Vậy hủy niêm yết Ninh thị đi."

(Hủy niêm yết là tình huống một công ty niêm yết chủ động hoặc thụ động chấm dứt việc niêm yết của mình do không đáp ứng được các tiêu chuẩn tài chính và các tiêu chuẩn niêm yết khác có liên quan của sàn giao dịch, tức là nó chuyển từ một công ty niêm yết sang một công ty chưa niêm yết. Theo baike)

"Cái gì?!"

Lúc này đây là thật sự kinh ngạc khắp nơi. Ngay cả Tiểu Chu cũng trừng lớn hai mắt.

Tập đoàn Ninh thị là con quái vật khổng lồ,  cổ phần khống chế công ty con lại có mấy chục người! Quan hệ cổ đông rắc rối khó gỡ, bao nhiêu người đều có rất nhiều lớn ích lợi trong đó. Vì sao Ninh Trí Viễn có thể khống chế Ninh thị phát triển mạnh như vậy? Chính hắn có thể lãnh đạo là một chuyện, càng quan trọng hơn là hắn hiểu được dựa thế mạnh, hắn biết đè những con cá sấu tham lam đó xuống, quý tộc đế quốc nhập cục, lót đường cho hắn, cũng kiếm tiền giúp hắn!

Hiện tại, Ninh thị lại là theo gió vượt sóng, là thời khắc giao tranh quan trọng ở nước ngoài, thế nhưng hắn muốn hủy niêm yết Ninh thị? Vậy nếu hắn thật sự thu được những lợi ích lớn về đến tay, những người đó chẳng phải là không được chia một chén canh sao! Nếu Ninh thị thật sự hủy niêm yết, không biết muốn động vào bánh kem của bao nhiêu người!

Ninh Trí Viễn thật sự điên rồi?

"Ninh tổng! Ngài......Ngài suy xét rõ ràng đi!"

Những tên quan chức cấp cao này, đặc biệt là những thành viên của hội đồng quản trị, ai mà không có bóng dáng quyền quý sau lưng? Đến lúc này, là thật sự thọc vào tổ ong vò vẽ!

"Ninh tổng, rốt cuộc tại sao ngài lại chấp nhất với cái hồ nước kia như vậy? Thật sự là vì muốn thể hệ sự trung tâm đối với bệ hạ như lời đồn sao?

Xác thật hồ nước này có liên hệ sâu sắc đến mẫu thân dưỡng phụ của bệ hạ. Nhưng ai cũng biết, mẫu thân của bệ hạ là quý tộc tiền triều đào hôn, đoạn lịch sử kia ngay cả bệ hạ cũng giữ kín như bưng! Ngài thật sự cho rằng thông qua cái hồ này, có thể trung thành chi tâm với bệ hạ sao? Chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng, làm bệ hạ không vui!"

"Vậy làm bệ hạ không vui cũng được."

"Ninh tổng! Rốt cuộc ngài muốn thế nào? Sẽ không giống những lời đồn đãi vô căn cứ đó chứ, là vì kỷ niệm tên kỹ nữ Lâm Lộc kia......"

Ánh mắt sắc bén của Ninh Trí Viễn đã đâm tới. Người nọ run run, sửa lại lời.

"......Kỷ niệm Lâm Lộc bỏ mình, mới làm những việc này?"

"Ai nói cho ngươi, Lâm Lộc bỏ mình?"

Mặt Ninh Trí Viễn không đổi sắc mà sửa hắn cho đúng.

"Cậu ta chỉ là độn nước trốn mất thôi. Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ tìm được cậu ta."

"Ninh tổng, ngài lừa ai chứ? Lâm Lộc cùng lắm chỉ là cái lấy cớ, trong lòng người ở đây ai mà không rõ ràng?"

Có tên đổng sự khó thở, ngón tay chỉ vào Ninh Trí Viễn cũng run run.

