[ Trên người tôi hình như mọc ra vảy rồng. ]
Cuộc trò chuyện của nhóm nam sinh viên đại học thuần khiết:
Tiết Trầm: [Đêm nay không về, đừng chờ tôi.]
Trình Hàm: [Cha làm gì đấy? Nam sinh ở bên ngoài phải chú ý an toàn nhé.]
Lại Hiển Thanh: [PS: Chú ý an toàn ở đây tức là: anh Trầm cần chú ý đến sự an toàn của người qua đường và yêu quái.]
Lão Tứ: [Sốc! Anh Trầm trong sáng vậy mà cũng đi đêm không về nhà!]
Tiết Trầm: [Thuê phòng cùng đàn anh Giản của mấy cậu đấy, đừng có gọi tôi~]
Trình Hàm, Lại Hiển Thanh, Lão Tứ: [...]
Trình Hàm: [Anh, chỉ cần nói có việc không về là được, đâu cần kể chi tiết như vậy.]
Lại Hiển Thanh: [Nói thừa, chúng tôi cực kì không muốn biết.]
Tiết Trầm: [Tôi muốn đấy thì sao, ý kiến à?]
Trình Hàm: [Không dám.]
Lại Hiển Thanh: [Không có.]
Lão Tứ: [Chúc cậu và đàn anh Giản hạnh phúc, hòa thuận. Chí khí như nước triều dâng cao, à không, như đỉnh núi vươn cao!]
Trình Hàm sửa tên nhóm thành "Không phải nhóm chat của sinh viên đại học thuần khiết"
Trình Hàm: [Sau này chúng ta không còn là một nhóm sinh viên trong sáng nữa."]
Tiết Trầm: [Haha, Lão Tứ đã bị cá sấu vấy bẩn, sớm kết thúc cuộc đời thuần khiết rồi.]
Trình Hàm: [Đúng vậy, lão tứ quá dũng mãnh.]
Lại Hiển Thanh: [À đấy, hôm nay đám bạn bè của tôi đi chùa Lan Tế Tự chia sẻ ảnh chụp bạn gái Tứ đệ, thật sự rất uy phong nha! Lão Tứ xứng đáng là đệ nhất mãnh nam của trường chúng ta!]
["Lão Tứ" đã rời khỏi cuộc trò chuyện.]
...
Tiết Trầm tắt điện thoại di động, không quên chính sự, cậu treo trên người Giản Lan Tư hỏi: "Đàn anh, vừa rồi anh muốn nói gì?"
Lúc nãy Giản Lan Tư định bảo gì đó với cậu, chắc chắn không phải chuyện phi tần.
Giản Lan Tư bị con rồng nhỏ này quậy đến nóng trong người, kết quả cậu lại hỏi anh chuyện nghiêm túc, quá giày vò!
Anh trả thù bằng cách cắn nhẹ tai Tiết Trầm, đè nén được sự nóng nực, đáp lời: "Vừa rồi Tất đội trưởng nói Kháng Dương Long Vương hơn hai mươi năm trước đã đi qua vùng biển phương Bắc, hơn nữa còn biết rất nhiều ngôn ngữ."
Trước kia bọn họ từng suy đoán: liệu lực lượng triệu hoán Cá Voi Mặt Cú, Bạo La Ma Mút tới phương Đông thực sự xuất phát từ phương Tây, hay chỉ là người từng đi qua phương Tây mà thuộc nằm lòng cả văn hóa phương Đông.
Hiện tại xem ra một trong hai khả năng đã nổi lên rồi.
Vả lại còn biểu hiện rất rõ ràng.
"Em có để ý." Tiết Trầm gật đầu, "Em đang muốn thương lượng với anh, thừa dịp này đi cầu Đông Kháng Dương, em cùng anh lẻn vào Kháng Dương Long cung!"
Tổ miếu của Kháng Dương Long Vương nằm ở phía Đông sông Kháng Dương, kết giới Long Cung nằm ngay dưới đáy nước chân cầu, có thể nói là vô cùng tiện đường.
Tiết Trầm xoa tay, phát ra tiếng cười phản diện đầy âm hiểm: "Nghe nói gần đây Kháng Dương Long Vương thu được không ít thứ tốt, chúng ta đi chiếm sào huyệt của gã, cướp tài sản, trộm luôn cả vợ gã... À, không, gã ta không có vợ! Thật đáng tiếc!
