Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Chương 174: Cứu mỹ nhân!

(Vì một số lý do mình phải đổi tên chương. Mình sẽ sửa lại sau, mong các bạn thông cảm)

"Thật sự! Anh đáp ứng em rồi! Không thể đổi ý đâu đấy!"

"Biết rồi, không đổi ý."

Phương Minh Sơn chỉ nghĩ Bạch Vụ lại vui đùa, căn bản không để trong lòng. Hắn bất đắc dĩ phụ họa vài câu, quay lại chủ đề chính.

"Đừng nghĩ lung tung nữa, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Lúc nãy tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải lại không thoải mái không? Nhớ rõ tìm người phòng thủ cho cậu, nếu buổi tối có gì dị thường, lập tức báo cho tôi biết."

"Được, em biết rồi. Em còn đang tung tăng nhảy nhót đây, nào có thể chết dễ như vậy?"

Trả lời cười hì hì, Bạch Vụ ngoan ngoan tắt điện thoại.

Cũng thật sự rất trùng hợp, đúng lúc này, một chiếc xe cực kỳ xa hoa chạy nhanh như bay lướt qua người hắn.

Hắn biết chiếc xe này. Một món đồ Ninh Trí Viễn âu yếm cất giữ, hắn cũng đã từng đi theo ngồi vài lần.

Bạch Vụ chạy đến ven đường, híp mắt nhìn qua. Tốc độ xe quá nhanh, thấp thoáng thấy bóng dáng của tài xế lái xe. Nhưng phía sau xe không có một bóng người, hình như là xe chạy tới tiếp Ninh Trí Viễn.

"Gấp như vậy sao. Có phải phát hiện không thấy Tiểu Lâm Lộc rồi không? Nếu là anh có thể lấy được tờ giấy kia, nói không chừng có thể nhanh tìm được tiểu khả ái. Nhưng mà không sao.....Hắc hắc, xin lỗi nha Ninh tổng. Tờ giấy Tiểu Lâm Lộc để lại, hiện tại thuộc về tôi.

Tuy rằng theo lý thuyết thì là vật về bên chủ - Đáng tiếc, con người của tôi luôn không thể nào phân biệt rõ phải trái."

Hơi hơi mỉm cười, Bạch Vụ móc di động ra, gọi điện thoại.

"Tôi là phó quan nội vụ của Phương tổng đốc, Bạch Vụ. Điều động quyền hạn quân đội, điều tra camera theo dõi giao thông giúp tôi. Gần cửa chính học viện đế quốc, trong nửa giờ, hành tung của mọi người đi ra khỏi tiệm bánh ngọt -- Ngay hiện tại. Mau một chút!"

Rất nhanh, điện thoại của Bạch Vụ vang lên. Đây là tin nhắn được gửi bởi đường dây liên lạc quân sự bí mật được cài đặt trong đó, hắn mở ra vừa thấy vài đoạn video mờ mờ được gửi đến đây.

Ngay lập tức, Bạch Vụ chặn cái hình ảnh khác và điều chỉnh thanh thời gian.

"Quả nhiên là Tiểu Lâm Lộc. Nửa đêm chạy đi đâu vậy? A, là hướng công viên rừng rậm....Thật đúng là nhàn hạ thoái mái. Ha ha, hiện tại mình đột nhiên xuất hiện, có thể dọa anh sốc anh ấy không?"

Vừa lầm bầm, Bạch Vụ vừa đi về phía công viên rừng rậm, trên mặt hắn còn mang theo ý cười, mắt mèo giảo hoạt, thoạt nhìn cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhưng rất nhanh, phần nhẹ nhàng này đã đọng lại trên mặt hắn.

Hắn không dám tin mà xem lại một chi tiết trong video, đôi mắt trừng lớn?

Bước chân càng lúc càng nhanh, đã tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm. Cách cái hồ kia không xa cũng có thể nghe được tiếng sóng nước lăn tăn.

Bạch Vụ cảm giác được trái tim mình loạn nhảy, đập nhanh theo từng nhịp -- Một màn trước mắt này quá kinh khủng!

Lâm Lộc anh ấy điên rồi sao? Tại sao lại muốn cắn tay mình?

