Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Ninh Trí Viễn mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là một cái giá treo thật dài. Phía trên treo bịch thuốc truyền dịch, nước thuốc lạnh băng theo ống dẫn chảy xuôi tiến vào trong mạch máu của hắn.

Trần nhà trắng toát, ánh đèn sáng trưng, hoảng đến người ta quáng mắt. Ninh Trí Viễn ngồi dậy, từng trận choáng váng đánh úp lại khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

"Chu Diệu."

"Ninh tổng! Ngài tỉnh rồi?"

Tiểu Chu từ bên ngoài chạy vọt vào phòng bệnh, vẻ mặt vội vàng.

"Ngài cũng thật làm tôi sợ muốn chết! Từ 'BAKING!' ra ngoài, đi được nửa đường ngài lại sốt cao, rất nhanh đã hôn mê! Kêu như thế nào cũng không tỉnh, ngài vẫn luôn gọi tên Lâm ca......"

Cẩn thận nhìn sắc mặt Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu nhịn không được thở dài.

"Ninh tổng, chuyện tới hiện giờ, ngài cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Ở viện vài ngày, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể một chút đi."

Ninh Trí Viễn lắc lắc đầu. Hắn duỗi tay gỡ kim tiêm ra, đỡ lấy giường muốn bước xuống.

"Ai? Ninh tổng! Ngài làm gì?"

"Đi làm thủ tục xuất viện thay tôi. Sau đó đi lái xe."

Mu bàn tay đau đớn, máu chảy theo theo lỗ kim thấm ra bên ngoài. Ninh Trí Viễn lại dường như không nhìn thấy, trực tiếp đi ra khỏi phòng bệnh.

"Tôi muốn đi xem, nơi cuối cùng cậu ấy ở lại."

...............

Hai mươi phút sau, chiếc xe Bentley màu xám bạc ngừng ở ngoài nhà nghỉ. Ninh Trí Viễn bước xuống, buổi chiều cuối mùa thu, sắc trời xanh thẳm. Ánh nắng cao xa, đau đớn hai mắt hắn.

Lần đầu tiên tới, hắn chỉ cảm thấy nhà cửa nơi này thấp bé, con đường thiếu tu sửa, nơi nào cũng là mặt xám mày tro. Nhưng hiện tại đến đây lần nữa, hắn chỉ cảm thấy xung quanh nơi chốn đều là bóng dáng Lâm Lộc đã từng sinh hoạt.

Ngay cả nhìn thấy biển trạm xe buýt bị khuyết mất một nửa, hắn cũng sẽ nhớ tới lần trước Lâm Lộc chạy khỏi hắn, bóng dáng ngừng ở cột mốc chờ xe.

Chỉ tiếc trời cao vân đạm, cảnh còn người mất.

Hắn đẩy cửa nhà nghỉ ra. Phòng khách không có ai, mơ hồ có nói chuyện từ phòng bếp truyền đến.

"Tiểu Mỹ, con ăn nhiều một chút. Ăn nhiều thì thân thể mới có thể khôi phục tốt được."

"Mẹ, khi nào Tiểu Lộc ca ca sẽ quay trở về? Anh ấy đi rất lâu rồi, con nhớ anh ấy."

"Tiểu Mỹ ngoan, Tiểu Lộc ca ca ra nước ngoài sống rất tốt, tạm thời sẽ không trở lại......"

Cùng với một tiếng thở dài thật sâu, rèm cửa xốc lên. Một người phụ nữ tóc hoa râm lau khóe mắt đi ra, trong tay còn bưng nửa chén canh trứng.

Nhìn thấy Ninh Trí Viễn, cô sững sờ tại chỗ. Đôi mắt còn mang theo nước mắt kia mở to.

"Ngươi......"

"Tôi là bạn của Lâm Lộc."

"Bạn?"

Ngơ ngác lặp lại một câu, tầm mắt Bình tỷ đánh giá âu phục xa xỉ của Ninh Trí Viễn, một đường di chuyển đến giày da khắc hoa văn tinh xảo xa hoa. Cô ý thức được điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Ngươi......Ngươi chính là kẻ có tiền trước đây Tiểu Lộc từng đi theo! Có phải hay không! "

"Cô đã từng nghe cậu ấy nói đến tôi? "

"Ngươi......Ngươi cái loại bại hoại! Khốn nạn!"

Đôi mắt Bình tỷ trợn tròn, giương lên tay, nửa chén canh nóng bay về phía Ninh Trí Viễn!

"Ngươi cút cho ta!"