Còn chưa nói xong cậu đã cảm thấy ngứa ngáy phía sau gáy, là Giản Lan Tư nhéo cậu: "Trộm cái gì cơ?"
Tiết Trầm: Lại lỡ miệng!
Cậu lập tức thay đổi vẻ mặt: "Không phải đâu, từ đáy lòng em không hề có suy nghĩ như vậy, chỉ là em bị ảnh hưởng bởi lời thoại phim truyền hình, tất cả là do phim truyền hình đó, kịch bản phim dạy hư em rồi!
Giản Lan Tư vừa tức giận vừa buồn cười, thật không có biện pháp nào với cậu, suy nghĩ mãi cũng chỉ có thể trừng phạt mà cắn lỗ tai con rồng nhỏ háo sắc này: "Đau không?"
Tiết Trầm ho nhẹ một tiếng: "Đàn anh, da rồng bọn em rất dày."
Cười chết mất, căn bản không hề đau.
Giản Lan Tư: "..."
.
Tiết Trầm lên kế hoạch rất hoàn hảo, đêm đó đặt vé máy bay đến cây cầu phía Đông sông Kháng Dương.
Nhưng không ngờ sáng sớm hôm sau, cậu và Giản Lan Tư chưa tỉnh thì chuông điện thoại trên tủ đầu giường đã vang lên trước.
Hai chân Tiết Trầm quấn quanh thắt lưng Giản Lan Tư, mơ mơ màng màng cầm điện thoại ấn nút.
Người gọi điện là bạn học cùng lớp Trâu Duy Duy, giọng điệu của Trâu Duy Duy có chút gấp gáp, vừa mở miệng đã đạp trúng điểm tức giận của Tiết Trầm: "Tiết Trầm, trên người tôi hình như mọc ra vảy rồng, cậu có thể xem giúp tôi không?"
"What???" Tiết Trầm theo bản năng dồn sức lên đôi chân đang quấn eo Giản Lan Tư.
Giản Lan Tư cũng vừa mở mắt, chưa kịp tỉnh táo đã cảm thấy bụng mình bị kẹp chặt, anh liền xoay người đè lên Tiết Trầm, bàn tay luồn theo thắt lưng Tiết Trầm tìm kiếm dần lên trên.
Tiết Trầm không kiềm chế được, sau tai mọc ra vài vảy rồng tinh tế, cậu vội vàng bảo với Trâu Duy Duy: "Đợi chút nữa đến quán cà phê ven hồ rồi nói."
Cúp máy, cậu tiện tay ném điện thoại di động sang một bên, ngẩng đầu âu yếm Giản Lan Tư, dây dưa nhau một hồi, cậu vừa thở hổn hển vừa khen: "Thể lực đàn anh thật không tệ nha, mới sáng sớm sinh khí đã dồi dào!"
"..."
Giản Lan Tư nghe con rồng nhỏ phóng túng nói câu này, lại cảm thấy giống như đang ám chỉ.
Anh cúi đầu cọ cọ vảy rồng sau tai Tiết Trầm, đầu ngón tay Tiết Trầm hơi cong lên, ôm Giản Lan Tư càng chặt.
Giản Lan Tư nhẹ nhàng hôn mút sừng của cậu, ánh mắt trầm xuống: "Còn một tiếng!"
...
Một tiếng sau, Tiết Trầm và Giản Lan Tư cùng tới quán cà phê ven hồ gặp Trâu Duy Duy.
Sắc mặt Trâu Duy Duy tiều tụy, thời tiết không lạnh lắm nhưng cô lại trùm áo cao cổ dày, cả người đều giấu kín trong trang phục.
Vừa nhìn thấy Tiết Trầm, cô đã lập lức lên tiếng: "Tiết Trầm, phải làm sao bây giờ, hình như tôi gặp Long Vương, Long Vương ép tôi làm phi tần của gã."
Tiết Trầm: "...?"
Cậu sắp không kiềm chế nổi mà ngất luôn tại chỗ.
Được lắm, trong điện thoại nói mọc ra vảy rồng cũng đủ quá đáng, bây giờ trực tiếp thăng cấp đến gặp gỡ Long Vương.
Gom cả Long tộc lại cũng chỉ có vài Long Vương, nhưng số lượng Long Vương ở nhân gian đủ đem ra bán sỉ rồi.
Tiết Trầm cũng biết Trâu Duy Duy không liên quan đến vấn đề này, đành áp xuống lửa giận, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Cậu gọi điện nói trên người mọc ra vảy rồng rốt cuộc là sao?"
