Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Hai giờ khuya. Kinh doanh bình thường giờ này đã đóng cửa từ sớm, duy chỉ có nơi vũ trường sênh ca là giờ thịnh vượng nhất.
Câu lạc bộ Dạ Mị, ông chủ ngồi trong văn phòng, hút điếu thuốc kiểm tra số tiền thu vào hôm nay.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Ông chủ Dạ Mị ngước mắt lên, nhìn thấy Lâm Lộc đúng ở cửa.
Hắn nhíu mày lại, nhìn từ trên xuống Lâm Lộc đang thở hổn hển. Đầy đầu Lâm Lộc là mồ hôi, áo thun mỏng cũng bị mồ hôi làm cho ướt dính lại. Cậu chống đầu gối, sắc mặt tái nhợt, tựa như chịu đựng thống khổ khôn cùng.
Ánh mắt ông chủ Dạ Mị vừa động, biểu cảm hung ác lướt qua. Hắn nở nụ cười.
"Nha, đây là ai tới vậy? Đây không phải là Lâm Lọc sao?"
"Ông chủ, là tôi. Lần này tôi tới, là muốn cầu ngài....."
"Cầu ta? Loại nhân vật lớn như ngài, còn phải cầu ở chỗ ta sao?"
"Lâm Lộc à, cái giá của ngài như vậy là quá đủ, lá gan cũng đủ lớn đấy, ngài để Trang đại thiếu lại, tắt điện thoại, thật uy phong đó! Dạ Mị của ta nhỏ như vậy, sao có thể xứng để ngài nhìn vào mắt?
Thật sự có dũng khí, có lá gan! Thế mà còn dám xuất hiện trước mặt ta? Hả?"
Vừa nói hắn vừa ghé sát vào Lâm Lộc, dùng sức nắm lấy cổ áo cậu, xô đẩy cậu về phía sau!
Phía sau lưng Lâm Lộc đập thật mạnh vào cửa, giọng ông chủ Dạ Mị rống khàn vang lên bên tai cậu.
"Ngươi mẹ nó chán sống rồi sao, tính để ta chặt ngươi thành mười tám khúc ném xuống sông cho rùa ăn sao? Hả? Cmn còn dám vác mặt đến....Là tới tìm chết có phải không?
"Ông chủ, thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi? Thật xin lỗi cái rắm? Mẹ nó là ngươi tới đây lừa ta sao -- Thật sự cho rằng là ta ăn chay phải không!'
còn chưa dứt lời, ông chủ Dạ Mị đã tát Lâm Lộc một cái. Một tát này mạnh lại quá tàn nhẫn, chát một tiếng. Gương mặt vốn dĩ trắng đến trong suốt của Lâm Lộc lập tức hiện lên một dấu tay rõ ràng.
"Nói bỏ gánh liền bỏ gánh, ngươi làm ta nhục nhã thế nào trước mắt Trang đại thiếu? Còn chưa kêu ngươi nâng mông lên cho người ta xx đâu, ngươi lại dám chơi ta như vậy! Cùng lắm ngươi cũng đã bị người ta chơi chán, đừng mẹ nó cho rằng ta không biết! Ta chưa cho ngươi tiền sao? Hả? Còn dám làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây, ngươi đây là cho mặt mũi không biết xấu hổ!"
Ông chủ Dạ Mị càng mắng càng lớn tiếng, lại là một cái tát hung hăng bay qua. Chát mà một tiếng, còn ác hơn so với vừa nãy. Đôi mắt Lâm Lộc run run, mặt cũng sưng lên.
"Thật xin lỗi, ông chủ......Nhưng Trang Thần ngày đó......"
"Còn mẹ nó dám vô nghĩa? Câm miệng cho ta!"
Lại là hai cái tát, mặt Lâm Lộc đều bị tát đến sưng lên một bên. Má mềm thịt bên trong đâm vào răng, đau đớn bén nhọn truyền đến. Lâm Lộc liếm liếm, nếm vị rỉ sắt đầy miệng.
Nhưng cậu cũng không nói gì, cụp mi rũ mắt mà mặc cho đánh chửi.
Ông chủ Dạ Mị lại đẩy cậu một phen, đẩy cậu đến tường. Thấy cậu thật sự không có ý định phản kháng, lúc này mới tính là vừa lòng. Hắn trở về chỗ của mình, đĩnh đạc ngồi xuống.
"Đúng rồi. Lúc này mới là bộ dáng cầu người. Lâm Lộc, nên làm cho rõ ràng nơi này ai làm chủ, đừng mẹ nó cho ngươi ba phần sắc đã muốn mở phường nhuộm —— Làm rõ ràng chính ngươi là cái thứ gì, ta mới có tâm tình trả lời ngươi.
