[ Chẳng lẽ Kháng Dương Long Vương ghen ghét mình có long phi, đố kị dữ dội đến vậy sao? ]

Thời điểm miếu Phục Ba Long Quân làm nghi lễ phân thần, trời đổ xuống từng trận mưa như trút, cư dân mạng còn chụp được nhiều dị tượng dẫn tới những cuộc thảo luận sôi nổi tại địa phương.

Đương nhiên có đa dạng góc độ để phân tích tình huống, người thì đi theo phương pháp huyền học, người lại diễn giải theo quan điểm khoa học.

Dù sao thì mức độ nổi tiếng của Phục Ba Quân cũng nhờ đó mà được nâng lên một tầm cao mới.

Về phần Phục Ba Quân hàng thật thì căn bản đâu có thời gian chú ý tới ầm ĩ trên mạng xã hội, cậu còn đang bận đắm chìm trong niềm vui sướng khi mới rước được long phi đây này.

Lệnh cho Dư Yên Sơn biến về nguyên hình cá côn núi, cùng Giản Lan Tư chậm rãi bơi thuyền trên sông, lại biểu diễn một màn nổ sấm sét vô cùng đẹp mắt, lúc này Tiết Trầm mới chưa đã thèm mà mang theo bạn trai mới nhậm chức trở lại mặt đất.

Mưa lớn đã ngớt, mây mù vẫn chưa tan hẳn.

Cũng may Tiết Trầm có thuật tránh nước nên không sợ quần áo bị ướt nhẹp.

Giản Lan Tư nhìn những hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, bừng tỉnh nói: "Đây là cơn mưa em tạo ra sao?"

Trước kia Tiết Trầm thường đoán trước thời tiết, mỗi lần đều vô cùng chuẩn xác, Giản Lan Tư còn tưởng cậu mượn được thần lực chân long nên tương đối nhạy cảm với hơi nước.

Hiện tại mới thấy, Tiết Trầm căn bản là biết khống chế thời tiết mới đúng.

Quả nhiên cậu không hề phản bác, đắc ý chống nạnh: "Em là rồng đó!"

Tuy vậy cậu tuyệt đối không thừa nhận đâu, dù lúc nãy đúng là cậu có ý định tạo mưa xuống Ô Thành, nhưng trận mưa to ấy kì thật không phải cậu chủ động ban mà do Giản Lan Tư sờ nắn sừng rồng khiến tuvi mất kiểm soát.

Cậu vừa mới thành niên, sừng nhạy cảm âu cũng là hiện tượng sinh lý bình thường, không phải tại cậu!

Côn núi bên cạnh sớm đã hóa trở về dạng cá chép hoa, lại xoay tròn thân thể biến thành người, không ngừng chắp tay vuốt mông ngựa: "Tôn giá xứng đáng được lập ngôi miếu mới, khi tới đây còn ban tặng một trận mưa to, thật sự quá tốt bụng, quá nhân hậu, long uy cái thế vô song, khó trách vừa rồi đất rung núi chuyển, có lẽ núi non sông nước cũng quy phục cung nghênh tôn giá rồi!"

Giản Lan Tư: "......"

Không thể phủ nhận, tính trong hàng ngũ yêu quái chuyên gia khoác lác, Dư Yên Sơn cũng thuộc dạng quá đà rồi.

Cách dùng từ thực sự rất khoa trương!

Tiết Trầm đầu đầy vạch đen: "Cá chép hoa, xấp xỉ thôi là được rồi, lại còn đất rung núi chuyển... Mày dứt khoát nói nước biển cũng chảy ngược luôn đi."

Không ngờ Dư Yên Sơn nghe vậy lại "A" một tiếng: "Lần này tôi đâu có sử dụng biện pháp tu từ phóng đại, chỉ miêu tả sự thật khách quan thôi, vừa rồi thật sự xảy ra động đất đó."

Trán Tiết Trầm nảy ra một dấu chấm hỏi: "Động đất?"

"Đúng vậy." Dư Yên Sơn chớp chớp mắt, "Lúc tôn giá giáng đợt sấm sét đầu tiên xuống, mặt đất Ô Thành hơi lung lay một chút, chẳng lẽ không phải long uy của ngài lay động núi non ư?"

"... Long uy không dùng như vậy."

Tiết Trầm hoài nghi liếc Dư Yên Sơn, không phải cậu không tin cá chép hoa, chỉ là tiền lệ tên này nói hươu nói vượn quá nhiều.

