Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Chương 179: Nhất ý cô hành

"Muốn ta nói, cái tên Diêm Vương này thật là sống có mưu đồ! Thì ra ở trong công ty nói một không hai, nhưng khi đó hắn có thể kiếm tiền cho công ty, cũng chỉ thế thôi. Hiện tại, thế nhưng còn đầu tư một số tiền lớn đi tu cái gì mà bảo hộ cồn viên rừng rậm ao hồ? Lại chỉ vì một tên tiểu tiện nhân tự sát, đây là xem tiền của cổ đông chúng ta như ném đá trên sông!"

"Nói cũng phải! Tập đoàn Ninh thị cũng không phải của mình Ninh Trí Viễn hắn, hắn có thể tùy tiện làm loạn sao? Vốn dĩ hắn đối nghịch với đại hoàng tử, ta đã cảm thấy không ổn. Đại hoàng tử đó là người nào? Quân vương tương lai! Dân không đấu với quan, hắn đấu với hoàng trữ người ta, sao có thể ăn được trái ngọt?"

Trong phòng họp vang lên tiếng xì xào.

Nếu là bình thường Ninh Trí Viễn mở hội nghị, đừng nói là nghị luận không chút kiêng nể gì như vậy, cho dù là nói chuyện hơi lớn tiếng một chút cũng không dám, cũng không có người dám. Nhưng hiện tại, Ninh Trí Viễn đã không lộ mặt ở công ty gần một tháng, có nghe tin đồn nói hắn bị bệnh nặng -- Thậm chí có vài lời đồn đãi hắn đã vào phòng ICU vài lần, hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh. Những tên quan chức cấp cao này ngày xưa bị hắn ép tới gắt gao, một hai người đã lung lay tâm tư.

Lúc trước, Ninh Trí Viễn mãnh mẽ như cuồng phong, liên thủ với Phương Minh Sơn đánh đến đại hoàng tử không dám ngẩng đầu. Nổi bật vô phong nhất thời, cho dù lúc ấy có người của đại hoàng tử liên hệ với đám người bọn họ, bọn họ cũng đều như rùa đen rụt cổ, ai cũng không dám khơi dậy tâm tư.

Nhưng hiện giờ, mắt thấy Ninh Trí Viễn "sắp không được", tâm tư này thật giống như cỏ thiên lý, được một chút nước mưa liền xiêu xiêu vẹo vẹo mà tràn lan.

"Muốn ta nói, tuy rằng tập đoàn Ninh thị vác cái tên Ninh thị này, nhưng dù sao cũng là công ty niêm yết. Tốt xấu còn có đại hội cổ đông này vừa nói......"

"Đúng vậy, nếu đại hội cổ đông ra quyết định, muốn mở rộng quyền lực của hội đồng quản trị, gia tộc Ninh thị cũng không có đạo lý bá chiếm vị trí không bỏ đi......"

Lén lút thử xâu chuỗi, thế nhưng có người muốn đổi trời, đoạt quyền Ninh Trí Viễn!

Lúc này còn chưa bắt đầu cuộc họp, cửa lớn phòng họp rộng mở. Thỉnh thoảng có các thư ký tiến vào đưa tài liệu, cũng đưa nước trà, cà phê cho nhóm giám đốc. Nghe xong loại lời nói này, một hai người cũng thay đổi sắc mặt.

Ngẩng đầu nhìn thời gian, đã qua thời gian họp nửa giờ.

Ninh tổng hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Trước đây, hắn mở họp chưa bao giờ đến trễ!

Nhưng mà nghĩ lại, trước nay Ninh tổng cũng chưa bao giờ suốt một tháng cũng không tới công ty.

Chẳng lẽ, thân thể hắn thật sự không ổn?

Trong lòng nhóm viên chức nhỏ thấp thỏm, trên mặt lại lộ ra chút lo sợ không yên. Nhóm giám đốc lại càng đắc ý dạt dào, thế mà không hề gọi "Ninh tổng" nữa, bắt đầu hô thẳng kỳ danh.

"Như thế nào? Đến bây giờ Ninh Trí Viễn cũng không tới? Các vị đang ngồi đây có ai mà không lớn hơn hắn hai mươi mấy tuổi chứ, nếu thật sự nói về lý lẽ, hắn còn phải kêu ta một tiếng chú đấy! Cứ không biết kính trọng trưởng bối như vậy sao?"

Sờ cái bụng bia, vị họ Lý này hừ một tiếng đứng lên.

