[ Chuyện cổ tích bịa đến là hay. ]
Âm thanh của Tiết Trầm không quá lớn, Ngu Xuân Thiên đang lái xe chữ được chữ mất, tò mò hỏi: "Các cậu đang nói cái gì thế? Long vương làm sao cơ?"
Tiết Trầm đàng hoàng đáp: "Tôi nghi ngờ long vương sông Kháng Dương không có ai làm vợ, tức đến nỗi đốt nhà."
Ngu Xuân Thiên: "..." Đáng lẽ cô không nên hỏi gì cả!
Một lát sau, cô lại nghi hoặc thắc mắc, "Sao cậu biết long vương không có vợ?"
Tiết Trầm: "Thì bởi vì ông ta không có thôi."
Ngu Xuân Thiên: "..."
Giản Lan Tư bật cười, trước đây Tiết Trầm cũng thường tiết lộ vài bí ẩn Long tộc, mỗi lần hỏi đến, cậu đều lấy lệ rằng Phục Ba Quân nói cho.
Hiện tại Giản Lan Tư đã biết, Tiết Trầm không phải chính là Phục Ba Quân – con rồng nhỏ nhiều chuyện đó hay sao!
"Chỉ là..." Tiết Trầm đột nhiên xoa cằm, "Kháng Dương Long vương đến nay vẫn chưa phong phi thì hơi bất hợp lí."
Giản Lan Tư nghiêng đầu: "Hả?"
Tiết Trầm vờ ngượng ngùng: "Có lẽ anh không biết, rồng là giống loài rất lãng mạn, thích nói chuyện yêu đương, long vương của một con sông Kháng Dương lớn như vậy đương nhiên không thiếu gì ngoài điều kiện, bình thường phải cưới đến vài người vợ chứ?"
"..." Đáy lòng Giản Lan Tư lần thứ hai nảy sinh cảm giác vi diệu.
Tuy rằng Tiết Trầm nỗ lực diễn đạt một cách kín đáo, nội dung câu nói vẫn vô thức bại lộ nội tâm buông thả phóng túng của loài rồng.
Giản Lan Tư chưa kịp làm rõ nghi vấn, đã nghe Ngu Xuân Thiên gọi: "Đến rồi."
...
Sau khi xảy ra hỏa hoạn, nhân viên công tác cấp tốc phong tỏa hiện trường, trong miếu long vương không còn ai, nhưng bên ngoài thì vẫn xuất hiện không ít người dân đi qua đi lại xem trò vui.
Bọn Tiết Trầm theo ông từ Lương tiến vào từ cửa phụ.
Miếu long vương là địa điểm du lịch cấp 4A* của ở địa phương, diện tích rất rộng, xung quanh có khá nhiều điện thờ cùng các cửa hàng bán đồ lưu niệm, Tiết Trầm nhìn thấy mà sinh lòng ước ao.
(*) Điểm du lịch cấp quốc gia AAAA là một trong những danh lam thắng cảnh được phân loại theo tiêu chuẩn chất lượng cấp điểm du lịch của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Theo tiêu chuẩn này, tất cả các điểm thu hút khách du lịch có thể được chia thành năm cấp độ, từ cao đến thấp, AAAAA, AAAA, AAA, AA và A.
Đây mới là loại miếu mà cậu muốn!
Thời đại này không thể cổ súy hoạt động mê tín được, vẫn là xây dựng điểm du lịch thì có tiền đồ hơn!
Xung quanh chính điện đã bị giới nghiêm, công nhân trong miếu cùng đội cứu hỏa vẫn đang bận bịu.
Thấy ông từ Lương đến, nhân viên công tác nhanh chóng tiến lên báo cáo tình hình.
Tiết Trầm cách hàng rào phong tỏa liếc mắt nhìn vào đại điện, chỉ thấy bên trong bừa bộn ngổn ngang, bàn thờ cùng cờ xí, màn che bị cháy gần hết, vách tường, mặt đất khắp nơi đen thùi lùi, ướt nhẹp, xà ngang gần như sụp hỏng, nóc nhà cũng bị hư hại một ít, nước mưa không ngừng rỉ xuống.
Nhân viên công tác nghĩ mà sợ: "Khi đám cháy bắt đầu nổi lên thì trong điện không có ai, xem như là trong cái rủi có cái may, không thiệt hại về người, chỉ là đồ vật bị cháy mà thôi..."