"Lâm Lộc là cái rắm gì chứ! Lúc trước Ninh Trí Viễn ngươi đối với Lâm Lộc không phải là bỏ giày cũ sao? Không phải ngươi quăng hắn ra ngoài, lại để bảo an nhục nhã hắn, hiện tại những video đó còn đang lan truyền ở trên mạng đấy! Muốn nói ngươi xem trọng hắn, quỷ cũng không tin! Đạp hư hắn lợi hại nhất chẳng lẽ là chúng ta? Chẳng lẽ không phải chính ngươi!"

Ánh mắt Ninh Trí Viễn thay đổi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đôi mắt người đối diện.

"Ngươi không được nói bậy. Ta luôn đối với Lâm Lộc rất tốt."

"Ha ha ha ha ha, luôn rất tốt? Ninh tổng, ngài còn trẻ tuổi, có chuyện mặt không đổi sắc, ta thật là bội phục!"

Mở miệng, thế nhưng là một người khác.

"Ninh tổng, một tháng qua vì sao mọi người đều bất mãn với ngươi? Không phải bởi vì một tháng ngài không tới công ty, mà là bởi vì việc làm của một mình ngài khiến giá cổ phiếu của Ninh thị chấn động! Những người đó đều đang lan truyền, nói ngươi quấn vào chuyện liên quan đến mạng người, cho nên mới không dám gặp người!

Đến bây giờ, đội bảo an còn treo hồ sơ, nói lần này Lâm Lộc chết không phải do tự sát, mà là bị Ninh Trí Viễn ngươi bức chết! Buổi tối đó xảy ra chuyện, làm trò trước nhiều người như vậy, cái tát thêm chân đá, mỗi người đều thấy tận mắt!

Kết quả Lâm Lộc không chịu nổi nhục nhã như vậy nữa, thật sự đã chết! Vẫn là để lại di thư cho ngươi, lại ở chỗ đội trị an! Bao nhiêu phóng viên giống như cá mập đổ máu luồn cúi khắp nơi đào nội tình, ngươi chẳng những không làm sáng tỏ, còn tuyên bố với đám phóng viên cái gì mà 'Lâm Lộc không chết, hắn chỉ là chạy trốn. Sớm muộn gì, ngươi sẽ tìm được hắn'—— Hồ sơ hắn tự sát đã ở chỗ đội trị an rồi Ninh tổng! Bức chết chính là bức chết, ngươi không thừa nhận có ích lợi gì?"

"Vốn dĩ cậu ta không chết. Di thư cái gì, giấu tai mắt người thôi."

Đổng sự đối diện tức muốn hộc máu.

"Ngươi đánh rắm! Đã chết chính là đã chết! Lâm Lộc chết đuối ở trong hồ, hiện tại còn chưa tìm thấy thi thể! Chuyện của ngươi đừng kéo Ninh thị chôn cùng, vừa đào hồ vừa hủy niêm yết —— Nếu thật sự thích hắn như vậy, sao không làm gì đó từ sớm đi? Ép chết người lại giả tình thánh, ngươi ở chỗ này lừa gạt ai chứ?

Hiện giờ, Ninh tổng muốn đám lão gia hỏa chúng ta cháy nhà ra mặt chuột, cũng nhớ tới lấy Lâm Lộc làm cớ! Ha ha ha, thật là thú vị —— Ngươi muốn đuổi chúng ta đi, cứ việc nói thẳng muốn đuổi chúng ta đi là được! Nói vì Lâm Lộc cái gì, ta khinh! Loại lời nói này, đành phải đi ra ngoài lừa đứa ngốc! Nếu là Lâm Lộc ở dưới suối vàng có biết, chỉ sợ hận ngươi nhất! Sống bị ngươi tra tấn chưa đủ, đã chết còn phải bị ngươi lợi dụng như vậy!"

"Nói đủ rồi?"

Ánh mắt Ninh Trí Viễn tối tăm. Tối nay lần đầu tiên vẻ ngoài bình tĩnh của hắn lại lộ ra một vết rách, có vài phần dữ tợn.

"Ta nói lại lần nữa, Lâm Lộc không chết. Ai còn dám nói một câu cậu ta đã chết với ta, ta......"

