Đầu Lâm Lộc ong lên một tiếng.
"Mẹ nói cái gì?"
"Mẹ nói con quá vô dụng! Một tên ông cũng không trói được, con có thể làm cái gì nữa? Lâm Lộc, con ngoại trừ gương mặt này, còn có sở trường khác sao? Muốn sống những ngày tháng tốt đẹp, con phải dựa cùng nam nhân gặp dịp thì chơi, thật sự trong lòng con không hiểu chút nào sao?"
-- Cùng lắm là gặp dịp thì chơi......Giữa tôi và cậu, ai lại thật tình hơn so với ai?
Câu nói của Ninh Trí Viễn đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Lâm Lộc, ầm ầm ầm xoay tròn ở bên tai. Như là tiếng sấm sét, động đến cậu tỉnh táo hơn vài phần.
Hắn và Từ Thu Quân, dữ dội tương tự! Ngay cả lời nói nói ra cũng không khác nhau!
Một người là mẹ cậu, một người là người cậu yêu.
Hai người quan trọng nhất sinh mệnh cậu, là đối đãi với cậu như thế nào?
Một người tùy ý nói một câu chơi chán rồi, liền ném cậu ở trên đường cái, một người khác lại tự tay đưa cậu lên giường đàn ông, sau khi cậu bị vứt bỏ cũng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng mà, sau khi mình bị đuổi ra khỏi chung cư, hai người kia lại trao đổi hợp tác. Như là chưa từng xảy ra chuyện gì, bọn họ ký kết hợp đồng! Sau đó lấy được một công ty, một người khác lại có số tiền kếch xù!
Cậu thật sự muốn hỏi một câu, các người trao đổi lợi ích, thời điểm được như ước nguyện, có nghĩ đến sống chết của Lâm Lộc một giây một phút nào hay không?!
Rốt cuộc cậu là gì.....Cảm giác của cậu, thật sự từng có người để ý sao?
Cả người Lâm Lộc phát lạnh, run cầm cập. Thế nhưng Từ Thu Quân còn lải nhải bên phía đối diện.
"Lâm Lộc à. Nói đến cái này, mẹ hỏi con một chút -- Con thật sự cứ thả hắn đi như vậy sao? Không để lại một chút cơ hội? Lâm Lộc, thực lực của Ninh gia hùng hậu đễn nỗi không phải ai cũng có được. Tuy rằng hôm nay mẹ lấy được một số tiền, có thể làm mẹ con chúng ta không cần lo đến cơm áo nửa đời còn lại. Nhưng nếu là con nghĩ tới cuộc sống của giới thượng lưu, chút tiền ấy còn lâu mới đủ! Cho nên con có thể......"
"Mẹ đừng nói nữa! Con và anh ta không thể, không bao giờ có thể! Mẹ bỏ cái tâm tư này đi! Mẹ có biết hôm nay anh ta nói gì không?"
Cổ họng nghẹn lại, một cây gai xâm nhập vào lồng ngực đâm vào tim cậu. Nhưng Lâm Lộc ép chính mình nói cho rõ ràng, gằn từng chữ một.
"Chính miệng anh ta nói -- Anh ta đã chơi chán con! Ha ha ha, con gặp kết cục này, đây là kết quả mà mẹ khổ tâm tính kế, đẩy con và anh ta gặp mặt!"
Rõ ràng hạ quyết tâm không hề rơi lệ vì người kia, nhưng nói đến hai chữ "chơi chán", Lâm Lộc vẫn nhịn không được đau xót trong lòng. Cậu nắm chặt nắm tay, cắn khớp xương ngón tay. Ép mình ổn định hơi thở, tuyệt đối không thể khóc nữa.
"Cái gì chơi chán rồi, con nghe hắn nói bậy! Loại đàn ông này, nếu thật sự không có hứng thú đối với con, căn bản sẽ không đặc biệt đi gặp con! Lâm Lộc, con đừng tin hắn, mẹ đã trải qua rất nhiều lần rồi!"
"Thật xin lỗi, con không thể không tin anh ta! Anh ta không thích con, anh ta chỉ xem con là một món đồ chơi mà thôi! Đây đều là chính miệng anh ta nói, cho dù như vậy, mẹ vẫn nhất định phải đẩy con lên giường anh ta sao?"
"Đứa nhỏ này tại sao lại ngu như vậy! Cái gì mà thích hay không thích, có quan trọng sao? Cuối cùng có thể nắm chặt ở trong tay mới là sự thật, cứ cho là hắn không thích con, cũng không thể ngăn cản con vớt tiền từ hắn!"
