[ Chuyện mà thần tượng làm, đương nhiên tui cũng muốn làm theo!  ]

Rùa Brazil lo rằng chỉ chậm một chút nữa thôi trên mai của mình sẽ bị khắc câu quảng cáo đáng xấu hổ —— chữ giáp cốt dù mấy ngàn năm trôi qua cũng chẳng hề mai một, nó không muốn quãng đời còn lại của mình bị những con rùa khác cười nhạo đâu.

Nó vừa nói vừa vội vàng thò tứ chi trong mai rùa ra, lăn một vòng hóa thành hình người ngay tại chỗ.

Lúc này quản lý Đinh đã chết lặng, thậm chí còn có thể bình tĩnh đặt vấn đề: "Sao vẫn là người nước ngoài nhỉ?"

Bởi tầm ảnh hưởng của tư liệu dân gian, tác phẩm điện ảnh và phim truyền hình, con người thường lưu giữ ấn tượng về yêu quái phương Đông sâu trong tâm trí.

Đây là lần đầu tiên gặp gỡ yêu quái mang huyết thống nước ngoài như vậy.

"Bởi vì toi* là người Châu Mỹ." Rùa Brazil nói.

(*) Giọng ngọng, wǒ ( ) thì phát âm thành wō (窝).

Quản lý Đinh giật mình hiểu ra: "Ồ, thảo nào."

Tu vi của con rùa Brazil này không mạnh lắm, thường ngày đều ỷ vào vỏ ngoài cứng rắn đao thương bất nhập mà hoành hành ngang ngược, không ngờ hôm nay chỗ dựa duy nhất của nó lại trở thành công cụ cho người ta uy hiếp ngược.

Hết cách rồi, nó chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua, rũ đầu buồn bã giới thiệu lai lịch.

Rùa Brazil kể, nó tên là Rolando, mặc dù mang huyết thống Châu Mỹ, nhưng lại lớn lên ở Trung Quốc.

"Quê của toi nằm ven sông Mississippi, khoảng ba mươi năm trước Trung Quốc nhập giống nuôi tốt về, mẹ toi cũng bị mang qua đây với mục đích làm thức ăn, nhưng trong quá trình vận chuyển không cẩn thận đánh rơi ra ngoài, nhờ vậy mà may mắn thoát được một kiếp."

Mẹ của Rolando chỉ là một con rùa cái bình thường chưa từng có linh trí, ngược lại Rolando vừa sinh ra đã sở hữu cái đầu rất lớn, hồi còn sống trong vùng nước xưa vẫn luôn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Mấy năm đầu cuộc sống của hai mẹ con Rolando coi như thoải mái, sau đó bởi tác động của phương án nuôi trồng thiếu quy hoạch cùng sự phóng sinh bừa bãi không khoa học, quần thể rùa Brazil trong khu vực dần dần tràn lan.

Loại rùa đầu to này vốn bắt nguồn từ Châu Mỹ, quen thói ăn tạp, có thể nuốt tất cả mọi thứ, hơn nữa không dễ sinh bệnh, tuổi thọ cũng dài, xét trong hệ sinh thái của Trung Quốc gần như không có thiên địch, về sau số lượng càng ngày càng nhiều tạo thành nguy cơ xâm lấn chủng loại rất cao.

Dưới tình hình ấy, các cơ quan chuyên môn đã tổ chức đánh bắt rùa Brazil, thủy tộc bản địa cũng bài xích mười phần với bọn nó.

Rolando và mẹ nó đã lạc mất nhau trong một sự kiện thu vớt rùa, lại bị các Thủy tộc khác xa lánh nên đành lưu lạc tha hương, dọc theo đường kênh rạch chằng chịt đến lưu vực sông Kháng Dương.

May là vận khí nó khá tốt, vừa tới sông Kháng Dương ít lâu đã trùng hợp gặp một yêu quái Thủy tộc, yêu quái kia chẳng những không căm thù chủng xâm lấn mà còn đánh giá Rolando có tiềm năng thành tinh, tốt bụng truyền thụ cho nó phương pháp tu luyện.