"Cái gì hắn không chết? Là ngươi không dám nói hắn đã chết đi! Sợ người khác nói là ngươi ép hắn chết, cái người nhu nhược của ngươi!"

Đổng sự kia vốn là chó cùng rứt giậu, bị Ninh Trí Viễn áp chế cả một đêm tinh thần của hắn đã căng thẳng tới đỉnh điểm. Thế nhưng giờ phút này còn có thể ẩn ẩn chiếm thượng phong, cái gì cũng dám nói.

"Nếu trong lòng ngươi không có quỷ, tại sao ngươi không dám đi lấy di thư? Chúng ta đã hỏi thăm đội trị an rồi, người ta không thể kết án là bởi vì ngươi không chịu phối hợp điều tra, không ghi lời khai, cả di thư cũng chưa lấy! Làm bộ Lâm Lộc không chết thì hắn thật sự không chết sao? Ngâm mình trong hồ nước nhiều ngày như vậy, thịt cũng đã rữa nát hết rồi! Một người sống lớn như vậy, còn trẻ tuổi đã bị ngươi bức chết! Còn phải bị ngươi lấy tới trấn áp chúng ta, ha ha ha ha, chỉ sở đời này Lâm Lộc cảm thấy ghê tởm nhất chính là lúc trước đi theo ngươi!"

Rầm một tiếng!

Là A Hoan đá ghế dựa, xách cổ áo tên đổng sự kéo lê đến bàn! Lại không nghĩ Ninh Trí Viễn đột nhiên duỗi tay ra, cầm cổ tay của hắn.

"Cậu để hắn nói xong đã."

"Ninh ca, hắn bất kính với anh!"

"Không có việc gì.....Cậu để hắn nói."

Ninh Trí Viễn cười. Cũng không biết vì sao, vẻ tươi cười của hắn lại hơi cứng đờ. Sâu trong ánh áp lực tự cường, không biết là điên cuồng hay là thống khổ.

"Tôi muốn nhìn một chút, những người bọn họ vì có thể chửi bới Lâm Lộc, có thể bịa ra những lời nói như thế nào...."

"Tại sao chúng ta phải chửi bới Lâm Lộc? Chúng ta căn bản không biết Lâm Lộc!

Cái gì tiện nhận, tạp chủng, tiểu kỹ nữa....Đó không phải đều là ngươi nói sao? Là ngươi không xem trọng hắn, ngươi không xem hắn là một con người, đương nhiên chúng ta cũng không xem hắn là người! Nếu không phải ngươi, ai biết Lâm Lộc là thứ gì? Hắn sống chịu tội, chết chịu nhục nhã, vậy thì thế nào? Ai để ý? Huống chi, những cái này không phải là tự tay ngươi tạo thành sao?"

Ầm một tiếng, thế nhưng Ninh Trí Viễn đập lên bàn hội nghị. Cùng với tiếng nện nặng nề trên bàn, giấy tờ trên bàn rơi đầy đất.

"Nói đủ chưa?"

Không ai nói tiếp.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Ninh Trí Viễn. Thật giống như từng ánh đèn trên bàn mổ, tựa hồ muốn chiếu rọi mỗi tấc khe hở sâu nhất trong linh hồn hắn không che giấu chỗ nào.

Ánh mắt Ninh Trí Viễn đảo quanh những người này. Hắn tràn đầy lửa giận như một quả bóng bị bơm đầy hơi, chỉ một chút nữa sẽ bùng nổ vỡ ra hết.

"Ta nghe đủ rồi! Lời nói vô căn cứ, buồn cười! Các ngươi đi ra ngoài hết đi!"

"Ninh tổng...."

"Ngậm miệng lại! Đều cút ra ngoài cho ta! Ta không muốn nghe các ngươi nói nữa! Cút!"

Rất nhanh, tất cả mọi người đều bị đuổi ra. Trong phòng hội nghị hỗn độn đầy đất, lại không có ai dám bước vào dọn dẹp.

Một mình Ninh Trí Viễn ngồi ở phòng hội nghị trống rỗng. Hắn ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi ánh trăng tàn từ phía phía đông nghiêng tới không trung.

