[ Xin hãy để người tôi yêu, an toàn trở về bên tôi.]
Hai mươi năm thăng trầm khiến cho mọi vật đều phát sinh biến đổi lớn, cho dù là vong hồn trong nước, hay những người tuổi đã xế chiều trên bờ đê, chẳng ai nghĩ tới bọn họ còn có thể gặp lại nhau lần nữa.
Tiếng khóc vang vọng bên sông, vong hồn và cố nhân nhìn nhau cách một làn nước, ai nấy đều nhỏ lệ thấm ướt vạt áo.
Ngay cả những người trẻ tuổi như đổng công, dù chưa biết nhiều về chuyện năm đó cũng không khỏi bị tình cảnh này làm cho xúc động đỏ viền mắt.
Giản Lan Tư nắm chặt tay Tiết Trầm, nhẹ giọng bảo: "Bọn họ... Trở lại rồi."
"Ừ, trở lại rồi." Tiết Trầm nhìn nước biếc dưới chân, thoáng giật mình.
Cậu vốn nghĩ, ít nhất cũng phải mất mấy ngày mới tìm về được tinh phách thất lạc của tàn hồn, không ngờ chỉ qua vài phút ngắn ngủi, những sợi hồn phách tứ tán dưới nước sâu vậy mà lại trở về toàn vẹn.
Ban đầu cậu còn chưa hiểu, đợi đến khoảnh khắc anh cả của sư tổ Lương hô lên một tiếng "A Lương", cậu đã tường tận rồi.
Một phách bị thất lạc của nhóm tàn hồn kia, xác thực khó mà tìm thấy tung tích.
Nhưng sự tưởng niệm cùng những lời cầu nguyện tha thiết từ cố nhân trên bờ lại xuyên qua sông nước bao la, gọi bọn họ trở về.
Những linh hồn lang thang như người con xa xứ, cho dù đi đến chân trời góc biển nào, chỉ cần cố nhân ở đâu thì ấy chính là quê hương.
Bàng Sương Khanh đã canh giữ những tàn hồn kia hơn hai mươi năm, rốt cục cũng chờ được đến ngày này, xúc động không ngớt, cầm cán cây đinh ba gõ mấy lần lên mặt đất, thổn thức thở dài: "Viên mãn, cuối cùng coi như đều viên mãn rồi!"
Đáng tiếc tuổi của những người trên bờ đã lớn, vong hồn ít nhiều vẫn còn tỏa ra âm khí, số lượng lại đông đúc, không tiện tiếp xúc thân mật, vì vậy chỉ có thể cách một mặt nước sông mà kể với nhau tất thảy biến chuyển những năm gần đây.
Tuy vậy, dù đối với người còn sống hay người đã khuất cũng là niềm an ủi không nhỏ rồi.
Những vong hồn này vì thôn dân mà hiến dâng sinh mệnh, nay biết sự hi sinh của bọn họ không hề uổng phí, hơn hai mươi năm qua thôn dân đều sống rất tốt, an cư lạc nghiệp.
Biết đường xá trong thôn đã được sửa, tất cả mọi người đều xây nhà mới vững chãi.
Cũng biết con cháu thân nhân của bọn họ, đều có tương lai tươi sáng khiến bọn họ nở mày nở mặt.
Bọn trẻ lớn rồi, hoặc là thi lên đại học, hoặc là kết hôn sinh con, hoặc vẫn chỉ đánh cá, trồng trọt, trông coi một cửa tiệm nhỏ.
Nhưng ít nhất không còn nạn đói, không còn tai ương, hi vọng nảy mầm, sức sống mãnh liệt, như vậy đã quá đủ.
Màn đêm bao phủ, mặt trăng trên sông lặn xuống.
Âm thanh của mấy ông già dần trở nên khàn đục, những điều muốn nói, muốn nghe, hầu như đã giãi bày xong.
"Đến lúc phải đi rồi." Tiết Trầm nhìn thời gian, lật lòng bàn tay truyền sức mạnh của lệnh ấn thủy quan.
