Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Chương 177: Đau đến xé rách ruột gan.
Bên hồ.
Ninh Trí Viễn lui về phía sau một bước. Trong bóng đêm, mặt hắn không còn một giọt máu.
Hắn lắc đầu.
"Cậu nói dối. Chuyện này không có khả năng."
"Có gì mà có khả năng chứ?"
Giọng nói của Bạch Vụ dán bên loa điện thoại truyền đến. Nói nhỏ như ác ma, quấn quanh siết chặt cổ Ninh Trí Viễn.
"Không phải anh hỏi tôi Lâm Lộc rơi xuống sao? Tôi nói cho anh. Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta nhảy vào trong hồ. A, tôi nói là anh ta chết đuối cũng không đúng lắm đâu, nói không chừng là sống sờ sờ đau chết -- Ninh tổng, anh có muốn biết trước khi anh ta nhảy xuống đã làm cái gì không?"
Giọng nói Bạch Vụ ngả ngớn mang theo ý cười, ác ý lại mọc thành từng cụm.
"Tôi nhìn thấy anh ta tự cắn tay mình. Cắn rất đau đó, tôi còn có thể thấy được xương bên trong. Máu chảy xuống cánh tay anh ta, trên miệng cũng toàn là máu! Ninh tổng! Chỉ là nhìn thôi tôi cũng đã cảm thấy đau muốn chết!"
"Cậu nói bậy......"
"Tại sao tôi phải nói bậy? Thảm như vậy, chỉ là nhìn thôi cũng gặp ác mộng, ai có thể bịa ra được! Thật sự đó Ninh tổng, tôi thấy có rất nhiều máu từ hắn môi anh ta chảy xuống chảy! Anh nói có phải Lâm Lộc điên rồi không? Anh ta không biết đau sao? Anh ta muốn cắn đứt mạch máu đau chết sao? Ninh tổng, tại sao anh lại thích một kẻ điên như vậy?
Nói tới đây, tựa hồ có điểm kỳ quái đâu. Lần trước lúc tôi nhìn thấy Lâm Lộc, không phải anh ta còn đang múa sao? Múa cũng không tệ lắm, không giống như người điên. Ninh tổng, anh làm gì anh ta vậy? Biến anh ta thành cái dạng này?"
"Im miệng.....Cậu không được nói bậy......"
Giọng nói Ninh Trí Viễn cực kỳ suy yếu. Nhưng Bạch Vụ sao có thể buông tha cho hắn?
"Không phải Ninh tổng ang kêu tôi nói sao? Tôi biết gì cũng đã nói hết không giấu giếm nửa lời, Ninh tổng anh còn không vui. Vậy được, tôi không nói nữa. Dù sao người cũng đã chết, hắn như dã quỷ đột tử như vậy, nghe nói không đầu thai được đâu. Phải ở mười tám tầng địa ngục chịu khổ luân hồi, qua mấy đời cũng không thể siêu thoát. Không giống như Ninh tổng, sát phạt quyết đoán, vận khí vô biên, đời này đầu thai lại đỉnh cấp như vậy, cho dù có kiếp sau khẳng định cũng sẽ là người thượng đẳng nhất. Chúc mừng Ninh tổng, hoàn toàn thoát khỏi phế vật Lâm Lộc, không riêng gì đời này, chỉ sợ kiếp sau, kiếp sau nữa -- Vĩnh viễn sẽ không gặp lại mặt tên phế vật kia!"
"Đủ rồi!"
Đánh gãy lời Bạch Vụ là Phương Minh Sơn. Một tay hắn kiềm chặt cánh tay Bạch Vụ, cưỡng bách hắn trả điện thoại cho mình.