Cậu đang cân nhắc có nên dứt khoát đánh cá chép hoa một trận hay không... Cũng không phải vấn đề gì quá to tát, chỉ đơn giản là ngứa tay mà thôi.

Cậu chưa kịp nghĩ xong thì đột nhiên mặt đất nhẹ nhàng rung chuyển, biên độ không lớn cũng đủ khiến người bất cẩn té ngã.

Giản Lan Tư duỗi tay đỡ cậu: "Cẩn thận."

Mức độ đung đưa này đương nhiên không tạo thành uy hiếp đối với Tiết Trầm, chỉ là thấy bàn tay Giản Lan Tư vươn tới, cậu chẳng hề khách khí mà thản nhiên cọ đến gần: "Vậy anh ôm chặt một chút!"

Giản Lan Tư bật cười, thật sự thu cánh tay kéo cậu vào lòng mình: "Được."

Dư Yên Sơn: "......"

Ngài là rồng!! Không có nhu nhược như vậy chứ!

Ban nãy ở trên trời còn phóng sấm sét đốt cháy chiếc đuôi mĩ lệ của tôi đấy!

Dư Yên Sơn điên cuồng gào thét trong lòng, ngoài miệng lại không dám phàn nàn nửa câu, chỉ có thể yên lặng nhìn mặt đất để giảm sát thương cho đôi mắt, nhỏ giọng nói: "Tôn giá, tôi không lừa ngài mà, thật sự có động đất."

Tiết Trầm treo nửa người trên thân Giản Lan Tư, cũng cảm thấy nghi hoặc: "Vừa khéo ghê?"

Sấm sét đúng là cậu tạo ra, mưa cũng là cậu ban xuống, rồng đúng là có khả năng làm thay đổi dòng chảy của nước, nhưng dọn núi thì khác.

Trận động đất này không có nửa phần quan hệ với cậu.

Giản Lan Tư nhíu mày: "Hơi kì quái, mảnh đất Ô Thành không sinh ra bởi phản ứng động đất, sao bây giờ lại có động đất?"

"Chấn động không rõ ràng lắm!" Vẻ mặt Dư Yên Sơn nghiêm nghị, "Long uy, chắc chắn là long uy tạo thành!"

Tiết Trầm ngoắc ngoắc ngón tay gọi nó: "Mày lại đây."

Dư Yên Sơn: "......"

Tuy sắc mặt Tiết Trầm thực bình tĩnh, nhưng bằng hiểu biết của nó về ngài Trầm, biểu cảm này là lại muốn đánh cá rồi đây.

Cũng may tại thời điểm mấu chốt, điện thoại Tiết Trầm đổ chuông.

Tiết Trầm lấy di động ra, bên trên hiện tên Ngu Xuân Thiên, gạt sang: "Cô Ngu, làm sao thế?"

Đầu dây bên kia, giọng điệu Ngu Xuân Thiên có phần mỏi mệt: "Chuyên gia Tiết, ngại quá, chúng tôi mới nhận được tin miếu Long Vương sông Kháng Dương đột nhiên bốc cháy, ông từ Lương phải qua đó một chuyến, hội tế nước cùng buổi du ngoạn hồ trong kế hoạch giờ chỉ có thể hủy bỏ, hiện tại tôi đưa hai vị chuyên gia trở về trước..."

Tiết Trầm ngắt lời: "Miếu Long Vương sông Kháng Dương cháy ư?"

"Đúng vậy, vừa mới xảy ra thôi." Ngu Xuân Thiên cũng bị bất ngờ, "Nghe nói hương nến trong đại điện bị con chuột xô đổ, đốt vào mành che, hôm nay mọi người đều tới miếu Phục Ba Long Quân xem náo nhiệt nên ở đó không có người, thời điểm phát hiện đã cháy lan ra ngoài... May mắn vừa rồi trời đổ cơn mưa lớn, bằng không hậu quá khó mà tưởng tượng nổi."

Đến đây cô dừng lại một chút, âm điệu hơi kì lạ: "Cậu nói chuyện này không phải quá tà môn ngoại đạo sao, hôm nay miếu Phục Ba Long Quân phân thần tế thủy, miếu Long Vương Kháng Dương lại xảy ra sự việc này..."

Cô không nói hết nhưng phần sau lại chẳng hề khó đoán.