Chỉ thấy cửa sông Đại Hoang hướng về phía Ngọc Sắt Hải đột ngột thay đổi, kết giới vô hình bị phá vỡ.
Tựa như một bức màn sân khấu được vén lên, dùng cửa sông làm ranh giới, cảnh tượng trước mắt biến chuyển hoàn toàn.
Sông Đại Hoang vẫn đang cuộn chảy, mà ở cửa sông, Ngọc Sắt Hải màu xanh thăm thẳm bị thay thế bởi vùng đại dương đỏ ngòm, che phủ bằng bức màn sương mù xám dày đặc vô biên.
Tiết Trầm nói: "Đây chính là sông U Minh."
Cậu hơi ngừng lại một chút, tựa như bất ngờ khi nhìn cảnh tượng trước mắt, "Sương mù dày quá."
Bàng Sương Khanh than nhẹ: "Năm nay đại hạn, mực nước Ngọc Sắt Hải giảm mạnh, cuộc sống nơi này đã hỗn loạn từ sớm, có lẽ sông U Minh cũng chịu ảnh hưởng."
Tiết Trầm gật đầu, quả thực như vậy.
Sông U Minh chính là con đường để vong hồn đi về âm ty, trong điều kiện bình thường không có nhiều sương mù như vậy, nhưng sông U Minh nơi đây trùng điệp với vùng nước của nhân gian, âm dương đan xen, ảnh hưởng lẫn nhau.
Cuộc sống ở nhân gian hỗn loạn, sông U Minh hiếm lạ mà sinh ra sương mù đầy trời.
Việc này cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn, miễn là thu đầy đủ vong hồn thì sẽ được âm ty cảm hóa, có thể lội qua sông U Minh, đi về phía luân hồi.
Nhưng những tàn hồn này lại bất lực, bọn họ đã ở nhân gian quá lâu, bỏ lỡ thời gian cảm hóa, còn bị nước sông giội rửa nhiều năm, hồn phách suy tàn, căn bản không có sức tự mình qua sông.
Thông thường tình huống như thế này sẽ có âm soa* ở đây lái đò, nhưng màn sương mù này thực sự quá dày đặc, e rằng quỷ cõi âm cũng không thấy rõ đường xá, đương nhiên không có cách nào tới đón đưa bọn họ.
(*) Âm soa: hồn ma hay con người ở thế giới ngầm trong thần thoại, chịu trách nhiệm dẫn đường cho linh hồn qua sông.
Mà những vong hồn vừa khôi phục thần trí này lại càng không biết âm ty ở phương nào, nếu như bất hạnh lạc lối trên sông U Minh, thật sự có khả năng phải chìm nổi ở nơi này vĩnh viễn, không được đầu thai.
"Chuyện này... Tại sao lại như vậy?"
"Làm sao chúng ta qua sông nổi đây?"
Nhóm vong hồn nhìn nhau, có người thử thăm dò đặt một chân vào cửa vào sông U Minh, kết quả mới chạm một cái đã chìm, dọa anh ta sợ đến mức vội vàng rụt chân lại.
"Hết cách rồi, chúng ta không nổi lên được."
"Vậy chẳng phải chúng ta sẽ phải tiếp tục lưu lại nhân gian, không thể đi đầu thai ư?"
Vất vả lắm mới khôi phục được hồn phách, bây giờ đụng phải chuyện như vậy, làm sao có thể không khiến quỷ chán nản được.
Người sống trên bờ cũng sốt ruột mười phần: "Vậy phải làm sao đây? Chúng ta có thể giúp đỡ việc gì hay không?"
Ngay ở thời khắc hoang mang nhất, Tiết Trầm khẽ mở miệng nói: "Không cần gấp, tôi sẽ đưa các người qua sông."
Nghe vậy quỷ trên sông cùng người trên bờ đồng loạt quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc lẫn mừng rỡ: "Chuyên gia Tiết, cậu nói thật chứ?"