"Thật xin lỗi Ninh tổng. Hôm nay Bạch Vụ cãi nhau một trận với tôi, vốn dĩ tâm tình cũng không tốt lắm. Lại nhìn thấy Lâm Lộc tự sát, hơi bị kích thích, ở chỗ này nói loạn. Ninh tổng, anh đừng để ý cậu ấy. Tôi phải đưa cậy ấy về, để cậu ấy nghỉ ngơi một thời gian, có cơ hội sẽ gặp mặt anh xin lỗi."
Đợi một lát, ngoại trừ tiếng hít thở hỗn độn của phía đối diện, lại không nghe âm thanh gì khác. Phương Minh Sơn nhịn không được nhẹ giọng thúc giục.
"Ninh tổng?"
"Phương tổng đốc."
Động tĩnh này hoàn toàn nghẹn lại, cũng cực kỳ suy yếu.
"Lâm Lộc cậu ta không có khả năng.....Sao cậu ta có thể có lá gan này......Sao cậu ta có thể tự sát?"
"Đúng vậy, sao có thể chứ."
Tùy tiện nói một câu có lệ, Phương Minh Sơn không để ý chút nào duỗi tay ra vỗ về chơi đùa phía sau lưng Bạch Vụ, tựa như vuốt một con mèo.
"Người của Ninh tổng, tự tay dạy dỗ ra. Nếu là chính bản thân Ninh tổng cũng không biết cậu ta chịu đựng cái gì, lại vì sao đi đến con đường này -- Hỏi người khác, người khác sẽ biết sao? Rốt cuộc, đây là chuyện riênng của Ninh tổng. Ninh tổng không để bụng, chuyện tới trước mắt hỏi người ngoài, hình như không thích hợp lắm."
Nói tới đây, điện thoại đối diện đã trở nên tĩnh mịch. Rất nhanh, lại truyền đến âm thanh "tút tút".
....................
Ninh Trí Viễn trầm mặc cắt đứt điện thoại.
Giờ phút này trăng treo trên cao, ánh sáng lạnh lùng ngân huy chiếu trên mặt hồ. Gió vẫn thổi không ngừng cuộn lền làn sóng nước mang theo mùi tanh.
Ninh Trí Viễn chậm rãi cử động hai chân, đi vào trong hồ nước. Các đội viên trị an phía sau còn đang bận rộn lấy bằng chứng, nhất thời không ai chú ý tới hắn. Cho đến khi giày da bước vào gợn nước, sau lưng đột nhiên bị một người kéo lại.
"Ninh tổng! Ngài làm gì?"
Là Tiểu Chu. Hắn đã phát hiện biểu cảm của Ninh Trí Viễn không đúng lắm, lại không nghĩ rằng sẽ đi đến giữa hồ. Hắn càng không nghĩ tới chính là, Ninh Trí Viễn tựa như bị rút đi xương cốt, nhẹ nhàng bị túm lấy, thế nhưng cứ nằm liệt quỳ gối trên mặt đất như vậy.
Một người hiếu thắng như hắn, mãi mãi là âu phục thẳng tưng, sợi tóc không loạn. Hiện tại hai đầu gối hắn đều quỳ trong bùn, nước bẩn làm ướt vải dệt. Bùn lầy chảy ngược vào giày da, không nhìn ra hoa văn khắc ở trên.
Ánh mắt khác thường của đội trị an đã đánh lại đây, kinh ngạc có khinh thường có. Trong đó có một người giơ cảnh côn lên thét to một câu.
"Ai, các cậu làm gì? Đội phá án đâu, đừng thêm phiền......Đội trưởng Ngô?"
Đội viên đó kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngô Phong túm lấy cảnh côn của mình ép xuống.
"Không cần phải xen vào hắn. Làm chuyện của cậu đi."
Ngô Phong nói xong, rút một điếu thuốc ra ngậm ở bên môi. Thần sắc hắn phức tạp mà liếc nhìn Ninh Trí Viễn rồi lại quay đầu đi.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Người đáng giận, cũng tất có chỗ đáng thương.
