Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Chương 173: Không cẩn thận tìm được di ngôn của Lâm Lộc dễ thương

(Vì 1 số lý do mình phải đổi tên chương. Mong các bạn thông cảm)

"Ai nói tôi không được? "

"Đó còn chẳng phải dùng người nói sao. Đám người trong vũ hội kia kéo đến như con sóng, vây quanh anh Phương tổng đốc dài, Phương tổng đốc ngắn......Kết quả tới lúc tan cuộc rồi, người khác đều đi đêm xuân một lần, anh lại đi theo em trở về quân doanh, y như hòa thượng vậy......Đúng không? Thật rõ ràng mà."

"Cậu cũng biết, đó là tôi 'bồi cậu' trở về quân doanh, 'bồi cậu' giữ mình trong sạch, không trêu chọc những đóa hoa khoe sắc đó?!"

"Đúng vậy, là bồi em trở về. Nhưng chúng ta không giống nhau mà, từ sau khi tim em bị thương, cũng không thể làm mấy hành động quá kịch kiệt. Cho nên em mới không dám làm mấy cái này, chỉ có thể trở về tắm rửa đi ngủ. Nhưng Phương ca, tim anh cũng không bị bệnh, vì sao anh phải làm bần tăng khổ hạnh chứ?"

Vốn dĩ sắc mặt Phương Minh sơn xanh mét, bộ dáng lại muốn ăn thịt người. Nhưng nghe được Bạch Vụ nói đến tim mình, con ngươi hắn khẽ run, nhịn không được hòa hoãn biểu tình.

"Mấy năm nay cậu phải chịu khổ rồi. Cậu yên tâm, Phương ca nhất định có thể tìm được biện pháp, chữa khỏi tim cho cậu. Đến lúc đó, cậu không cần nhẫn nại những cái này. Cậu có thể đi ra ngoài chơi giống những người khác, cũng có thể hưởng thụ vui thích."

"Ài, không có việc gì. Em chỉ nghĩ vậy thôi, em không thể chịu nổi người ta quần em, có thể tìm một người dịu dàng cho em không. Tần suất tiết tấu em tự mình nắm giữ, lại chuẩn bị thêm một chút thuốc cấp cứu, hẳn là vấn đề không lớn? Nhưng thật ra Phương ca à, có bệnh thì vẫn phải chữa trị. Đường đường dáng vẻ anh còn trẻ tuổi như vậy, thế mà lại không được, truyền ra bên ngoài bị người ta chê cười thì làm sao bây giờ?"

Bạch Vụ nói tới đây, phát hiện sắc mặt Phương ca của hắn lại đen. Hắn nhanh chóng giải thích nói.

"Phương ca, cũng không phải là em kỳ thị anh đâu! Anh có được hay không, anh sẽ mãi là đại ca em, chúng ta mãi mãi là anh em. Em xin thề sẽ không chê cười anh! Chỉ là......Nếu em đánh chủ ý lên anh, anh lại ngượng ngùng cự tuyệt em. Rốt cuộc em là người sắp chết, anh lại nghĩa khí như vậy, cho dù không thích em cũng sẽ giả bộ thích em, thỏa mãn hư vinh của em đúng không? Nhưng mà anh lại không được, lại không thể cùng em......Ai, nói đến còn hơi ngượng ngùng. Em ra đi, kỳ thật vẫn luôn có một tâm nguyện nhỏ. Trước khi chết luôn muốn thử xem cảm giác 'cái kia' là như thế nào, anh hiểu......Cho nên......Anh yên tâm đi em sẽ có chủ ý với với người khác cũng không có chủ ý với anh đâu, rốt cuộc em còn trông cậy vào tùy tiện tìm một người yêu đương phá tấm thân trinh nguyên này của em, chết cũng không có gì tiếc nuối!"

Hắn không giải thích còn tốt. Giải thích một hồi, sắc mặt Phương Minh Sơn càng đen hơn, cơ hồ lạnh đến nỗi có thể đóng băng.

Hắn nhìn chằm chằm Bạch Vụ nửa ngày, lạnh lùng nói.

"Xem ra là cậu suy nghĩ rất nhiều. Đầu tiên là tôi không được, sau đó là tùy tiện tìm một người phá lần đầu —— Bạch Vụ, trong đầu cậu suy nghĩ cái gì vậy?"

"Em chỉ tùy tiện ngẫm nghĩ lại một chút. Anh nghe không vui, em cũng sẽ không nhắc lại nữa."

Trộn nhìn Phương Minh Sơn liếc mắt một cái, Bạch Vụ rầm rì một tiếng.

"Lại nói, anh hung như vậy làm gì. Nếu là anh nói được, em đã chọn anh từ sớm. Nhưng mà em đáng yêu thế này, ngủ trong một ổ chăn với anh lâu như vậy, anh cũng không có phản ứng gì, anh nói xem với quan hệ của chúng ta cho dù anh muốn em giúp anh, dùng 'nơi này' hay 'nơi đó' em đều có thể mà, chúng ta là anh em tốt....Loại chuyện này ở quân doanh cũng không hiếm, cũng không phải anh không được gì? Cũng không phải em quá xấu khiến anh không lên được? Cái đó không có khả năng, em đáng yêu như vậy, rất nhiều người thích ô ô ô....."

Lải nhải được một nửa, một miếng bánh kem trực tiếp nhét vào trong miệng Bạch Vụ, nhét đến tràn đầy. Quai hàm hắn bị kéo đến phình ra, rất giống một con hamster nhỏ.

"Làm gì! Em còn chưa nói xong mà!"

"Đừng nói chuyện, chuyên tâm ăn bánh kem. Không ăn sẽ lạnh mất."

"Cái gì chứ? Bánh kem này vốn dĩ lạnh mà......"

"......Câm miệng."

Phương Minh Sơn nhéo giữa mày, trong giọng nói đều là tang thương. Hắn mệt tâm mà đẩy đẩy đĩa bánh kem về phía Bạch Vụ.

"Mau ăn đi, ăn xong rồi trở về ngủ. Cậu đừng nói chuyện, tôi không muốn nghe."

"......Aaa."

Bạch Vụ kéo đĩa bánh kem kia đến trước mặt mình. Nhưng trên bàn không đủ chỗ, hắn lại đẩy những đồ vật khác trên bàn ra chỗ khác một chút. Lại không nghĩ đến, ánh mắt hắn lập tức nhìn thấy một tờ giấy ăn.

Thứ này vốn dĩ bị bình hoa đè ở phía dưới, chỉ lộ ra một góc, cực kỳ kín đáo. Nếu không phải thấy được một dãy số điện thoại trên đó, Bạch Vụ căn bản cũng sẽ không chú ý không đến nó.

"Cái này......Ninh Trí Viễn?"

"Cái gì?"

Phương Minh Sơn nghe vậy, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn. Nhưng bóng đêm ngoài cửa sổ an tĩnh, căn bản không có bóng dáng của Ninh Trí Viễn.

Chờ đến hắn quay đầu lại, tờ giấy ăn mới lộ ra lại không thấy thấy đâu nữa. Đương nhiên, hắn không nhìn được một chút dấu vết.

"Nơi nào có Ninh Trí Viễn? Cậu lại hồ nháo."

"Ừm, nhìn lầm rồi."

Bạch Vụ cười xán lạn, một đôi mắt mèo mị hoạc híp lại, cười đến vô tội. Phương Minh Sơn vừa nhìn thấy biểu cảm này của hắn, trong lòng đã cảm thấy không ổn.

"Bạch Vụ, cậu lại có ý định quỷ gì?"

"Nói bậy, em ngoan như vậy, nào có mưu ma quỷ quái gì chứ."

Nắm chặt tờ giấy ăn kia trong tay, Bạch Vụ cười hắc hắc, liếm liếm môi.

"Phương ca, em buồn ngủ quá, thật sự chịu không nổi nữa. Không ở đây bồi anh chờ Ninh tổng nữa, được không?"