Rolando cũng không để Thủy tộc kia thất vọng, chuyên tâm rèn luyện mười mấy năm, quả nhiên trở thành con rùa Brazil đầu tiên tại lưu vực sông Kháng Dương tu được bản thể con người.

Chỉ là thời gian tu hành của nó có hạn, pháp lực vẫn chưa đủ cao thâm, thành tựu lớn nhất là luyện hóa lớp giáp xác thành một cái áo may ô đao thương bất nhập, dù vậy cũng được coi là vinh quang rồi.

Tường thuật xong quá trình thành tinh của mình, Rolando thở dài một tiếng, chốt lại: "Đó chính là câu chuyện nửa đời trước của toi."

Quản lý Đinh cảm thán không ngớt: "Thì ra là vậy, số phận người anh em Rùa cũng lên voi xuống chó bấp bênh thật đấy."

Tiết Trầm cạn lời: "Những kẻ phóng sinh bừa bãi chết tiệt."

Theo cậu biết, hiện tượng phóng sinh loạn trong những năm gần đây đã dẫn đến không ít vấn đề, chẳng những làm bộ ngành lâm nghiệp ở thế giới loài người đau đầu mà còn khiến Long tộc quản lý mạch nước trong thiên hạ cũng bị quấy nhiễu.

"Đúng vậy đó." Rolando mạnh mẽ gật đầu, không thể đồng ý hơn, "Những người kia ngoài miệng nói là làm việc tốt, nhưng mấy việc họ làm đều tổn hại tới âm đức(*), dù tôi chỉ là một con rùa Brazil cũng phải khiển trách bọn họ, còn liên lụy khiến tôi bị xa lánh nữa!"

(*) Âm đức, âm công: phần công đức được ghi lại dưới âm phủ nếu người đó làm việc nhân đức trên dương gian.

Phong tục phóng sinh đã có từ lâu rất lâu đời, nguyên bản vốn là chuộc sinh linh bị người xấu bắt đi thả về núi rừng hoang dã, đây được xem như hành động tích góp công đức.

Nhưng phóng sinh thật ra rất cần đến tri thức về khoa học, dù chỉ một lần nghiên cứu sai địa điểm và vật chủng phóng sinh thôi cũng có thể gây hại cho toàn bộ hệ sinh thái rồi, thậm chí khiến cho cuộc sống con người mất đi sự an toàn.

Trước kia lĩnh vực lưu thông hàng hóa chậm phát triển, không có nhiều vật chủng xâm lấn nên mối nguy hiểm này còn đang chưa bộc lộ rõ.

Cùng với làn sóng toàn cầu hóa, sự du nhập của nhiều loài ngoại lai khác nhau ngày một phổ biến, những vấn nạn do phóng sinh động vật thiếu khoa học gây ra cũng đồng thời trở nên nổi cộm.

Phóng sinh rùa Brazil vẫn chưa phải hành vi kỳ quái nhất, mấy năm gần đây còn có tin tức phóng sinh rắn độc nữa kìa.

Loại phóng sinh này không biết đã hại bao nhiêu sinh linh bản địa, đừng nói tích đức, đây rõ ràng là tổn hại âm đức mà.

Quản lý Đinh nghe xong thì cực kỳ thổn thức, cùng Rolando khiển trách mấy người phóng sinh bừa bãi một phen, quan hệ giữa bọn họ cũng vô thức kéo gần lại.

"Tôi biết rồi." Quản lý Đinh hiểu toàn bộ sự việc thì nhanh chóng thay đổi hướng suy luận, rất nhanh đã phân tích ra chân tướng, vỗ đùi nói, "Vậy nên chắc chắn cậu đến đây để trả thù!"

Ông ta chỉ chỉ mấy bia mộ bị di dời kia, ánh mắt xa xăm, "Nếu như tôi đoán không lầm, phần mộ bị cậu đào đi chính là một trong những nhân viên năm đó tham gia dự án phóng sinh phi khoa học, gây họa cho loài rùa Brazil, khiến cậu bị xa lánh bất đắc dĩ phải rời nơi ở cũ, tuy rằng trong họa gặp phúc tu thành yêu quái nhưng đau khổ vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai.

