Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Chương 176: Một đòn trí mạng

"Sau này thì sao, chính là lần đó ở đế quốc học viện. Cũng là cảm thấy chơi vui, gắn một cái máy nghe lén ở trên người anh ấy. Nhưng không nghĩ tới, có thể nghe được trò hay như vậy. Phương ca anh không biết, những bạn học đều hận anh ấy, ngay cả phòng nghỉ cũng không cho anh ấy vào. Nhưng anh ấy vẫn nhường danh sách đề cử của mình cho một chị khóa trên, chỉ bởi vì anh ấy không muốn cướp ước mơ của người khác....Nhưng mà ước mơ của anh ấy thì sao? Người ta không cần gian khổ, chính anh ấy lại phải vô cùng gian khổ. Anh nói xem có phải Tiểu Lâm Lộc rất tốt bụng không? Ai sảng khoái thì sao có thể quan trọng bằng mình sảng khoái chứ, đúng không? Anh nói xem có phải anh ấy ngốc không?"

"Được, tôi biết rồi. Cậu bất bình thay cậu ta, muốn cho Ninh Trí Viễn đối với cậu ta tốt hơn một chút. Lần sau gặp Ninh Trí Viễn tôi sẽ nói lời này thay cậu. Nhưng là Bạch Vụ, đây dù sao cũng là việc nhà người ta, cậu không nên quản."

"Ai muốn xen vào chuyện hai người bọn họ? Em muốn xen vào chuyện của chính mình! Tiểu Lâm Lộc tốt như vậy, vì sao phải thích Ninh Trí Viễn? Tới thích em không tốt sao? Người đó đối với anh ấy tệ như vậy, anh ấy lại đối với bọn họ rất tốt? Còn em thì sao? Chính em cướp đàn ông của anh ấy, từng khinh thường anh ấy trước đám đông một lần....Lại nói cũng không phải em cướp đàn ông của anh ấy, loại người như Ninh Trí Viễn, tặng em em cũng không cần! Cũng không biết Tiểu Lâm Lộc coi trọng hắn ở đâu, trừ bỏ có tiền đẹp trai một chút, còn lại thì có ưu điểm gì? Thích hắn còn không bằng tới thích em! Ít nhất em lớn lên đáng yêu như vậy, hơn nữa lúc cần thì vẫn rất có khí khái của đàn ông, người khác thì em lười bảo vệ nhưng bảo vệ anh ấy thì em vẫn có thể, hơn nữa..."

"Được được không được nói vậy nữa. Tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi một chút đi."

"Ai nói bậy? Phương ca anh không biết đâu, em chính là....."

Bạch Vụ còn đang muốn nói chuyện, Phương Minh Sơn lập tức trầm mặt. Hai người đang giằng co, đột nhiên di động vang lên.

"Phương tổng đốc, điện thoại của ngài."

"Không nghe."

"Nhưng mà...."

"Tôi nói không nghe!"

"Nhưng mà không phải ngài đã nói là Ninh Trí Viễn là đối tác quan trọng của ngài. Chỉ cần là điện thoại của hắn, bất cứ chỗ nào khi nào, cho dù ngài đang làm gì cũng phải đưa cho ngài nghe máy trước tiên sao?"

Nghe xong lời này, Bạch Vụ đã thay đổi sắc mặt trước -- Hắn còn chưa yêu cầu Phương Minh Sơn nhả ra được, đáp ứng cho hắn và Lâm Lộc trốn xuất cảnh ra nước ngoài. Lỡ đâu Phương ca trực tiếp giao Lâm Lộc lại cho Ninh Trí Viễn, không phải kế hoạch của hắn đều thất bại hết sao?

"Phương ca!"

Bạch Vụ thật sự rất nóng nảy, bất chấp làm nũng giả bệnh nữa. Hắn ôm lấy cánh tay Phương Minh Sơn, khẩn cầu hô một tiếng.

"Phương ca, đừng...."

"Câm miệng, lên giường nghỉ ngơi cho tôi. Nếu cậu còn dám nói thêm một câu nữa, Bạch Vụ, hiện tại tôi kêu trực thăng đưa Lâm Lộc đến tập đoàn Ninh thị ngay lập tức!"

Tức giận cảnh báo Bạch Vụ, Phương Minh Sơn tiếp tục nhận điện thoại.

Mới vừa tiếp máy, đối diện đã truyền đến giọng nói nghẹn ngào của Ninh Trí Viễn.

"Phương Minh Sơn! Các anh ở bên hồ làm cái gì, có phải anh và Bạch Vụ đưa Lâm Lộc đi không? Để tôi nói chuyện với cậu ta, kêu cậu ta ra đây! Nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu ta!"

