[Thấy Thủy Hầu Tử, hài lòng rời đi.]
Rolando dẫn mấy người Tiết Trầm ra khỏi nghĩa trang, băng qua đường cái đến bên bờ sông rộng lớn.
"Nó đang ở đây, toi tạm thời đưa nó vào hang động." Rolando biến về nguyên hình nhảy xuống nước, chỉ chốc lát sau đã ngậm một con cá chép hoa dài bằng cánh tay lên bờ.
Cá chép hoa hé nửa miệng, mắt nhắm chặt, quả nhiên đã hôn mê.
Quản lý Đinh đi cùng không nhịn được xuýt xoa một tiếng: "Con cá lớn quá đi mất!"
Tiết Trầm im lặng liếc ông ta, quản lý Định nhận ra bản thân biểu hiện quá mức thèm thuồng, nhanh chóng chùi nước miếng cười cười: "Không đâu không đâu, trong đầu tôi tuyệt đối chưa xuất hiện mấy món như cá hầm ớt, cá hầm cải chua và cá kho mà!"
"Ong có tưởng tượng cũng vô dụng." Rolando lại biến thành hình người, "Con cá chép hoa này quá cứng. Trong mấy ngày nó bị hôn mê, nhiều cá lớn dưới sông định nhân cơ hội ăn nó nhưng đều không cắn nổi, thậm chí gãy cả hàm răng rồi."
Giọng nói của Quản lý Đinh mơ hồ lộ ra tiếc nuối: "Thịt nó già đến vậy ư?"
Tiết Trầm ngoài cười nhưng trong không cười: "Nó là yêu quái."
Quản lý Đinh: "...À à."
Khóe miệng Tiết Trầm giật giật, nhấc đuôi con cá chép hoa lên, truyền một tia long khí vào.
Một lát sau cá chép hoa run rẩy, miệng lúc đóng lúc mở làm động tác ho khan như con người: "Ọe ——" một tiếng phun ra hai ngụm nước đục.
"Tôn, tôn giá......" Cá chép hoa từ từ mở mắt, miệng nói tiếng người, "Có, có độc, nước có độc ——"
Tiết Trầm lạnh mặt: "Mày biết muộn quá đấy."
Cá chép hoa: "..."
Nó chậm rãi đảo đôi mắt lờ đờ, khi quét qua Rolando thì đột ngột khựng lại, đuôi cá kích động quẫy về phía Rolando, "Á à đồ yêu quái, xem chiêu cá thần vẫy đuôi của ta đây!"
Lại nói, "Ngài Trầm, yêu quái này chính là đầu sỏ náo loạn nghĩa trang đấy. Nó còn đánh nhà sư nhỏ nữa cơ, để tôi lên xuất chiêu."
Ngay sau đó đã bị Tiết Trầm đè nghẹt họng.
Tiết Trầm bóp cổ nó, cười lạnh: "Cốt truyện diễn biến đến phần kết rồi."
Cá chép hoa: ?
Mười phút sau cá chép hoa mới tỉnh táo lại, hóa thành hình người tường thuật câu chuyện xảy ra đêm hôm ấy cho nhóm Tiết Trầm nghe.
Không khác nhiều so với những gì Tiết Trầm dự đoán, buổi tối ngày đó Dư Yên Sơn đến nghĩa trang xem náo nhiệt, vì muốn tiếp cận hiện trường gần hơn nên nó cố tình bay trên bầu trời.
Đối với một con cá Côn núi thì bay lượn vốn là kỹ năng cơ bản, nó hành động thuận lợi vô cùng.
Không ngờ vừa lúc bắt gặp nhà sư nhỏ Mẫn Sinh tới thu yêu, Dư Yên Sơn chưa biết yêu quái có lai lịch gì, nhưng thấy Mẫn Sinh cầm cây tích trượng nặng như vậy vẫn không đánh nổi yêu quái thì nó sốt ruột lắm.
Nó từng gặp Mẫn Sinh ở Tiểu Lan Vĩ, ấn tượng về nhà sư nhỏ không tệ nên quyết định ra tay giúp đỡ một phen.