Bên cứu hỏa càng nghiêm túc hơn: "May mà ngày hôm nay vừa vặn có trận mưa rào, nếu không e là đại diện đã bị đốt đến sập, công tác cứu hỏa của mấy người phải chỉnh đốn ngay lập tức..."
Ông từ Lương nghe vậy chảy mồ hôi ròng ròng, gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ kiểm điểm."
Thừa dịp ông từ Lương và bên cứu hỏa nói chuyện, Tiết Trầm tìm nhân viên công tác hỏi mượn tư liệu lịch sử về miếu long vương.
Cậu vốn đang lo nhân viên công tác không chịu, tính tìm ông từ Lương ra mặt, lại nghe nhân viên công tác đáp: "Muốn mấy quyển vậy?"
Tiết Trầm: "...?"
Giản Lan Tư cũng cạn lời: "Các cậu có rất nhiều sao?"
"Ha ha ha, không nhiều lắm, tầm mấy trăm quyển thôi." Nhân viên công tác cười khan gãi đầu, " Trong hai năm đầu phát triển các sản phẩm văn hóa sáng tạo, ông từ nói muốn in lịch sử về miếu long vương ra để du khách tăng thêm hiểu biết, còn chuyên nghiệp đến mức mua mã số sách*, không ngờ chẳng du khách nào thích xem thứ này, đến bây giờ mới bán được vài quyển..."
(*) Mã số sách là ISBN, và trực quan nhất là mã vạch và chuỗi số trên bìa sau của cuốn sách. Nó được giao cho các nhà xuất bản khác nhau bởi Tổng cục Báo chí và Xuất bản của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tiết Trầm: "...Kết cục như vậy bất ngờ lắm sao?"
Nhân viên công tác ho nhẹ một tiếng: "Chủ yếu là ông từ Lương không nghĩ tới."
Tiết Trầm: "Ồ."
Sau đó hóng hớt hỏi, "Cho nên tổng cộng bán được mấy quyển vậy?"
Nhân viên công tác lộ vẻ mặt ngượng ngùng: "Hơn năm mươi bản."
Tiết Trầm: "Cũng nhiều đấy." Cậu còn tưởng nhiều nhất chỉ bán được năm bản.
Nhân viên công tác "Khà khà" hai tiếng: "Trong đó có năm mươi cuốn là do các Đạo sĩ tới đây mở hội nghị đã mua bỏ vào phần quà kỷ niệm."
Tiết Trầm: "..." Biết làm ăn đấy.
"May mà chúng tôi chỉ in tổng cộng mấy trăm quyển, hiện tại đều đặt ở cửa hàng lưu niệm, miễn phí biếu tặng, tôi đi lấy cho các cậu, mười bản đã đủ chưa?" Nhân viên công tác nói.
Hay đấy, số lượng nhiều dễ đem bán giấy vụn!
Tiết Trầm toát mồ hôi: "Không cần, hai bản là được rồi."
Cầm sách, cậu và Giản Lan Tư ngồi xuống trên ghế tựa mát lạnh dưới mái hiên ngoài Thiên điện, sách không tính là dày, có thể nhìn ra nỗ lực của tác giả khi cố gắng tạo dáng vẻ lâu đời cho miếu long vương, căn bản chỉ tổng hợp tất cả truyền thuyết liên quan đến long vương sông Kháng Dương.
Tiết Trầm tùy tiện giám định vài câu chuyện, ít nhất một nửa là trí tưởng tượng tuyệt vời của người phàm.
Nhìn chung cùng một kịch bản với sự việc trai tinh dâng ngọc trước mặt Phục Ba Quân để xin làm Thị Thần.
Tuy vậy phần giới thiệu về miếu long vương chỉ viết được hai chương ngắn ngủi, thực sự không có gì nổi bật.
"Tiểu Trầm, em xem chỗ này." Giản Lan Tư đưa sách tới trước mặt Tiết Trầm.
Tiết Trầm thò đầu qua, phát hiện là một truyền thuyết dân gian bản địa.