Bạch Vụ vừa nghe lời này đã nóng nảy. Nhưng hắn mới muốn mở miệng ra đã bị Phương Minh Sơn bụm tay che miệng.

Phương Minh Sơn cau mày vươn ngón tay ra điểm điểm lên trán hắn cảnh cáo, ý bảo hắn không được nói chuyện.

"Ninh tổng, tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì."

"Phương Minh Sơn, anh không cần gạt tôi -- Tôi tìm người theo dõi, sau khi Lâm Lộc ra khỏi tiệm bánh ngọt liền đến bên hồ! Không một hồi, Bạch Vụ cũng xuất hiện ở trên con đường đó -- Sao có thể trùng hợp như vậy, hơn nữa đêm cậu ta đến hồ, Bạch Vụ cũng đến hồ? Lúc đó video từ camera theo dõi đột nhiên biến mất, có phải các người động tay động chân hay không? Anh muốn che giấu cái gì?

Phương Minh Sơn, tôi và anh là hợp tác đôi bên cùng có lợi, chưa bao giờ làm gì bất lợi với anh! Nếu anh muốn nói điều kiện với tôi, cứ việc nói đi, có thể làm được tôi nhất định sẽ làm, nhưng anh không thể bắt cóc Lâm Lộc để ấp chế tôi! Đáng chết, phế vật như cậu ta chưa từng gặp qua việc đời, ngược lại sẽ dọa cậu ta sợ...Anh đưa cậu ta trở về, những cái khác đều có thể nói rõ ràng! Phương Minh Sơn, mau trả cậu ta lại cho tôi....Rốt cuộc Bạch Vụ đưa cậu ta đi đâu?"

"Ninh tổng, anh nói rất đúng, tôi rất đồng tình. Chúng ta là đồng minh, tôi không cần, càng không có động cơ giấu Lâm Lộc. Chỉ tiếc, tôi thật sự không biết Lâm Lộc ở đâu. Xin lỗi Ninh tổng, lần này không giúp gì được cho anh."

"Phương ca, em biết là anh tốt nhất!"

Bạch Vụ bày ra tư thế hoan hô, dùng khẩu hình miệng nói với Phương Minh Sơn. Phương Minh Sơn lại cau mày, đẩy hắn ra giống như đẩy con bạch tuộc đang dính trên người mình, dựng thẳng một ngón tay lên quơ quơ cảnh cáo hắn.

"Đương nhiên, vì sao Ninh tổng nghi ngờ tôi tôi cũng biết rõ, bởi vì video theo dõi đúng là tôi xóa đi. Vừa rồi tôi điều động trực thăng quân đội đến đón Bạch Vụ, Ninh tổng anh cũng biết, hành tung của tôi phải được bảo mật, vì tránh xảy ra phiền toái, tôi mới cho bọn họ xử lý video theo dõi.

Hiện tại Bạch Vụ đang ở cùng tôi, cậu ấy mới tỉnh lại, thân thể còn đang rất yếu. Chính cậu ấy đi còn không được, nói gì tới bắt cóc Lâm Lộc -- Huống chi, cậu ấy bắt cóc Lâm Lộc làm cái gì? Tôi và Ninh là đồng minh, muốn làm gì cũng có thể thương lượng, cần phải dùng đến bắt cóc sao?

Đương nhiên. nếu là cậu ấy thật sự nhìn thấy gì, tôi nhất định sẽ khiến cậu ấy nói ra hết tất cả, một câu cũng không thể giấu giếm. Nếu là cậu ấy có thể tìm được Lâm Lộc giúp anh, hà cớ gì mà chúng tôi không báo? Nhưng hiện tại, cậu ấy cần nghỉ ngơi. Ninh tổng, anh cũng biết trạng thái thân thể cậu ấy, không thể không thấu tình đạt lý như vậy?"

"Đi đón Bạch Vụ? Bạch Vụ làm sao vậy, tại sao cần phải anh đi đón? Lúc nãy tôi đã thấy cậu ta trong video theo dõi! Cậu ta hành tẩu tự do, đi đến phía hồ, căn bản không có việc bận gì."

Môi Phương Minh Sơn mím lại, ánh mắt có vài phần sắc bén. Nghe ra được, người khôn khéo như Ninh Trí Viễn đã bắt đầu hoài nghi Bạch Vụ!

Bạch Vụ cũng có hơi kìm nén không được.

"Để em nói chuyện với hắn!"

Nói xong hắn liền đoạt lấy điện thoại. Nhưng Phương Minh Sơn là người phương nào chứ? Hắn vừa tiếp tục chu toàn với Ninh Trí Viễn, vừa có thể phân tâm che miệng Bạch Vụ lại, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn không được lên tiếng.