Dư Yên Sơn cho rằng bản thân là cá Côn núi thì phải có màn xuất hiện hoành tráng, vì vậy biến thành khổng lồ rồi hô to "Bổn vương tới giúp ngươi", chuẩn bị cho màn từ không trung giáng xuống và tỏa sáng trên sân khấu.
Kết quả vừa kêu xong đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tức ngực khó thở, cứ như vậy mà ngất đi. Cả thân mình con cá khổng lồ nằm liệt giữa đường lập tức áp đảo Mẫn Sinh cùng Rolando.
Rolando là rùa, có chiếc mai cứng rắn bảo hộ nên không xây xát gì, ngược lại Mẫn Sinh trong cơ thể phàm nhân yếu đuối bị Dư Yên Sơn đè tới mức hộc máu.
Rolando không hiểu chân tướng còn nghĩ con cá này tới giúp đỡ mình, vì vậy đã đưa Dư Yên Sơn về lòng sông dưỡng thương.
Dư Yên Sơn cứ như thế mà "mất tích"
Mọi người sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện: "..."
Nói cách khác, nếu tối hôm ấy Dư Yên Sơn không tốt bụng ra tay "hỗ trợ", phỏng chừng Mẫn Sinh đã thuận lợi thu phục rùa tinh Brazil mà chẳng phải đến bệnh viện chữa thương.
Quản lý Đinh chắp tay trước ngực, thở dài xót xa cho nhà sư nhỏ: "Sư phụ Mẫn Sinh, quá thảm!"
Số tiền mà nghĩa trang bọn họ phải bỏ ra cũng vậy, quá oan ức!
Dư Yên Sơn tức tối thở hổn hển: "Nhà máy hóa chất kia âm hiểm thật, dám làm những hành động hại chết con cháu đời sau của mình, còn liên lụy tới Đại vương cá chép hoa tôi đây!"
Nó ưỡn ngực khẳng định, "Tôi muốn tố cáo bọn họ!"
Tiết Trầm cũng tán đồng ý kiến của nó, nhưng không thể không nói một câu: "Tao thấy mày tốt nhất nên tự kiểm điểm bản thân đi."
Đường đường là cá Côn núi lại uống phải hóa chất độc hại một thời gian dài không hề phát hiện ra.
Ý thức rèn luyện của Thủy tộc bây giờ quá kém, thật khiến rồng đau lòng.
"Haizz, tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy." Dư Yên Sơn ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng che giấu sự xấu hổ.
Thực ra cá Côn núi rất nhạy cảm với tình trạng của nước, nó cũng đã sớm biết nguồn nước nơi đó gặp vấn đề.
Chỉ là nó quá tự tin với bản thân, cho rằng thượng cổ dị thú không thể bị đánh bại bởi chất thải của nhân loại tầm thường.
Hiện tại nguồn nước khắp thành phố đều không trong sạch, tuy nơi đó hơi độc một chút nhưng tốt xấu gì cũng thanh bình yên tĩnh.
Đáng tiếc Dư Yên Sơn quá chủ quan rồi, hiện tại linh khí trần gian không bằng quá khứ, thậm chí nó từng chẳng biến nổi về nguyên hình mà phải dùng thân cá chép hoa duy trì cuộc sống.
Dưới điều kiện yếu kém như thế, khả năng bài trừ chất độc của nó sao có thể còn tốt như tưởng tượng.
Trước đó vài lần nó đã cảm thấy tức ngực khó chịu, thực tế không phải do vận động quá ít mà chính là dấu hiệu bị trúng độc.
Chỉ là mấy ngày nay nó nhàn nhã thả lỏng, không hề có tinh thần cảnh giác nên đương nhiên bỏ qua nguyên nhân sâu xa ấy.
Vốn cũng không phải vấn đề quá to tát, dù sao nó thành tinh rồi cơ mà.
Mấu chốt là khi ra tay hỗ trợ Mẫn Sinh nó biến lớn quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn tiêu hao nhiều tu vi khiến thân thể trở nên yếu ớt, chất độc thừa cơ hội xâm nhập vào bên trong.
Cứ như thế mà gây nên một sự hiểu lầm tai hại (*).
(*) raw 乌龙 (ô long): chỉ những sự nhầm lần tai hại, đáng xấu hổ, điều gì đó không nên diễn ra.