Tôi nghe nói trong quá trình tu luyện của yêu quái, điều kiêng kỵ nhất chính là đáy lòng còn mang chấp niệm, bởi vì chấp niệm này mà tu vi không thể nào tiến lên thêm một tầng mới, vậy nên đành ngàn dặm xa xôi tới Phù Thành tìm kẻ cầm đầu dự án phóng sinh mà báo thù, dùng hành vi này tiêu trừ chấp niệm của cậu."

Vừa dứt lời ông ta đã chuyển tầm mắt về Rolando, giọng điệu nghiêm túc, "Người anh em Rùa, tôi nói có đúng hay không?!"

Rolando nghe ông ta nói xong, cả thân rùa rơi vào trầm mặc, ngơ ngác nhìn ông ta hồi lâu, một lúc sau mới mở miệng ngơ ngác hỏi: "Ong* đang nói cái gì vậy?"

(*) nói ngọng

Quản lý Đinh "Ơ" một tiếng: "Tôi đoán không đúng sao?"

"Quản lý Đinh, ông nên bớt xem mấy thể loại phim truyện tu tiên trên mạng đi." Tiết Trầm cạn lời, đánh gãy cuộc nói chuyện nhảm nhí của họ, hỏi Rolando, "Rốt cuộc vì sao mày lại đến nghĩa trang đào mộ?"

"Toi không đào mộ, toi chỉ muốn cõng bia thôi mà." Ánh mắt của Rolando lấp lánh, giải thích, "Toi muốn trở thành Bí Hí(*), vậy nên luôn tìm những tấm bia cao to mà cõng trên lưng! Bia mộ ở đây rất lớn, toi rất thích!"

(*)Bí Hí: hay còn gọi là gọi là Quy Phu là một sinh vật thần thoại trong văn hóa Trung Quốc và lan ra một số nước trên thế giới. Bí Hí là một trong chín đứa con của Long Vương và mang hình dáng của con rùa, dùng để đỡ các vật nặng, nó có thể cõng được tam sơn ngũ nhạc không mỏi. Bí Hí là con trưởng của rồng, có hình dáng mình rùa, đầu rồng. Ngày nay, chúng thường được chạm khắc trang trí làm bệ đỡ cho các bệ đá, cột đá, bia đá.

Quản lý Đinh: ?

Tiết Trầm và Giản Lan Tư: "... ?"

Quản lý Đinh nghĩ mình nghe lầm rồi: "Người anh em Rùa này, cậu nói cậu muốn làm gì cơ?"

"Bí Hí đó!" Rolando rành mạch lặp lại lần nữa, sắc mặt tràn đầy mong đợi, "Lúc vùi mình ở sông Kháng Dương tu luyện toi thường nghe những con rùa khác nhắc đến Bí Hí, tuy rằng từ trước tới nay toi chưa từng gặp Bí Hí nhưng cũng đã đọc rất nhiều truyền thuyết liên quan đến ngài ấy rồi. Bí Hí vừa mạnh mẽ vừa mang nhiều điềm lành, còn là hậu duệ của rồng nữa! Bao nhiêu năm trôi qua ngài ấy vẫn luôn là thần tượng của toi."

Nó nói năng hùng hồn, "Chuyện mà thần tượng làm, đương nhiên toi cũng muốn làm theo!"

Giản Lan Tư nhịn không được đỡ trán, nghiêng đầu nhìn Tiết Trầm, quả nhiên Tiết Trầm đã bắt đầu tức giận.

Con rùa Brazil này một câu hai câu đều muốn học theo Bí Hí, còn liên tục nhắc đến rồng...

Quản lý Đinh cũng nghẹn họng.

Trăm triệu lần không ngờ cốt truyện sẽ diễn biến theo cái dạng này.

Bí Hí là một trong những thần thú của thần thoại Trung Hoa, cũng là một trong chín đứa con của loài rồng, theo truyền thuyết do rồng và rùa kết hợp sinh ra, lấy tên Bí Hí, thường cõng bia đá, trời sinh đã mang thần lực và đại diện cho trường thọ cát tường(*).