Ngu Kiệt Xu cũng rất ngạc nhiên, nhanh chóng khuyên nhủ: "Chuyên gia Tiết, xin cậu hãy suy nghĩ kĩ, sương mù dày như vậy, ngay cả Quỷ sai âm ty cũng không thấy rõ, cậu tuyệt đối đừng vì kích động nhất thời mà mạo hiểm..."
Ánh mắt Tiết Trầm nhìn về phía sông U Minh, khẽ cười nói: "Không sao, tôi có thể nhìn rõ."
Đôi mắt của rồng như trăng sáng trên biển khơi, có thể nhìn thấu hỗn độn, sương mù trên sông U Minh này chính là sự nhiễu loạn bao phủ trên ranh giới sinh tử.
Một con rồng chân chính, đương nhiên có thể phá tan tấm màn mê ảo mà tường tận con đường đi về cõi chết.
Ngu Kiệt Xu không ngờ Tiết Trầm có thể nhìn thấu sương mù, bỗng chốc ngẩn ngơ, đến khi giật mình tỉnh táo lại mới hỏi: "Nhưng, làm sao cậu đưa bọn họ đi được đây?"
Coi như Tiết Trầm có thể nhìn thấy đường, thế nhưng nhiều vong hồn như vậy, đưa đi bằng cách nào?
Tầm mắt Tiết Trầm quay lại mặt sông Đại Hoang, một chiếc thuyền rồng dài gần hai mươi mét lẳng lặng tắm mình dưới ánh trăng sáng.
Cậu cười nói: "Tất nhiên là đưa đi bằng thuyền rồi."
Thuyền rồng Thần Mộc là biểu tượng của Ngọc Sắt Hải, điêu khắc vô cùng tinh xảo, đầu rồng rất sống động, vảy rồng nơi thân thuyền làm từng mảnh rõ nét, sừng rồng cực kỳ có khí thế.
Chỗ thiếu sót duy nhất là sự chảy trôi của thời gian khiến chiếc thuyền có vẻ cũ kỹ, hơn nữa ngâm trong nước quá lâu làm màu sơn nơi mắt rồng đôi phần bong tróc.
"Cậu định dùng thuyền rồng Thần Mộc đưa bọn họ đi ư?" Mặt Bàng Sương Khanh lộ vẻ nghi ngờ, bĩu môi đáp, "Có được hay không đây? Tôi cảm thấy thuyền rồng Thần Mộc căn bản không thần kỳ như trong truyền thuyết, lúc trước tôi muốn dùng nó nâng vong hồn lên cũng đã quá sức, sao nó có thể vượt qua sông U Minh chứ?"
"Hiện tại thì chưa được." Tiết Trầm bấm chỉ quyết, thuyền rồng tựa như có ý thức mà chậm rãi di chuyển tới bờ sông, cậu nhẹ nhàng vươn tay sờ đầu rồng.
Chiếc thuyền rồng này được làm từ vật liệu gỗ cực nặng, quả thật có thần lực của Chân long hộ pháp, mà thần lực có cùng nguồn gốc với sức mạnh trong lệnh ấn thủy quan, đều đến từ long vương sông Kháng Dương.
Tiếc thay thần lực trên thuyền rồng chỉ còn dư lại một chút ít, cũng không biết là do thời gian hay do long vương thu hồi sức mạnh của mình.
Nói chung, thần lực long vương ban tặng cho chiếc thuyền rồng truyền kỳ này đã mờ nhạt đến biến mất gần hết, cho nên Bàng Sương Khanh mới không có cách nào dùng nó nâng vong hồn lên.
Chỉ là, đâu phải riêng long vương sông Kháng Dương mới có thể ban tặng sức mạnh Chân Long cho thuyền rồng.
Giản Lan Tư thấy Tiết Trầm gọi thuyền rồng đến bờ nước, tò mò hỏi: "Cậu định làm gì?"
Tiết Trầm nhướng mày nở nụ cười với anh: "Vẽ rồng điểm mắt, làm cho rồng sống lại."
Giản Lan Tư còn chưa hiểu đã thấy Tiết Trầm túm Quái Vật Xoáy Nước, chà thân cá của nó lên mũi kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi.
Thẩm Phán Hoa Tường Vi sắc bén biết bao, trên người Quái Vật Xoáy Nước lập tức bị cắt ra một vết thương, dòng máu màu đỏ chảy ra.
Quái Vật Xoáy Nước yếu ớt mở miệng kêu thảm thiết: "Noooo—— "
Giản Lan Tư: ?
"Câm miệng." Tiết Trầm bóp mỏ của Quái Vật Xoáy Nước, ngón trỏ tay khác chấm máu chảy ra từ người nó chạm lên hai bên mắt bị bong nước sơn của thuyền rồng Thần Mộc, đồng thời niệm quyết trong miệng.
Pháp lệnh lan theo máu tươi, đôi mắt của thuyền rồng tức thì lóe ánh vàng nhàn nhạt, được ánh trăng chiếu sáng phảng phất như thực sự biết chuyển động.
Toàn bộ chiếc thuyền bỗng chốc như có sinh mệnh.
"Là thần lực chân long." Bàng Sương Khanh kinh ngạc nói, nó là Thủy tộc, nhạy cảm nhất với hơi thở của rồng.
Nó kìm lòng không đặng mà lau nước miếng, "Tôn giá thật sự có thể mượn sức mạnh của long quân."
Thảo nào con cá đầu to kia nịnh nọt như thế!
Không chỉ Bàng Sương Khanh, con người cùng đám quỷ xung quanh cũng giật mình nhìn Tiết Trầm, nhưng không phải vì thuật vẽ rồng điểm mắt, mà là...
Kha Bác Trí vô thức sờ cổ mình, nuốt ngụm nước miếng: "Cậu cứ như vậy mà lấy máu sao..."
Đây cũng quá đơn giản thô bạo rồi!
"Không thì thế nào?" Tiết Trầm liếc mắt nhìn anh ta một cái, cười lạnh, "Chẳng lẽ muốn tôi cắn đầu ngón tay chắc? Nghĩ đẹp nhỉ."
Kha Bác Trí: "..."
Thực ra cũng không phải ý này, nhưng bình thường phim truyền hình vẫn luôn diễn như vậy mà, vào giây phút mấu chốt vai nam chính cắn nát một ngón tay lấy máu, động tác kia đẹp trai biết bao nhiêu!
Nào có giống Tiết Trầm không chút do dự cắt con cá... Làm người ta cảm thấy phong cách cứ là lạ, rất kì cục.
Lại nói, anh Trầm tận dụng con quái vật Xoáy Nước vừa bắt được này quá triệt để rồi...
Tiết Trầm mặc kệ bọn họ nghĩ gì, sau khi thêm xong mắt rồng thì nhẹ nhàng đẩy con thuyền trở về giữa sông, đoạn quay sang nói với những vong hồn đang trôi nổi kia: "Lên thuyền đi."
Năng lực cảm ứng hơi thở Chân Long của vong hồn mạnh hơn nhiều so với người sống, bọn họ lập tức nhận ra chiếc thuyền này đã thay đổi, được gia cố thêm một luồng sức mạnh có thể nâng bọn họ lên.
Vong hồn mừng rỡ, dồn dập bò lên thuyền.
Tiết Trầm lại nhìn Giản Lan Tư: "Đàn anh, tôi cần anh giúp một chuyện."
Giản Lan Tư: "Cậu nói đi."
Tiết Trầm: "Tôi phải dẫn đường cho bọn họ đến âm ty, thân thể của người sống không thế tiến vào sông U Minh nên chút nữa hồn phách của tôi sẽ rời khỏi xác thịt, mong anh chú ý đến cơ thể của tôi, tôi sẽ trở về nhanh thôi."
