Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Chương 175: Cứu mạng! Cái này ai có thể chịu được!
(Vì một số lý do mình phải đổi tên chương. Mình sẽ sửa lại sau, mong các bạn thông cảm)
Chỉ trong chốc lát, mấy phi cơ trực thăng đã nổ vang bay đến, làm kinh động náo loạn đến đàn chim. Trong tiếng kêu hoảng sợ thê lương của con chim đầu đàn, trực thăng đáp xuống ven hồ, vệ binh bảo vệ mấy quân y nhảy xuống, bắt đầu đâu vào đấy mà cấp cứu.
Ngay lập tức, bọn họ nâng hai người vào cabin, trực thăng lại bay lên lần nữa.
Nước đập vào ven hồ không ngừng tạo nên bọt nước, mấy con chim kinh hãi đậu quanh ngọn cây. Ngoại trừ mấy tiếng chim kêu, bờ hồ không còn một chút dấu vết của người từng tới đây.
Cabin.
Dụng cụ phát ra điện lưu, đánh vào ngực Bạch Vụ từng đợt một. Phương Minh Sơn tự mình ấn bả vai hắn, lại không thể khống chế được hắn hoàn toàn -- điện giật đau nhức, khiến hắn nảy người lên không ngừng. Đầy đầu hắn toàn là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, lại hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phương Minh Sơn càng nhíu chặt mày, trên mặt cũng có hơi mất đi huyết sắc. Ngay cả môi cũng bắt đầu phát run.
"Bạch Vụ, Bạch Vụ! Tỉnh tỉnh!"
Nhưng cho dù hắn kêu như thế nào, Bạch Vụ cũng không có một chút phản ứng, cả người hắn ướt đẫm, nằm nhắm chặt hai mắt, vành mắt hãm sâu tạo thành một vòng xanh tím.
"Tỉnh tỉnh......Đây là quân lệnh! Cậu muốn cãi lời quân lệnh sao?"
Phí công ngầm ra mệnh lệnh, Phương Minh Sơn gắt gao nắm chặt tay Bạch Vụ, nhắm hai mắt lại.
Từ nhỏ Bạch Vụ đã lớn lên ở bên cạnh hắn, khi thiếu niên thì nhập ngũ cùng hắn, vẫn luôn là phó quan của hắn. Hắn hi hi ha ha, tùy hứng làm bậy, lại xem thân phận quân nhân của hắn vinh quang lớn nhất -- Ai cũng không biết, thoạt nhìn tên Bạch phó quan phản nghịch lại kiêu ngạo này lại là kỷ luật nghiêm minh đối với quân lệnh, phục tùng tuyệt đối.
Bình sinh một lần duy nhất hắn cãi lời quân lệnh, là vì cứu tính mạng Phương Minh Sơn.
Dùng thân mình chắn một viên đạn kia, vỏ đạn rách nát lưu tại bên trong tim hắn. Một lần kia, Phương Minh Sơn cũng ôm thân thể dần dần lạnh xuống của hắn như thế này, cũng là tuyệt vọng bất lực như vậy......
Một lần đó, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại. Nhưng lúc này thì sao? Sẽ còn may mắn như vậy sao?
"Bạch Vụ......Cậu tỉnh lại đi! Cậu thật sự muốn ném tôi ở lại một mình sao......Tôi ra lệnh cho cậu......Bạch Vụ......Cậu trả lời tôi......"
"......Em ở đây."
Âm thanh nhỏ nghẹn ngào đên không thể phát hiện ra, lại khiến Phương Minh Sơn cả kinh nhảy dựng. Hắn cuống quít cúi đầu, nhìn thấy Bạch Vụ mở hai mắt, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía mình.
Thoạt nhìn Bạch Vụ rất mệt. Vốn dĩ hai mắt sáng ngời bởi vì đau đớn mất đi ánh sáng. Lại còn hơi hơi mỉm cười với hắn, biểu cảm vẫn giảo hoạt như cũ.
"Phương ca, vẫn là anh đáng tin cậy. Trông cậy vào Tiểu Lâm Lộc kêu xe cứu thương giúp em, quả nhiên là không được......"