Hai ngày vừa qua đã thay đổi thế giới quan của Ngu Xuân Thiên, hơn nữa qua sự việc của Ngu Kiệt Xu, ấn tượng của Ngu Xuân Thiên dành cho Long Vương Kháng Dương lại càng xấu hơn.

Miếu Long Vương sông Kháng Dương cháy đúng hôm nay, ở trong mắt người ngoài có thể chỉ là trùng hợp, nhưng đối với cô lại như một loại ý trời.

Tiết Trầm hơi suy tư, đáp: "Nếu thuận tiện chúng ta cùng nhau đi xem."

Cậu không cảm thấy sự việc này có ẩn ý gì, nhưng xác thật khá là trùng hợp.

Quan trọng hơn, hiện tại cậu đã xác định được vấn đề nằm ở phía Kháng Dương Long Vương, nhưng vẫn chưa biết cụ thể lắm.

Có lẽ trong miếu Long Vương sông Kháng Dương còn ít manh mối.

Về phương diện này, Ngu Xuân Thiên đương nhiên không từ chối Tiết Trầm, cô đáp: "Được thôi, tôi đưa các cậu qua đó."

.

Khác với ngôi đền Phục Ba Long Quân mới xây dựng, miếu Kháng Dương Long Vương nằm ở trung tâm khu dân cư Ô Thành cũ, có diện tích rộng lớn và lịch sử lâu đời, ngoài chức năng thờ tự tôn giáo, nó còn là một danh lam thắng cảnh hạng A của địa phương.

Hỏa hoạn phát sinh đột ngột, tổ công tác vô cùng rối loạn, xe cũng không đủ chỗ, đành để ông từ Lương cùng hội Tiết Trầm đi chung.

Trên đường đi, ông từ Lương có vẻ vô cùng bất an, không ngừng lẩm bẩm: "Sao lại vừa khéo như vậy, có phải long vương tức giận rồi không?"

Ông từng canh giữ miếu Long Vương vài thập niên, tuy nói đã làm tốt công tác tư tưởng sẽ bị Long Vương giáng tội, nhưng thật sự lại không mong muốn phát sinh chuyện xấu gì, đáy lòng khó tránh khỏi e ngại.

Ngu Xuân Thiên đành phải trấn an: "Ông từ, chỉ là trùng hợp, ông đừng nghĩ quá nhiều."

Tiết Trầm lại không cho là đúng, xì một tiếng: "Tưởng cái gì, Long Vương mà tức giận thì phải thiêu miếu mới, ai lại đi thiêu miếu của bản thân? Tôi chưa từng nghe đến lọai chuyện ghen ghét đồng nghiệp thăng chức mà tự đốt nhà của mình."

Ngu Xuân Thiên, ông từ Lương: "..."

Cách so sánh này.. Còn chẳng hề có đạo lý.

Tuy giọng điệu hơi trào phúng, nhưng vẫn có thể khiến ông từ Lương bình tĩnh phần nào, chỉ là vẫn vô cùng khó hiểu: "Việc này quá trùng hợp, miếu Kháng Dương Long Vương đã tồn tại trăm năm, cũng từng đi qua vài trận ngập úng, nhưng chưa từng xảy ra hỏa hoạn."

Ông nhớ lại chuyện cũ: "Vả lại, mấy người trẻ tuổi các cậu đều không hiểu được, tôi từng đọc ghi chép trong miếu, năm đó miếu Long Vương tu sửa là lúc Kháng Dương Long Vương hiển linh tại Ô Thành, gia tăng thêm thần lực vào ngôi đền, khiến nó nước lửa khó xâm phạm, cho nên nhiều năm như vậy mới bình an vô sự."

Ngu Xuân Thiên hiện tại không còn đi theo trường phái khoa học, nhưng đối với loại truyện này vẫn ôm thái độ hoài nghi, cười gượng: "Thần kì như vậy sao?"

Ông từ Lương cũng không gượng ép, chỉ thần bí cười: "Chưa đủ thần kì đâu, có lẽ các cậu không biết, trước đây mấy điện thờ này đều xây dựng bằng gỗ, hương khói vô cùng thịnh vượng, ngày ngày ánh lửa đốt lên không ngừng, từng có lần ngọn nến bị đánh đổ cũng chưa bao giờ gây ra hỏa hoạn..."

Tiết Trầm cũng hiếm khi mà tán đồng: "Đúng là rất thần kỳ."