"Nhưng con và anh ta ở bên nhau không phải vì tiền! Con và anh ta xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Con không muốn gặp anh ta, rốt cuộc mẹ có hiểu rõ không!"
"Người chân chính không rõ là con, Lâm Lộc!"
Từ Thu Quân rốt cuộc xé khăn che thể diện ưu nhã kia xuống, lộ ra sự cường thế trong xương cốt.
"Từ lúc bắt đầu, con đã không nên thích hắn! Đây là con sai! Con dựa vào cái gì mà thích hắn? Làm sao con có thể xứng với hắn. Hắn là loại người nào, con lại là loại người nào? Sao hắn có thể thích con, đương nhiên hắn sẽ xem con là thứ đồ chơi! Đạo lý đơn giản như vậy con cũng không nghĩ ra sao, cho nên con mới có thể bị hắn xem như rác rưởi mà ném ra ngoài cửa!
Xét đến cùng, là con quá ngu!
Con cùng hắn ở một chỗ, chỉ có quan hệ tiền tài, cũng chỉ xứng với quan hệ tiền tài! Nhiều năm như vậy, con nhìn mẹ con -- Con không học được đạo lý đơn giản như vậy sao?
Loại người như chúng ta, thân thế nghèo túng hạ tiện, hai bàn tay trắng, thứ duy nhất chúng ta có, chính là một bộ túi da tốt! Cho nên sự thanh xuân mỹ mạo của chúng ta, không thể lãng phí một chút nào, tình yêu của chúng ta, cũng tuyệt đối không có thể tùy tiện cho đi!
Đàn ông, con có thể cho hắn thân thể của con, lại không thể cho hắn tình yêu của con -- Trừ khi, hắn có thể đưa ra giá cả, để con có thể sử dụng tình yêu của con đổi cuộc đời về sau không phải lo cơm áo!
Con không phục, phải không? Lâm Lộc, có phải con không phục không?
Mẹ đây nói cho con biết, nếu mẹ chọn tình yêu giống như con, hiện tại hai mẹ con ta chỉ ở xóm nghèo, ở bên những nhóm người rác rưởi đó! Nhưng mẹ không có, mẹ dùng tình yêu của mẹ đổi lấy vị trí bả chủ Lâm thị, đưa con đến học viện đế quốc, con mới có cơ hội gặp được Ninh Trí Viễn, đuổi theo tình yêu buồn cười của con!
Lâm Lộc, con nhanh tỉnh lại đi! Nếu con không cam lòng, con hãy đi tìm Ninh Trí Viễn -- Đưa tình yêu của con lên bảng giá, phải lấy về được một phân ích lợi không thiếu! Hắn có tiền như vậy, hắn chỉ cần vui vẻ, tùy tiện ngoắc đầu ngón tay cũng đủ con hưởng lợi bất tận!
Nghe hiểu không? Hả? Hiện tại đi tìm hắn còn chưa muộn, đây là cơ hội cuối cùng của con. Thừa dịp hắn còn có chút hứng thú với con.....Nếu không, một thời gian nữa trôi qua, chờ hắn có niềm vui mới, hắn căn bản sẽ không nhìn con như vậy nữa! Con cùng lắm chỉ là thứ đồ chơi đã bị chơi sáu năm, đã sớm bị chơi nát! Hiện tại hắn đã chơi chán rồi, mẹ cũng rất kinh ngạc! Cho nên con nhất định còn có cơ hội, con có thể duy trì sự sủng ái của hắn gần 6 năm, khẳng định có thứ gì đó hấp dẫn hắn! Lâm Lộc, con nghe mẹ, hiện tại con đi ngay đi -- Con có tư cách gì để rụt rè? Chỉ bởi vì con yêu hắn? Quá buồn cười, con yêu hắn, hắn sẽ càng thêm khinh thường con! Không chiếm được mới có ý tứ, con càng yêu hắn khăng khăng một mực, ở trong mắt hắn con càng hạ tiện!"
Từ Thu Quân càng nói càng nhanh, âm điệu cũng càng ngày càng cao. Nói xong lời cuối cùng, bà cơ hồ là kích động mà gào rống lên, giọng nói cường loạn vọt vào màng tai Lâm Lộc.