Đột nhiên, Bạch Vụ ho khan một trận. Hắn che ngực lại khổ sở mà thở hổn hển, nháy mắt Phương Minh Sơn bắt chặt lấy cánh tay hắn.
"Bạch Vụ!"
"Thả lỏng......Khụ khụ......Em không có việc gì......Khụ khụ khụ!"
Đầy trán đều là mồ hồ, còn không để bụng vỗ cánh tay Phương Minh Sơn. Chờ hắn bình tĩnh lại đây chút, Bạch Vụ nhếch miệng cười, trên chóp mũi tràn đầy mồ hôi.
"Phương ca, anh thật sự quá thần kỳ. Làm sao tìm được em? En còn tưởng rằng lần này thật sự chết chắc rồi......Ha ha ha, Phương ca, xem ra mạng em vẫn chưa tuyệt......"
Chát mà một tiếng, một bạt tai hung hăng rơi ở trên mặt hắn, đau đến quay mặt đi. Trên gương mặt trắng nõn, năm dấu tay đỏ hồng hiện lên.
Cabin trở nên yên tĩnh yên tĩnh.
Hồi lâu, Bạch Vụ bụm mặt quay đầu.
"Làm gì vậy! Vốn dĩ cũng chết không......Phương ca?!"
Bạch Vụ sửng sốt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhìn thấy hai mắt Phương Minh Sơn đỏ bừng, thế nhưng rơi lệ. Đàn ông sắt thép, lại có vẻ yếu ớt như vậy. Bạch Vụ đang chêm chọc ý cười đầy mình, giờ phút này lại không nói ra được một câu.
Hắn cúi đầu. Lông mi rung động, thấp giọng nhận sai.
"Thật xin lỗi, Phương ca."
"Biết sai rồi?"
"Biết sai rồi."
"Tôi không hy vọng sẽ có lần sau."
"Sẽ không, Phương ca. Em đảm bảo sẽ không có lần sau nữa."
Phương Minh Sơn nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng là thở dài, vươn tay ra xoa xoa mặt Bạch Vụ.
Nhiều năm kiếp sống quân lữ, tay cũng không nhỏ như người bình thường. Mới vừa rồi cái bạt tai kia lại không có nửa điểm lưu tình -- Năm dấu tay trên mặt Bạch Vụ đã đỏ bừng lên, sờ lên có hơi nóng.
"Có đau không?"
"Đau."
Bạch Vụ chu miệng lên, rồi lại ngoan ngoãn nói.
"Nhưng em xứng đáng chịu đau như vậy. Đau mới có thể có trí nhớ tốt, Phương ca đánh đúng."
Bạch Vụ người này, ngày thường tùy hứng tới cực điểm. Nhưng nếu là lúc có chính sự lại ngoan đến mức người khác không thể nói gì. Biết rõ hắn khoe mẽ, Phương Minh Sơn cũng không thể nề hà.
......Ai bảo hắn có sự bao bọc này chứ.
"Nghỉ ngơi một chút đi. Tôi đưa cậu quay về."
"Quay về đâu?"
"Biệt thự của Ninh Trí Viễn."
"Nhưng chúng ta đã nói rồi, hôm nay đi liền. Em ở chán ở chỗ này lắm rồi."
"Chuyện của tôi và Ninh Trí Viễn còn chưa nói xong. Huống chi còn có Lâm Lộc -- Ninh Trí Viễn sắp tìm điên rồi. Bạch Vụ, cậu đưa cậu ta trở về đi."
"Anh muốn đưa Tiểu Lâm Lộc trở về? Không được, Phương ca, anh đã đáp ứng em rồi! Nếu là em có thể trộm được Tiểu Lâm Lộc, ngươi sẽ chống lưng thay em, giúp em giấu anh ấy cho tốt! Anh nói chuyện không tính toán gì hết sao?"
"......Không được làm loạn."