Dư Yên Sơn cúi đầu đối diện với mấy ngón tay, xấu hổ nói: "Hiện tại nhà sư nhỏ đang ở đâu vậy? Tôi đem ít thuốc bổ tới thăm cậu ấy nha."
...............
Chuyện ma quái tại nghĩa trang công cộng Quảng Phù đã hạ màn.
Biết Dư Yên Sơn là đầu sỏ gây nên hiểu lầm, Tiết Trầm cảm thấy ngại ngùng khi thu tiền từ phía nghĩa trang.
Nhưng ban quản lý cũng có quyết định riêng của mình, sau khi chứng kiến thực lực Tiết Trầm thì kiên trì gửi tiền phí, cuối cùng Tiết Trầm phải thu một ít mang tính tượng trưng mới hài lòng đôi bên.
Xong việc, Tiết Trầm lại đánh Dư Yên Sơn một trận, Dư Yên Sơn không dám phản kháng, chỉ thành thành thật thật mang một đống đồ bổ đến tìm Mẫn Sinh nhận lỗi chịu đòn.
Nghe nói Mẫn Sinh biết chân tướng thì nước mắt lưng tròng, suýt chút nữa sinh ra tâm ma, mất nửa giờ niệm 《Chú Đại Bi 》mới bình phục tinh thần.
Phía bên kia, ban quản lý nghĩa trang sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì quyết định thông báo sự việc cho những gia đình có mộ bia bị di dời. Lúc đầu vài người không tin, cho là nghĩa trang trốn tránh trách nhiệm, mãi cho đến khi được ban quản lý mời đến hiện trường quan sát một con rùa Brazil to lớn đang dịch chuyển mộ bia về vị trí ban đầu.
Khung cảnh quá mức vi diệu.
Nói cho cùng sự việc lần này không thể đổ lỗi lên đầu nghĩa trang, người nhà cũng chẳng dám gây chuyện với yêu quái.
May mà rùa Brazil chỉ dịch chuyển bia mộ chứ không động tới nền đất, về mặt phong thủy chưa có gì đáng ngại.
Ngoài dự đoán, một vài gia đình còn cảm thấy vui sướng hãnh diện —— bia mộ của tổ tiên bọn họ được rùa cõng trên lưng, phải biết từ xưa tới nay chỉ bia khắc chữ công đức mới được rùa cõng trên lưng thôi đó.
Hành động ấy khẳng định điều gì?
Khẳng định tổ tiên bọn họ là những người tài đức vẹn toàn chứ còn gì nữa!
Đây rõ ràng là điềm lành!
Một vài gia đình bức xúc sau khi nghe xong cách giải thích này cũng cảm thấy hợp lý, vì thế sự việc nguyên bản có khả năng phẫn nộ dư luận lại trở thành chuyện vui của mọi nhà.
Ban quản lý nghĩa trang cho rằng sắp xảy ra bạo loạn: ???
Còn có cách diễn giải thế này ư?
.
Dư Yên Sơn kêu ca thân thể suy yếu, rầm rì khóc lóc rằng không đủ sức đi bộ trở về, nhìn Tiết Trầm đầy mong mỏi: "Tôn giá, ngài có thể mang theo tiểu nhân một đoạn đường không?"
"Được." Tiết Trầm thoải mái đáp ứng, thậm chí tri kỷ đáp, "Mày không đủ sức thì không cần duy trì hình người đâu."
"Tôn giá tốt với tiểu nhân quá." Dư Yên Sơn vui vẻ hóa thành cá chép hoa ngay tại chỗ.
Tiết Trầm quay đầu hỏi quản lý Đinh: "Các người có túi lưới không? Bao nilon cũng được, cho tôi một cái đi."
"??" Tròng mắt cá chép hoa sắp rớt xuống đất rồi, "Tôn giá không thể đối xử với tôi như vậy!"
Tiết Trầm nhấc chiếc đuôi đang điên cuồng run rẩy của nó lên: "Câm miệng, đồ cá ngu ngốc."
Quản lý Đinh đứng bên cạnh nhìn đến mức khóe mặt giật liên hồi.
Trải qua sự kiện lần này, ông ta đã hoàn toàn không còn cảm giác kính sợ đối với quỷ quái yêu ma.