【 Vào đầu thời kì Dân quốc, động đất liên tục xảy ra ở Ô Thành, nghi rằng địa long vươn mình. Về sau, miếu long vương sông Kháng Dương được xây dựng ở khu vực trung tâm, đúng lễ khánh thành long vương hiển linh, long uy vang vọng dọa cho địa long bỏ chạy, từ đó Ô Thành không còn động đất. Miếu cũng được gia hộ bởi thần lực, lửa nước bất xâm. 】
Tiết Trầm "Đậu má" một tiếng: "Sự tích này còn hay hơn của em, em phải yêu cầu bọn họ bịa một câu chuyện oai phong như vậy cho miếu Phục Ba long quân mới được."
Giản Lan Tư thấy cậu tức giận, không nhịn được nắn nắn lòng bàn tay cậu, động viên: "Có truyền thuyết em mạnh mẽ hàng phục Trư Bà Long này."
Tiết Trầm ghét bỏ: "Cá sấu tinh quá xấu, em hi vọng bộ phận tuyên truyền sẽ đổi cho em sang yêu quái khác đẹp mắt hơn."
Giản Lan Tư: "..."
Biết rằng Tiết Trầm yêu cái đẹp, nhưng không ngờ đến chuyện bịa cố sự cũng tỉ mỉ như vậy.
Giản Lan Tư không khỏi lo lắng cho bản thân... May mà gen của gia đình anh coi như không tệ.
Tiết Trầm tiếp tục đọc sách.
Sự tích này kỳ thực cũng không khác mấy so với những lời ông từ Lương kể trên xe, đơn giản là Long Vương từng ban thần lực cho ngôi miếu.
Tuy vậy sau khi Tiết Trầm tiến vào miếu long vương, cơ bản có thể khẳng định đây là gán ghép.
Cậu vừa làm phép điều tra toàn bộ ngôi miếu, nơi này không hề khác gì so với miếu thờ thông thường, chỉ là nơi tiếp nhận thờ cúng đèn nhang, không hề xuất hiện thần lực long vương gì đó.
Trọng tâm của Giản Lan Tư lại ở một chỗ khác, anh chỉ vào đoạn chuyện: "Nơi này nói, Ô Thành đầu thời kì Dân quốc từng có động đất."
Mà trùng hợp, hôm nay Ô Thành cũng xảy ra động đất hai lần.
"Chuyện kể rằng long uy Kháng Dương khiến địa long bỏ chạy, từ đây Ô Thành rốt cuộc không còn động đất, Dư Yên Sơn còn nói long uy của em lay động núi sông, cho nên ngày hôm nay mới xuất hiện động đất."
Giản Lan Tư lộ vẻ nghi hoặc, "Vậy rốt cuộc long uy khắc chế động đất hay gây ra động đất ?"
Tiết Trầm cũng không khỏi rơi vào trầm tư: "Em cảm thấy long uy đang phải cõng nồi."
Nói chưa hết câu, ông từ Lương cùng Ngu Xuân Thiên đã đồng thời tìm tới.
Ông từ Lương: "Sao các cậu lại chạy đến đây?"
Tiết Trầm vung vẩy sách trong tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Đang học tập này."
Ông từ Lương nghẹn họng, Ngu Xuân Thiên cười bảo: "Lát nữa ông từ còn phải phối hợp với bên cứu hỏa về vấn đề cải cách công tác, phỏng chừng sẽ rất bận bịu, các cậu muốn đi về trước hay tiếp tục tham quan miếu long vương?"
Giản Lan Tư liếc mắt nhìn Tiết Trầm, Tiết Trầm ngáp một cái: "Vậy đi về trước đi..."
Trong miếu long vương không có thứ gọi là thần lực, chuyện cổ tích bịa hay thật đấy nhưng lại ít tin tức hữu dụng, đương nhiên chẳng cần ở lại quá lâu.
Không ngờ cậu còn chưa dứt lời, mặt đất dưới chân đột ngột rung chuyển nhè nhẹ, nghe kĩ còn thấy tiếng vang "Ầm ầm", rõ ràng hơn hẳn trước đó.
"Tại sao lại xuất hiện động đất?" Mặt Ngu Xuân Thiên biến sắc, lo lắng nói, "Đây đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?"
Ông từ Lương càng sầu lo hơn: "Vì cái gì ngày hôm nay lại nhiều vấn đề như vậy? Chuyện này... Thật sự không phải là long vương đang nổi giận chứ?"
"Không phải đâu" Tiết Trầm đột nhiên đáp lời.
Mấy người nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt Tiết Trầm liếc về phía cửa sau của miếu long vương, vô cùng suy tư, "Nếu cảm giác của tôi không sai, vật gây nên động đất đang ở rất gần đây."