Nói đi. Lần này chạy về đây, muốn cầu đại ca ngươi chuyện gì a?"
Sắc mặt hắn biến đổi nhanh như vậy làm Lâm Lộc sửng sốt, mới thấp giọng nói.
"Ông chủ, tôi muốn vay tiền ngài."
Lông mày ông chủ Dạ Mị nhướng lên, mang theo ý cười ngoan độc.
"Phải không? Muốn vay tiền ta? Thế mà ngươi còn dám mở mồm ra nói lời này? Lâm Lộc a Lâm Lộc, vậy mới nói lá gan ngươi thật không nhỏ đâu, hay là đầu óc có bệnh?"
Tay chân Lâm Lộc rét run, trong đầu đau điếng. Cậu nghe được ông chủ Dạ Mị cười lạnh không ngừng.
"Nhưng mà loại phế vật như ngươi, có thể làm cái gì thay ta đây? Hay là, ngươi còn muốn múa cho ta?"
"Nếu ngài đồng ý cần tôi, tôi nguyện ý múa cho ngài. Một ngày mấy lần cũng có thể."
"Ha ha ha, thái độ tốt như vậy sao? Lâm Lộc à Lâm Lộc, cảm động chết đại ca ngươi rồi! Nhưng ta nhớ rõ, ban đầu lúc ngươi nhẫn lời tới chỗ ta, không phải nói chỗ của ta múa với cường độ quá cao, thân thể ngươi không chịu được, sợ cơ bắp hoạt động nhiêu mà sinh bệnh sao? Lần trước chính là ngươi nói như vậy? Một ngày nhiều nhất chỉ một lần, nhiều hơn sợ không chịu nổi? Ta nhớ không lầm chứ?"
"Khi đó không hiểu chuyện. Ông chủ, tôi còn trẻ, có thể chịu thêm mấy năm nữa."
"Như vậy sao được? Chỗ này của ta cũng không phải nhà xưởng đổ mồ hôi xương máu. Truyền ra ngoài người ta lại nói ta nhân lúc người khác cháy nhà lại đi hôi của, khinh thương người trẻ tuổi ngươi. Cái giá ngươi đắt như vậy, với Trang đại thiếu mà cũng nói đi là đi. Ta nào dám làm phiền ngươi chứ?"
Lâm Lộc thoái nhượng từng bước một, thái độ khiêm tốn cực kỳ. Nhưng ông chủ Dạ Mị vẫn cố ý làm khó dễ. Lâm Lộc ngẩng đầu lên. Hắn tiến lên một bước, thái độ hạ thấp cực điểm.
"Ông chủ, tôi biết là lúc trước tôi không đúng, không nên nói đi là đi. Tôi biết sai rồi, ngài đừng so đo với tôi. Nhưng là hiện tại tôi thật sự muốn vay tiền ngài, là thật sự thật lòng. Ngài yêu cầu tôi làm cái gì, ngài cứ việc nói ra. Coi như là giúp tôi một chút......Được không?"
Khuôn mặt ông chủ lạnh lùng, nhìn Lâm Lộc chằm chằm hồi lâu. Nhìn thấy Lâm Lộc cũng có hơi tuyệt vọng, hắn lại đột nhiên cười.
"Được thôi. Giúp ngươi một phen, không có gì không được."
"Cảm ơn ông chủ!"
Trong miệng Lâm Lộc nói cảm ơn, trong lòng lại càng thêm thấp thỏm. Cậu căng da đầu đi vào Dạ Mị, làm sao không biết trước mắt là một con sói, ăn thịt người cũng không nhả xương? Sao có thể thống khoái mà đáp ứng cậu như vậy?
Ông chủ Dạ Mị còn chưa nói điều kiện......Nhưng mà, hắn sẽ nói điều kiện gì? Sự tình lần trước chính là vết xe đổ!
Đi tới một bước này, trong lòng Lâm Lộc trong rõ ràng, cậu đã vĩnh viễn không quay đầu lại được!
Quả nhiên, Ông chủ Dạ Mị cười hắc hắc, thong thả ung dung vuốt cằm. Một đôi mắt, đều là cay nghiệt.
"Chẳng qua, ta lại không thiếu người múa. Cái thiếu chính là người hầu hạ —— Trong lòng ngươi cũng rõ ràng, cũng đừng giả ngu với ta."
