[ Đàn anh, anh thật thơm quá đi! ]
(*) Long tâm đại duyệt: thành ngữ chỉ sự vui vẻ, phấn khởi đầy ắp cõi lòng.
Tiết Trầm không phải là con rồng ngốc bạch ngọt*, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra rất nhiều điều.
(*) Ngốc bạch ngọt: kiểu người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm tư
Khó trách cậu cảm thấy đàn anh trong khoảng thời gian này cứ là lạ, thỉnh thoảng còn làm một ít chuyện khiến rồng thao thức, Tiết Trầm lúc ấy vẫn nghĩ là do kỵ sĩ quá trong sáng.
Bây giờ kết hợp với lời nhắn không hề che giấu tấm lòng của đàn anh, căn bản quá mất trong sáng rồi!
Thật sự tuyệt vời!!
Trước đây bởi vì yêu thích Giản Lan Tư, Tiết Trầm từng tự cho rằng bản thân không thể khắc chế nổi bản năng chủng tộc, dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc mà suy nghĩ bậy bạ...
Nhưng nếu đàn anh ra tay trước thì không tính là nồi của cậu rồi!
Cậu chỉ thuận theo bản năng mà thôi!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiết Trầm bỗng cảm thấy hệ tư tưởng của mình hình như có vấn đề...
.
Vầng trăng tròn như bánh xe dần lặn xuống phía sau đường chân trời.
Trên mặt hồ mênh mông màu xanh lam sẫm, một chiếc thuyền rồng dài gần hai mươi mét tỏa ra ánh sáng lộng lẫy từ từ xuất hiện.
Người đứng trên bờ nhìn thấy thuyền mà kích động ôm nhau: "Trở lại... thuyền rồng Thần Mộc trở lại rồi."
Cùng lúc đó, lồng ngực của thanh niên ngồi xếp bằng bên bờ đê dài hơi phập phồng, rồi chậm rãi mở mắt ra.
"Tiểu Trầm!"
Giản Lan Tư ngay lập tức nhận ra nhịp độ hô hấp của Tiết Trầm, thân thể vẫn luôn căng thẳng thoáng chốc thả lỏng, mãn nguyện nửa quỳ xuống đỡ lấy Tiết Trầm, "Cậu trở về rồi."
"Ừm, tôi đã trở về." Tiết Trầm quay đầu nhìn Giản Lan Tư, đôi mắt sáng đến kinh người.
Dưới ánh trăng trông đàn anh càng đẹp trai quá đi mất!
Đôi mắt sâu như vậy, lông mi dài như vậy, mũi miệng cái nào cũng hoàn mỹ, tay nghề xoa móng vuốt cũng rất tốt.
Còn thầm thích cậu!
Thực sự là đáng ghét mà, sao lại phải lén lút như vậy chứ!
Đặc điểm ấy của loài người quả thật không tốt, dè dặt để làm cái gì!
Hi vọng kỵ sĩ có thể dũng cảm một chút!
Tiết Trầm nghĩ, trong lòng rồng đã phấn khích đến mức không nhịn nổi ôm chặt Giản Lan Tư, giọng nói lộ ra sự vui mừng không hề che giấu.
"Đàn anh, tôi đã an toàn trở về bên anh rồi này."
Giản Lan Tư cảm thấy giọng điệu của Tiết Trầm có chút kỳ quái, nhưng anh không kịp ngẫm nghĩ đã bị cái ôm bất thình lình làm cho hoang mang.
Ban đầu anh hơi sửng sốt, sau đó khóe môi không khống chế được mà nhếch lên, hai tay trên lưng Tiết Trầm cũng siết chặt theo.
Sau khi Giản Lan Tư xác nhận tâm ý của mình đối với Tiết Trầm, từng vô số lần tưởng tượng được ôm lấy Tiết Trầm như vậy, nhưng lại sợ xúc phạm đến cậu.
Thời khắc ngắn ngủi này làm cho Giản Lan Tư cực kỳ thấp thỏm, căng thẳng cùng với sợ hãi lạ lẫm ùn ùn kéo tới, lý trí của anh đứt đoạn hoàn toàn, lúc Tiết Trầm ôm lấy anh, anh căn bản không có cách khắc chế bản thân mình.
Giản Lan Tư chôn mũi vào tóc Tiết Trầm, một lần nữa anh lại ngửi thấy hơi thở mát lạnh như tuyết trên người cậu, rõ ràng hơn bao giờ hết, cũng khiến anh mê muội hơn bao giờ hết.