"Ta nhưng không có nhiều thời gian rảnh chậm trễ ở chỗ này như vậy đâu. Nếu hắn không tới không, ta cần phải đi rồi! Hội đồng quản trị cái gì, có mở hay không cũng không quan trọng. Quay đầu lại chúng ta tự mình biểu quyết một chút, báo kết kết quả cho Ninh Trí Viễn cũng không phải giống vậy sao? Đúng không, các vị?"

Vừa nói, vừa khoan thai bước đi ra ngoài phòng họp. Lại không nghĩ rằng một cánh tay từ ngoài cửa thò vào, ngón tay trực tiếp nắm vào cổ áo hắn, đẩy đến trên cửa.

Lần này dùng sức thật tàn nhẫn, cánh cửa cũng bị đâm vang lên một tiếng lớn. Một ngưòi nặng bảy tám chục cân như giám đốc Lý đã bị treo trên không trung, hắn bị ấn lên giống như con gà. Hai chân đá loạn vài cái, mặt cũng đỏ nghẹn.

"Thật con mẹ nó không tới không biết, tới rồi thì dọa nhảy dựng. Ở đâu ra một tên đầu phì heo như vậy, dám ở địa bàn của Ninh ca ta phun phân bẩn đầy miệng?"

Mọi người lúc này mới thấy rõ chủ nhân của bàn tay kia, thì ra là A Hoan.

Vẫn là chiếc áo khoác đen như cũ, vẻ mặt hồ ly tươi cười. Bất quá lúc này đây, giữa mày A Hoan cũng mang theo tàn nhẫn, vừa nói chuyện, vừa liếm răng nanh, đôi mắt sắc bén mà bắn phá giám đốc Lý.

"Ninh ca à, anh nhìn em anh làm tổng tài này. Có ý tứ gì chứ? Ngay cả rác rưởi cũng dám nói lời bất kính! Cái này nếu là trước kia, tên đầu này đã bị cắt lưỡi treo ở trên khung cửa từ lâu! Đm!"

"A."

Cười nhẹ một tiếng. Bất động thanh sắc, lại mang theo uy áp mạnh mẽ. Ở hắn phía sau cất bước đi vào, không phải Ninh Trí Viễn thì là ai?

Mới vừa rồi mấy tên giám đốc còn đắc ý dào dạt nói gở, giờ phút này một người tiếp một người mà im lặng lại. Rất nhanh, trong phòng hội nghị an tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe.

Ninh Trí Viễn trước mắt vẫn là âu phục giày da áo mũ chỉnh tề, hai mắt thâm trầm. Trừ bỏ sắc môi nhạt nhẽo, thân thể gầy ốm rất nhiều, làm sao có thể nhìn ra người bệnh?

Thậm chí, ánh mắt hắng càng mang theo mũi nhọn. Nơi ánh mắt giao nhau, tựa như mũi nhọn lao đến đât, mặc cho ai cũng rùng mình trong lòng, mọi người đều cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng hắn.

Ninh Trí Viễn cũng không nói lời nào. Hắn khí định thần nhàn đi đến vị trí chủ vị, cạch một tiếng gỡ bỏ đồng hồ ném ở trên bàn. Tiếp theo, lại cởi âu phục, đưa cho Tiểu Chu.

"Ta nghe nói, có vài có ý kiến nho nhỏ người đối với việc tôi bảo vệ hồ nước kia."

Móc ra một đôi bao tay bằng tơ tằm trắng thuần từ trong túi quần ra, Ninh Trí Viễn đeo từng ngón một. Hắn cũng chưa ngẩng đầu lên, ngữ khí còn mang theo ý cười.

"Tới, nói ra tôi nghe một chút. Các ngươi kêu Lâm Lộc là cái gì?"

Trong phòng lặng ngắt như tờ. Chỉ có giám đốc Lý ở cửa thở không nổi, thở hồng hộc vang lên ở tai mỗi người.

"Không ai nói chuyện, đúng không? Không sao, ta có thể từ từ điều tra. Ta có rất nhiều thời gian."

Ninh Trí Viễn châm một điếu thuốc, tùy ý phất phất tay.

"Đóng cửa. Thu di động của bọn họ. Hôm nay, không giải quyết chuyện này, các vị cũng không cần về nhà ăn cơm."

"Ninh Trí Viễn! Ngươi đây là muốn nhốt chúng ta lại sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Rốt cuộc, có một người ngồi không yên. Hắn chính là tên câu kết sâu nhất với đọa hoàng, cũng là người dẫn dắt thổi gió bên tai kéo những người khác về phía mình. Mắt thấy hoạt động bọn họ làm sau lưng không giấu được nữa, hắn trực tiếp nhảy ra tới.