"Em không có làm loạn! Em đã nghĩ kỹ rồi, không thể để Lâm Lộc lại cho Ninh Trí Viễn! Phương ca, Ninh Trí Viễn quả thực là tên biến thái, hắn đối Lâm Lộc quá kém! Cứ như vậy, Lâm Lộc đáng yêu sẽ chết ở trên trong tay hắn! Anh có thể nhìn Lâm Lộc dễ thương bị hủy hoại trong tay hắn như vậy sao? Anh biết hôm nay thời điểm em nhìn thấy anh ấy, anh ấy đang làm gì sao? Anh ấy tự cắn mình! Cổ tay của anh ấy, Phương ca anh thấy được sao, đó là anh ấy tự cắn! Rất đau, thế nhưng anh ấy cũng hạ thủ được? Anh biết trong lòng anh ấy khổ sở thế nào không, tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy?"
"Cậu ta là người của Ninh Trí Viễn, không tới phiên cậu không đành lòng. Bạch Vụ, nếu là người bình thường, cậu thích để lại ai thì để lại, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cậu. Nhưng mà Lâm Lộc không giống như vậy, địa vị của cậu ta trong lòng Ninh Trí Viễn cậu cũng nên rõ ràng, cậu ta không phải đồ vật mà cậu có thể tùy tiện chạm vào."
"Anh ấy không phải là tài sản của Ninh Trí Viễn, anh ấy là con người! Anh ấy cũng có ý nghĩ của chính mình, đương nhiên có thể theo đi theo em, sao lại nói là đồ vật em không thể tùy tiện chạm vào?"
"Không được tùy hứng. Chuyện này không thể thương lượng."
Giải quyết dứt khoát. Bạch Vụ dẩu miệng nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Phương Minh Sơn, không có một chút ý nhượng bộ nào.
Trên trực thăng, cánh quạt quấy gió to, ầm ầm ầm đinh tai nhức óc.
Bạch Vụ nhìn chằm chằm Phương Minh Sơn nhìn một hồi, đột nhiên ai da một tiếng, khom lưng che ngực lại.
"Bạch Vụ!"
Nháy mắt Phương Minh Sơn thay đổi sắc mặt, một tay ôm hắn vào trong ngực.
"Làm sao vậy? Lại đau?"
"Thật là khó chịu......Phương ca, có phải em sắp chết rồi không!"
"Đừng nói bậy! Sao có thể! Quân y đâu? Mau hạ cánh! Mau!"
Mệnh lệnh liên thanh truyền đến, trán Phương Minh Sơn nổi lên gân xanh, cả người căng cứng như một cây đao. Ngón tay nhỏ đai của Bạch Vụ leo lên cổ tay hắn.
"Phương ca, en muốn chết. Nguyện vọng trước khi chết của em, chính là trong lễ tang Lâm Lộc phải mặc áo tang cho em, lấy thân phận người ở góa đi đầu khóc tang. Người sắp chết, chỉ có một yêu cầu đơn giản như vậy. Chỉ cần anh đưa Lâm Lộc đi là có thể thỏa mãn, nếu không em nhất định sẽ chết không nhắm mắt -- Phương ca, Phương ca đau lòng cho em nhất, yêu cầu nhỏ này anh có thể làm giúp em sao?"
Không khí căng thẳng trong cabin lập tức đông cứng.
Phương Minh Sơn trừng mắt nhìn Bạch Vụ, tựa hồ không biết nên may mắn ôm hắn vào trong ngực, hay là trực tiếp xách lên đánh cho một trận.
Cuối cùng, vẫn là người điều khiển thật cẩn thận mà đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Phương tổng đốc, cái kia.....Trực thăng của chúng ta, còn đáp xuống không?"
"Không cần! Tiếp tục!"
Một câu phun ra từ kẽ răng, Phương Minh Sơn nghiến răng ken két. Bạch Vụ náo loạn như vậy, kêu hắn có hơi tức giận. Nhưng nhìn mặt Bạch Vụ tái nhợt, Phương Minh Sơn vẫn là nỗ lực ép hỏa khí trở về.
"Cậu nói thật cho tôi. Rốt cuộc vì cái gì phải đưa Lâm Lộc đi?"
Nói xong, Phương Minh Sơn cúi thân xuống, đầu ngón tay mang theo vết chai cọ qua chóp mũi Bạch Vụ, lau mồ hôi giúo hắn. Sau đó nắm lấy cằm hắn, nâng lên.
"Cậu đừng nói cái gì mà cậu rất thích cậu ra, muốn lên giường với cậu ta -- Loại chuyện ma quỷ này, tôi không tin một chữ. Cái tôi muốn nghe, là nói thật."