"Thứ gây nên động đất ư?" Ngu Xuân Thiên lập tức bắt được trọng điểm, "Cậu muốn nói trận động đất vừa nãy không phải hiện tượng tự nhiên sao?"
Tiết Trầm nhăn mũi: "E rằng không phải."
Khi trận động đất lần trước xảy ra, cậu và Giản Lan Tư còn ở một bên Ngọc Sắt Hải, lúc đó chỉ cảm thấy trận động đất này vô cùng trùng hợp nên không nghĩ nhiều.
Nhưng lần này, cậu khẳng định nguyên nhân là do lực lượng nào đó gây ra.
Bởi vì sức mạnh này cách miếu long vương rất gần, gần đến mức không cần làm phép vẫn có thể định hướng.
Dường như hai ngày nay ông từ Lương phải tiếp xúc với quá nhiều chuyện lạ, không khỏi có chút bối rối: "Chẳng lẽ lại là yêu quái?"
Yêu quái có thể gây động đất, vậy thì thật lợi hại!
Tiết Trầm lắc đầu: "Chưa chắc nữa."
Đây cũng là điểm khiến cậu cảm thấy kỳ quái, loài rồng vốn vô cùng nhạy bén, rõ ràng cậu có thể nhận biết được lực lượng kia rất gần, nhưng lại không phát hiện ra nửa phần yêu khí.
Cậu không quá xoắn xuýt, chỉ bảo, "Trước tiên đi xem xem sao."
Rồi rất tự nhiên dắt tay Giản Lan Tư tiến về cửa sau miếu long vương.
Ông từ Lương cùng Ngu Xuân Thiên đuổi sát.
Ngu Xuân Thiên vừa đi vừa không nhịn được mà quan sát cái nắm tay giữa Tiết Trầm và Giản Lan Tư, bỗng dưng có loại cảm giác tỉnh ngộ: Hóa ra quan hệ giữa bọn họ là như thế này! Hiểu rồi!
Cách một con đường từ cửa sau miếu long vương chính là khu chung cư nội thành cũ, chỉ có dân bản địa sinh sống, thỉnh thoảng du khách vẫn đi nhầm vào, nhưng tổng thể coi như thanh tịnh.
Hôm nay miếu long vương cháy, ngược lại có không ít hàng xóm tụ tập ở trên đường vây xem thảo luận, trừ điều này ra thì không có điểm dị thường khác biệt nào, toàn bộ khu dân cư vẫn yên tĩnh trước sau như một.
Vài người quen biết ông từ Lương, thấy ông đi ra thì dồn dập vây đến chào hỏi, tò mò tình hình ở chính điện long vương, lời nói hàm chứa biết bao thổn thức.
"Năm nay làm sao thế nhỉ, đầu tiên là hạn hán lớn, vất vả lắm trời mới được cơn mưa, lại đến miếu long vương bị cháy
"Không phải quá tà môn sao."
"Vừa rồi còn xảy ra động đất, tôi sợ đến nỗi chưa kịp đi giày đã chạy từ trên lầu xuống, chuyện gì xảy ra thế này."
"Nghe nói trước đây Ô Thành có địa long, không phải là địa long trở mình chứ?"
Mọi người bác một lời tôi một câu, càng nói càng đi quá xa, ông từ Lương thuận miệng đáp vài câu lấy lệ rồi nhanh chóng thoát thân, dò hỏi Tiết Trầm: "Chuyên gia Tiết, như thế nào, các cậu có đầu mối chưa?"
Tiết Trầm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Lực lượng kia biến mất."
Chuyện này thực sự quá kỳ quái, khi nãy xảy ra động đất rõ ràng cậu vẫn cảm thấy một luồng sức mạnh rung động, chỉ mới một hồi ngắn ngủi, lực lượng kia vậy mà đã biến mất không còn tăm hơi.
Thậm chí ngay cả hơi thở cũng không sót lại... Hoặc là nói, từ khi bắt đầu cậu đã không cảm giác được bất cứ hơi thở của sinh vật nào.
Đây là lần đầu tiên Giản Lan Tư gặp phải tình huống như thế, nhất thời hoàn toàn không tìm ra manh mối.
Ông từ Lương cùng Ngu Xuân Thiên nhìn nhau, bọn họ không hiểu nên căn bản chẳng nêu được ý kiến gì.