(*) sống lâu và có nhiều điều tốt đẹp thuận lợi

Bí Hí gánh trọng trách nặng nề, luôn cõng bia đá trên lưng, trong kiến trúc rất nhiều chùa miếu, nghĩa trang đều lấy Bí Hí làm bệ đỡ.

Vì có đặc điểm giống loài rùa, những người không biết thường nhận lầm Bí Hí là con rùa.

Mà trong tộc rùa cũng coi Bí Hí trở thành niềm kiêu ngạo, rất nhiều con rùa từng khoác lác bản thân là đời sau của Bí Hí.

Giống như xà yêu thích nói mình là đời sau của rồng vậy.

Xem như một hiện tượng thông thường trong Thủy tộc mà thôi.

Chỉ là không ngờ con rùa Brazil ngoại lai này cũng cọ nhiệt Bí Hí... Cọ còn chưa tính, lại dựa hơi mà nói Bí Hí mang huyết thống của rồng thay vì rùa.

Cái tật xấu gì thế này!

Tiết Trầm nghe xong đã muốn đánh rùa rồi.

"Cậu có độc à." Quản lý Đinh không nhịn được chửi thể, "Thứ mà Bí Hí người ta cõng chính là bia công đức, cậu chạy đến nghĩa trang chúng tôi đào bia mộ nhà người ta làm gì vậy?"

"Toi cũng muốn cõng bia công đức chứ bộ, nhưng những bia đó cực kỳ cực kỳ nặng, hơn nữa còn nằm ở những nơi xuất hiện đông đảo con người, toi không muốn bị bắt đi đâu." Rolando hùng hồn nói.

Hóa ra sau khi Rolando thành tinh đã một lòng lấy Bí Hí làm chuẩn mực, muốn chuyên tâm "học theo thần tượng" .

Bất đắc dĩ tu vi của nó hơi kém, bia công đức lại nhận biết bao lực lượng bảo hộ, đối với nó mà nói là quá nặng, Hơn nữa những nơi như chốn chùa chiền, khu ngắm cảnh đều có đông người tụ tập, nó vẫn là con rùa nhỏ mang bóng ma tâm lý từng bị đánh bắt bị đuổi đi, chỉ lo rơi vào tay cơ quan lâm nghiệp nên nào dám đến đó.

Vừa vặn khi nó trở về Phù Thành tìm kiếm người mẹ đã thất lạc nhiều năm thì ngang qua nghĩa trang Quảng Phù, thoáng chốc nảy sinh cảm giác giống như khách nước ngoài đến thị trường bán sỉ vậy.

Nó không thể cõng bia công đức giống thần tượng nhưng vẫn có thể cõng những vật tương tự mà!

Hơn nữa vì lịch sử tồn tại lâu đời nên nghĩa trang Quảng Phủ có nhiều bia mộ vừa to lớn vừa xa hoa, hoàn toàn hợp ý nó.

Mỗi đêm thừa dịp trời tối không một bóng người, Rolando sẽ lặng lẽ lẻn vào trong vườn, đào mấy cái bia khổng lồ ra mà cõng trên lưng.

Chẳng qua dù sao nó cũng là yêu quái, vóc dáng to lớn, mỗi lần lẻn vào đều tạo ra chấn động.

Trên đầu nguyên hình của nó lại mang hai vết đỏ tản ra yêu khí, chui lên từ dưới lòng đất giữa màn đêm u tối thì sao có thể tránh khiến người hoảng sợ, bởi vậy mới tạo nên tin đồn ma quái này.

Cứ như thế nguyên nhân đều đã sáng tỏ.

Nói cho cùng vẫn là hiểu lầm bắt nguồn từ sự khác biệt văn hóa Trung Quốc với nước ngoài mà thôi.

Đổi thành bất kỳ một con rùa bản địa nào khác, cho dù có sùng bái Bí Hí đến đâu cũng tuyệt đối không thể đi đào bia mộ con người.

Chỉ giống rùa ngoại lai mới nuôi dã tâm lớn như vậy.