Ở hình ảnh theo dõi mờ mịt kia cũng có thể hình thấy anh ấy chảy rất nhiều máu!

Nếu không phải biết chính mình có bệnh tim nghiêm trọng, kinh hãi đến kịch liệt. Chỉ sợ hiện tại Bạch Vụ đã lao tới bên hồ với tốc độ trăm mét!

"Đáng chết, đây là tình huống gì đây? Tôi chỉ cho rằng anh và Ninh Trí Viễn chia tay náo loạn, hắn làm tổn thương anh, cho nên anh mới để lại tờ giấy kia cho hắn -- Nhưng anh đang làm gì vậy. Anh, không phải là muốn cắn đứt mạch máu của mình, dứt khoát không muốn sống nữa?"

Suy nghĩ này quá hoang đường, Bạch Vụ căn bản không thể tin được. Đặc biệt là Lâm Lộc, thoạt nhìn là một người thuần khiết thiện lương, khi nói chuyện với loại "tình địch" như mình cũng sẽ không lớn tiếng. Nếu không phải tính cách cậu mềm mại dịu dàng như vậy, Bạch Vụ sẽ không thích cậu đến thế, ai cũng không đành lòng tổn thương, tại sao lại tự hành hạ chính mình như vậy?

Sẽ không, đại khái là tức giận đi. Là cố ý làm mình bị thương, để có thể khiến Ninh Trí Viễn đau lòng.....Nhất định là như thế!

Bạch Vụ không ngừng tự an ủi chính mình, nhưng bất an ngày càng mãnh liệt.

Bạch Vụ thở hồng hộc, trái tim nhảy loạn đã cố gắng hết. Mồ hôi chảy xuống dọc theo gương mặt, cũng may ngẩng đầu lên là có thể thấy cây cối phía trước bắt đầu thưa thót dần, ánh trắng lạnh lẽo chiếu xuống xuyên thấu qua tán cây.

Sắp lao ra rừng rậm, phía trước là bờ hồ kia. Khoảng cách xa nhất không đến năm trăm mét.

Có thể thấy Lâm Lộc ngay lập tức rồi.

Bạch Vụ nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi một phen. Che lại tim có hơi sinh đau, hắn thở hắt ra một hơi dài, nhìn lướt qua di động theo bản năng.

Trên màn hình lại không có một bóng người.

Chỉ có một chiếc áo khoác lẻ loi nằm ở trên bờ hồ.

Đôi mắt Bạch Vụ co lại. Hắn bỗng ngẩng đầu lên, chỉ nghe được phía trước truyền đến một âm thanh rơi xuống nước nặng nề.

"Lâm Lộc....."

Tay chân Bạch Vụ lạnh băng, hơi thở ngắn ngủi gấp gáp. Lại bất chấp trái tim mình, hắn hô một tiếng tê tâm liệt phế.

"Lâm Lộc!!"

Lúc sau, hắn xông đến bên hồ như một mũi tên.

Nước hồ lạnh banh đánh vào mắt cả chân Bạch Vụ, sau đỏ lại bao phủ lấy đùi hắn. Hắn dùng sức đi về phía trước, nỗ lực trợn to hai mắt khi nước ập đến trước mặt, cho đến khi hắn nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ ở phía trước -- Lâm Lộc mở hai tay ra, ngả người về phía sau, từ trên mặt hồ thong thả chìm dần xuống đáy hồ.

"Không được..."

Chất lỏng ấm áp nóng nảy từ đáy mắt trào ra, nhập vào hồ nước lạnh băng. Bạch Vụ ngửa đầu ra, dùng sức hít một hơi. Hắn có thể cảm giác được nước mắt chảy trên mặt mình. Nhưng mà sau khi chìm vào mặt hồ, chỉ còn lại cảm giác lạnh băng.

Mấy năm trước hắn lao ra che chở ở trước người Phương Minh, sau khi thế hắn ăn một viên đạn đến từ kẻ ám sát.....Trái tim hắn đã bị hao tổn, từ một người lớn lên trong quân doanh có tố chất thân thể vượt qua mọi thử thách có thể trở thành một quân nhân, lại biến thành một người ngay cả chạy bộ cũng phải cẩn thận, lúc nào cũng phải chịu đựng ốm đau suy yếu của phế nhân.....Cái từ "Chết" này, giống như một thanh gươm Damocles treo cao trên đỉnh đầu hắn, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào!

* Thanh gươm Damocles: một phép ẩn dụ thường được sử dụng để chỉ một mối nguy hiểm sắp xảy ra và gần với tất cả những người có vị trí quyền lực phải đối mặt. Biểu hiện này xuất phát từ một truyền thuyết được cho là của nhà triết học La Mã Cicero. Đó là về Damocles, một cận thần của Vua Dionysius I, người trị vì ở thế kỷ thứ tư trước Công nguyên.

Trong lòng Bạch Vụ không cam lòng -- Hắn mới hai mươi tuổi, hắn trẻ tuổi như vậy, đẹp như vậy.....Hắn còn chưa từng yêu đương, thậm chí hắn cũng chưa nhìn thấy Phương ca của hắn đánh bại đại hoàng tử, một ngày lên ngôi trị vì đế quốc!

Hắn thậm chí không biết, ngoại trừ Phương Minh Sơn từ nhỏ cùng nhau lớn lên sống nương tựa lẫn nhau, còn có thể có người rơi xuống một giọt nước mắt trong tang lễ của hắn không....

Hắn không muốn chết!

Nhưng Lâm Lộc, anh cũng trẻ tuổi như vậy, cũng xinh đẹp, anh còn lương thiện, ngay cả đối với người đã từng khinh thường bắt nạt anh cũng hòa khí dịu dàng! Anh tốt như vậy, tại sao anh lại chết chứ?

Anh không thể chết được....Không thể! Anh phải làm bạn với tôi, tôi rất thích anh, anh cũng sẽ rất thích tôi thôi! Sóng sót, làm bằng hữu của tôi, tham gia tang lễ của tôi, vì tôi rơi một giọt nước mắt thật lòng....Ở lúc Phương ca thương tâm, thay tôi khuyên anh ấy....Không được chết, phải sống sót!

Trong lòng đau đớn, Bạch Vụ lại lặn nhanh hơn một chút. Hắn có thể cảm giác được trái tim mình nhảy loạn đập thình thích, trước mắt hắn trở nên mờ hồ huyền ảo. Nhưng rốt cuộc hắn cũng đến được bên người Lâm Lộc, dùng sức ôm lấy eo cậu. Sau đó hai chân đạp nước, bơi lên đến mặt hồ!

"Hô hô....Hô!"

Ánh trăng lạnh lùng chiếu rõi, hàng cây bốn phía sâu đen. Rốt cuộc thoát khỏi đáy hồ tĩnh lặng không tiếng động kia, không ở chỗ lạnh băng nữa. Bạch Vụ ôm chặt Lâm Lộc, tựa như mới từ địa ngục trở về nhân gian.

Bạch Vụ cắn răng, nhìn về phía bờ hồ. Chiếc áo khoác kia nằm ở đó, bị gió thổi phất tay áo lên.

Nhưng Bạch Vụ không đi đến hướng đó. Bên đó gần nội thành, nếu có người tới, nhất định về đi về phía đó đầu tiên. Lấy năng lực của Ninh Trí Viễn, Bạch Vụ tin hắn sẽ không tốn nhiều thời gian.

Bạch Vụ thở hổn hền, hắn nhìn quanh một vòng, lại nhìn đến một hướng khác bị cây cối che kín sâu thẳm.

Vài phút sau, Bạch Vụ kéo Lâm Lộc mềm nhũn như một bãi bùn, tựa như một đuôi con cá, rốt cuộc bơi tới bờ. Dưới ánh trăng, trán hắn nổi lên gân xanh, trên gương mặt giảo hoạt xinh đẹp kia lộ ra biểu cảm kiệt sức.

"Đáng chết..."

Hắn há to miệng thở phì phò, hỗn loạn thấp giọng mắng. Một tay dừng sức bám vào vách đá, một tay dùng sức ôm sát Lâm Lộc, nỗ lực leo lên bờ. Ngón tay cắm vào vách đá, mu bàn tay nổi lên gân xanh, cánh tay mảnh khảnh theo động tác hiện lên cơ bắp rắn chắc.