Chờ đến sau khi bà dừng lại, tiếng hô hấp dồn dập vẫn quanh quẩn bên ống nghe. Nghe ra được, bà thật sự rất kích động. Qua hồi lâu, bên kia mới im lặng.
Nhà nghỉ nhỏ không bật đèn. Lâm Lộc ngồi ở trong bóng đêm, gắt gao nắm chặt ống nghe.
Đường cái này rất hẻo lánh, hồi lâu mới có một chiếc xe đi qua. Đèn xe chiếu sáng qua cửa kính của nhà nghỉ, lại rất nhanh đã tắt lịm, chỉ còn lại ánh đèn đường tối tăm trong đêm khuya, chiếu sáng lên đường phố không có một bóng người.
"Mẹ. Những lời này, đều là lời nói thật tình của mẹ?"
"Con đứa nhỏ này, tại sao đến lúc mấu chốt rồi vẫn còn nói những lời vô nghĩa? Mẹ và con là cùng một thuyền mà, đương nhiên sẽ nói thật với con......"
"Vậy những lời nói thật tình này, vì sao lúc trước mẹ không nói?"
"Cái gì?"
"Lúc ban đầu, con cho rằng con yêu đương với Ninh Trí Viễn, nhảy nhót mà nói cho mẹ tin tốt này......Mẹ nhớ rõ khi đó con vui vẻ thế nào không?"
Lâm Lộc che đôi mắt lại, châm chọc mà cười một tiếng.
"Nhưng lúc ấy, mẹ lại biết anh ta không có khả năng thật sự thích con đi."
"Lâm Lộc......"
"Mẹ biết rõ, anh ta chỉ muốn con trở thành một món đồ chơi. Mẹ biết rõ, con thích anh ta như vậy, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục tan nát cõi lòng. Nhưng mà mẹ, tại dao lúc đó mẹ không nói những lời này với con -- Tại sao không nhắc nhở con, con căn bản không nên thích anh ta?"
Ngón tay gắt gao ấn trên mắt, nước mắt trào ra khe hở ngón tay. Giọng nói Lâm Lộc mất tiếng, trong âm thanh nghẹn ngào khàn giọng chất vấn.
"Lúc ấy, vì sao mẹ không nói! Nói con không xứng thích anh ta! Nói loại người như con, cả đời cũng không xứng với anh ta!
Vì sao mẹ không nói cho con, khả năng con và anh ta chỉ có quan hệ tiền bạc, cho dù một lòng của con đều đào ra cho anh ta, anh ta cũng không liếc mắt nhìn một cái! Vì sao mẹ không nói cho con, con ở bên anh ta, cho dù con thật sự rất cẩn thận, cho dù con khom lưng uốn gối, cho dù con thoái nhượng đến cuối cùng, chỉ cần anh ta vui vẻ là con có thể từ bỏ hết thảy, anh ta vẫn không có khả năng thích con như cũ!
Vì sao mẹ không nói cho con, tới cuối cùng, lúc anh ta vứt bỏ con cũng không nói một câu tạm biệt! Tựa như vứt bỏ một thứ rác rưởi, cũng không muốn nhìn thêm một giây!
Tại sao? Mẹ, tại sao mẹ không nói cho con! Tại sao mẹ không nói chứ? Hả? Không phải mẹ là mẹ con sao? Không phải mẹ đã biết từ sớm sao? Vì sao mẹ không nói cho con, vì sao mẹ cứ muốn nhìn con đi xuống như vậy -- Sáu năm, mẹ, sáu năm nay con như thế nào mẹ biết không?
Mẹ không phải là mẹ con sao? Không phải mẹ nên bảo vệ con sao? Tại sao mẹ có thể mắt lạnh nhìn con rơi xuống kết cục như ngày hôm nay......Rốt cuộc vì cái gì?"
"Lâm Lộc, mẹ không nghĩ tới......"
"Là không nghĩ tới, hay là không để ý! Hay là nói mẹ sợ nhắc nhở con, con sẽ không ngốc như vậy, sẽ không nguyện ý lao vào lửa như con thiêu thân! Mẹ lại không có cách nào dừng chân ở Lâm gia, càng không có cách nào thực hiện giao dịch với Ninh Trí Viễn, thay mẹ lấy được số tiền này?!"
"Lâm Lộc, sao mẹ có thể không để ý đến con? Nếu mẹ không để ý con, đã bỏ con lại xóm nghèo từ lấy! Lấy bản lĩnh tuổi trẻ của mẹ, sao có thể mới ba mươi tuổi đã gả cho loại mặt hàng như Lâm Kiến Nghiệp? Hắn là cái thứ gì? Còn không phải bởi vì mang theo con, những người đàn ông có điều kiện tốt đó lại không muốn con!