"Ta đã không muốn nhìn ngươi diễn trò từ lâu! Còn tưởng rằng là lúc trước Ninh gia các ngươi đứng đầu sao? Hiện tại là đế quốc, bệ hạ đăng cơ đã hai mươi năm! Đây là xã hội pháp trị, Ninh thị là công ty hình thức đầu tư cổ phần! Chúng ta đều có cổ phần của Ninh thị, ngươi không thể một tay che trời!"

"Ngươi nói ta không thể cái gì?"

"Ngươi không thể một tay che trời, không thể muốn làm gì thì làm! Ngươi cho rằng ngươi có tiền, ngưòi đang ngồi ở đây cũng không phải người nghèo! Nhân lúc còn sớm thu lại bộ dáng ngươi đối xử với người khác một chút, thật cho rằng ai cũng bị ngươi chơi đùa chết giống tên Lâm Lộc kia, đều là tiện dân? Thật là muốn chọc đến trời giận người oán, ngươi có tiền thì như thế nào......"

Ninh Trí Viễn cười.

"Thật xin lỗi. Ở chỗ này, ta thật sự có thể muốn làm gì thì làm. Có không phục, ngày mai có thể cút khỏi Ninh thị.

Đương nhiên, hiện tại không được. Ta nói, không giải quyết mấy tên tạp chủng giơ lưỡi nhai sau lưng Lâm Lộc, ai đang ngồi cũng đừng nghĩ đi."

"Ninh Trí Viễn! Có phải ngươi điên rồi không?"

"Nơi này là hội nghị hội đồng quản trị! Ngươi tưởng là từ đường hắc đạo nhà ngưoi chắc?"

Ồn ào rung trời, nhóm quan chức cấp cao vừa kinh vừa giận, vài người cùng hợp tác với con chim đầu này nhảy làm khó dễ.A Hoan ở cửa cười lạnh một tiếng, buông tay mặc cho giám đốc Lý ngã trên mặt đất, ôm yết hầu ho khan không ngừng.

A Hoan lưu loát đóng cửa lại, chốt khóa, móc một con dao trắng như tuyết ở sau eo ra, đột nhiên cắm ở trên bàn hội nghị.

Ong một trận, sát khí ập tới trước mặt. Môi người đang ngồi ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Ai không biết thủ hạ A Hoan này ở bên cạnh Ninh Trí Viễn giống như người điên? Một hơi chém mười mấy người, máu phun đầy người, còn mang theo tiếng cười cuồng dại!

Người như vậy, nào có nửa phần lý tính đáng nói? Thế nhưng Ninh Trí Viễn lại dẫn hắn tới hội trường?

"Ninh tổng! Rốt cuộc là ngài có ý gì? Ninh thị chúng ra tốt xấu gì cũng là công ty niêm yết, nên có chút quy củ đi?"

Không dám trêu chọc A Hoan, lại có người mang theo tâm tư đánh lên trên người Ninh Trí Viễn một lần nữa.

Ninh Trí Viễn đã đeo xong bao tay, mười ngón tay chống ở trên mặt bàn, ung dung ngạo nghễ. Nghe xong lời này, hắn nhẹ giọng cười.

"Đúng vậy. Hiện tại không thể so với lúc trước. A Hoan, cậu thu dao lại đi."

A Hoan thống khoái đáp ứng rồi một tiếng, thật sự thu dao. Con dao kia rốt cuộc cũng không gây hoảng loạn dưới mí mắt nữa, người trong phòng họp bắt đầu thở hắt ra.

Tên bị Ninh Trí Viễn đè ở trên bàn cũng có tâm tư -- Quát tháo đấu đá thì như thế nào? Chung quy cũng không phải lúc trước!

Hiện tại là xã hội pháp trị! Mang theo đao cũng chỉ là hù dọa người! Chẳng lẽ Ninh Trí Viễn hắn, thật đúng là dám ra tay tàn nhẫn với ai?

Hắn phi một ngụm trên mặt đất, vươn ngón tay run run ra, nói với Ninh Trí Viễn.

"Sớm như vậy không phải được rồi sao! Ninh Trí Viễn, ngươi đúng là là một nhân tài, cũng đúng là mang theo Ninh thị kiếm lời không ít tiền! Nhưng ngươi cũng không nên một tay che trời như vậy, lại càng không nên tuổi trẻ đã cảm thấy mình có thể vô pháp vô thiên! Vì tên tiểu tạp chủng mà đập tiền bảo vệ hồ? Đây là cầm tiền của chúng ta mà ném qua cửa sổ......"

Rầm một tiếng!