Ông chủ liếm liếm môi. Duỗi tay nắm cằm Lâm Lộc, ngón tat thô lỗ mà xoa tới niết trên mặt.
"Tiểu tử ngươi thì sao, thật ra số ngươi cũng không tệ lắm. Ngày đó chơi ta như vậy, ngược lại Trang đại thiếu lại có hứng thú với ngươi. Còn từng phái người hỏi thăm ngươi —— Không nghĩ tới đi? Công tử tôn quý như vậy, thế mà còn nhớ thương ngươi. Nếu ngươi đã trở lại, phải cho Trang đại thiếu người ta mặt mũi, có phải hay không, Lâm Lộc?"
Sắc mặt Lâm Lộc lập tức trắng bệch.
Trang Thần......Thế nhưng còn từng hỏi thăm cậu?
Chẳng lẽ ngày đó mình chạy trối chết, Trang Thần còn chưa chết tâm? Hắn và Lệ Hàng, còn có cái gọi là vòng trong miệng hắn......Là cái bóng sâu nhất trong lòng Lâm Lộc! Đừng nói đối mặt lần nữa, chỉ là nhớ tới, đều làm cậu khiếp đảm kinh hồn, trong mơ cũng không được an bình!
Trong nháy mắt này, Lâm Lộc chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng, dạ dày nổi lên chua xót. Nhìn ra biểu tình của cậu không đúng lắm, sắc mặt ông chủ đối diện đột nhiên rất khó coi.
"Như thế nào, còn dám làm dáng với ta? Lâm Lộc ngươi nhớ rõ cho ta, là ngươi tới cửa tới cầu xin ta, cũng không phải là ta cầu ngươi trở về! Nếu không muốn làm cũng có thể, hiện tại quỳ xuống dập đầu ba cái cho ta, xem như bồi tội! Người như ta, cũng không phải loại tiểu nhân ** Muốn lừa gạt thì lừa gạt! Sau đó ngươi liền cút cho ta, đời này cũng đừng để ta thấy mặt ngươi! Nghe hiểu chưa!"
Nói xong, ông chủ Dạ Mị gác một chân lên bàn, đầy mặt dữ tợn. Lâm Lộc nắm chặt nắm tay, cắn răng, hung hăng nhắm mắt lại.
Biết rõ trước mặt chính là vực sâu không đáy. Biết rõ nếu nhảy xuống, chính là vạn kiếp bất phục.
Nhưng Tiểu Mỹ còn nằm ở bệnh viện......Chẳng lẽ cậu thật sự chỉ bo bo giữ cho mình, không nhảy hố lửa này?
"Tôi đồng ý."
Giọng nói Lâm Lộc rất thấp, mang theo âm rung.
"Tôi đồng ý đi gặp Trang đại thiếu......Ông chủ, tôi đồng ý. Tôi phục vụ hắn uống rượu, như lúc trước chúng ta đã từng nói......"
Nói một câu này, Lâm Lộc đã cảm thấy phía sau lưng nổi là một tầng mồ hôi.
Phục vụ rượu.....Nói rất dễ nghe, chỉ là "phục vụ rượu". Nhưng ai không biết sẽ làm trò gì đằng sau?
Lúc trước khi cậu còn học trung học, tuổi nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người lại xuất sắc. Bao nhiêu lần gặp được người để ý gây rối, dùng tiền dùng danh dùng đủ loại lợi ích dụ dỗ cậu, kêu cậu đến chỗ này nói chuyện?
Có đôi khi, Từ Thu Quân quên cho cậu phí sinh hoạt, cậu đói bụng lại đi luyện múa. Thậm chí, giày múa hỏng rồi cũng không tiền mua, cậu đi chân đất trần trụi trên đường cái, tiết kiệm mua được một đôi giày bình thường, có thể mua một đôi giày lên đài......Nhưng cho dù lúc túng quẫn như thế, cậu cũng chưa từng đi phục vụ rượu, càng không nhúc nhích làm chuyện khác!
Thậm chí theo Ninh Trí Viễn, ngoại trừ một tỷ kia, cậu cũng chưa từng chủ động mở miệng xin người nọ một phân tiền....Cho dù Ninh Trí Viễn tiền tài đầy mình, nhưng trong lòng cậu cũng chưa từng có ý nghĩ quá phận khác.
Nhưng hiện tại......Cậu muốn bán đứng tôn nghiêm, mới có thể cứu tính mạng của một bé gái.
"Ha ha, Lâm Lộc, ngươi còn muốn làm bộ làm tịch?"
Lại không nghĩ rằng, tiếng cười âm hiểm của ông chủ Dạ Mị vang lên.