"Ninh tổng. Ngài có khỏe không?"

Là Tiểu Chu. Mới vừa rồi, hắn vẫn luôn bận vội vàng đưa nhóm người quan chức cấp cao đó ra ngoài, lại mang theo uy hiếp, cuối cũng miễn cưỡng đẩy trận chấn động hôm nay ra phía sau. Chờ xong việc, đồng hồ cũng chỉ mười một giờ.

Lo lắng cho bệnh tình của Ninh Trí Viễn, hắn nhanh chạy về phòng họp. Lại phát hiện Ninh Trí Viễn vẫn duy trì dáng ngồi như trước khi hắn rời đi, không hề động đậy.

"Ninh tổng, đã mười một giờ rồi."

Ninh Trí Viễn không trả lời. Cho đến khi Tiểu Chu đi đến bên cạnh hắn, hắn mới chậm rãi châm một điếu thuốc, vỗ một cái ghế tựa khác bên cạnh.

"Ngồi đi."

"Ninh tổng, tôi không mệt. Nhưng thật ra là ngài đấy, ngài nên đi nghỉ ngơi một chút...."

"Ngồi xuống đi, nói chuyện của cậu ấy với tôi."

Tiểu Chu cứng đờ.

"Nói với tôi về cậu ấy...Cái gì cũng có thể."

Ninh Trí Viễn quay đầu, ánh mắt mệt mỏi, giọng nói nghẹn ngào.

"Bọn họ nói rất đúng. Tất cả mọi người ở đây đều từng nghe đến cậu ấy, lại không có một ai biết cậu ấy một cách chân chính. Không ai nhìn thấy bộ dáng cậu ấy cười, không có người thấy cậu ấy múa. Không có người biết mỗi lần cậu ấy ăn bánh kem dâu sẽ ăn không chừa một miếng, hoặc là cậu ấy ngủ phải mở đèn bởi vì sợ bóng tối....Đối với những người đó, cậu ấy biến mất chính là biến mất, dù sao bọn họ cũng không để bụng. Đội trị an nói hưu nói vượn, bọn họ lại tin tưởng cậu ấy đã chết ngay lập tức, dù sao trong mắt bọn họ cậu ấy cũng chưa từng sống qua!

Nhưng tôi biết, không phải. Cậu ấy không có khả năng chết, rõ ràng cậu ấy vẫn luôn ở đây, sao cậu ấy có thể đột nhiên chết như vậy, biến mất, vĩnh viễn không thấy nữa?

Chỉ có cậu....Chu Diệu, chỉ có cậu! Cậu thật sự biết Lâm Lộc, cậu từng thấy cậu ấy múa, nghe cậu ấy nói chuyện, cậu đã từng ăn điểm tâm cậu ấy làm đúng không? Hẳn là cậu biết, cậu ấy không có khả năng chết như vậy...."

"Mỗi người đều sẽ chết, Ninh tổng."

"Mỗi người đều có thể chết, nhưng là cậu ấy không thể! Vì sao lại là cậu ấy, vì sao nhất định phải là cậu ấy? Vì sao không phải cậu, không phải tôi, không phải bất kỳ một người nào trên thế giới này, cố tình là cậu ấy?"

"Vì sao Ninh tổng ngài có thể tiếp thu mọi người trên thế giới này có thể chết, thậm chí bao gồm chính mình. Lại không thể chấp nhận rằng Lâm ca đã chết?"

"Bởi vì tôi yêu cậu ấy!"

Một tiếng buột miệng thốt ra, một mảnh tĩnh mịch kinh ngạc.

Buột miệng nói ra cũng chính là Ninh Trí Viễn, kinh ngạc cũng là Ninh Trí Viễn. Hắn không thể tin được mình đang nói lời hỗn trướng gì, nhìn về phía Tiểu Chu theo bản năng.

Tiểu Chu lại chỉ đứng đó nhìn hắn. Trong ánh mắt chỉ có đồng tình, lại không có nửa điểm kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play