Kiến trúc bằng gỗ luôn là vấn đề khó nhằn với đội ngũ phòng cháy chữa cháy, đặc biệt là trong quá khứ khi đèn điện còn chưa phổ biến, chỉ có thể dùng nến và đèn dầu mà chiếu sáng.

Miếu Long Vương tồn tại đến nay đã gần trăm năm, quy mô lại to lớn, nếu thật sự không hề phát sinh hỏa hoạn thì xứng đáng được coi là kì tích.

Không chừng thực sự được thần lực bảo hộ.

Chỉ là nếu đúng như vậy, Long Vương sông Kháng Dương kia thật quá mức nhàn hạ rồi.

Những ngôi miếu xây trên lưu vực sông Kháng Dương nhiều không đếm xuể, muốn gia hộ thần lực vào từng nơi thì quá phí thời gian.

Trước đây Tiết Trầm chưa từng nghe ai nói vị Long Vương này lại cẩn thẩn tỉ mỉ đến thế.

Ông từ Lương tiếp tục kể: "Mới tháng trước, lá rụng chất đống ở sân sau không biết vì sao lại bốc cháy. Chỗ đó ngay sát sảnh phụ, thiêu đen nửa bức tường......"

Tiết Trầm "Ồ" lên: "Từ từ, ông nói tháng trước cũng suýt xảy ra hỏa hoạn sao?"

Ông từ Lương hơi ngại ngùng: "Ngoài ý muốn thôi, các cậu cũng biết đấy, thời tiết thật sự quá khắc nghiệt, chúng tôi chăm chút rất kĩ mà vẫn khó lòng phòng bị, cũng may không thành đại họa. Thế mới nói là thần kì, tháng trước khô hạn như vậy, một đống lá rụng vô tình bốc cháy mà không gây hỏa hoạn, lúc ấy tôi cũng ở hiện trường, rõ ràng là được Long Vương phù hộ..."

Ông than một tiếng: "Vậy mà ngày mưa lớn thế này lại xảy ra sự việc đáng tiếc, còn là ở chính điện..."

Nói đến đây, ông từ Lương khó tránh khỏi sầu lo.

Tiết Trầm lại cảm thấy rất kì quái.

Đột nhiên Giản Lan Tư cất lời: "Tôi nghĩ có điểm bất hợp lí."

Tiết Trầm nhìn anh: "Ý anh là sao?"

Ngón tay Giản Lan Tư nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Tiết Trầm: "Nếu miếu Long Vương thật sự chưa từng xảy ra hỏa hoạn theo lời ông từ Lương nói, có lẽ đã được chú thuật nào đó che chở rồi, hơn nữa đến tháng trước loại thần lực này vẫn còn tồn tại."

Tiết Trầm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Đây đúng là điểm làm cậu băn khoăn.

Lúc đầu cậu cảm thấy lời ông từ Lương nói chưa chắc đã vô lý, khả năng năm đó Kháng Dương Long Vương thực sự nhàn rỗi nên mới hiển linh ở Ô Thành, cung cấp thần lực cho ngôi đền.

Mà theo thời gian trôi đi, thần lực dần biến mất, hoặc đã bị Long Vương thu hồi, giống thuyền rồng Thần Mộc vậy.

Cũng vì đó, chính điện không được che chở mới xảy ra chuyện như hôm nay.

Nhưng nghe cách nói của ông từ Lương, ít nhất sự bảo hộ của miếu Long Vương phải tồn tại đến tháng trước.

Như vậy, chính điện cháy có thể không phải trùng hợp.

Giản Lan Tư trầm ngâm: "Hôm nay có hiện tượng kì lạ nào phát sinh không?"

"Rất nhiều đó." Tiết Trầm hạ tay, nghiêm túc suy nghĩ: "Nhưng chỉ có một việc quan trọng."

Giản Lan Tư: "Ừ?"

Tiết Trầm sâu kín liếc nhìn anh: "Chính là sự kiện em cũng đàn anh ở bên nhau đó."

Cậu lại ồ lên: "Chẳng lẽ Kháng Dương Long Vương ghen ghét mình có long phi, đố kị dữ dội đến vậy sao?"

Giản Lan Tư: "......"

-----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Kháng Dương giang Long Vương:????? Sao cậu không kể phòng ở cũ (lão phòng ở) của cậu từng bốc cháy?

Trầm: Bởi vì tôi bất lão ( chống nạnh! )

(*) chơi chữ "lão" = cũ, già đó bà con. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play