"Lúc trước, đó là ta cầu ngươi. Ta trong tay thiếu người có dáng người và tướng mạo xinh đẹp, kêu ngươi giữ thể diện thay ta. Cho nên còn phải ôn tồn dỗ dành ngươi. Nhưng hiện tại không giống như vậy nữa, là ngươi cầu ta! Ngươi cho rằng ngươi còn có thể õng ẹo làm dáng? Lâm Lộc, ngươi quá xem trọng chính mình rồi đấy!
Trang đại thiếu thật sự coi trọng ngươi, đó là phúc phần của ngươi! Ngươi ở chỗ này do dự cái gì? Sợ hắn chơi vài thứ quá tàn nhẫn? Cười chết ta, hắn có tiền như vậy, hắn thích chơi tàn nhẫn một chút thì làm sao? Ngày đó hắng mang theo Tiểu Ngạo, ngươi biết cả đêm Tiểu Ngạo kiếm được bao nhiêu không?
Ta nói cho ngươi biết. Người khác ta mặc kệ, nhưng phía Trang đại thiếu, ngươi đã đắc tội với hắn một lần, lần này nhất định phải hầu hạ hắn thật tốt cho ta! Cho dù hắn cắn mấy miếng thịt của ngươi, ngươi cũng phải chịu đựng! Nghe hiểu chưa!"
Sắc mặt Lâm Lộc tức khắc trắng bệch. Nhưng cậu không nghĩ tới, ông chủ Dạ Mị còn nói thêm một câu ——
"Sợ ngươi lâm trận lại đổi ý, hiện tại ta chưa thể đưa tiền cho ngươi.
Ngày mai, ta sẽ gọi điện hỏi nhà cái. Chờ sau khi ngươi hầu hạ Trang đại thiếu, thật sự không làm ra chuyện xấu gì. Ta đây sẽ ký hợp đồng với ngươi, ngươi muốn bao nhiêu tiền, lại thiêm bấy nhiêu hợp đồng —— Còn bây giờ, ngươi cũng đừng hòng lấy được tiền của ta."
"Cái gì? Nhưng mà ông chủ, tôi chờ tiền cứu mạng!"
"Phải không? Vậy bằng không, ta đưa cho ngươi số điện thoại của Trang đại thiếu?"
Giọng nói của ông chủ Dạ Mị trầm thấp, lại mang theo ý vị hướng dẫn.
"Ngươi chủ động liên hệ với hắn, kêu hắn tới đây. Làm chuyện các ngươi nên làm xong sớm một chút, không phải ngươi có thể lấy tiền nhanh hơn sao? Mọi người đều bớt lo, có phải hay không a?"
Nói xong, hắn lấy một tờ giấy trên bàn, vuốt vuốt viết một dãy số điện thoại, sau đó ném đi.
Tờ giấy trắng như tuyết chao lượn trong không trung rồi rơi xuống đất, dừng ở trước mặt Lâm Lộc. Loạt số kia diễu võ dương oai trước gương mặt hoảng loạn của Lâm Lộc. Trước mặt cậu là một trận huyễn quang, đầu lại bắt đầu đau.
Lần trước cậu bị Trang Thần rót nước thuốc, lại bắt đầu xuất hiện ảo giác liên tiếp. Hôm nay, ảo giác lại bất thình lình xảy ra, càng là nặng nề hơn. Lâm Lộc chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, những con số đó biến thành những gương mặt đáng sợ, không có đồng tử, lại dữ tợn cực kỳ.
Lâm Lộc che kín miệng, cả người mồ hôi lạnh phun như suối. Cậu di chuyển tầm mắt, lại không thoát khỏi ảo giác —— Trong ảo giác, quái thú vô hình đột nhiên lộ ra một cái mồm to đầy máu, muốn ăn tươi nuốt sống cậu!
...................
"Đại thiếu gia, điện thoại của ngài."
Nhà cái, Trang Thần ngồi ở bên bàn đọc báo, bảo mẫu trong nhà đi đến bên cạnh hắn.
"Là ai?"
"Hắn nói hắn tên Lâm Lộc."
Tay Trang Thần đang lật tờ báo đột nhiên ngừng lại. Cơ hồ gương mặt giống y đúc Trang Hiểu kia lộ ra một nụ cười chứa đầy thâm ý.
"......Là cậu ra sao."
"Đại thiếu gia, ngài muốn nghe sao?"
"Đương nhiên phải nghe. Đây chính người mà em trai ta để ý, làm sao có thể chậm trễ?"