Mẹ ở Lâm gia chịu nhiều ủy khuấtq như vậy, đều là bởi vì con? Nhưng mẹ đã từng ghét bỏ con liên lụy đến mẹ sao? Mẹ vứt bỏ con sao? Tại sao con không nghĩ tới cái này, còn không biết cảm ơn như vậy? Mẹ kiếm tiền, cuối cùng không phải là vì ngày lành tháng tốt của chúng ta sao!
Thế nhưng ngay cả việc cỏn con như thế này con cũng không thể thông cảm cho mẹ...... Lâm Lộc, trước giờ con không phải như thế!"
"Đúng vậy. Trước giờ con không phải như vậy. Bởi vì lúc trước, con căn bản không biết, một người mẹ bình thường, là bộ dáng như thế nào."
Trái tim Lâm Lộc đã đau đến chết lặng, thậm chí còn có thể cười được.
"Trước kia, mẹ kêu con làm gì con cũng sẽ làm, chỉ cần mẹ vui vẻ đều có thể. Vì hạnh phúc của mẹ, con thế nào cung được.....Con vẫn luôn cho rằng mẹ thật sự rất yêu con......Ha ha ha, thật là quá buồn cười. Từ trước, con thật sự cho rằng mẹ và con sốmg nương tựa lẫn nhau. Nhưng con không nghĩ tới, thì ra trong lòng mẹ, con vẫn luôn là đứa liên lụy trói buộc mẹ!"
Nói tới đây, Lâm Lộc rốt cuộc chịu đựng không nổi, bò nằm trên quầy. Đầu tóc ướt dầm dề, chảy xuống lưng cậu.
Nước lạnh băng, đêm giá buốt. Trong lòng, cũng lạnh như vậy.
"Lâm Lộc, mẹ không có ghét bỏ con. Chỉ là mẹ hy vọng con nhớ rõ, mẹ vì con mà hy sinh. Chỉ cần con chịu nghe lời, làm Lâm Lộc ngoan ngoãn của mẹ, về sau mẹ vẫn sẽ luôn yêu con."
Từ Thu Quân nói được nhẹ nhàng như vậy, còn mang theo ý cười dịu dàng. Nhưng trong đầu Lâm Lộc lại kêu vang, tựa hồ là nhiều lời nói đan xen lại --
Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, để cho tôi vui. Chi dù cậu lại vô dụng, ta cũng sẽ không quăng cậu ra ngoài. Dưỡng là được. Dù sao, cũng không phải là nuôi không nổi.
Dùng sức che đầu lại, Lâm Lộc cắn môi. Giọng nói của mẹ và Ninh Trí Viễn hòa làm một, tuy nhẹ nhàng, cũng mang theo ý cười, nhưng lại là gông xiềng tàn nhẫn đáng sợ nhất, trói ở trên người cậu! Làm cậu ngày ngày lo lắng sẽ bị vứt bỏ, làm cậu sợ hãi như đi trên băng mỏng...... Nhưng cho dù như thế, không phải cuối cùng cũng bị vứt bỏ sao?
"Các người......Thật sự quá tàn nhẫn......"
Lâm Lộc cắn răng, thấp thấp nói một câu. Từ Thu Quân không nghe rõ, truy vấn nói.
"Lâm Lộc, con nói cái gì?"
Lâm Lộc lại im miệng.
Cậu hiện tại, cũng không muốn nói gì nữa.
Lâm Lộc tựa vào quầy, mới có thể cố lấy sức lực còn sót lại, lại mở miệng nói chuyện lần nữa.
"Mẹ, hiện tại con rất cần tiền. Mẹ nói là vì tốt cho con, mẹ nói mẹ rất để ý đến con. Vậy thì, mẹ liền lấy tiền cho con đi. Không phải mẹ lấy được xí nghiệp Lâm thị từ trong tay Ninh Trí Viễn sao? Cho con mượn chút tiền, con sẽ nghĩ cách trả cho mẹ."
Helu cả nhà, chap sau có chuyển biến mà mình không muốn bị reup, lại muốn post ở w.at.tp.ad chứ không phải drive. Nên chap sau sẽ y như chap này, mồi nhử hoy. Bao giờ nó reup lên rồi mình sẽ public chap sau nhooo.