Vừa nói, Bạch Vụ ngáp một cái. Sắc mặt vốn dĩ đã trắng bệch, giờ đây dưới ánh đèn sang ngời của tiệm bánh ngọt lại có vẻ không có chút huyết sắc nào.

Phương Minh Sơn nhíu mày lại, ý cười trên gương mặt dần tan đi. Hắn nhìn chằm chằm mặt Bạch Vụ, thở dài nhỏ đến không thể phát hiện.

Chỉ là lo lắng cho thân thể của Bạch Vụ, Phương Minh Sơn cũng không chú ý tới Bạch Vụ nhanh chóng cắm tay phải vào túi quần, nhét tờ giấy ăn vào thật nhanh rồi sau đó rút tay ra. Hăn ăn ba miếng đã sạch bong miếng bánh kem còn sót lại lúc nãy, giống như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy đi ra ngoài.

"Em muốn đi ngủ. Không muốn thức đêm, ngày mai sẽ không thoải mái. Phương ca, hẹn gặp lại!"

"Cậu chờ một chút, tôi gọi xe tới đón cậu."

"Không cần đâu! Tự em gọi xe là được rồi!"

Vẫy vẫy tay, Bạch Vụ có thể đi ra như không có việc gì, xuyên qua một quảng trường sau đó ngừng lại.

Dưới ánh đèn đường tối tăm, hắn móc tờ giấy ăn nhăn nhúm bèo nhèo trong túi ra, giơ lên đối diện đèn đường.

Dưới ánh đèn, tay hắn như trở nên trong suốt.

"Thế mà là số điện thoại của Ninh Trí Viễn....Để mình nhìn xem, có phải tờ giấy này là Lâm Lộc đáng yêu để lại không?"

Trong lòng bàn tay hắn cầm một tờ giấy ăn hơi mỏng, bên trên viết vài chữ qua loa, rồi lại bị tô đen đi một mảng lớn. Nhìn xem chữ viết này cũng có thể cảm giác được trong lòng chủ nhân của nó loạn như ma.

Sau dãy số kia vốn dĩ có một câu -- "Hãy chuyển thay tôi cho....." Nhìn dáng vẻ, người viết những dòng chữ này tính toán nhờ người khác chuyển những lời này cho chủ nhân của dãy số. Lại không biết cuối cùng vì sao lại đổi ý, để tờ giấy ăn ở một góc.

Mà dãy số điện thoại kia, chính là lý do thúc đẩy Bạch Vụ hành động một mình -- Hắn nhớ rõ đây là số điện thoại cá nhân của Ninh Trí Viễn. Lúc ban đầu, vì để truyền tin tức cho Phương Minh Sơn, Bạch Vụ gọi cho hắn không ít cuộc điện thoại. Gọi điện thoại rất nhiều, dãy số kia cũng nhớ rồi.

Sau đó, Ninh Trí Viễn đột nhiên ngừng sử dụng số điện thoại này. Nhưng Bạch Vụ biết, người biết được dãy số điện thoại này không vượt qua con số năm, trong đó người duy nhất không biết Ninh Trí Viễn đổi số điện thoại phỏng chừng chỉ có thể là Lâm Lộc. Rốt cuộc, bọn họ chia tay vài tháng, Bạch Vụ không tin Ninh Trí Viễn có thể tốt tính đến nỗi nói dãy số mới cho cậu.

"Để tôi xem anh đáng yêu viết cái gì đây?"

Bạch Vụ rất có hứng thú dán sát vào, cố sức đọc dòng chữ trên tờ giấy.

"'Tạm biệt, tôi thật sự đã từng.....'phía sau là cái gì chứ? Tô lung rung rối loan, nhìn không rõ."

Lẩm bẩm, Bạch Vụ lại bất mãn bĩu môi.

"Tôi thật sự đã từng...anh..."