Câu chuyện đã kết thúc hồi lâu mà quản lý Đinh vẫn chưa thể tâm, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trách ai bây giờ.

"Mọi chuyện chính là vậy đó, toi thật sự không tới để trả thù đâu." Rolando mong ngóng, "Lát nữa toi sẽ cõng bia về vị trí cũ mà, các ngời* có thể buông tha toi không?"

(*) nói ngọng

Quản lý Đinh nghe vậy thì đáp: "Không đúng, đồng bọn của cậu đâu rồi?"

Rolando chớp mắt mấy cái, ra vẻ khó hiểu: "Đồng bọn nào cơ, toi là một con rùa đơn độc nhiều năm, sao lại có đồng bọn?"

"Đừng giả bộ nữa, tối hôm ấy tôi đã chứng kiến toàn bộ rồi." Quản lý Đinh thuật lại câu chuyện Mẫn Sinh bắt yêu quái.

Rõ ràng ông ta đã nhìn thấy một con quái vật to lớn từ trên trời giáng xuống, đập Mẫn Sinh đến nỗi hôn mê.

"Ồ, ong nói con cá chép hoa kia à." Rolando gãi đầu một cái, "Nó không phải đồng bọnn của toi, toi cũng không biết đến từ đâu nữa..."

"Đó là cá chép hoa ư?" Tiết Trầm nhíu mày, nhận ra điều gì đó, "Hiện tại nó đang ở đâu?"

Rolando chỉ về hướng dòng sông cách nghĩa trang một con đường cái, "Ngày đó nó đập hòa thượng xong cũng hôn mê bất tỉnh theo, toi cảm kích nó tới giúp một tay nên mang nó về lòng sông an dưỡng. Chỉ là có lẽ nó bị trúng độc, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Tiết Trầm kinh ngạc: "Sao nó lại trúng độc được?"

Dư Yên Sơn đường đường chính chính là cá Côn núi, ai có thể hạ độc nó chứ?

Rolando "Ồ" một tiếng, "Sau khi toi mang nó về, vốn định tìm cá nào quen nó đưa đi, chỉ là hình như nó đến từ nơi khác nên không quen biết nhiều sinh vật ở sông này. Có con cá nhìn thấy nó thường đi tản bộ ở khu công nghiệp kia, nơi đó ít cá nên thanh tịnh lắm."

"Có lẽ cá chép hoa không biết khu vực ấy ít sinh vật sống là có nguyên nhân cả, nơi đó xây dựng một nhà xưởng cỡ lớn, trời vừa tối liền trộm thoát nước, hơn nữa còn nham hiểm đến mức khử mùi khử màu từ trước nên bên ngoài không thấy được, chắc chắn đó là loại nước vô cùng ô nhiễm."

Rolando thở dài một tiếng, "Toi nhìn thể trạng của cá chép hoa có lẽ đã bị trúng độc gây ra bởi phế thải hóa chất rồi."

"..."

Tiết Trầm liếc Giản Lan Tư một cái, đầu đầy vạch đen, "Tôi nghĩ tối hôm ấy cá đầu to xuất hiện không phải để giúp rùa Brazil, mà là giúp nhà sư nhỏ."

Dư Yên Sơn từng gặp người của chùa Lan Tế Tự ở Tiểu Lan Vĩ, đêm đó chắc chắn đã nhận ra Mẫn Sinh.

Đoán chừng nó thấy gậy tích trượng của Mẫn Sinh không thể đánh thắng rùa Brazil nên muốn giúp Mẫn Sinh một phen, kết quả lại bất ngờ bị trúng độc mà hôn mê bất tỉnh trước, phản tác dụng đập Mẫn Sinh bị thương luôn.

Đường đường là cá Côn núi mà lại bị nước thải xí nghiệp đánh bại.

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bí Hí (bì xì); bệ bia (fū)

Trầm: Thật là mất mặt cá Côn núi.

Cá côn núi: ... Tôi cũng đâu muốn như vậy.

Quản lý Đinh: Đây chính là yêu quái thời hiện đại sao? Thích quá đi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play