"Cái gì cơ?" Sắc mặt Giản Lan Tư căng thẳng, gần như là phản bác theo bản năng, "Không được, quá nguy hiểm."
Mặc dù anh chưa từng tiến vào cõi âm Trung Hoa nhưng cũng biết đây không phải là nơi người sống nên đến.
Huống hồ Tiết Trầm còn muốn để hồn phách rời khỏi cơ thể, nếu như có điều chậm trễ, bỏ lỡ thời gian, chỉ sợ không quay về được.
Tiết Trầm cũng không bất ngờ với phản ứng ấy, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay anh: "Không cần lo lắng, tôi sẽ an toàn trở về mà."
Sao Giản Lan Tư có thể không lo lắng chứ, anh nắm chặt lấy Tiết Trầm: "Để tôi đi cho."
"Sao anh ngốc vậy." Tiết Trầm bật cười, "Anh không thể nhìn thấu bức màn mê ảo trên sông U Minh, chỉ tôi mới đi được chuyến này mà thôi."
Giản Lan Tư kiên trì: "Vậy tôi đi cùng cậu."
"Thế thì càng không được." Tiết Trầm lắc đầu, "Nếu anh đi cùng, vậy ai trông cơ thể cho tôi?"
Ánh mắt cậu nhìn xung quanh một vòng, thừa dịp những người còn lại không chú ý, tiến đến bên tai Giản Lan Tư, nhỏ giọng nói, "Đàn anh, tôi chỉ tin tưởng anh."
Lý do cuối cùng này cũng coi như giúp Giản Lan Tư bình tĩnh lại, anh mím môi, nửa ngày chẳng nói gì, cũng không nói được gì nữa.
Bởi vì anh biết rõ, kỳ thực anh không còn lựa chọn nào khác.
Chuyến này chỉ có thể để Tiết Trầm đi, nhưng một khi hồn phách của Tiết Trầm rời khỏi thân xác, Giản Lan Tư nhất định phải ở lại bảo vệ.
Anh tuyệt đối không yên lòng giao thân thể của Tiết Trầm cho bất kỳ người nào.
Rốt cục, Giản Lan Tư gật đầu: "Được, tôi sẽ trông giúp cậu."
"Đừng lo lắng." Tiết Trầm cười cười, suy nghĩ một chút rồi kề sát vào, nói nhỏ, "Đàn anh, anh đừng quên, tôi vốn là mượn xác hoàn hồn."
Câu nói này khiến Giản Lan Tư phần nào an tâm, nhưng vẫn trịnh trọng bảo, "Cậu nhất định phải bình an trở về."
Tiết Trầm gật đầu: "Tôi biết rồi."
Lại nói, may mà cậu vừa thu được sức mạnh của ấn thủy quan, hồn phách khôi phục trọn vẹn, mới có thể rời khỏi thân thể.
Nếu vẫn trong trạng thái cũ thì lực bất tòng tâm, e rằng đêm nay không một ai có thể đưa những vong hồn này qua sông.
Đây ắt hẳn là sự sắp đặt của vận mệnh.
Việc này không nên chậm trễ, trước tiên Tiết Trầm để những người khác lui về, trên đê dài chỉ còn lại hai người là cậu và Giản Lan Tư, sau đó cậu ngồi thiền xếp bằng bên bờ nước.
Trong giây lát, hồn phách của cậu bay khỏi thân thể, lơ lửng giữa không trung.
Giản Lan Tư ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy hồn phách của Tiết Trầm.
Hồn phách rất giống với thân thể cậu, thế nhưng cằm nhọn hơn một chút, khóe mắt hơi nhếch lên, thoạt trông còn lạnh lùng hơn nhiều.
Con mắt của cậu sáng long lanh như ngọc, phảng phất ẩn chứa biển cả núi sông, dường như có thể nhìn thấu tất thảy thế gian.
Kỳ quái là trên trán cậu còn mọc ra hai cái sừng nho nhỏ, phân nhánh.