Đám người chờ đợi bên bờ lập tức bừng tỉnh khi thấy Tiết Trầm, không kiềm chế nổi mà dồn dập chạy tới, bốn phía bao quanh dò hỏi tình huống của cậu.
"Chuyên gia Tiết, cậu đã trở lại rồi!"
"Cậu không sao chứ? Có khỏe không?"
"Này, chuyện này... Có cần kiểm tra thân thể một chút hay không? Tôi lập tức gọi cho bệnh viện!"
"Hả? Bệnh viện khám ra vấn đề sao?"
Giản Lan Tư đỡ Tiết Trầm đứng dậy, quan tâm hỏi: "Có cần đi bệnh viện không?"
"Không cần đâu." Một tay của Tiết Trầm vẫn ôm trên cổ Giản Lan Tư, tay còn lại vẫy vẫy với những người khác, mất kiên nhẫn đáp, "Tôi không sao, các người mau về đi."
"Chuyên gia Tiết, cậu không cần câu nệ với chúng tôi đâu!" Đổng công nhanh nhẹn bước lên, tha thiết vươn tay định nắm lấy cánh tay Tiết Trầm, "Đây đều là chuyện chúng tôi nên làm."
Tiết Trầm thấy tay của anh ta hướng đến, nhanh chóng dịch sang bên cạnh, cau mày hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Dìu cậu đó!" Khuôn mặt đổng công lộ vẻ xấu hổ, "Cậu xem cậu mệt đến mức đứng cũng không vững, xin hãy để chúng tôi chăm sóc cậu..."
Những người khác sôi nổi gật đầu, đều tỏ ra lo lắng.
Tiết Trầm vốn là một người trẻ tuổi mạnh mẽ, mang theo hai con yêu quái cũng không thở dốc, vậy mà vừa trở về từ giới U Minh đã treo lơ lửng trên người Giản Lan Tư, rõ ràng là quá mức suy yếu không đứng thẳng nổi.
Đây chẳng phải là mệt muốn chết rồi sao, không chừng tinh thần cũng đã bị tổn thương ở giới U Minh.
Tiết Trầm khó nhọc đưa những anh hùng của Ngọc Sắt Hải đến âm ty, hiện tại cậu đang suy yếu, bọn họ làm thôn dân của Ngọc Sắt Hải sao có thể coi như không thấy gì, giao hết trọng trách cho một mình Giản Lan Tư!
Lại nói, Giản Lan Tư cũng mới đánh xong Quái Vật Xoáy Nước, chắc chắn vẫn còn mệt mỏi lắm!
Nghĩ vậy, không chỉ đổng công mà những người khác cũng dồn dập đến gần, tỏ ý muốn dìu Tiết Trầm.
"Chuyên gia Tiết, đến, để tôi dìu cậu cho!"
"Sức lực của tôi lớn, tôi ôm cậu, cậu cứ việc yên tâm."
"Cậu ngủ trong lồng ngực của tôi cũng không có vấn đề, tôi bảo đảm sẽ không để cậu bị xóc nảy một chút nào!"
Mọi người ông một lời tôi một câu, chưa nói đến Tiết Trầm, sắc mặt của Giản Lan Tư đã trầm xuống trước, nhưng anh lại không tiện thay Tiết Trầm từ chối ý tốt của người khác, chỉ có thể hơi nghiêng thân thể lạnh nhạt ngăn cản những cánh tay nhiệt tình kia.
Tiết Trầm lại không kiên nhẫn như vậy, phút chốc đã buồn bực đến không nhịn nổi, khó chịu đáp: "Tôi không sao, mọi người về đi, tôi chỉ cần ở cùng đàn anh của tôi thôi!"
Nghe thấy câu nói của Tiết Trầm, Giản Lan Tư lập tức giãn lông mày, tâm trạng cũng sung sướng hẳn lên, anh không khắc chế bản thân mình nữa, danh chính ngôn thuận ngăn cản những người khác, nói rằng: "Cảm ơn ý tốt của các vị, tôi chăm sóc Tiểu Trầm là được rồi."
Mọi người nhìn nhau, bọn họ thật lòng quan tâm Tiết Trầm, nhưng nếu Tiết Trầm đã nói như vậy thì bọn họ cũng không miễn cưỡng nữa.