Trên tờ giấy viết qua loa một dòng chữ như vậy, nhưng giữa dòng chữ 'Đã từng' và 'anh' lại bị gạch kín đi, căn bản không thể nhìn rõ đó là chữ gì. Bạch Vụ tiếp tục nhìn xuống, mặt sau có một đoạn dài cũng bị tô đi. Tuy rằng dòng chữ bị tô đến tàn nhẫn, nhưng vôn dĩ tờ giấy ăn cũng đã nhăn nhúm, không nói chữ viết hỗn độn, mực bút còn lem nhem không ít.

Tựa hồ từng giọt nước mắt của ai nhỏ ở phía trên, lại dần dần khô cạn.

Bạch Vụ cố hết sức phân biệt từng chữ một, chỉ có thể thấy rõ mấy chữ "Rất đau" "Khổ sở" và "Không có".

Tới cuối cùng, lại là một câu nói hoàn chỉnh.

"Tạm biệt. Tôi không hận anh, hy vọng anh tất cả đều tốt."

Đã có thể may mắn tồn tại một câu duy nhất này, ở giữa lại có một vết mực tô. Nhìn kỹ, thì ra ở giữa hai câu cuối cùng kia, còn bị tô mất năm chữ "Tôi tha thứ cho anh".

"'Tôi không hận anh, tôi tha thứ cho anh'? Chậc chậc, Tiểu Lộc, anh thật đúng là thánh mẫu. Tại sao không hận hắn? Anh nên hận chết hắn mới đúng. Chẳng những không hận hắn, còn phải trả thù hắn, để nửa đời sau của hắn đau đớn muốn chết, mới không làm thất vọng hắn khinh thường anh!"

Bất mãn bĩu môi. Bạch Vụ suy nghĩ một hồi, đột nhiên lại đứng lên.

"Nhưng mà không sao. Tôi có thể giúp anh. Trả thù những tên tra nam đày người đó -- Loại chuyện này, tôi thích nhất!"

Cẩn thận cất tờ giấy ăn nhăn nhúm đi, Bạch Vụ lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh, bên phía đối diện đã truyền đến giọng nói trầm thấp của Phương Minh Sơn.

"Làm sao vậy?"

"Phương ca, anh và Ninh Trí Viễn nói chuyện xong chưa, khi nào thì anh trở về?"

"Có việc?"

"Anh nói xong thì trở về sớm một chút, đừng ở lâu với Ninh Trí Viễn."

"Vì sao?"

"Em thấy hắn không phải người tốt, làm người quá khắc nghiệt, mỗi ngày đều bắt nạt Tiểu Lâm Lộc. Mọi người đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tiểu ca ca tốt như anh, cũng không thể học hư hắn.

Phương Minh Sơn nghe xong không biết nói gì một hồi, bất đắc dĩ nói.

"Bạch Vụ, Ninh tổng là đối tác quan trọng trong chiến lược của tôi. Hắn cũng không bạc đãi cậu, cậu không được nói bậy."

"Em nói bậy cho vui thôi. Nhưng mà em không vừa mắt Ninh Trí Viễn. Phương ca, em muốn trộm đưa Lâm Lộc đi, giấu ở tủ chén nhà em, không để cho Ninh Trí Viễn nữa. Anh có chịu không?"

"......Cậu nhanh trở về ngủ đi."

"Anh hãy nói được không đi?"

Giọng nói Phương Minh Sơn bất đắc dĩ tới cực điểm, nhưng cuối cùng Bạch Vụ cũng đào được câu "Được" này từ trong miệng chỗ dựa của hắn, thực hiện được âm mưu nhỏ mà cười.

"Hắc hắc, anh nhớ rõ đây là anh nói đấy. Nếu em thật sự trộm được người tới tay, anh phải che chở cho em, không được để Ninh Trí Viễn bắt nạt em nha."

"Trước tiên cậu cứ trộm được tới tay rồi nói. Nếu là cậu có thể trộm được người từ trong tay Ninh Trí Viễn, đó cũng coi như là bản lĩnh của cậu. Thật sự trộm được, tôi làm chủ chống lưng cho cậu, lại không còn cho hắn."

"Thật sự! Anh đáp ứng em rồi! Không thể đổi ý đâu đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play