Giản Lan Tư: ?
Anh không kịp nghĩ xem chiếc sừng đó là gì, chỉ thấy Tiết Trầm hơi đưa tay về phía thuyền rồng: "Đi theo ta."
Dứt lời lướt qua mặt nước, bay về phía sông U Minh.
Cùng lúc đó, thuyền rồng Thần Mộc như sống lại, mắt rồng tỏa ra ánh sáng vàng kim, vảy rồng lộng lẫy, không gió mà theo sau Tiết Trầm xuyên qua lằn ranh giữa hai cõi sống và chết, tiến vào U Minh.
Người trên bờ trợn trừng mắt nhìn thuyền rồng Thần Mộc khổng lồ mang theo mấy chục vong hồn, từ từ biến mất giữa làn sương mù dày đặc.
Cảnh tượng trước mắt mọi người loáng một cái, như là gợn sóng tan ra trong hư không, kết giới đột nhiên đóng lại.
Nhìn kĩ nào thấy có sông U Minh, nào thấy tấm màn mê ảo gì.
Đại Hoang cuộn chảy, ngoài cửa sông, Ngọc Sắt Hải xanh thẳm mênh mông vô bờ, vầng trăng lơ lửng nơi đường chân trời rọi sáng vùng nước bao la.
Tuyên cổ bất biến*.
(*) Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là từ xưa đến nay không thay đổi.
Giản Lan Tư đứng chếch ở sau thân thể Tiết Trầm, dựng Thẩm Phán Hoa Tường Vi trước người, mũi kiếm chĩa xuống đất, dùng tư thái trung thành bảo vệ người đang ngồi xếp bằng.
Nương theo kết giới U Minh đóng lại, Giản Lan Tư mím môi, một lát sau anh ngắt lá bùa vàng trong tay, tập trung tinh thần niệm quyết.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt của Giản Lan Tư, bùa vàng dần cháy hết, tro giấy màu đen không gió mà bay, giống như bị sức mạnh không rõ tên dẫn dắt vào sâu trong lòng sông Đại Hoang.
...
Trên sông U Minh, sương mù đầy trời cô đặc đến nỗi tưởng như có thể cầm nắm được, mắt chỉ nhìn thấy một mảng màu xám mờ mịt mênh mông.
Trong sương mù, một chiếc thuyền rồng rẽ nước tiến lên, hoàn toàn không để chướng ngại cản trở mà kiên định chạy thẳng.
Thanh niên có hai sừng chắp tay đứng trên đầu rồng, hai mắt như lưu ly thản nhiên nhìn con đường phía trước.
Đằng sau cậu, mấy chục vong hồn vừa cảm kích vừa phấn khởi, nhất thời nói không nên lời.
Không biết qua bao lâu, bên trong đám vong hồn rốt cuộc phát ra âm thanh.
"Tôi nhìn thấy rồi."
"Là quỷ môn quan(*)!"
(*) sau khi chết con người phải trải qua một chặng đường vô cùng gian phải đi 7 cửa ải mới có thể đến được cửu tuyền. Quỷ Môn Quan chính là cửa ải đầu tiên mà khi chết mỗi người phải trải qua
"Tôi cũng nhìn thấy! Chúng ta đến, chúng ta rốt cuộc đến được âm ty rồi —— "
Sương mù dày dần tản đi, sóng lớn cuồn cuộn dần phẳng lặng, nơi cuối sông U Minh mơ hồ có thể thấy được quỷ môn quan nguy nga cao chót vót.
"Đến rồi, đoạn đường phía sau cần các người tự mình đi, còn tôi phải về." Tiết Trầm nói.
Nghe vậy mấy chục vong hồn đồng loạt đứng thẳng, ăn ý cúi mình vái chào Tiết Trầm: "Xin cảm ơn tôn giá."
"Cảm ơn Phục Ba long quân."
Theo những cái khom người vái chào, Tiết Trầm cảm giác được sức mạnh của cậu rõ ràng lại tăng thêm, hơn nữa cảm giác này cũng hết sức quen thuộc.