"Thế... chuyên gia Tiết cậu phải chú ý một chút nha!"
"Có cái gì không thoải mái thì nói thẳng, đừng giấu giấu giếm giếm."
Tiết Trầm: "... Thực sự không có chuyện gì."
Giản Lan Tư kề sát vào má cậu, một tay nhẹ nhàng mơn trớn tóc mai cậu, "Có mệt không?"
Tiết Trầm lập tức vòng hai tay lên cổ anh, đôi mắt sáng lấp lánh : "Mệt chết đi được!"
Sau khi nghe thấy tiếng lòng của Giản Lan Tư ở U Minh, tim của Tiết Trầm đập rất mạnh, tuy vậy đối với cậu mà nói tâm trạng này chẳng hề xa lạ chút nào.
Trong khoảng thời gian ở cùng với Giản Lan Tư, thỉnh thoảng cảm giác ấy sẽ xuất hiện.
Chẳng qua trước đó cậu cho rằng bản thân bị cái đẹp mê muội, còn hơi ngượng ngùng.
Hiện tại biết Giản Lan Tư thích cậu, cậu bỗng nhiên cảm thấy đường đường chính chính hơn rất nhiều!
Nếu không phải tình hình hôm nay hơi bất ổn, cậu khẳng định sẽ bám dính lên người Giản Lan Tư luôn!
Giản Lan Tư bị Tiết Trầm quấn lấy, trong lòng sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn và sung sướng chưa từng có, anh suy nghĩ một chút, thẳng thắn bế ngang Tiết Trầm lên: "Tôi ôm cậu về xe nhé?"
Lần đầu tiên Tiết Trầm thân mật cùng ai đó ở trạng thái tỉnh táo như vậy, chỉ cảm thấy thân rồng quá say đắm!
Cậu không ngại ngùng chút nào, còn thuận thế vùi đầu vào trong hõm cổ của Giản Lan Tư, "Được!"
Các thôn dân Ngọc Sắt Hải trơ mắt nhìn Tiết Trầm miệng nói "vẫn ổn" với bọn họ, quay đầu lại lập tức "suy yếu" treo trên người Giản Lan Tư, còn muốn Giản Lan Tư ôm, càng ngày càng cảm động!
Chuyên gia Tiết không muốn gây phiền phức cho bọn họ đây mà! Thật là một tấm lòng cao thượng!
Các thôn dân dâng trào cảm xúc, có mấy người không nhịn được lau khóe mắt.
Ngu Xuân Thiên tương đối tháo vát, nhanh chóng đứng lên giữ gìn trật tự, "Mọi người tránh ra một chút, đừng vây quanh chuyên gia Tiết nữa, để chuyên gia Tiết hít thở tí không khí nào."
"Đúng đúng đúng, mọi người tránh ra một chút."
Người trên bờ đê dù là già hay trẻ, đều nhanh chóng dịch sang bên cạnh, bảo đảm dành cho Tiết Trầm không gian thoáng đãng.
Quả nhiên, bọn họ vừa tránh ra, sắc mặt Tiết Trầm liền khá hơn một chút.
Các thôn dân thở phào nhẹ nhõm: Chuyên gia Tiết được hít thở không khí trong lành, tinh thần chuyển biến tốt đẹp!
Nội tâm Tiết Trầm quả thực hài lòng: lượn đi là tốt rồi! Đừng cản trở tôi và đàn anh nữa!
...
Giản Lan Tư ôm Tiết Trầm về bờ, các thôn dân Ngọc Sắt Hải cũng theo phía sau, vừa đi vừa cảm khái trải nghiệm thần kỳ đêm nay.
Ông từ Lương nhớ lại khi trước mình còn muốn đuổi hai người Tiết Trầm và Giản Lan Tư rời đi, càng ngày càng xấu hổ: "May là hai vị chuyên gia không so đo hiềm khích xưa cũ."
"Cũng may mắn rằng Phục Ba long quân rộng lượng!"
Ông từ Lương nghiêm túc suy tư một hồi, nhìn về phía đổng công, trịnh trọng nói: "Tiểu đổng, nghi thức phân thần lần này của miếu Phục Ba long quân, hay là để tôi đến chủ trì đi đi?"
Nghe vậy đổng công kinh ngạc: "Ngài đồng ý chứ?"
Ông từ Lương là bô lão trong thôn, thanh thế ở vùng Ngọc Sắt Hải khá cao, các trưởng bối nguyện ý nghe ông ta, người trẻ tuổi cũng tôn kính ông ta.
Ông ta vốn là người trông coi miếu của long vương Kháng Dương, hiểu rõ về nghi thức phân thần nhất, nếu ông ta có thể chủ trì thì đương nhiên hóa giải được nghi ngờ của mọi người đối với long quân mới, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.
Chỉ là trước kia ông từ Lương cực kì phản đối Phục Ba long quân, đổng công bọn họ mới không dám mở miệng nhờ cậy.
Không ngờ bây giờ ông từ Lương lại chủ động nói ra.
Chỉ là đổng công không lập tức đồng ý, do dự hỏi: "Ông từ, ông tới chủ trì, không sợ chọc giận long vương sao?"
Nghe vậy ông từ Lương im lặng, một lát sau mới thở dài: "Nếu long vương còn nhớ đến nhân dân Ô Thành, sao có thể để Kiệt Xu chịu tội lâu như vậy, để anh cả của tôi cùng nhóm bạn cũ trong thôn lang thang lâu như vậy, để Ô Thành hạn hán lâu như vậy cơ chứ?"
"Đây là chúng ta nợ Phục Ba long quân, nếu như long vương giáng tội, tôi gánh chịu là được."
Không chỉ những người già trong thôn như ông từ Lương, mấy con yêu quái cùng quỷ cũng cảm thấy thổn thức.
Cá chép hoa vừa bay vừa nói: "Long vương sông Kháng Dương lần này thật sự quá thất trách."
Bàng Sương Khanh gật đầu: "Tôi cũng ủng hộ Phục Ba long quân!"
Làm cua đồng ở Đại Hoang, nó biết quá rõ về tình hình sông nước nơi này, vừa nãy rõ ràng có hơi thở của rồng lay động khiến cuộc sống hỗn ổn định không ít.
Nó liếm liếm khóe miệng, nhỏ giọng hỏi cá chép hoa: "Người anh em cá, cậu có thể nói tốt vài câu về tôi trước mặt anh Trầm hay không, để tôi đổi nghề đi làm người hầu trong miếu Phục Ba Quân mới?"
Cá chép hoa nghiêng mắt: "Chẳng phải là cậu luôn khinh bỉ tôi bị người phàm sai khiến sao?"
Bàng Sương Khanh ưỡn ngực, đường đường chính chính đáp: "Anh Trầm mà giống với người phàm sao?!"
Cá chép hoa phe phẩy vây cá: "Cậu biết điều đấy, no problem, quay về tôi nhất định sẽ nói giúp cậu."
Bàng Sương Khanh mừng rỡ chắp tay: "Đa tạ người anh em cá."
Kha Bác Trí xách theo Quái Vật Xoáy Nước bên cạnh, thực sự không nhịn được mà bảo: "Người anh em cá nè, cậu không thể dùng hình người nói chuyện sao?"
Cua đồng thành tinh người ta rõ ràng vẫn duy trì hình người, nhưng cá chép hoa lại luôn ở trong dạng cá, đến quỷ như anh ta cũng cảm thấy bản thân sắp mù rồi.
"Bước đi bằng chân quá mệt mỏi." Cá chép hoa yếu ớt đáp, "Bay sẽ thoải mái hơn một chút."
Kha Bác Trí: "... Người anh em cá, tôi nhắc cậu nhớ, cá bình thường không biết bay đâu."
Cá chép hoa cây ngay không sợ chết đứng: "Anh cảm thấy tôi giống loài cá bình thường sao?"
Kha Bác Trí: "..." Chết tiệt, không phản bác nổi!
Đang nói chuyện, Bàng Sương Khanh đột nhiên cảm thấy bất thường, hỏi: "Thủy quỷ, anh không phải là quỷ à? Tại sao vừa nãy không cùng đến âm ty?"
Ngu Kiệt Xu ở lại thì rất bình thường, bà là trấn thủ của Thủy phủ Đại Hoang, tuy rằng không làm ở Thủy phủ Kháng Dương nhưng vẫn từng nhận được sắc phong chính thức, khẳng định không thể rời đi.
Chỉ là xảy ra chuyện gì với thủy quỷ này vậy? Cấm chế giang trành trên người cậu ta sớm đã được giải, hoàn toàn có thể đầu thai mà.
Kha Bác Trí "Ồ" một tiếng: "Tôi không muốn đi, làm người chả có ý nghĩa gì cả, tôi thấy thành quỷ cũng rất tốt, tôi muốn làm quỷ mấy năm nữa, rồi sau này hẵng nói chuyện đầu thai."
Nghe vậy Bàng Sương Khanh quyết định miễn bình luận , loại quỷ này cũng không hề hiếm thấy.
Chúng sinh đều khổ, luôn có người muốn trốn tránh, chẳng qua...
Bàng Sương Khanh nhắc nhở: "Cậu biết quỷ cũng đói bụng chứ?"
Tuy rằng cơn đói bụng sẽ đến chậm một chút, nhưng cũng cần phải bổ sung năng lượng, vậy nên mới lấy đồ cúng tế của nhân gian làm thức ăn.
Mặt quỷ của Kha Bác Trí lập tức xanh mét: "Mẹ kiếp, đừng nói tôi thành quỷ vẫn còn phải đi làm kiếm tiền nhé?"
Bàng Sương Khanh: "Cậu cũng có thể lựa chọn làm một con quỷ nghèo đói bụng."
Kha Bác Trí rơi nước mắt lã chã: "Thực không dám giấu giếm, khi còn sống tôi chính là quỷ nghèo ."
...
Sức lực của kỵ sĩ rất lớn, Giản Lan Tư vừa ôm Tiết Trầm vừa bước đi hoàn toàn không thành vấn đề, Tiết Trầm cũng an tâm treo trên người anh, chỉ là không nhịn được muốn cọ cọ.
Rồng có đặc điểm ấy rất xấu, một khi tâm tình xao xuyến lại muốn quấn lấy làm phiền người ta.
Chắc đàn anh không để ý đâu nhỉ?
Tiết Trầm suy nghĩ trong lòng, lén lút mở mắt ra định nhìn biểu cảm của Giản Lan Tư, Giản Lan Tư dường như cũng cảm nhận được, cúi đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Giản Lan Tư: "Sao vậy? Không thoải mái à?"
Tiết Trầm im lặng một chút: "... Tôi muốn mài răng."
"..." Giản Lan Tư bật cười, có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn đầy dung túng mà đáp, "Vậy cậu mài đi."
Tiết Trầm vốn chỉ tùy tiện tìm cớ, thế nhưng giọng điệu của Giản Lan Tư quá dịu dàng, nghe anh nói khiến Tiết Trầm ngược lại thật sự muốn mài răng .
Cậu cũng không phải loại rồng dè dặt gì cả, Giản Lan Tư đã không có ý kiến, cậu xoắn xuýt làm chi, lúc này "Ngoàm" một tiếng ngậm lấy cổ Giản Lan Tư.
Giản Lan Tư thấy cổ nóng lên, mang theo cảm giác vô cùng ẩm ướt, ngay sau đó hai chiếc răng nanh nhọn cà cà trên động mạch cổ của anh.
Giản Lan Tư không kiềm chế được run lên một cái, hầu kết lăn lên lộn xuống, nuốt một ngụm nước miếng.
Tiết Trầm còn cảm thấy chưa đủ, chen đầu vào hõm cổ anh, để cho mình cùng Giản Lan Tư dính chặt vào nhau đến kín kẽ, mới hài lòng thở ra một hơi, "Đàn anh, anh thật thơm quá đi!"
Nghiêm túc mà nói cũng không phải mùi thơm, đó là một loại hơi thở khiến cho rồng yêu thích!
Dùng tri thức Tiết Trầm học được ở nhân gian mà phân tích, đây hẳn là hormone trong truyền thuyết rồi.
Chẳng qua rồng phải có bộ dạng của rồng, Tiết Trầm nhớ rất nhiều long vương đều khen người đẹp là thơm thơm!
Tuy cậu còn chưa phải long vương, thế nhưng không thể bạc đãi mỹ nhân được!
Đàn anh đẹp nhất, đáng nhận được lời ca ngợi thơm nhất!
Tâm trạng Giản Lan Tư đang bất ổn, nghe vậy dưới chân lảo đảo một cái: ?
Là ảo giác của anh ư? Sao luôn cảm thấy cách dùng từ của Tiết Trầm cứ kì kì lạ lạ?
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: Đầu vịt, anh thật thơm quá đi!
Lan Tư: ?????