"Nhưng mà rất thích anh ấy......"
"Bạch Vụ."
Âm thanh không lớn, lại mang theo chút lạnh lẽo. Bạch Vụ im miệng. Phương Minh Sơn bày ra cái ngữ khí này, hắn không dám nói loạn nữa.
Hắn rũ mi mắt, lông mi nhẹ nhàng rung động, một lát, hắn nhẹ giọng nói.
"Nếu là em nói, em sợ chờ đến ngày em chết đi, lại ngay cả một người bạn thật lòng khóc vì em cũng không có, Phương ca, anh sẽ chê cười em sao?"
Đôi mắt co rụt lại, Phương Minh Sơn nắm lấy cánh tay Bạch Vụ, kéo hắn gần hơn vài trong ngực mình.
"Nói hươu nói vượn cái gì?"
"Không nói hươu nói vượn. Em chính là nghĩ như vậy. Phương ca, tính tình em xấu, tính cách điêu ngoa, tự bản thân biết. Những người giả bộ tốt với em, kỳ thật đều không phải thật sự tốt với em. Đều là muốn lợi dụng em, muốn thông qua em tới tiếp cận anh. Lòng em hiểu rõ, chờ khi em không có giá trị lợi dụng gì nữa, bọn họ cũng không thèm nhìn em nữa.
Đến ngày em chết......Chỉ sợ những người này cho dù tới lễ tang, cũng sẽ không có người thật lòng khổ sở thay em.
Nhưng Lâm Lộc không giống như vậy. Từ lúc bắt đầu em đã rất tò mò đối với anh ấy -- Em cướp đàn ông của anh ấy, còn làm khó dễ mọi lúc mọi nơi. Tại sao anh ấy không hận em, không trả thù lại chứ?
Nói thật, ngay từ đầu em không quá để mắt tới anh ấy. Anh nói một người đàn ông lớn như vậy rồi, sợ đầu sợ đuôi cái gì? Để người ta khinh thường đạp lên đỉnh đầu, ngay cả một câu phản kháng cũng không có? Ninh Trí Viễn có cái gì tốt để anh ấy thích thành như vậy!
Nhưng sau này em mới phát hiện, cái tốt kia không phải Ninh Trí Viễn, là chính bản thân Tiểu Lâm Lộc. Cũng không biết loại tra nam như Ninh Trí Viễn kiếp trước cứu bao nhiêu người, phần mộ tổ tiên bay khói nhẹ kêu Lâm Lộc thích hắn, thế mà còn không biết quý trọng!"
Nói rất nhiều, Bạch Vụ có hơi mệt. Hắn đè ngực lại, mới bình phục một chút đột nhiên dâng tức giận lên, tiếp tục nói tiếp.
"Phương ca, anh cũng biết em. Dáng vẻ rách nát trong căn nhà kia, nhóm dì của của cha em còn lục đục với nhau hận không thể nửa đêm vào phòng bóp chết em mới tốt. Sau đó lại nhập ngũ với anh, đội thú vệ lại là một đám người có mắt chó xem người là hạ đẳng. Từ nhỏ em đã biết, không ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi -- Trừ khi hắn là kẻ ngốc. Đương nhiên rồi, đại bộ phận mọi người đều làm bộ mình là một kẻ ngây ngốc không có tâm cơ, kỳ thật đều dẫm đạp lên nhau đào lợi ích từ em.
Nhưng mà Lâm Lộc không giống như vậy. Vốn dĩ em cho rằng anh ấy là một tên tiểu bạch liên tâm cơ giả bộ mềm mại dịu dàng, còn muốn so chiêu với anh ấy, xem ai có thể tức chết ai. Nhưng sau đó em lại phát hiện, anh ấy thật đúng là một tên ngốc?"
Phương Minh Sơn nhịn không được nhíu nhíu mày.
Trước mắt Bạch Vụ phảng phất một hình ảnh, một tên ngốc bẩn thỉu đến không chịu nổi, nhưng ánh mắt kia nhìn đến Lâm Lộc, nhu tình tựa như đang nhìn con trai ruột của mình, đầy mặt đều tràn ngập "Rất thích".