...............
Tiết Trầm xách theo túi cá, cùng Giản Lan Tư bắt xe về trường học.
Dọc đường đi tài xế liên tục liếc cái túi, khen không ngớt miệng: "Con cá to thật đấy, bắt hoang dã phải không?"
"Chẳng cần nước vẫn hoạt bát như vậy, khẳng định vô cùng nạc thịt."
"Chẹp chẹp ~"
"..." Cá chép hoa nhanh chóng nằm yên giả chết, còn trợn ngược mắt như đã thực sự tiêu đời.
Tài xế: "Ơ sao tự nhiên lại lăn ra chết rồi, các cậu nên thịt càng nhanh càng tốt, không thì sẽ mất cảm giác tươi ngon đấy... Hay là bán cho tôi đi? Lát nữa tan ca tôi sẽ rẽ luôn vào cửa hàng lẩu."
Cá chép hoa: Tôi hận đồ tham ăn!
Tiết Trầm không tiếp tài xế, cậu có chuyện quan trọng muốn thảo luận với Giản Lan Tư.
Khoảng thời gian này bọn họ phát hiện rất nhiều thủy tộc thành tinh, mà trong đó còn không ít thủy tộc ngoại quốc sở hữu năng lực đầy hứa hẹn.
Điều này khá hiếm gặp, bởi phương pháp tu luyện của bất kỳ dòng tộc nào cũng lưu truyền nội bộ từ thế hệ trước đến thế hệ sau, còn đi kèm một số bí thuật mà đặc điểm chung là không dễ tuyên truyền ra ngoài.
Chẳng yêu quái nào có ý thức phấn đấu vì lợi ích chung, cùng một dòng máu còn phải tính toán giao tình chứ đừng nói đến giảng dạy cho người ngoại tộc.
Nhưng gần đây yêu quái nước ngoài lại tu luyện pháp thuật Trung Quốc, Cá Voi Mặt Cú, Bạo La Ma Mút bị triệu hồi đến đây tạm thời không đề cập. Nhưng đến cả chủng loại xâm lấn như rùa Brazil vốn mang thân phận đáng xấu hổ cũng có thể nhận được sự chỉ dạy, việc này quá mức trái lẽ thường.
Vừa rồi trước khi rời đi Tiết Trầm đã dò hỏi Rolando về nguồn gốc phương pháp tu luyện, câu trả lời của Rolando khiến cậu không thể không suy nghĩ trong lòng.
"Thủy phủ sông Kháng Dương." Giản Lan Tư ngẫm nghĩ về dòng chữ Tiết Trầm gõ trên ghi chú điện thoại.
Nếu trước kia suy đoán chỉ là sợi dây liên tưởng mơ hồ thì đến giờ phút này mọi thứ ngày một rõ ràng hơn.
Rolando cũng không biết lai lịch cụ thể của yêu quái kia, chỉ biết đối phương đến từ Thủy phủ sông Kháng Dương.
"Nó kể rằng vị Long vương quản lý sông Kháng Dương vô cùng anh minh từ ái, yêu cầu thủy tộc dưới thủy phủ phải đối xử bình đẳng với mọi sinh vật dù bản địa hay ngoại lai, chỉ cần có cơ hội thành tinh thì chắc chắn ngài ấy sẽ giúp đỡ."
Rolando chắp tay cảm kích, "Sông Kháng Dương có vị long quân thật biết nhìn xa trông rộng! Tôi vĩnh viễn mang ơn ngài ấy!"
Rolando không hiểu về hệ thống Thủy phủ Trung Quốc, chỉ coi sự kiện lần này như cuộc gặp gỡ kì diệu mà thôi.
Nhưng đối với Tiết Trầm và Giản Lan Tư, vấn đề này lại huyền bí không thể diễn tả nổi.
Tinh tường mà nghĩ, sự kiện gần đây bọn họ gặp phải dù ít dù nhiều cũng nối một sợi dây liên kết mờ ảo đến Thủy phủ sông Kháng Dương.
Giản Lan Tư không nhịn được mà hỏi: "Long Vương sông Kháng Dương này rốt cuộc là vị thần quân như thế nào?"