Xôn xao! Canh nóng nghênh diện mà đến, làm ướt hết phân nửa đầu tóc Ninh Trí Viễn. Trứng và canh rơi xuống tí tách theo tóc hắn, từ âu phục đến áo sơmi, trong ngoài không một giọt may mắn thoát khỏi.

Tiểu Chu đỗ xong xe, vào cửa trễ nửa bước so với Ninh Trí Viễn. Kết quả vừa ngước mắt lên đã thấy một màn như vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán -- Nói giỡn, Ninh Trí Viễn đó là người nào? Lúc trước Ninh thị còn chưa gác kiếm, một tên lưu manh buôn lậu ma túy đã từng làm loạn ở địa bàn Ninh thị. Chi bởi vì hắn phun một ngụm nước miếng vào chân Ninh Trí Viễn, cuối cùng bị bỏ vào xi-măng, ngay cả đầu lưỡi hắn cũng mang theo một lỗ thủng đầy máu, nghe nói là vì "Cho hắn cái giáo huấn, kiếp sau đừng trêu chọc người không thể trêu".

Đó chỉ là phun nước miếng xuống chân hắn. Nhưng hiện tại......

"Ninh tổng! Vị đại tỷ này có quan hệ rất tốt với Lâm ca!"

Tiểu Chu nhanh chóng bắt lấy cánh tay Ninh Trí Viễn, thấp giọng khẩn cầu, e sợ Ninh Trí Viễn sẽ trở mặt. Nhưng hắn không nghĩ tới, Ninh Trí Viễn lại như là căn bản không cảm giác được chén canh nóng kia đáp lên đầu mình.

Hắn im lặng đứng ở nơi đó, phảng phất như một pho tượng.

Chỉ có môi nhẹ nhàng khép mở, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào mắt Bình tỷ.

"Lâm Lộc từng nhắc đến tôi với cô, có phải hay không? Tôi muốn biết, cậu ấy đã nói gì."

"Ngươi cút cho ta! Tại sao ngươi còn có mặt mũi tới nơi này, tại sao ngươi còn có mặt mũi nhắc tới hai chữ Lâm Lộc! Đứa nhỏ tốt như vậy, ngươi không thích cậu ấy, nhưng ngươi không thể đạp hư cậu ấy! Không phải nói muốn dẫn cậu ấy đi sao, không phải nói muốn dẫn cậu ấy ra nước ngoài sao? Ngươi không cần cậu ấy, vì sao ngươi đáp ứng cậu ấy -- Rốt cuộc ngươi làm gì cậu ấy? Sống sờ sờ bức chết cậu ấy, ngươi dựa vào cái gì! "

Nói tới đây, Bình tỷ đã gào khóc lên. Cô khóc đến không đứng được, hai cái đầu gối quỳ xụi lơ trên mặt đất.

"Tiểu Lộc chết oan, chết thảm! Ngươi dựa vào cái gì......Ngươi có tiền, nhưng ngươi không thể không xem cậu ấy là con người! Cậu ấy thiếu tiền của ngươi, đó là thiếu nợ thay ta! Ta trả lại tiền cho ngươi, ngươi trả lại Tiểu Lộc cho ta đi! Đứa nhỏ tốt như vậy, xinh đẹp như vậy......Ngươi không đau lòng, nhưng ta đau lòng! Đứa nhỏ tốt như vậy! "

Tiếng khóc quanh quẩn ở phòng khách nhỏ. Bình tỷ khóc đến tê tâm liệt phế, không ngừng xô đẩy Ninh Trí Viễn ra bên ngoài.

"Ngươi cút đi! Loại người thối tha như ngươi......Cút cho ta!"

Ninh Trí Viễn bị cô đẩy đến lui về phía sau từng bước, cơ hồ té ngã. Rốt cuộc, hắn bị đẩy ra ngoài cửa, cửa nhà nghỉ kêu rầm một tiếng mà đóng lại ở trước mắt hắn.

Ninh Trí Viễn trầm mặc đứng ở cửa. Mùa thu gió lạnh thổi qua, nước canh sền sệt trên tóc thấm ướt cổ áo. Đời này Ninh Trí Viễn cũng chưa từng chật vật như vậy. Nhưng giống như hắn không phát hiện ánh mắt khác thường của những người lui tới trên đường.

Không biết đứng bao lâu, có người tới kéo góc áo hắn.

Cúi đầu, là một cô bé còn quấn băng vải thật dày trên đầu. Cô bé nhút nhát sợ sệt hỏi.

"Xin hỏi, anh là người Tiểu Lộc ca ca thích sao?"

Nhìn thấy cô bé, ánh mắt Ninh Trí Viễn chớp động. Hắn cong lưng, nhẹ giọng hỏi.

"Em là Tiểu Mỹ, đúng không?"