Ném tờ báo sang một bên, Trang Thần thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng rồi, em trai ta khi nào trở về?"
"Cái này......Tôi cũng không rõ ràng lắm. Nhưng lão gia đã từng nói, nhị thiếu gia muốn đến Thánh Y Ti tham gia hoạt động gì đó, ít nhất còn phải một hai tuần mới có thể liên hệ được."
"Phải không. Lâu như vậy không lộ mặt, xem ra là thật sự hận cực kỳ ta, muốn trốn tránh ta."
Cười lạnh một tiếng, Trang Thần vuốt ve môi, như là nhớ tới món ăn mỹ vị trân quý gì đó.
"Thật chờ mong sau khi nó trở về, biểu cảm nhìn thấy sủng vật mới của ta là như thế nào."
..............
Bên điện thoại công cộng của câu lạc bộ Dạ Mị, Lâm Lộc cầm ống nghe đã đợi hồi lâu.
Người ở Trang gia đã nói là sẽ báo với Trang Thần, lại hồi lâu không có tin tức.
Vốn dĩ tinh thần căng thẳng đến chịu không nổi, đã có hơi chết lặng. Nhưng nghe được bên tai nghe đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ, phảng phất như ở ngay bên tai cậu. Lâm Lộc cảm thấy lông tơ sau lưng dựng lên, mồ hôi lạnh cũng xông ra.
Không biết vì cái gì, rõ ràng là giọng nói cực kỳ giống Trang Hiểu. Lại chưa bao giờ nghe được đàn anh cười nhẹ nhàng như vậy. Tiếng cười của Trang Thần không chỉ có áp lực, còn mang theo chút tà ý, làm người ta không thoải mái.
"Là tôi......Trang đại thiếu, chào ngài."
"Tôi biết là cậu, Tiểu Lâm Lộc."
Lại là một tiếng cười trầm thấp, Lâm Lộc chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra.
"Ngày đó sau khi cậu chạy đi, tôi đã đặc biệt đi tìm cậu. Ông chủ cậu nói cậu không đi làm, còn làm tôi có hơi tiếc nuối. Nhưng mà hôm nay cậu lại chủ động tới tìm tôi, thật là kinh hỉ bất ngờ."
"Cảm ơn Trang đại thiếu......"
"Ừ."
Trang Thần tựa hồ là cố ý ngừng câu chuyện. Lâm Lộc đợi một hồi, hắn lại không nói gì, tựa hồ hạ quyết tâm phải đợi chính Lâm Lộc mở miệng.
Lâm Lộc chỉ có thể căng da đầu nói tiếp.
"Trang đại thiếu, tôi muốn......Tôi muốn gặp mặt ngài, có thể chứ?"
"Có thể."
"Thật sự? Vậy khi nào ngài có thời gian, sẽ đến câu lạc bộ Dạ Mị sao? Tôi, tôi muốn gặp mặt xin lỗi ngài......Hôm nay có thể chứ?"
"Hôm nay sao......Không thể."
"Vậy ngày mai?"
"Ngày mai à......Ừm, để tôi suy nghĩ lại."
Lâm Lộc ngừng thở, chờ hắn đáp lời. Lại chỉ chờ được một câu mang theo tiếng cười nhẹ.
"Thật không khéo, ngày mai cũng không thể."
"Vậy, hoặc là ngày mốt? Trang đại thiếu, tôi thật sự rất sốt ruột. Tôi......"
Lâm Lộc là thật sự có hơi gấp gáp. Ông chủ đã nói, chỉ có cậu gặp Trang Thần mới làm hắn vừa lòng, mới có thể lấy được tiền. Nhưng Tiểu Mỹ còn đang chờ cứu mạng ở bệnh viện, nếu mình không có tiền, bệnh của cô bé sẽ không được chữa!
Như là nhìn ra cậu nôn nóng, Trang Thần cố ý kéo dài thời gian, mới cười nói.
"Câu lạc bộ Dạ Mị tôi không thích lắm. Cho nên gần đây đều không đến đó."
"Nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì? Tiểu Lâm Lộc rất muốn gặp mặt tôi sao?"
Giọng nói Trang Thần càng thấp hơn.
"Nếu cậu muốn gặp tôi như vậy, tôi sẽ phát lệ đưa cho cậu một cái địa chỉ. Đó là một nơi rất tốt, chỉ có cậu bé tôi đặc biệt yêu thương mới có thể đến đó."
"...... Đó là nơi nào?"
"Đương nhiên là một nơi rất tốt. Đừng có gấp, Tiểu Lâm Lộc. Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi."