Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Con đứa nhỏ này......Tiền của mẹ, con nói mượn cái gì? Mẹ biết con chịu khổ, mẹ đồng ý cho con tiêu."
Giọng nói của Từ Thu Quân trở nên dịu dàng như cũ.
"Tiểu Lộc, ngày mai con tới đây, mẹ đưa con đi mua chút quần áo, lại thuê một chung cư. Hai mẹ con chúng ta cũng cần phải có nơi đặt chân, sau đó mẹ đưa con tới chuyên gia chăm sóc da, giúp con điều trị trạng thái một chút. Con nghỉ ngơi mấy ngày, hồi phục tâm tình một chút. Được rồi Tiểu Lộc, mẹ còn có chuyện chưa nói xong với tập đoàn Ninh thị. Đến lúc đó, mẹ sẽ đưa con đến văn phòng Ninh Trí Viễn! Con cá lớn Ninh Trí Viễn này, con tuyệt đối không thể buông tha, vinh hoa phú quý đời này của hai mẹ con chúng ta, đều phải dựa vào con."
"Được rồi! Mẹ, mẹ đừng nói nữa!"
Lâm Lộc thống khổ mà bắt lấy đầu tóc chính mình, da đầu xé rách từng trận đau đớn. Cậu dùng sức lắc đầu, chỉ có hành động gần như tự hại mình như vậy, mới có thể làm cậu không điên mất!
Trong dày vò, giọng nói Lâm Lộc tràn ngập khổ sở.
"Con có chỗ ở, cũng không muốn mua quần áo gì hết! Mẹ, con rất mệt mỏi! Con thật sự rất mệt mỏi, mẹ không cần ép con nữa, con cảm thấy sống không bằng chết, con không thể tiếp thu nổi! Mẹ không nên ép con, cầu xin mẹ, con từ bỏ Ninh Trí Viễn, đời này con cũng không muốn gần anh ta chút nào nữa! Mẹ hiểu sao! Rốt cuộc mẹ có hiểu hay không!"
"Con đứa nhỏ này......"
Từ Thu Quân nghiến răng nghiến lợi, lại thật sự im miệng. Có lẽ nghe ra trạng thái hiện tại của Lâm Lộc không đúng lắm, cũng biết nếu mình cứ bức bách sẽ không có kết quả. Nếu muốn tiếp tục moi móc lợi ích từ chỗ Ninh Trí Viễn, còn phải để Lâm Lộc cam tâm tình nguyện mới được.
Nghĩ kỹ mấu chốt trong đó, bà hít sâu một hơi, lại khôi phục lại âm sắc ưu nhã dễ nghe.
"Tiểu Lộc muốn làm cái gì? Cần bao nhiêu tiền? Một trăm vạn có đủ hay không? Cho Tiểu Lộc tiền tiêu vặt, ngày mai mẹ sẽ gửi qua cho con."
"Không cần nhiều như vậy. Tám mươi vạn là đủ rồi. Mẹ, thẻ ngân hàng con hư rồi, ngày mai mẹ có thể đưa đến quầy thu tiền của bệnh viện thành phố cho con được không? Chỉ cần nói là tiền phẫu thuật cho Trần Tiểu Mỹ là được. Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nỗ lực kiếm tiền trả lại cho mẹ."
Lâm Lộc mệt mỏi ấn giữa mày. Đầu của cậu rất đau, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn lại. Nhưng trong lòng cậu lại thả lỏng đi rất nhiều —— Phí phẫu thuật của Tiểu Mỹ là một khố đá nặng trĩu đè trong ngực cậu. Hiện tại, tảng đá này có dấu hiệu buông lỏng.
Tuy rằng cả ngày hôm nay cậu gặp từng trận đả kích một. Nhưng ít nhất kết thúc một ngày này, có thể cứu một mạng của Tiểu Mỹ. Cái này làm cho cậu cảm thấy mình chịu tội, cũng không khó chịu đựng đến vậy.
Nhưng cậu không nghĩ tới, Từ Thu Quân trầm mặc một lát, giọng nói lại lạnh đi rất nhiều.
"Tiểu Lộc, Trần Tiểu Mỹ là ai?"
"Là con gái của bà chủ chỗ con đang ở hiện tại."
Đầu Lâm Lộc càng ngày càng đau, cũng không sức lực đi loanh quanh. Cậu một năm một mười mà nói tình huống cho Từ Thu Quân, cuối cùng thấp giọng nói.
"Mẹ, thời điểm con khó khăn nhất, hai mẹ con họ đã kéo con một phen. Khi đó con bị Ninh Trí Viễn đuổi ra, trong tay chỉ có một nguyệt phí sinh hoạt, sắp chống chịu không nổi nữa. Hai người họ còn trả lại tiền phòng cho con, còn nấu ba bữa cơm cho con mỗi ngày. Tiểu Mỹ đối với con cũng rất tốt, lúc con khổ sở, cô bé còn tới an ủi con. Buổi tối mặc kệ con trở về trễ thế nào, Bình tỷ cũng để lại đồ ăn nóng hổi cho con......"
"Vậy thì thế nào?"
Từ Thu Quân lại lạnh nhạt đánh gãy lời cậu.
"Cô ta mở nhà nghỉ, hầu hạ con cho tốt không phải bổn phận của cô ta sao? Cái gì mà trả lại phí phòng —— Không phải con cũng đáp ứng dạy con gái cô ta múa sao? Tiểu Lộc, con đừng choáng váng nữa, con biết trình độ sinh viên tốt nghiệp khoa vũ đạo học viện đế quốc như con, dạy gia sư cho một học sinh phải bao nhiêu tiền không? Con đây là bị bọn họ lợi dụng cũng không biết! Đừng nói tới chút tiền nhà hay tiền cơm này, cho dù mỗi tháng có cho con hơn mấy vạn nữa, bọn họ cũng không tổn thất gì!
Tiểu Lộc à, con chính là quá ngốc! Làm sao con biết mấy người ở bệnh viện có phải lưu manh không? Thậm chí Tiểu Mỹ kia, không chừng cũng không bị bệnh đâu! Mẹ thấy, mẹ con bọn họ là nhìn ra được có thể moi tiền của con, cố ý diễn kịch lừa gạt con!"
"Mẹ, tại sao mẹ có thể nói như vậy? Bọn họ chưa từng yêu cầu con, là tự con muốn giúp hai người họ —— Hai người bọn họ không phải loại người này!"
"Đương nhiên bọn họ sẽ không yêu cầu con, nhưng bọn họ có thể diễn cho con xem! Con xem, đây còn không phải là con bị lừa sao? Con ngẫm lại, nếu là con bé kia thật sự không có việc gì, trong lòng con mới cảm thấy ghê tởm......"
"Nếu là bọn họ không có việc gì, con chỉ cảm thấy may mắn! Tiểu Mỹ còn nhỏ như vậy, con bé vẫn là một đứa trẻ con! Con bé không nên chịu loại tội này! Lần trước con bé phát bệnh, bố cô bé vì muốn cứu mạng con gái mà liều mạng kiếm tiền, cuối cùng chết do tai nạn xe cộ! Lần này, mẹ con bé muốn bán nhà nghỉ, đó là kế sinh nhai duy nhất của hai người họ! Nhưng muốn đi con đường này, cũng bị người phá hỏng!
Nếu họ gạt con, tất cả những điều này là giả......Con chỉ cảm thấy vui mừng! Ít nhất Tiểu Mỹ sẽ không chết! Con nguyện ý cõng số nợ tám mươi vạn này, để Tiểu Mỹ sống sót!"
Một hơi Lâm Lộc rống xong, âm thanh quanh quần bên trong quầy. Ngực cậu phập phồng kịch liệt, tiếng thở dốc dồn dập vang lên.
Nhưng mà Từ Thu Quân cũng không bị đả động.
Bà chỉ lạnh lùng cười.
"Nhưng mà mẹ không muốn. Mẹ không muốn mẹ tiền mẹ cực cực khổ khổ làm, lại tùy tiện cung cấp nuôi dưỡng tiểu tạp chủng ở xóm nghèo."
"Nhưng mà mẹ, đó không phải là tiền tiêu vặt của con sao? Mẹ đồng ý lấy tiền cho con mua quần áo, gọi chuyên gia chăm sóc da cho con, làm mấy chuyện không cần thiết! Đây là cứu một mạng người......"
"Cái đó không giống nhau. Con là con trai mẹ, đương nhiên mẹ sẽ nguyện ý lãng phí tiền trên người của con. Lại nói, con trang điểm xinh đẹp, mới có câu......Tìm được một người đàn ông tốt lần nữa. Nhưng Trần Tiểu Mỹ này, sống chết của nó liên quan gì đến mẹ?"
Từ Thu Quân cười rộ lên, mang theo chút bất đắc dĩ.
"Trên đời này người phải chết nhiều như vậy, mẹ quản được sao? Tiểu Lộc, mẹ khuyên con đừng ấu trĩ nữa. Con ở trọ, cô ta lấy tiền. Con đã thanh toán phí phòng, cũng đã là tận tình tận nghĩa. Sống chết của bọn họ liên quan gì đến con? Đây là số của bọn họ, để bọn họ tự gánh vác."
Rầm một tiếng, ống nghe bị đập trở lại điện thoại. Lâm Lộc đứng lên, hai cánh tay chống ở trên quầy, cả người đều run lên.
Tiếng xhuông điện thoại đinh linh linh vang lên, ở trong buổi đêm an tĩnh lại có vẻ rất ầm ĩ.
Lâm Lộc cắn răng, cơ bắp cánh tay siết lại, bả vai cũng đang rung động.
Cậu đột nhiên cầm ống nghe, rống lên!
"Cứ cho là tôi ấu trĩ đi! Vốn dĩ chính là tôi ấu trĩ! Các người đều là người thông minh, đều có thể cười xem người khác khóc ——
Các người có thể đem tình cảm của người khác trở thành rác rưởi, tùy tiện vui đùa người khác! Làm người khác khăng khăng một mực yêu các người, lại một chân đá văng ra! Các người thậm chí có thể cảm thấy là hắn xứng đáng, là hắn tự tìm, là hắn không biết rõ thân phận của mình, là hắn si tâm vọng tưởng người căn bản không xứng với mình!
Các người còn có thể nhìn người đã từng giúp người của mình nằm ở bệnh viện, yên tâm thoải mái mà nói bọn họ là kẻ lừa đảo, kêu bọn họ tự mình đi tìm chết! Sau đó vỗ vỗ mông, chỉ lo cho ngày lành của mình!
Các người quá lợi hại, các người thật sự quá tuyệt vời! Nhưng mà tôi không được, tôi ngu, tôi vô dụng, tôi ấu trĩ, tôi không nghĩ thoáng được như các người, vẫy vẫy tay liền coi như chưa từng phát sinh chuyện gì!
Tôi không thể làm được tự nhiên như các người! Tôi thích ai chính là thích, ta không thể nói là không yêu, còn vì tiền phục vụ hắn lên giường! Tôi cũng không thể mặc kệ Bình tỷ, càng không thể giương mắt nhìn Tiểu Mỹ chết đi!
Nếu tôi có lựa chọn, tôi tình nguyện làm con trai Bình tỷ! Nghèo cả đời khổ cả đời, vĩnh viễn cũng không đến được học viện đế quốc, cũng vĩnh viễn sẽ không biết Ninh Trí Viễn! Bình tỷ và Tiểu Mỹ không phải kẻ lừa đảo, bọn họ chỉ là nghèo, bọn họ không hạ tiện! Các người......Những người như các người, không xem người khác là con người, các người mới hạ tiện nhất!"
"Lâm Lộc! Tại sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy!"
"Bà thì sao? Bà làm sao có thể làm mẹ tôi? Nghèo thì thế nào? Bình tỷ càng xứng làm mẹ tôi hơn so với bà! Tôi thật hy vọng tôi là con của chị ấy!"
Ầm một tiếng, không chừa cho Từ Thu Quân nói ra tiếp một câu, Lâm Lộc trực tiếp đập ống nghe trở về. Cậu túm áo khoác mặc lên người.
Tiếng chuông điện thoại phía sau lại vang lên lần nữa, mỗi tiếng lại dồn dập hơn so với tiếng trước. Nhưng Lâm Lộc dường như không nghe được, sải bước đi ra nhà nghỉ, dọc theo đường cái ẩn vào bóng đêm vô tận.
Tác giả: Cảm tạ Ninh tổng và Từ Thu Quân, chặt đứt một chút niệm tưởng cuối cùng của Lâm Lộc.
Cảm thấy mình không được yêu, cũng không xứng được người ta yêu, rất dễ dàng không quý trọng chính mình chút nào mà bán rẻ ra ngoài......Cho dù biết rõ sẽ bị đối phương hủy diệt.
Cũng có khả năng, chính là bởi vì biết sẽ bị hủy diệt, cho nên mới lựa chọn đi con đường này.
Tự hủy hạt giống, kỳ thật lúc này lại chôn xuống.
Có thể nảy mầm hay không, lại phải xem có người quan trọng với Lâm Lộc hay không, hay lại hung hăng mà đẩy cậu một phen......