Ninh Trí Viễn nắm lấy cổ áo người này, hung hăng đè hắn ở trên mặt bàn! Cái bàn cũng ở chấn động, mũi người này bắt đầu sụp xuống, máu mũi bừng lên.

Ninh Trí Viễn rút ra một khẩu súng từ trong ngực ra, nhét vào trong miệng hắn, hung hăng chống lại yết hầu. Tên quan chức này muốn nôn một trận, máu mũi hỗn độn với mắt nước chảy đầy miệng, lại lăn lộn thêm nước miếng chảy thành ba đường.

"Đúng là không giống với lúc trước. Đây là công ty tôi, không phải đầu đường xó chợ. Một dao rơi đi xuống, máu bắn đầu đất, nghĩ lại cũng thấy ghê tởm. Không bằng trực tiếp nổ súng, cách thức đơn giản nhất, cho mấy tên bảo tiêu thu dọn cũng không phiền toái. Cậu nói đúng không, A Hoan?"

"Ninh ca giáo huấn đúng. Là em thiếu suy xét."

"Không có việc gì. Lâu lắm không ra làm việc thay tôi, phạm chút sai cũng rất bình thường. Lần sau nhớ rõ thì tốt rồi."

Ninh Trí Viễn nói xọng, họng súng lại ấn ấn vào trong cổ họng. Tên kia kêu ô ô, cũng không biết là khóc thét hay là xin tha.

"Ninh tổng! Ngài làm gì vậy......"

"Hắn mạo phạm ngài, chỉ cần đuổi hắn đi thôi! Hà tất phải như vậy Ninh tổng......"

Cũng thật là kỳ quái. Ninh Trí Viễn còn đang muốn giảng giải đạo lý, để lại mặt mũi cho bọn hắn, những người này thật ra hô thẳng tên, từng câu "Ninh Trí Viễn" cũng gọi không ngừng, còn có vẻ mặt nghiêm khắc mà khinh thường hắn. Nhưng giờ phút này, Ninh Trí Viễn móc một khẩu súng lục ra, rõ ràng là không muốn nói đạo lý nữa, bọn họ ngược lại khách khí cực kỳ, xin tha cũng không quên "Ninh tổng", phía sau lại thêm chữ "ngài".

"Câm miệng."

Giọng nói của Ninh Trí Viễn không lớn, ngồi ở tròn góc phòng họp chỉ sợ cũng không nghe rõ những lời này. Nhưng hai chữ đơn giản như vậy đều khiến người ta ngoan ngoãn ngậm miệng, trong lòng run sợ mà nhìn hắn.

"Không phải lúc trước -- Những lời này, chính là các ngươi nói."

"Ninh tổng, là chúng tôi sai rồi! Lúc trước ngài mang theo gia tộc Ninh thị tung hoành thế giới ngầm, chúng tôi đều biết! Chúng tôi không nên đạo đất trên đầu Thái Tuế......"

"Kêu các ngươi câm miệng, nghe không hiểu sao?"

Cười lạnh một tiếng, ngón tay Ninh Trí Viễn mở khóa bảo vệ. Dường như hắn đang suy tư gì đó, thế nhưng trong ánh mắt lộ ra vài phần hoài niệm.

"Lúc trước luôn có hơi cố kỵ. Cảm thấy Ninh thị ta không thể kinh doanh trong sạch, xem ra cũng không phải là kế lâu dài. Chỉ sợ ngày nào đó ngựa mất móng trước, một mình ta chết không quan trọng, lại không cần thiết liên lụy đến người khác."

Nói tới đây, hắn đột nhiên cười. Chỉ là trong ánh mắt không thấy hoài niệm nữa, chỉ còn lại một mảnh tối tăm không hòa tan.

"Hiện giờ, cũng không sợ liên lụy ai. Những tên chó chết các ngươi, còn thật sự cho rằng từ trước kia không động đến các ngươi, là sợ xã hội 'pháp trị' của các ngươi, các ngươi có tiền có thế, các ngươi nịnh bợ những cái đó quan to hiển quý sau lưng sao?!"

Một tiếng súng vang lên!

Viên đạn xuyên má hắn để lại một cái lỗ thủng to như quả trứng, nửa đầu lưỡi và máu chảy đầm đìa lộ ở bên ngoài. Tên quan chức đó rống hét như không phải người nữa, Ninh Trí Viễn rút súng ra, móc khăn tay xoa xoa vết máu trên họng súng.

"Người tiếp theo. Còn có ai có ý kiến gì đối với hồ nước kia? Hay là có ý kiến với Lâm Lộc? Tới đây, đều nói ra cho ta.

Ta nói rồi, ta có rất nhiều thời gian. Chuyện này, một đám chúng ta giải quyết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play