Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Trong lòng lộp bộp một chút, Tiểu Chu hô to một tiếng.

"Ngô phong, Lâm ca ở đâu!"

"Làm sao tôi biết được."

Vẻ mặt Tiểu Chu nôn nóng, lại muốn mở miệng, đột nhiên sau lưng lại truyền đến một lực đẩy cực kỳ mạnh mẽ, thiếu chút nữa đẩy hắn té ngã! Hắn mất cân bằng, nhào qua về phía trước, vừa lúc lại nhào vào lồng ngực Ngô Phong.

Ngô Phong nhanh chóng vươn cánh tay ra đỡ lấy hắn, thuận tay kéo áo gió lên, bọc hắn vào ngực mình.

"Không phải kêu cậu mặc nhiều áo khoác một chút sao? Khuya khoắt, gió bắc thổi mạnh. Mặc ít như vậy tới bên hồ, cậu khoe khoang cho ai xem? —— Ninh Trí Viễn, anh mẹ nó đẩy cái gì mà đẩy? Tôi đứng ở chỗ này, anh còn dám giương oai? Đừng tưởng rằng có tiền là có thể diễu võ dương oai, có tin tôi kiện anh tội hành hung không!"

Nửa câu đầu nói với Tiểu Chu, biểu tình còn tính là bình thường. Nửa câu sau nói với Ninh Trí Viễn. Ngô phong luôn luôn không cho Ninh Trí Viễn sắc mặt tốt, lúc này đây càng là vẻ mặt nghiêm khắc, rõ ràng không cho hắn mặt mũi.

"Lâm Lộc ở đâu? Anh kêu cậu ta ra tới!"

"A, có khi đã sớm chìm ở trong hồ. Nhưng mà tôi không có bản lĩnh đến nỗi có thể 'kêu cậu ta ra đây', nếu anh có bản lĩnh, Ninh tổng, không bằng anh tự mình nhảy xuống đi kêu đi."

"Anh nói bậy!"

"Có phải tôi nói bậy hay không, các người tự mình tới nhìn hiện trường là biết."

Cười lạnh một tiếng. Ngô Phong rũ mắt nhìn sắc mặt khó coi của Tiểu Chu, giọng nói thả nhẹ vài phần.

"Thương tâm sao? Người chết không thể sống lại, Chu Diệu, cậu cũng đừng để trong lòng. Chúng ta đi thôi, hiện trường lấy mẫu đã kết thúc. Tôi đưa các cậu đi xem hiện trường khác. Cũng để cho cho ông chủ tinh thần cuồn nộ này của cậu chết tâm —— đừng tưởng rằng có tiền thì thật sự có thể sai quỷ đẩy ma. Có một số việc, cho dù ngươi có tiền, nên vô dụng vẫn là vô dụng thôi. Sống đến lớn như vậy rồi mà chút đạo lý này cũng không hiểu, cũng không biết số tuổi này cũng chui vào bụng chó rồi đo!"

【 Ba giờ sáng năm phút 】

Cách học viện đế quốc không xa, một chiếc phi cơ quân dụng từ từ bay lên không. Trong tiếng cánh quạt ồn ào và máy móc chấn động, Bạch Vụ ló đầu ra phía ngoài. Động tác hết sức đơn giản, hắn lại làm được đã cố gắng hết sức. Giống như đang chịu đựng đau khổ rất lớn.

"Vừa rồi, hình như em nhìn thấy xe của Ninh Trí Viễn......Chiếc màu đỏ kia, Phương ca anh xem có phải hắn không?"

"Đừng nhìn, hẳn là hắn sẽ không nhanh như vậy."

Một tay Phương Minh Sơn túm Bạch Vụ vào trong cabin lại.

"Nói một chút đi. Cứ đưa Lâm Lộc đi như vậy, bước tiếp theo, cậu muốn làm sao bây giờ?"

"Làm cái gì mà làm? Không có việc gì."

Bạch Vụ ngoan cố nói một câu, ngồi trở lại chỗ. Sắc mặt hắn rất khó coi, môi cũng phiếm xanh, dồn dập mà thở hổn hển. Túm ống dưỡng khí một bên nhét vào trong miệng, hắn nhắm mắt lại, mở to miệng hít mấy hơi oxi, sắc mặt kia mới tốt hơn một.

Nhưng mà cũng chỉ là hơi chút mà thôi. Hắn vẫn tiều tụy đến muốn mạng, mặt còn trắng hơn tờ giấy, không có một chút huyết sắc. Tóc ướt dầm dề dán trên da đầu, nước nhỏ xuống ngọn tóc.

"Đánh rắm! Không có gì? Đó là Ninh Trí Viễn! Cậu đoạt tâm can của hắn như vậy, cậu có biết sẽ có hậu quả gì không?"

"Không biết."

Sắc mặt Bạch Vụ trắng bệch, khinh thường mà hừ một tiếng.

"Cùng lắm thì anh cứ cứ đưa em làm kết quả báo cáo công tác cho hắn đi. Dù sao Lâm Lộc cũng là do em định rồi, đây chính là em liều mạng cứu trở về —— Ninh Trí Viễn thiếu chút nữa chết vì anh ấy sao? Em mới là ngươi là thiếu chút nữa chết vì anh ấy! Muốn nói là tâm can, đó cũng là tâm can của em......Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"

Bạch Vụ che ngực lại ho khan kịch liệt. Phương Minh Sơn tức khắc thay đổi sắc mặt, kéo hắn lại ôm vào trong ngực.

"Sao lại thế này? Không phải vừa rồi đã uống thuốc rồi sao? Quân y đâu!"

"Không có việc gì......"

Bạch Vụ xua xua tay, cười cười với Phương Minh Sơn. Vẻ tươi cười lại miễn cưỡng, nhìn ra được là thật sự rất khó chịu.

Biểu cảm của Phương Minh Sơn càng khó nhìn.

"Phương ca, anh cứ để anh ấy lại đi. Dù sao cũng là......Khụ khụ, người đã chết một lần rồi. Anh nhẫn tâm, thật sự đẩy anh ấy......Khụ khụ......Xuống hố lại sao?"

Phương Minh Sơn không hé răng.

Nói thật, lấy hắn xuất thân của hắn, nếu không có chút sát phạt quyết đoán lãnh khốc, không biết chết bao nhiêu lần từ lâu. Một kẻ hèn như Tiểu Lộc, liền tính lại đáng thương, làm sao có thể đủ so sánh với đế quốc mà hắn thống trị.

Giữ Tiểu Lộc lại sẽ là một tai họa ngầm cho sự hợp tác giữa hắn và Ninh Trí Viễn. Hiện tại hai người hợp tác rất ăn ý, xem như hai bên đều mạnh liên thủ lại. Nhưng trong lòng Phương Minh Sơn cực kỳ rõ ràng, Ninh Trí Viễn gặp những vấn đề khác đều có thể suy tính như sắt thép, nhưng một khi gặp Lâm Lộc, hiển nhiên hắn sẽ lộ ra gương mặt điên cuồng cố chấp không thể nghi ngờ!

Khiêu chiến với hắn ở điểm này, đó chính là hành động không sáng suốt!

Nhưng nếu là lựa chọn lý tính......

Cúi đầu nhìn Bạch Vụ trong lòng. Biết rõ hắn hoàn toàn là hồ nháo, nhưng vừa thấy gương mặt trắng bệch kia của hắn, trong lòng Phương Minh Sơn đã cảm thấy tê rần.

Thôi!

Còn trào phúng Ninh Trí Viễn người ta, Phương Minh Sơn hắn lại tốt hơn chút nào sao? Vì tiểu gia hỏa không nghe lời trong lòng này, chính hắn cũng đã làm bao nhiêu chuyện điên cuồng!

Có số mệnh như thế, lại không thể trách người khác. Nếu Bạch Vụ cũng đã hi sinh lớn như vậy mới cứu được Lâm Lộc kia......

Phương Minh Sơn quay đầu lại, nhìn về chỗ sâu trong cabin. Chỗ đó có một người nằm. Cả người ướt đẫm, nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích. Trên cổ tay quấn chặt băng vải, lại vẫn là từng đợt máu hỗn đỗn thấm qua lớp vải chảy xuống.

"Được đi. Nếu cậu đã quyết định, Phương ca sẽ dung túng cho cậu lần này. Nhưng lần sau, cũng tuyệt đối không thể lấy mạng mình ra đối mặt với nguy hiểm! Nghe hiểu không?"

Bạch Vụ nhắm mắt lại, bên môi lộ ra ý cười. Hắn ngoan ngoãn gật gật đầu, lại rúc vào lồng ngực Phương Minh Sơn.

"Phương ca, lạnh."

Phương Minh Sơn không nói chuyện, chỉ là ôm hắn chặt hơn chút nữa.

Cùng với tiếng cánh quạt ầm ầm, phi cơ chở theo bọn họ và bí mất cất giấu thật lớn, biến mất ở trong không trung học viện đế quốc.

【 Cùng ngày, rạng sáng một giờ rưỡi. Vẫn còn một tiến rưỡi trước khi trực thăng cất cánh. Mười phút đã trôi qua khi Lâm Lộc rời khỏi tiệm bánh "BAKING!" 】

"Ông chủ, cho tôi một ly macchiato, gấp đôi cà phê nha."

Lâm Lộc mới rời "BAKING!" không lâu.

Lưu ý: không đọc các chương có dấu chấm (.) cuối tên truyện.

(Helu, chia sẻ một chút, mình thì lại chưa nghĩ Lâm Lộc lại quyết định tự tử vào lúc này đâu :(( Sao mình cứ nghi ngờ còn ngược dài dài, mấy trăm chương sau làm sao. Hỏng hỉu tác giả lấy đâu ra nhiều chữ vậy luôn. Nếu mà về sau tình tiết có chán hay sao đó mà mình convert rồi up lên mọi người cũng đừng bất ngờ nha. Hãy vô cmt khen mình dangiucute nhé =))). Có khi mọi người còn chán trước mình cơ. Nếu ok thì mình vẫn cứ edit đều đều thôi)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play