"Quả nhiên anh là người mà Tiểu Lộc ca ca thích! Tiểu Lộc ca ca đã từng nhắc đến em với anh đúng không?"

Đôi mắt cô bé lập tức sáng lên, ôm chặt chân Ninh Trí Viễn.

"Mẹ nói cho em, Tiểu Lộc ca ca đi theo anh. Rốt cuộc anh giấu Tiểu Lộc ca ca ở đâu vậy? Anh có thể nói cho em biết khi nào ấy ấy mới trở về không?"

Ninh Trí Viễn miệng mở ra, lại không có lời gì để nói. Trong cổ họng có một cỗ hỏa khí, đốt ngực hắn đau đớn.

"Anh nói cho em được không? Tiểu Lộc ca ca đã ứng em rồi, anh ấy sẽ quay về thăm em! Em còn thiếu anh ấy một miếng bánh kem, em còn luyện tập vũ đạo muốn múa cho anh ấy xem......Mẹ nói em không thể đi tìm Tiểu Lộc ca ca, bởi vì anh ấy muốn chuyên tâm thi đấu, lâu thật lâu mới có thể trở về. Nhưng mà đại ca ca, em thật sự rất nhớ Tiểu Lộc ca ca của em! Em muốn nói chuyện với anh ấy, cầu anh dẫn em đi gặp mặt anh ấy được không? Em nhất định sẽ rất ngoan, tuyệt đối không sẽ không làm phiền anh ấy thi đấu!"

Tiểu Mỹ nói xong lời cuối cùng, giọng nói mang theo khóc nức nở. Ninh Trí Viễn rốt cuộc chịu không nổi, dùng sức khom lưng ôm lấy cô bé.

"Thật xin lỗi, tôi đã đánh mất Tiểu Lộc ca ca của em......Tôi cũng muốn tìm đến cậu ấy, muốn chính miệng nói cho cậu ấy.....Tôi thật sự rất nhớ cậu ấy.....Nhưng mà......"

Nhưng mà hối hận và áy náy, cũng không còn có cơ hội nói ra.

Cái gọi là bỏ lỡ, không chỉ có là sai rồi, càng là vụt mất. Cảnh đời thay đổi, cảnh còn người mất, cho dù muốn gặp mặt người nọ, cũng không còn có cơ hội.

【 Mấy tuần sau 】

Tổng bộ tập đoàn Ninh thị, trong văn phòng tầng cao nhất.

"Ninh tổng, hành động chặn đầu kinh tế lấy được thắng lợi rất lới! Đại hoàng tử đã tuyên cáo rời khỏi quyền cạnh tranh quặng ở nước ngoài, công ty khai thác lớn nhất cũng tuyên bố phá sản! Vì để lấp kín miệng của chúng ta, bọn họ đáp ứng nhường lại ba mươi phần trăm cổ phần cho chúng ta, còn có quyền ưu tiên. Chỉ cần chúng ta không truyền ra ngoài chuyện đại hoàng tử giết hại công dân ở đế quốc ra ngoài......"

"Ừ."

Rõ ràng là một lần thắng lợi thật lớn. Nhiều năm bày mưu tính kế, một lần công kích mạnh mẽ, rốt cuộc ép đại hoàng tử không còn đường lui, phun ra lợi ích kinh tế rất lớn.

Vì không muốn thân bại danh liệt, vạch trần vụ nổ mỏ quặng rèm pha ở bên ngoài, hắn không thể không thỏa hiệp với Ninh thị, đưa quyền kinh doanh có lợi nhuận rất lớn ở nước ngoài nhường cho Ninh Trí Viễn.

Khai thác khoáng sản ở nước ngoài......Đây chính là một khối thịt mỡ lớn! Ninh thị có nó, nhất định sẽ như hổ mọc thêm cánh, phát triển càng thêm mạnh mẽ!

Trong phòng hội nghị, nhóm quan chức kia đã thay đổi. Lúc trước giữa sân đấu, cuối cùng Ninh Trí Viễn thu hoạch toàn thắng mà chấm dứt. Sau đó lại thay đổi hết cơ cấu nhân sự, là mấy ngưòi trẻ tuổi, hơn nữa đều xem như Ninh Trí Viễn như thiên lôi sai đâu đánh đó. Nếu là không có bọn họ, cũng không có khả năng có thành quả lớn như vậy.

"Ninh tổng, thật sự quá tuyệt vời! Lúc này, dường như chúng ta đã bắt được tám phần thắng, đến lúc đó vị Phương Minh Sơn kia cũng xem Ninh thị chúng ta như lập công lớn với bệ hạ!"