Rốt cuộc, hai người cũng nện lên bờ hồ. Bạch Vụ che ngực lại ngã quỵ trên mặt đất, thở dốc càng ngày càng gấp. Miễn cưỡng móc một lọ thuốc trong túi ra, tay lại run đến không thể mở nắp được.

Thử vài lần cũng không thành. Bạch Vụ lại càng thở dốc. Hắn rốt cuộc chịu không nổi nữa, trực tiếp đập lọ thuốc kia xuống mặt đất, bình thủy tinh nhỏ vỡ tan.

Viên thuốc lăn đầy đất. Cũng bất chấp bùn đất nhơ nhớp, Bạch Vụ nắm lung tung mấy viên nhét vào trong miệng, không thèm nhai nuốt xuống. Nhắm mắt lại hòa hoãn, hắn che ngực lại, một chân đạp ra ngoài, đá về phía sau lưng Lâm Lộc.

"Khụ khụ....Khụ khụ khụ..."

Lâm Lộc ọc một tiếng mà phun nước ra, lúc sau lại bắt đầu ho khan. Cuộn người lại, thoạt nhìn cực kỳ đau khổ, miệng vết thương trên cổ tay bị bọt nước phủ lên, lại có từng luồng máu loãng chảy ra ngoài.

"Tiểu Lâm Lộc.....Anh....Nhìn tôi một chút đi!"

Lại đá một chân qua, Bạch Vụ đã sắp không nói nên lời. Viên thuốc vừa rồi đã phát huy công dụng, tạm thời bảo toàn mạng hắn. Nhưng tim hắn đã từng bị thương, liều mạng chạy nhanh tim đập như điên đến cứu người, chừng đó thuốc cũng không thể đủ.

Cứ bị kéo xuống như vậy, cũng không phải là đùa giỡn!

"Lâm Lộc....Lần này anh hại chết tôi...Tỉnh tỉnh..."

Bạch Vụ còn muốn đá thêm một chân nữa, nhưng lại không có sức lực. Trước mắt hắn loạn xạ, ngực như chết lặng. Hắn thở hổn hển, duỗi tay đẩy Lâm Lộc. Nhưng Lâm Lộc vẫn không có ý thức như cũ, càng không đáp lại một câu.

Rất nhanh, hai bóng người ướt dầm dề bên bờ hồ, không thể động đậy. Chỉ có tiếng gió thổi hồ nước cuồn cuộn, một tiếng lại một tiếng.

Đột nhiên, trong túi Bạch Vụ đột nhiên vang lên một tiếng "Ting". Ngay sau đó, giọng nói không giận mà uy của Phương Minh Sơn vang lên.

"Bạch Vụ, vệ binh nói cậu không trở về. Rốt cuộc cậu đi đâu?"

"Bạch Vụ? Trả lời tôi."

"Tôi đã liên lạc với Ninh Trí Viễn. Bên phía Lâm Lộc xảy ra chút tình huống, hiện tại hắn phải chạy tới đó, chuyện của tôi và hắn sẽ bàn lại sau. Cậu ở đâu? Tôi đi đón cậu, hoặc là có thể đi cùng cậu."

"Bạch Vụ? Cậu có ổn không? Trả lời tôi. Hiện tại."

"Bạch phó quan, trả lời bị trí của cậu! Đây là quân lệnh!"

Đợi thêm vài giây, vẫn không có hồi âm. Giọng nói của Phương Minh Sơn lập tức căng thẳng.

"Bạch Vụ? Bạch Vụ! -- Vệ binh, lập tức xác định vị trí của Bạch phó quan! Nhanh! Phòng cấp cứu chuẩn bị đi, dưỡng khí, máy kích tim, đội quân y đi cùng tôi! Hiện tại!"

Nâng cao giọng nói, nháy mắt ra mệnh lệnh khẩn cấp. Bên điện truyền đến tiếng bước chân ồn ào, ngay sau đó đèn đỏ chợt lóe lên, điện thoại tự động ngắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play