Bạch Vụ cũng hề cam lòng yếu thế, dùng ánh mắt đáp lễ lại --

Bạch Vụ trừng mắt: Anh buông em ra, em muốn nói chuyện rõ ràng với hắn! Khẳng định là hắn không tìm thấy Lâm Lộc, để cho hắn hết hy vọng đi!

Phương Minh Sơn lắc đầu: Không được làm loạn. Cậu không thể cho hắn biết cậu có liên quan đến chuyện Lâm Lộc rơi xuống. Tôi che đậy cho cậu để qua chuyện này, đến lúc đó cậu tùy tiện cung cấp một chút manh mối, tìm được "Lâm Lộc" thay hắn, giao người cho hắn, hắn sẽ thừa nhận nhân tình của cậu.

Bạch Vụ tiếp tục trừng mắt: Em không thèm nhân tình của hắn!

Phương Minh Sơn lại lăc đầu: có được nhân tình của tập đoàn Ninh thị, cậu không thèm, nhưng có rất nhiều người thèm. Dừng tùy hứng nữa, đây là tốt cho cậu.

Bạch Vụ trừng đôi mắt lớn như chuông đồng: Buông em ra!

Phương Minh Sơn di chuyển tầm mắt, không hề để ý đến hắn.

Trong điện thoại, Ninh Trí Viễn lại không giống như dự đoán của Phương Minh Sơn, tạm thời buông tha cho Bạch Vụ. Nghe Phương Minh Sơn giải thích xong, ngữ khí của hắn lại càng thêm nôn nóng.

"Anh và Bạch Vụ ở cùng một chỗ? Anh đưa cho cậu ta nghe điện thoại! Lập tức...Nhất định cậu ta biết Lâm Lộc rơi xuống!"

"Cậu ấy vẫn luôn hôn mê, có thể biết được cái gì chứ? Ninh tổng, anh yên tâm, tôi lập tức phái người đi tìm Lâm Lộc giúp anh. Nếu là có manh mối, tôi sẽ báo cho anh ngay."

"Phương Minh Sơn, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám! Lâm Lộc là tên phế vật, hiện tại đội trị an đang nghi ngờ Lâm Lộc nhảy hồ, chuyện này không có khả năng! Cậu ta phế vật này, nào có cái là gan như vậy, chỉ là con sâu cũng chưa từng giết, sao có thể tự sát?"

"Ninh tổng, anh có ý gì?"

Nháy mắt ngữ khí Phương Minh Sơn trầm xuống.

"Anh nghi ngờ Bạch Vụ?"

"Tôi không nghi ngờ cậu ta, nhưng cậu ta không nên xuất hiên ở bên bờ hồ khi đó! Cho dù cậu ta không liên quan đến chuyện này, cậu ta cũng là nhân chứng quan trọng -- Cậu ta phải trở về với tôi! chờ khi điều tra xong chuyện Lâm Lộc, tôi sẽ đưa cậu ta về nguyên vẹn cho anh, anh yên tâm, tôi sẽ không đụng đến cậu ta một ngón tay nào!"

"Vậy nếu là Lâm Lộc cũng không trở về thì sao? Anh lại không đảm bảo Bạch Vụ sẽ bình an không có việc gì, càng sẽ không thể đảm bảo đưa cậu ấy trở về một cách nguyên vẹn -- Thậm chí, cuối cùng có thể để cậu ấy trở về hay không cũng là một vấn đề. Ninh tổng là có ý này sao?"

Giọng nói Phương Minh Sơn càng thêm trầm thấp. Hắn đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn tuyệt đối không muốn gây thái độ thù địch với Ninh Trí Viễn. Rốt cuộc, thủ đoạn của Ninh Trí Viễn rất tàn nhẫn, mấy hiệp đã bức đại hoàng tử tới đường cùng. Trong tay hắn lại nắm giữ con quái vật khổng lồ là tập đoàn Ninh thị, ai biết hắn còn có bao nhiêu thủ đoạn âm thầm.

Người như vậy, hợp tác cùng sẽ yên tâm đến chừng nào, làm tình địch lại đáng sợ bao nhiêu.

Nhưng mà Bạch Vụ là điểm mấu chốt của Phương Minh Sơn. Hắn tuyệt đối sẽ không thể giao Bạch Vụ vào trong tay Ninh Trí Viễn.

"Phương Minh Sơn, anh kêu Bạch Vụ nghe điện thoại. Chỉ cần nói Lâm Lộc rơi xuống, tôi tuyệt đối sẽ không làm khó cậu ta!"

"Thật xin lỗi, Ninh tổng, thân thể Bạch Vụ không khỏe, không tiện nghe điện thoại."