Một đám người trên mặt đều là hưng phấn. Chỉ có Ninh Trí Viễn an tĩnh nghe hội báo, không có một chút tươi cười trên mặt.

"Ninh tổng......Ninh tổng?"

"Hửm?"

Ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay lại, không có biểu cảm gì mà nhìn mọi người phòng họp người liếc mắt một cái. Tất cả mọi người mắt trông mong nhìn hắn, đang đợi hắn nói cái gì đó.

"Ninh tổng, chuyện lớn như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng có kết quả. Ngài xem......"

Thấy hắn không nói, phó tổng cười đến đầy mặt nịnh nọt, ngữ khí càng mang theo ám chỉ. Ninh Trí Viễn gật đầu một chút.

"Gần đây mọi người vất vả rồi. Rút ra một ngàn vạn tiền khen thưởng, làm kế hoạch phân phối, thực hiện trong tháng này."

"Một ngàn vạn! Ninh tổng quả nhiên ra tay rất mạnh!"

"Ninh tổng vạn tuế! Tôi biết mà, khăng khăng một mực đi theo Ninh thị, chuẩn không sai!"

Trong tiếng hoan hô hưng phấn, Ninh Trí Viễn phất phất tay.

"Tan họp."

Rất nhanh, trong phòng họp không còn một bóng người. Tiếng nghị luận hưng đi xa theo tiếng bước chân, chỉ để lại Ninh Trí Viễn mặt không có biểu cảm gì, ngơ ngẩn nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Ninh tổng, ngài làm sao vậy?"

Tiễn những người khác đi, Tiểu Chu quay lại văn phòng. Theo Ninh Trí Viễn nhiều năm như vậy, sao hắn có thể nhìn không ra tâm tình của ông chủ đang rất kém?

"Không có gì."

Vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như cũ, Ninh Trí Viễn đột nhiên hỏi.

"Công trình bên hồ thế nào?"

"......Ninh tổng. Ngài mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi."

Tiểu Chu rụt cổ, không muốn tiếp lời chính diện.

Từ ngày Lâm Lộc mất tích, Ninh Trí Viễn lại bắt đầu tra tấn chính mình. Chẳng sợ đội trị an đã báo cáo tử vong, nhưng Ninh Trí Viễn tuyệt đối không nguyện thừa nhận Lâm Lộc đã chết. Hắn cố chấp kiên trì nói Lâm Lộc mất tích, là chạy trốn, cậu vẫn còn đang sống ở một góc nào đó trên trái đất này, một ngày nào đó hắn sẽ tìm được cậu -- Thậm chí, hắn còn từng ý đồ mua lại công viên rừng rậm kia, rút cạn hoàn toàn nước trong hồ!

Rừng rậm thuộc về hoàng thất, đương nhiên bọn họ không chịu đồng ý. Thế nhưng Ninh Trí Viễn phải hiến tặng trăm triệu vì hoàng thất, lại sửa chữa ven hồ hoàn toàn, xây dựng con đường bằng đá và các công trình xung quanh, chi phí hoàn toàn là do Ninh thị gánh vác! Sau khi tu sửa, tất cả mọi thứ sẽ tặng lại cho hoàng thất. Mà yêu cầu duy nhất chính là cho phép hắn rút cạn hồ nước, lại dùng xi măng bảo vệ bờ hồ -- Công trình hao phí chừng số trăm triệu! Nếu không phải này kế hoạch quá mức điên cuồng, làm sao những đổng sự đó sẽ quá khích bắn ngược laii như vậy?

Kết quả, ai cũng không nghĩ đến. Quyết tâm của Ninh Trí Viễn rất lớn, tình nguyện kéo lui công ty đi xuống, thừa nhận áp lực cực lớn, cũng nhất định phải làm cho cái hồ kia khô cạn, tìm được Lâm Lộc chìm dưới đáy hồ.

Sau khi trở về từ "BAKING!" và nhà nghỉ, hắn lại chưa từng nói "Lâm Lộc không chết". Nhìn xem những việc hắn làm, tựa hồ đã cúi đầu trước vận mệnh, thừa nhận Lâm Lộc đã rời đi.

Trong công ty có hơi cảm kích, đều nhẹ nhàng thở ra. Nhưng trong tâm Tiểu Chu, ngược lại càng lo lắng.

Hắn quá hiểu biết Ninh Trí Viễn. Hắn có thể chịu đựng những gì mà người bình thường không thể chịu được, có thể gánh vác những gì mà người bình thường không thể gánh vác được. Nhưng nếu là đau khổ của hắn thật sự vượt qua hạn độ hắn có thể chịu đựng thì sao?

Thật sự tới ngày hồ nước khô cạn, tra ra manh mối, Ninh tổng có thể chịu được sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play