Trước đây không lâu lão tứ bị Trư Bà Long bắt đi, khi Tiết Trầm lần theo hơi thở tìm kiếm tung tích của lão tứ, từng phát hiện tu vi của cậu vì lí do nào đó lại trở nên mạnh mẻ.
Trước đây cậu vẫn luôn không biết đã xảy ra chuyện gì, thời khắc này cậu tường tận rồi.
Sức mạnh ấy vốn được gia cố bởi tín ngưỡng từ cõi âm.
Kết hợp với trải nghiệm trong khoảng thời gian gần đây, không khó để đoán lần gia tăng sức mạnh trong quá khứ xuất phát từ những cô hồn được cậu siêu độ ở núi hoang rạch Dương Nam.
"Hóa ra là vậy."
Tiết Trầm bật cười, cũng không hề khách sáo, chỉ gật đầu bảo, "Tất cả lên bờ một lượt đi."
Hai mươi năm phiêu bạt, cuối cùng đã kết thúc.
Vong hồn tiếp tục đi về phía trước, chuẩn bị cập bờ, mà Tiết Trầm lui về sau, chuẩn bị quay lại.
Tiết Trầm đang định nhích người, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, cậu nghi hoặc mở bàn tay ra, chỉ thấy xuất hiện một lá bùa vàng.
Một lá bùa vàng mà cậu đã quá quen thuộc.
Chính là bùa chú thông thần Giản Lan Tư vẫn luôn dùng để luyện tập.
Tiết Trầm phản ứng nhanh nhạy, đây là đàn anh đang cố liên lạc với Phục Ba Quân.
Chuyện này cũng quá khéo rồi!
Trước kia Tiết Trầm bị ràng buộc trong thân thể người phàm, không có cách nào thu được bùa chú, mỗi lần chỉ nhận chút tro giấy lưu lại ở thế gian, cũng không cảm giác được tín niệm tinh thần Giản Lan Tư đặt vào lá bùa.
Khiến cho Giản Lan Tư luôn nghĩ rằng Phục Ba Quân không thích anh, cố tình không hồi đáp lời nhắn của anh.
Hiện tại hồn phách Tiết Trầm rời khỏi thể xác, cũng coi như cơ hội để cậu một lần thu được bùa chú Giản Lan Tư đã đốt.
Tiết Trầm quyết định, nhân dịp này hồi đáp một bức thư thật dài cho Giản Lan Tư, để đàn anh cảm nhận sự ấm áp đến từ Phục Ba Quân!
Đầu tiên phải nghe lời nhắn gửi của đàn anh trước đã.
Bàn tay Tiết Trầm nhẹ phẩy qua lá bùa vàng, âm thanh Giản Lan Tư vang lên xa xăm.
"Phục Ba long quân, người không chấp nhận tấm lòng của tôi cũng không sao, nhưng xin người hãy bảo hộ Tiết Trầm, làm ơn giúp cậu ấy toàn vẹn trở về từ U Minh giới.
Xin hãy để người tôi yêu, an toàn trở về bên tôi.
Tôi nguyện trả bất cứ giá nào."
Tiết Trầm: ?
Tiết Trầm: "... Hả!!!"
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nói ra mọi người có thể sẽ không tin, ban đầu viết vẽ rồng điểm mắt cùng thuật thông thần, chính là để làm nền cho màn thổ lộ này...
Tui cảm thấy đại cương của tui rất hoàn chỉnh!!! Không đột ngột chút nào cả!
.
Đàn anh: Tại sao Tiểu Trầm lại có sừng? Đó là loại sừng gì thế?? (rơi vào trầm tư)
Phục Ba Quân: Được lắm, thổ lộ rồi!
------------------------
Editor có lời muốn nói: Cảm xúc của mọi người khi đọc đến đoạn này như thế nào?
Tui trước ——
.
.
.
Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa (*≧∀≦*)