Phương Minh Sơn còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác được một đôi tay leo lên cổ hắn.

"Không có gì không tiện hết! Đưa em đưa em, đưa điện thoại cho em, em không có việc gì, anh đặc biệt thích hợp để tiếp điện thoại của hắn!"

"...."

Tổng đốc thủ phủ đế quốc Phương Minh Sơn tiên sinh, hiện tại cực kỳ muốn đánh người.

Bạch Vụ nhào vào trong lồng ngực Phương Minh Sơn, rất tích cực duỗi tay ra bắt lấy điện thoại. Vốn dĩ cabin nhỏ hẹp, lại xóc nảy khi đang bay. Giống như Bạch Vụ không hề sợ đầu mình đụng trúng tường trực thăng. Phương Minh Sơn đỡ hắn, dể tránh cho hắn ngã quỵ trên mặt đất đâm cho vỡ đầu chảy máu, hắn lại tiếp tục ôm lấy cổ Phương Minh Sơn như con Bạch tuộc.

Sau đó hắn thẳng lưng ngồi khóa ở trên đùi Phương Minh Sơn, hắn bắt đầu quang quác quang quác nói chuyện điện thoại.

"Chào Ninh tổng, tôi là Bạch Vụ. Có phải anh rất nhớ tôi không. Hơn nửa đêm cũng không ngủ phải một hai gọi điện thoại cho tôi? Kỳ thật tôi cũng không muốn tiếp máy anh. Chẳng qua Ninh tổng anh biết tôi có bệnh tim, có hơi nghiêm trọng. Ngày thường phải chú ý không được hoạt động kịch liệt quá mức. Nhưng mà vừa rồi tôi lại bị kích ~ thích ~ rất ~ lớn, khiến cho Phương ca phải đặc biệt phái trực thăng đến cứu tôi....Ai nha nói ra cũng rất dài, tóm lại là quá thảm. Cho nên ca tôi nói cũng không sai. Đúng là thân thể tôi không khỏe -- Nếu không phải anh bày tỏ nỗi nhớ tôi đến trời đến đất, tôi thật sự không có sức để nghe máy anh."

Cười hì hì liếc Phương ca của hắn một cái. Quả nhiên, trên mặt âm trầm đến độ có thể kết băng. Bạch Vụ cũng thu lấy chuyển biến tốt, trở về chủ đề chính.

"Về chuyện tôi phát bệnh, quả thật có liên quan đến Lâm Lộc -- Ninh tổng anh gào cái gì chứ? Anh nói chuyện quá lớn quá nhanh tôi nghe không rõ lắm....Chú ý giọng nói, chú ý giọng nói, Ninh tổng anh có tiếp tục hét lớn cũng vô dụng, người chết không thể sống lại, làm nghiệt đều có báo ứng, loại chuyện này cho dù đưa bao nhiêu thống khổ hối hận cũng vô dụng đúng không Ninh tổng?"

Nói xong câu này, Bạch Vụ lập tức di chuyển điện thoại ra xa tai. Vốn dĩ trong cabin rất ồn ào, tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, phía trên tiếng cánh quạt kêu ong ong. Nhưng cho dù như vậy, một câu của Ninh Trí Viễn vẫn nói khàn cả giọng.

"Bạch Vụ, cậu không được nói bậy! Cậu nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc cậu có ý gì! Rốt cuộc Lâm Lộc đi đâu, cậu nói cho tôi!"

Bạch Vụ vừa lòng mà nhếch khóe miệng lên, hưởng thụ sự thất thố và dày vò của Ninh Trí Viễn.

Một lát sau, Ninh Trí Viễn tuyệt vọng chất vấn đã có hơi nghẹn ngào, hắn giống như một ác ma xảo trá, kéo di động trở lại bên tai.

"Ninh tổng, đúng là tôi có biết Lâm Lộc rơi xuống. Bởi vì vừa rồi, là tôi tận mắt nhìn thấy Lâm Lộc nhảy xuống hồ...."

Tạm dừng một cái chớp mắt, Bạch Vụ gằn từng chữ một, ăn nói vừa rõ ràng vừa lãnh khốc.

"Sau đó cứ như vậy chìm xuống đáy hồ, sống sờ sờ chết đuối."

(Hôm nay 1 chương thôi ha, tại mình đuối quá. Mọi người cứ từ từ chứ xong 1 chương là không cần ai chọc tức cũng nổi gân xanh đây. Với cả mấy chương sau tên chương có điên khùng thế nào mà không có dấu chấm(.) sau tên chương vẫn là chương đúng đọc bình thường nha. Mọi người thông cảm cho sự loạn xạ của mình nha, mình có lý do riêng ;-; Tầm qua phần 2 mình sẽ sửa lại)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play