Tiết Trầm nhớ lại truyền thuyết về Long Vương, sâu xa đáp: "Theo những lời truyền miệng, ngài ấy là một thiên tài."
.
Diễn đàn Phù Thành
Tiêu đề: Mọt người đã xem hotsearch 《 Tin báo từ một con cá thành thị đầy nhiệt huyết 》chưa? Có độc đó!
Nội dung: Trong những năm qua các ban ngành liên quan đã nỗ lực kiểm soát tình trạng ô nhiễm môi trường và cải thiện đời sống cư dân thành phố, vậy mà có xí nghiệp lại bằng mặt không bằng lòng, quả thực rất đáng giận! May mắn thay một nghĩa sĩ dũng cảm đã đứng lên tố cáo để vạch trần bộ mặt thật của bọn họ!
Tuy vậy người báo tin này rất thích đùa giỡn, tự xưng là con cá bị nước thải của xí nghiệp hạ độc, cmn tôi suýt chút nữa cười chết luôn!
1L: Tôi xem rồi!! Hhhhh, người báo tin quả thật rất có tài, viết sống động như đã từng trải nghiệm vậy, cảm giác rất giống một con cá thực thụ!
7L: Có sao nói vậy, tôi chính là người bán cá đây, anh bạn thành phố viết những tập tính của loài cá không sai một chút nào, xem ra phải bỏ không ít công sức!
15L: Đúng vậy đấy, tôi nghe nói nhân viên công tác vừa đọc xong bức thư báo đã rơi nước mắt, giống như đang trực tiếp chứng kiến hoàn cảnh bi thảm của con cá bị hạ độc vậy.
33L: Hơn nữa"Người anh em cá" này rất biết cọ nhiệt độ, còn nói cái gì mà may mắn được long khí của "Phục Ba Quân" cứu mạng... Phục Ba Quân hẳn đang tức giận về sự tồn tại của mình ở chỗ này.
89L: Người anh em cá đã làm nên việc lớn rồi, hiện tại nhà máy kia đang bị niêm phong, còn phải đền bù một số tiền lớn, ông chủ xí nghiệp sắp phá sản rồi, thật sự khiến người ta sảng khoáng quá đi mất!!
99L: Chỉ có tôi lo lắng cho sự an toàn của người anh em cá thôi sao? Nghe nói ông chủ xí nghiệp trước khi từng là xã hội đen, có khi nào sẽ tìm đến trả thù cậu ta không?
100L: Lo lắng +1
122L: Mọi người yên tâm, anh em của tôi chính là nhân viên trong ban ngành liên quan, tôi nghe cậu ta nói người này trâu bò lắm, không hề lưu lại bất kì thông tin nào, đừng nói đến xí nghiệp bên kia, đơn vị ở đây có treo tiền thưởng cậu ta cũng không tìm được lấy một nửa manh mối nào.
Buồn cười là cậu bạn kia nói ông chủ nhà máy quen biết một vị đại sư, nhờ đại sư bói toán, mấy người đoán kết quả như thế nào?
Hhhh, đại sư bảo rằng người loan tin đến từ dưới lòng sông, cụ thể không rõ lắm, chỉ nhìn ra địa vị vô cùng lớn mạnh.
155L: Cmn? Đến từ dưới lòng sông? Địa vị rất lớn, chẳng lẽ là —— Thủy Hầu Tử (*)?!!!
(*) Thủy Hầu Tử [水猴子]: Theo dân gian, loài Thủy Hầu Tử có sức mạnh rất lớn và bí ẩn, nó có thể đào bới các ao hồ, sông rạch khác nhau dưới nước, bắt người chết đuối kéo xuống đáy nước, thậm chí có truyền thuyết cho rằng Thủy Hầu Tử hút máu người và ăn móng tay và nhãn cầu của người.
156L: Thủy Hầu Tử?!!! YYDS*!
(*) YYDS (yong yuan de shen): vĩnh viễn là thần, yyds là tính từ để chỉ một cá nhân, một sự vật ưu tú, xuất chúng.
157L: Thấy Thủy Hầu Tử là tôi hài lòng rời khỏi topic này rồi.
---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cá chép hoa: Tôi không cần tiền thưởng, cho tôi một cái chứng minh thư đi.