Ngu Xuân Thiên gãi đầu: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Còn có thể như thế nào." Tiết Trầm buông tay, "Đi về trước thôi..."
Lời còn chưa nói hết, mặt đất đột nhiên lại rung chuyển.
Ngu Xuân Thiên suýt nữa nhảy dựng lên: "Động đất rồi động đất rồi!"
Gần như ngay khoảnh khắc ấy, Tiết Trầm ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt nặng nề: "Ở chỗ đó... Nguồn cơn của động đất."
"Cái gì?" Cả Ngu Xuân Thiên cùng ông từ Lương đều giật mình, quan sát theo tầm mắt của cậu.
Chỉ thấy dưới một mái hiên nơi con đường đối diện, đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi ngồi dưới đất chơi thứ gì đó, ông của cậu bé vừa nhấc cậu lên vừa mắng: "Lại nhặt đồ chơi linh tinh, nói cháu bao nhiêu lần là đồ bên ngoài bẩn lắm rồi, sao cháu cứ không nghe lời vậy, mau ném xuống..."
Đứa nhỏ dậm chân khóc lớn: "Cái này không bẩn, cháu muốn nó cháu muốn nó!"
Ngu Xuân Thiên giật nảy cả mình: "Lẽ nào... Đứa trẻ này là yêu quái biến hình ư?"
"Không không, không thể, đây là Tiểu Ba, chính tôi đã nhìn nó lớn lên." Ông từ Lương vội vàng đáp, sau đó lập tức nghĩ tới khả năng khác đáng sợ hơn, sắc mặt biến đổi, "Không phải bị ám vào người chứ?"
"..."
Tiết Trầm cạn lời liếc hai người bọn họ, chỉ món đồ chơi đứa trẻ đang cầm, "Tôi nói thứ kia cơ."
Ông từ Lương, Ngu Xuân Thiên: "..."
Ồ, là bọn họ quá mê tín .
Ngu Xuân Thiên cười gượng, nghi hoặc hỏi: "Đó là cái gì?"
Khoảng cách có chút xa, cô xem không rõ lắm, hình như đứa trẻ đang cầm một khối gỗ.
Ngược lại ông từ Lương rất quen thuộc vật kia, liếc mắt một cái đã nhận ra, giật mình bảo: "Đó không phải tích thú của chính điện chúng ta sao?"
Kiến trúc mái đền truyền thống của Trung Hoa gồm một đường gờ nóc ở chính giữa được gọi là "chính tính" cùng bốn gờ nhỏ hai bên gọi là "thùy tích", tổng cộng năm tích.
Thông thường ở trên gờ nóc còn có thể điêu khắc sáu loại thú, hợp xưng "Ngũ tích lục thú" .
Chính điện của miếu Long vương cũng có tích thú, chất liệu đồng bộ với kiến trúc toàn điện, đều được làm từ gỗ.
Nhìn khung cảnh này, chỉ sợ là một trong số những con tích thú đã rớt xuống rồi bị đứa trẻ này lượm đi.
Ông từ Lương vẫn không hiểu: "Nhưng động đất có quan hệ gì với tích thú vậy?"
Tiết Trầm nhíu mày: "Ông nhìn kĩ xem nó là loại thú gì."
Ông từ Lương đã sớm nhận ra, không chút do dự đáp: "Là một con cá ngao*."
(*) Cá ngao: là một loài động vật trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc. Tương truyền thời xa xưa, cá chép vàng bạc muốn nhảy qua cổng rồng, bay lên mây bay lên trời hóa thân thành rồng nhưng lại nuốt chửng các viên ngọc rồng dưới biển nên chỉ có thể hóa thân thành loài có đầu rồng và cá, được gọi là cá ngao.
Tiết Trầm quay đầu nhìn Giản Lan Tư: "Đàn anh, anh từng nghe truyền thuyết cá ngao lật mình chưa?"
Ngu Xuân Thiên bên cạnh: Đấy! Rõ ràng là vấn đề ông từ thắc mắc mà chuyên gia Tiết lại mượn cơ hội phổ cập khoa học cho ngài Tiểu Giản! Đúng là thật rồi!
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: Ông tự xem sách đi, đàn anh là bạn bè quốc tế, cái gì cũng không hiểu, tôi phải nâng đỡ anh ấy.