Chỉ là, đường chíng là người đi. Tự mình đi đến đường cùng, lại đau đớn muốn chết, con mẹ nó có ích lợi gì đâu?
Hai người bên hồ ai cũng không chú ý tới động tĩnh của Ngô Phong bên này. Tiểu Chu gấp đến loạn vòng, nhưng cho dù hắn túm cánh tay Ninh Trí Viễn như thế nào, cũng không thể kéo hắn lên khỏi bùn lầy.
"Ninh tổng, ngài làm gì vậy? Lâm ca còn chưa tìm được, ngài không thể suy sụp!"
Mặc cho hắn nói như thế nào, Ninh Trí Viễn lại ngơ ngác nhìn chằm chằm bên hồ, không có một chút phản ứng.
"Ninh tổng, hồ nước này quá lạnh, ngài nhanh lên đứng lên đi!"
"Tiểu Chu."
Ninh Trí Viễn đột nhiên mở miệng. Tiểu Chu nhanh trả lời.
"Tôi ở đâu!"
"Cậu nói, Lâm Lộc sẽ còn trở về sao?"
"Ninh tổng......"
Cái mũi đau xót, Tiểu Chu cơ hồ muốn rơi lệ.
Lâm Lộc đã chết. Mới vừa rồi. Ngô phong đã nói cho hắn kết luận rõ ràng. Chảy nhiều máu như vậy, lại chìm vào hồ lạnh băng. Không có người cứu cậu, hắn sẽ không có khả năng sống sót.
Nhưng Ninh tổng còn không chịu tiếp thu! Bộ dáng hiện tại này của hắn, nên nói thật như thế nào đây?
Ninh tổng thích Lâm ca, Tiểu Chu nhìn ra được! Lâm ca đối với Ninh tổng, càng là tình thâm như biển! Rõ ràng lú trước họ tốt như vậy, vì sao đi đến một bước như ngày hôm nay?
"Ninh tổng, ngài đừng như vậy. Lâm ca cũng sẽ không hy vọng thấy ngài như vậy đâu! Nhưng mà ninh tổng, Lâm ca đi rồi, ngài vẫn phải sống cho thật tốt....."
"Cậu xem, trong lòng cậu cũng hiểu được. Lâm Lộc sẽ không trở lại."
Bàn tay chống ở hồ nước, dòng nước lạnh lẽo đánh vào cổ tay hắn. Ninh Trí Viễn ngơ ngẩn nhìn hồ nước phập phồng, dưới từng đợt vành nước lại u ám đen nhánh sâu không thấy đáy.
Tựa như nhân tâm.
Đùi dưới đều ướt đẫm, đầu gối tràn đầy bùn, chảy xuống theo ống quần. Ninh Trí Viễn khom người quỳ trên mặt đất, như là một con chó chật vật nhà có tang.
"Lâm Lộc cậu ta, sẽ không đã trở lại nữa. Đúng không?"
Hắn lại lặp một lần.
"Ninh tổng, ngài đừng như vậy. Ngài mau đứng lên, người chết không thể sống lại, trước tiên chúng ta tìm được Lâm ca rồi hãy nói......"
"Ai nói cậu ta đã chết? Tại sao ngay cả cậu cũng nói hươu nói vượn?"
Tiểu Chu sững sờ ở tại chỗ.
"Ninh tổng?"
"Cậu ta không chết, cậu ta là trốn đi. Cậu ta trốn tránh tôi không muốn để tôi tìm được. Bởi vì cậu ta không thích tôi, cậu ta sợ tôi -- nói không chừng, cậu ta còn rất hận tôi."
"Ninh tổng? Ngài đang nói cái gì vậy? Ngài đừng như vậy, đừng làm tôi sợ!"
"Lâm Lộc cậu ta chạy rồi, giả chết chạy mất. Thật có thể hạ được quyết tâm. Chỉ vì thoát khỏi tôi, thế nhưng có thể làm ra loại chuyện này. Thật đúng là tôi đã xem thường cậu ta......Sao có thể chết chứ? Cậu ta chính là muốn làm tôi thương tâm thôi."
"Ninh tổng!"
Tiểu Chu chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng.
"Lâm ca đã đi rồi, Ninh tổng ngài tỉnh lại đi! Chúng ta trở về đi, không ở chỗ này nữa được không?"
"......Nhưng mà Lâm Lộc cũng rất xem thường tôi. Thật sự cho rằng tôi sẽ từ bỏ ngay sao? Kiếm trời nam biển bắc tôi cũng sẽ tìm được cậu ta. Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta."
Dưới anh trăng ảm đạm, Ninh Trí Viễn quỳ gối trong nước bùn, như là một tàn ảnh u ám. Hắn giống như mất hồn, ánh mắt không có tiêu điểm. Hắn lung lay đứng lên, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nhưng mà hắn không có.
Ninh Trí Viễn, chung quy vẫn là Ninh Trí Viễn.
"Đi thôi."
"Ninh tổng......"
Tiểu Chu nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, trầm mặc đi về phía rừng cây đi. Nước bùn chảy xuống theo ống quần, để lại sau lừng người một đường lầy lội.
Từng bước một, biến mất ở trong rừng rậm u ám.
......................
Thời gian sáng sớm, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất to rộng chiếu vào mặt Ninh Trí Viễn. Hai mắt hắn nhắm nghiền, hốc mắt hãm sâu. Dưới mí mắt hơi mỏng, tròng mắt không an ổn mà chuyển động.
"Trí Viễn ca."
Ninh Trí Viễn đột nhiên mở mắt ra.
Lâm Lộc ngồi ở bên sô pha, nghiêng đầu nhìn hắn.
Thật trung hợp, trên người cậu còn mặc chiếc áo như vừa mới gặp. Áo thun nhu hòa phác họa ra thân hình. Trong lòng cậu ôm một bó hoa rất lớn, cơ hồ hợp nhất cùng với ánh mặt trời phía sau.
"Tiểu Lộc......"
Mở miệng ra, giọng nói Ninh Trí Viễn đã nghẹn lại. Không biết nước mắt mơ hồ tầm mắt từ khi nào, nhưng hắn mở to hai mắt, không thể di chuyển ánh mắt. Loạng choạng đứng lên, đi chân trần đạp lên sàn nhà. Hắn si ngốc mở hai tay ra, muốn ôm chặt người trước mắt nào vào trong ngực.
Rầm!
Tiếng nước?
Ở đâu có nước......Đây là chung cư của hắn và Lâm Lộc! Bọn họ ở bên nhau sáu năm, hắn nắm mỗi nơi mỗi tấc của nơi này trong lòng bàn tay, tại sao lại có nước?
Mắt cá chân truyền đến đến lạnh lẽo xộc vào xương, gợn nước lạnh băng đập cẳng chân. Ninh Trí Viễn giật mình một cái, cúi đầu nhìn lại -- Không biết dưới chân đã tích đầy hồ nước từ khi nào, càng ngày càng nhiều!
Không đúng, đây không phải sàn nhà! Đây là......Đây là bên hồ?!
Trong lòng Ninh Trí Viễn kinh hãi. Hắn nhanh chóng ôm sát Lâm Lộc, cảm nhận được nhiệt độ của người trong ngực mình, trái tim hắn mới ổn định hơn chút.
"Tại sao lại như vậy......Tiểu Lộc, chúng ta đi!"
"Trí Viễn ca. Em đi không được."
Dịu dịu dàng dàng, là sự ôn hòa thường thấy của Lâm Lộc. Nhưng tại sao giọng nói lại mờ mịt đến vậy? Trong lòng Ninh Trí Viễn hoảng hốt, thế nhưng lại bất chấp cái gọi tôn nghiêm, cái gọi là tư thái. Hắn dùng hết toàn lực ôm lấy Lâm Lộc, nghẹn ngào giọng nói.
"Đừng nói bậy! Theo tôi đi, tôi đưa cậu trở về! Tiểu Lộc, tôi rất nhớ cậu, mỗi buổi tối tôi đều không ngủ được......Cậu trở về đi, đừng đi nữa......"
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, đóa hoa kia đã bị ném trong hồ từ lây, cẳng chân hắn đâu sâu vào nước lạnh, muốn khiến cho Lâm Lộc tiến vào người mình, rồi lại dường như liều mạng hôn môi người nọ. Từ trán, đến gương mặt, lại đến xương quai xanh đơn bạc của cậu, cuối cùng là cánh tay mảnh khảnh......Lâm lộc không hề chống cự, cũng không hề đáp lại.
Mùi máu tanh mặn rót miệng đầy. Đôi mắt Ninh Trí Viễn run lên, nắm chặt tay Lâm Lộc.
Ngay ở trước mắt hắn, cánh tay trắng như ngọc đột nhiên sụp đổ, trống rỗng hiện ra miệng vết thương dữ tợn! Như là một cái miệng vô hình, cắn rớt từng miếng thịt, dấu răng nhìn thấy ghê người, từng khối máu thịt biến mất, cho đến khi lộ ra xương! Mạch máu bị xé rách, dòng máu chảy ào ạt ra theo cánh tay, rơi tích tách vào hồ nước lạnh lẽo sâu đen không thấy đáy rồi biến mất!
"Tiểu Lộc!"
Ninh Trí Viễn luống cuống. Cả người hắn run rẩy, gắt gao ôm lấy Lâm Lộc trên người đều là máu ấn ở trong lồng ngực mình. Lâm Lộc cũng cúi đầu nhìn cánh tay mình, sau đó lại ngẩng đầu lên lần nữa.
Sắc mặt của cậu tái nhợt, không có một chút huyết sắc. Ánh mắt cậu lại giống y đúc đêm ở Kim Tiêu Túy, bị Ninh Trí Viễn dẫm trụ mặt.
"Trí Viễn ca, em chảy máu."
"Chúng ta đi, chúng ta trở về! Cậu đừng sợ, tôi có thể cứu cậu......"
"Trí Viễn ca, em đau quá. Mỗi một ngày đều rất đau."
"Tiểu Lộc! Tiểu Lộc cậu nghe lời, tôi đưa cậu trở về......Tôi có thể cứu cậu, tôi sẽ tìm bác sĩ cho cậu! Sẽ không đau, cậu trở về đi, cậu nhanh trở về cùng tôi!"
"Thật xin lỗi. Trí Viễn ca. Chúng ta thật sự không trở về được nữa."
"Tại sao lại không? Không được đi......Đừng đi.....Cậu trở về đi!"
Cánh tay đầy máu của Lâm Lộc nhẹ nhàng đẩy Ninh Trí Viễn ra. Ninh Trí Viễn liều mạng lắc đầu, hắn hung hăng khóa chặt, nói chết cũng không chịu buông tay.
Nhưng không buông tay thì sao chứ?
Lâm Lộc ở trong lồng ngực hắn nứt ra từng chút một. Máu từ mỗi miệng vết thương trào ra, máu đỏ tươi bắn lên mặt Ninh Trí Viễn.
Máu thịt lẫn với xương cốt, trống rỗng dập nát thành từng miếng nhỏ. Cho dù Ninh Trí Viễn cầu xin như thế nào, Lâm Lộc đang sống sờ sờ vẫn bị hắn xé nát, lại từ trong ngực hắn khuỵu xuống, tiến vào trong hồ nước vô biên vô hạn.
"Tiểu Lộc!"
Ầm một tiếng, đầu nặng nề đập vào trên sàn nhà. Một mùi rượu nồng động ập vào trước mặt.
Ninh Trí Viễn chậm rãi mở mắt ra.
Không có nước, không có ao hồ, không có bó hoa cùng lạnh lẽo đến thấu xương, đương nhiên cũng không có Lâm Lộc.
Lại là một hồi ác mộng.
Giống như ngày hôm qua, giống như hôm trước, giống như mỗi ngày một tháng qua. Mỗi một lần hắn nằm mơ, đều trơ mắt nhìn Lâm Lộc biến mất.
"Khụ khụ......Khụ khụ khụ!"
Che miệng lại ho khan vài tiếng, trong cổ họng đau như bị xé rách. Huyệt thái dương nhảy thình thịch, là do say rượu mà ra.
Đứng lên, nhìn quanh bốn phía.
Đây là chung cư hắn quen thuộc nhất. Sau khi Lâm Lộc bị hắn đuổi đi, nơi này đã bị phủ đầy bụi -- Nói chính là không để lại bất cứ đồ vật gì, người khác dùng qua hắn ngại dơ, đóng gói toàn bộ vứt đi.
Cũng là lúc Tiểu Chu muốn vứt bỏ, hắn lại ngăn cản.
"Thôi, để đó đi."
Lúc ấy, hắn đã nói.
"A? Nhưng mà không phải Ninh tổng nói, đồ trong chung cư phải vứt......"
"Vậy chung cư cũng để lại đi! Đều là đồ tiền mua, quăng cái gì?"
Đương nhiên Ninh Trí Viễn sẽ không thừa nhận, hắn luyến tiếc.
Không phải luyến tiếc chung cư mấy ngàn vạn hèn mọn này.
Hắn luyến tiếc, là không còn chỗ có dấu vết của Lâm Lộc. Tùy tiện nhìn về phía nào, Ninh Trí Viễn đều có thể nhớ tới Lâm Lộc đã từng ở góc này trong chung cư, làm cái gì......Mỗi lời nói mỗi hành động, chỉ cần nhắm mắt lại liền hiện rõ ràng trước mắt.
Đương nhiên, Ninh Trí Viễn cũng nghĩ tới, chờ Lâm Lộc ở bên ngoài ăn đủ đau khổ rồi, lúc trở về khóc lóc cầu xin hắn tha thứ, có thể cho cậu chút mặt mũi. Nếu là Lâm Lộc biểu hiện tốt, cũng có thể cho cậu một cơ hội, để cậu trở lại bên cạnh mình. Sau đó hai người tiếp tục ở chung cư này, cho đến khi tóc hai người đều trắng xoá.
Rốt cuộc, mấy năm nay Ninh Trí Viễn cũng chưa từng ở chỗ khác. Nơi này, giống như là nhà hắn.
Người đều là lưu luyến gia đình, Ninh Trí Viễn cũng giống vậy. Hắn nói với chính mình, đây cùng lắm chỉ là một loại thói quen. Quen căn chung cư này, cũng quen người ở trong chung cư. Hắn bận như vậy, không rảnh đổi chỗ ở liên tục, càng không có hứng thú đổi người. Chỉ cần Lâm Lộc ngoan, kêu cậu bồi mình cả đời, cũng không phải không được.
Dốc sức làm nhiều năm như vậy, hắn cũng rất mệt. Quay đầu nhìn lại, còn có nhà để trở về, cũng khiến người ta tương đối an tâm.
Nếu là nhà, nên có người nhà đang đợi.
Tuy rằng Lâm Lộc là phế vật, nhưng cũng bồi mình lâu như vậy. Về sau hai người đều già rồi, cùng làm bạn với Lâm Lộc ở chung cư này, cũng không có gì không tốt.
Nhưng hiện tại, chung cư hắn đã dọn về rồi.
Người vĩnh viễn luôn ở chung cư chờ hắn lại đi đâu vậy?
Tại sao hắn lại đánh mất Lâm Lộc của hắn?