Trâu Duy Duy cẩn thận quét mắt bốn phía, xác định không có ai nhìn về hướng này mới tiến lại gần, kéo cổ áo mình mà bảo: "Xem này..."
Áo vừa kéo xuống, nửa bên cổ cũng lộ ra, Tiết Trầm và Giản Lan Tư nhìn thấy trên da cổ cô ấy mọc một mảng vảy rồng.
Vảy rồng có nền đen bóng loáng mịn màng, phía trên tỏa ra ánh xanh tím, diện tích ước chừng nửa bàn tay nhỏ, kéo dài từ cổ đến xương quai xanh, đặt trên da thịt trắng nõn của Trâu Duy Duy khiến người ta liếc mắt qua đã cảm thấy da đầu tê dại.
Trâu Duy Duy sắp khóc đến nơi, nức nở nói: "Cuối tuần trước tôi cùng bạn đến Tiểu Lan Vĩ chơi, lúc đi bộ qua một thôn vừa vặn gặp hoạt động tuyển chọn Long phi, chỉ cần lấy chứng minh thư đăng ký là có thể nhận được sính lễ của Long Vương, còn có vé ở lại khách sạn suối nước nóng ..."
Tiết Trầm nhanh chóng bắt được trọng điểm, lông mày cậu hơi nhíu lại, cắt ngang câu chuyện: "Chờ một chút, khách sạn suối nước nóng?"
Trâu Duy Duy khó hiểu nhìn Tiết Trầm, nhưng vẫn cất lời giải thích: "Chính là khách sạn suối nước nóng Lan Bích phía bên kia khu nghỉ dưỡng Tiểu Lan Vĩ."
Tiết Trầm và Giản Lan Tư liếc nhau, thật trùng hợp, đây chính là sản nghiệp của người tự xưng đế mà Tất An từng nói.
Khách sạn suối nước nóng Lan Bích rất nổi tiếng, mùa thu đông hàng năm đón tiếp hàng loạt du khách đến nghỉ ngơi.
Trâu Duy Duy và bạn bè cô ấy vẫn còn là sinh viên, thu nhập không cao, đương nhiên từ trước tới giờ chưa từng được ở đây, vậy nên vô cùng khao khát trải nghiệm một lần.
Ngày đó cô vừa đi qua khách sạn đã gặp trúng hoạt động náo nhiệt trong thôn, nói rằng Long Vương đang tuyển phi tần vào hoàng cung Lan Bích, người được Long Vương nhìn trúng chỉ cần đăng ký bằng số chứng minh thư, nhận hình xăm dấu ấn của Long Vương là có thể lấy được sính lễ hậu hĩnh, ở hoàng cung Lan Bích miễn phí.
Thứ gọi là hoàng cung Lan Bích, thật ra chính là khách sạn suối nước nóng Lan Bích.
Hiện nay có rất nhiều khu danh lam thắng cảnh tổ chức hoạt động hóa trang phong phú: đóng giả tân nương, công chúa, hoàng đế đủ cả.
Trâu Duy Duy cho rằng đây cũng chỉ là một trò chơi theo tập tục Tiểu Lan Vĩ mà thôi, hơn nữa giải thưởng hậu hĩnh, cô không nghĩ kĩ đã lấy chứng minh thư đăng ký, đưa tay cho người ta xăm một hình thù kỳ quái.
"Chờ một chút." Giản Lan Tư nghiêm mày, "Cậu để cho bọn họ xăm hình lên tay?"
"Đúng vậy." Trâu Duy Duy nói, "Ban đầu tôi đã từ chối, nhưng bọn họ nói sẽ không để lại dấu ấn vĩnh viễn trên bề mặt da, sau một đêm mờ dần, hiện tại không phải có rất nhiều hình xăm tạm thời sao? Tôi nghĩ xăm một chút cũng không sao, dù gì qua vài ngày nó cũng biến mất..."
Chỉ cần xăm hình là có thể tận hưởng một trong những khách sạn suối nước nóng xa xỉ nhất vùng, chuyện có lợi như vậy chẳng ai dại mà từ chối.
Trâu Duy Duy cho rằng xăm hình chỉ nhằm tăng cảm giác nghi thức nên mới chấp nhận, quả thật người ta không lừa gạt cô, sáng hôm sau tỉnh dậy, hình xăm trên tay đã không còn nữa.
Nhưng phiền phức là sau khi lấy lại chứng minh thư, người dân đưa cô một mã quét Wechat, nói là tài khoản của Long Vương.
Không ngờ sau khi Trâu Duy Duy quay lại trường học, tài khoản đó không ngừng gửi tin nhắn gọi cô tới hoàng cung Lan Bích thực hiện chức trách Long phi.
Lúc đầu Trâu Duy Duy tưởng đó chỉ là hoạt động tuyên truyền bán hàng của thôn mà thôi, hiện nay có rất nhiều tài khoản quảng cáo doanh nghiệp xây dựng theo hướng cá nhân hóa, cho nên cô xếp tài khoản "Long Vương" vào chủng loại này.
Chỉ là cảm thấy tài khoản "Long Vương" hoạt động không được tốt lắm, có chút khinh thường.
Cô bị làm phiền đến mức khó chịu, nhưng dù sao cũng nhận được lợi ích từ người khác, cô không chặn cũng không trả lời.
Bị đối xử lạnh nhạt như thế hai ngày, tài khoản kia đương nhiên cảm thấy tức giận, nói rằng cô đã đáp ứng làm Long phi, ấn ký cũng đã đánh dấu, sao dám không để ý tới Long Vương, buộc cô trong vòng ba ngày phải đến hoàng cung điểm danh, nếu không sẽ hối hận, v.v...
"Giọng điệu kia thật coi thường người khác, tôi tưởng đó là tài khoản bí mật tra nam hay dùng để lừa gạt nên chặn ngay trong đêm."
Nói tới đây, Trâu Duy Duy bỗng chốc run rẩy "Không ngờ sáng hôm nay tỉnh dậy đã phát hiện trên cổ và cơ thể mọc ra mấy thứ này..."
Cô báo cáo cho Tiết Trầm, vảy ở trên cổ chỉ là một phần, nó còn có trên thắt lưng, đùi, cả lưng, hơn nữa không ngừng lan rộng.
May là mấy bạn cùng phòng bận đi thực tập ít về nên mới không dọa đến người khác.
Nhưng bản thân cô thì cực kỳ sợ hãi.
Nếu là trước kia, phản ứng đầu tiên của Trâu Duy Duy sẽ là đến bệnh viện da liễu khám, nhưng mấy tháng trước cô cùng Chương Mộc Tâm tận mắt chứng kiến Tiết Trầm đánh cá chép tinh, cánh cửa thế giới mới vô tình bật mở rồi.
Bởi vậy lúc này, cô nhanh chóng ý thức được bản thân đụng phải thứ gì đó phi nhân loại.
Dựa vào bối cảnh phía sau, thứ này lại càng dễ đoán hơn.
"Các người nói, có phải tôi thật sự đã gặp Long Vương hay không? Các người xem, ngay cả vảy rồng cũng mọc ra rồi." Trâu Duy Duy thông qua màn hình điện thoại nhìn vảy trên cổ, cảm thấy nổi da gà, "Nhưng vảy rồng này trông thật đáng sợ, chẳng giống thứ tôi thấy trên TV chút nào, Long Vương cũng không thể ép buộc người ta như vậy chứ..."
"..."
Tiết Trầm nhìn vảy trên cổ Trâu Duy Duy, cậu trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi mở miệng, "Trên người cậu không phải vảy rồng."
Trâu Duy Duy sửng sốt: "Vậy đó là cái gì?"
Sắc mặt Giản Lan Tư lạnh nhạt, trầm giọng nói: "Là vảy rắn."
Anh dừng lại một chút, tiếp tục bổ sung, "Vảy rồng đẹp hơn nhiều."
Trâu Duy Duy bỏ lỡ nửa câu sau, khi nghe đến hai chữ "vảy rắn", sắc mặt cô nháy mắt trở nên trắng bệch đầy căng thẳng: "Rắn, vảy rắn?!!"
Nếu không phải hiện tại đang trong quán cà phê, xung quanh còn có người, không chừng cô đã hét toáng lên.
Trâu Duy Duy run bần bật không kiềm chế nổi, vội vội vàng vàng kéo cổ áo lên, nuốt nước bọt nói: "Quá kinh khủng! Tại sao lại có thể như vậy chứ, tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Trái lại, Tiết Trầm vẫn bình tĩnh cong tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Không cần lo lắng, cậu chỉ đụng phải xà yêu mà thôi, chuyện nhỏ."
"Tôi biết tìm cậu không sai mà." Trâu Duy Duy lau nước mắt, sụt sùi bảo, "Tuy rằng tôi vẫn còn rất sợ, nhưng cảm ơn cậu."
Trên người mọc vảy rắn quả thực rất khủng hoảng, nhưng có câu này của Tiết Trầm giúp cô bình tĩnh không ít.
Dù sao hình ảnh Tiết Trầm tung quyền đánh cá chép tinh vẫn in sâu trong trí nhớ, làm cho người ta cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Chờ sau khi Trâu Duy Duy bình tĩnh lại, Tiết Trầm mới hỏi tiếp: "Cậu còn giữ tài khoản của tên đàn ông đáng khinh kia không?"
"Bị tôi kéo vào danh sách đen, nhưng tôi nghĩ cần giữ lại cái gì đó làm chứng cớ nên đã chụp màn hình trước khi chặn." Trâu Duy Duy mở điện thoại di động, tìm mấy tấm ảnh chụp màn hình đưa Tiết Trầm, "Cái này..."
Tiết Trầm nhận lấy điện thoại, khóe miệng giật giật: "Cửu Đầu Long Vương?"
Trâu Duy Duy ghét bỏ: "Rất kỳ quái đúng không, tôi cũng chẳng thấy có gì đặc sắc, không hiểu tại sao lại đặt tên ID kiểu này..."
Tiết Trầm không tiếp lời Trâu Duy Duy, mà chỉ nhìn về phía Giản Lan Tư.
Trong Long tộc, không có ai là rồng chín đầu, cũng chẳng có vị Long Vương nào tự gọi mình là Cửu Đầu Long Vương.
Bình thường khi yêu quái nghĩ biệt danh thường tập trung vào đặc điểm của bản thân, ID Wechat không phải trường hợp ngoại lệ.
Nói cách khác, chẳng ai vô duyên vô cớ tự xưng là Cửu Đầu.
Kết hợp với vảy rắn trên người Trâu Duy Duy...
Trong lòng Giản Lan Tư có suy đoán, nhưng chưa thể nói rõ, trầm ngâm một lát lại hỏi Trâu Duy Duy: "Vừa rồi cô nói người trong thôn xăm hình lên tay, là tay nào?"
Trâu Duy Duy ngửa mu bàn tay trái lên: "Ở đây."
Giản Lan Tư bắt lấy ngón tay của cô, nhắm mắt thấp giọng ngâm tụng cấm chú cổ của kỵ sỹ.
Một lát sau, hình xăm màu đen hiện lên trên mu bàn tay Trâu Duy Duy, hình vẽ kia là một vòng tròn gần giống nhang muỗi, ở vị trí chính giữa phân thành những nhánh nhỏ tinh tế, anh cẩn thận đếm, vừa vặn chín nhánh.
Trâu Duy Duy trơ mắt nhìn hình xăm rõ ràng đã biến mất lại xuất hiện, mắt trừng lên: "Cái này sao vẫn còn? Nó không phải là hình xăm dùng một lần ư?"
"Không phải." Sắc mặt Giản Lan Tư lạnh lẽo, "Đây là cấm chế của yêu quái."
Nếu như vừa rồi chỉ mới suy đoán, thì bây giờ hình xăm trên tay Trâu Duy Duy đã hoàn toàn chứng thực giả thiết của bọn họ.
Thứ ẩn náu trong khách sạn suối nước nóng Tiểu Lan Vĩ, e rằng chính là yêu quái đến từ vùng biển phương Bắc, hơn nữa tên này lợi hại hơn so với những người bọn họ đã gặp lúc trước rất nhiều.
Tiết Trầm rốt cuộc không nhịn được, chửi ầm lên: "Má nó! Ngay cả yêu quái nước ngoài cũng bắt đầu giả mạo Long Vương rồi!"
Lừa đảo có xu hướng quốc tế hóa, không thể để tiếp tục để yên như vậy.
Tiết Trầm hít một hơi thật sâu, ánh mắt bắn ra tia hung ác: "Chờ sau khi tôi quay về nhất định phải ban hành pháp luật mới trong Thủy tộc: "Phàm là kẻ mạo danh Long Vương, bất kể quốc tịch gì, một khi phát hiện đều bị xử phạt bằng nồi!"
Giản Lan Tư không hiểu: "Xử phạt bằng nồi là gì?"
Tiết Trầm cười lạnh: "Bỏ vào nồi lẩu!"
Giản Lan Tư: "..."
--------------------------------------------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiết Trầm: "Long Vương mới, nồi lẩu mới! À không, là pháp luật mới!"