[ Rồng nhỏ lăng nhăng còn rất biết dỗ dành người khác! ]

Bạn bè quốc tế Giản Lan Tư ngàn vạn lần không nghĩ tới thời buổi này vẫn còn có thể nghe được câu chuyện xưng đế ở Trung Hoa.

Còn là ông chủ khách sạn suối nước nóng?

Đây chẳng lẽ chính là người gan lớn bao nhiêu, của cải nhiều bấy nhiêu trong truyền thuyết hay sao?

Tiết Trầm không mấy kinh ngạc, thấy Giản Lan Tư vẫn còn mơ hồ, cậu kiên nhẫn giải thích cho anh: "Chẳng phải chuyện gì lạ đâu, theo em biết, sau khi lập nước, cục cảnh sát phải đánh sập đến mười mấy vụ xưng đế ở các nông thôn ... Em nhớ có một người tại vị chín năm, lãnh thổ trải dài tám thôn, không những vậy còn nạp hơn năm mươi phi tần!"

Giản Lan Tư: "..."

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy giọng điệu Tiết Trầm khi nói đến "phi tần" hình như hơi hâm mộ?

Thậm chí anh hoài nghi Tiết Trầm nhớ kĩ vị "hoàng đế" này chỉ vì chi tiết hơn năm mươi phi tần?

Tất An cười ha hả: "Người mà bạn học Tiết nói đến chính là Đạo Đức Kim Môn Hoàng đế Đinh Hưng Lai, vị Đinh Hưng Lai này rất may mắn, bởi vì xưng đế ở trong khe núi nhỏ giao thông tắc nghẽn, vậy nên đến năm thứ mười mới bị cảnh sát địa phương phát hiện xử lý. Còn có người tên Chu Tự Cường, vận khí không tốt lắm nên xưng đế bảy ngày đã bị bí thư chi bộ dẹp bỏ."

Giản Lan Tư: "..."

Những vị "hoàng đế" này thậm chí còn có quốc hiệu.

Một hồi sau anh mới biết Tiết Trầm và Tất An không nói đùa, chế độ phong kiến thống trị Trung Quốc hai ngàn năm, tàn dư cổ hủ đã bén rễ ăn sâu vào tiềm thức, thậm chí sau khi lập nước vẫn còn rất nhiều người ôm mộng đế vương.

Cho đến thập niên 90 người ta còn vọng tưởng làm hoàng đế, ví dụ như người tên Lý Thành Phúc tự mình đăng cơ vào đầu thập niên 90, quốc hiệu là Vạn Thuận Thiên Quốc, gã cố gắng khôi phục chế độ nhà Đường bằng phương thức dùng nông thôn bao vây thành thị, nhưng cuối cùng cũng bị ba cảnh sát xã dẹp loạn.

Xưng vương vẫn chưa phải trường hợp thái quá nhất, một người nào đó còn tự nhận bản thân là Ngọc Hoàng đại đế, chỉ có điều Ngọc Hoàng đại đế cũng chẳng ngăn nổi cảnh sát địa phương ra quân đánh sập.

Còn có cả vị "hoàng đế" hào hứng đăng ký vào trường đại học liên thông khi vẫn đang ở trong tù.

Cuối cùng, Tiết Trầm đưa ra kết luận: "Chứng tỏ chủ nghĩa xã hội mới là chế độ tiến nhất... Hơn nữa hoàng đế cũng phải có trình độ học vấn, huhu..."

Giản Lan Tư cảm khái: "Thảo nào cư dân mạng truyền nhau nhà ai có vương vị thì nên về kế thừa."

Xem ra là dựa trên cơ sở thực tế!

Tiết Trầm chắp tay làm lễ: "Tạ ơn trời, nhà tôi thật sự có."

Giản Lan Tư: "..."

À đấy, bạn trai anh là thái tử hàng thật giá thật.

Áp lực quá!

Tuy nói thôn dân xưng đế không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng Tiết Trầm vẫn cảm thấy kỳ quái, cậu hỏi Tất An: "Chỉ là ông chủ khách sạn mà thôi, sao bí thư chi bộ thôn vẫn chưa xử lý? Lại còn đợi chú đến ra tay?"

Tất An: "Vốn chuyện này đã giao cho công an huyện rồi, nhưng sau đó lại xảy ra một số vấn đề kỳ lạ."

Tiết Trầm: "Gì vậy?"

Tất An: "Ông chủ kia tự xưng Chân Long Thiên Tử, là hoàng đế được Long Vương phong chức, ông ta "mê hoặc" toàn bộ thôn dân cùng cảnh sát canh giữ, hiện tại vẫn chưa thanh tỉnh. Chúng tôi nghi ngờ ma thuật của ông ta liên quan đến Tà đạo, hôm nay tới đây đưa ông ta đi điều tra thêm."

Giản Lan Tư: "...?"

Anh thuần thục đè tay Tiết Trầm xuống, quả nhiên Tiết Trầm không kiềm chế nổi chửi ngay tại chỗ: "Lại nữa! Những thứ thủy tộc xấu xí kia, dòng dõi tà ma cũng dám đụng vào rồng sao?"

Tất An có thể lý giải được cảm xúc của Tiết, hắn cười gượng: "Cũng bởi sự tín nhiệm mà dân chúng dành cho Chân Long thôi, từ xưa đến này đâu có ai xưng vương xưng đế lại tách rời hai chữ Chân Long chứ?"

Kể cả như vậy thì Tiết Trầm vẫn rất khó chịu: "Tốt nhất đừng để tôi gặp mặt ông chủ kia, bằng không bản Long Vương một vuốt chụp chết."

"Chuyện này thực ra cũng khá kì quái," Tất An vuốt cằm, buồn bực nói, "Hôm qua tôi đã gặp ông chủ kia một lần, trông ông ta không giống người tu hành, nhưng cảnh sát đã tới thôn điều tra và báo rằng dân làng một mực tin tưởng vào Chân Long, còn nói đã thấy Long Vương hiển linh. Không biết ông chủ kia làm cách nào?"

Tiết Trầm buông lỏng hai tay: "Biết đâu không phải ma thuật, có thể bọn họ bị chuốc thuốc thì sao?"

Tất An dừng lại một lát, lựa chọn không để ý lời Tiết Trầm, tiếp tục kể: "Dù sao hiện tại chủ mưu đã vào tù, trong cục cũng có chuyên gia về tà thuật, chắn chắn ít ngày nữa sẽ trình lên kết quả điều tra."

Tiết Trầm: "Tôi thấy các người nên làm công tác tuyên truyền phòng chống lừa đảo ở từng vùng nông thôn, tăng cường xây dựng xã hội văn minh tiến bộ, thời đại nào rồi còn có người tin vào Chân Long Thiên Tử?"

"Khụ khụ..."

Tất An suýt sặc, người khác nói thì thôi đi, bản thân cậu là Chân Long lại đề cao khoa học như vậy?

Đây có phải điểm khác biệt của con rồng đã từng tiếp nhận nền giáo dục chủ nghĩa xã hội hiện đại ở nhân gian hay không?

Cuối cùng Tất An vẫn nuốt ngược vài lời phàn nàn vào trong, nghẹn giọng nói: "Chắc chắn là như vậy rồi, thật ra chúng tôi vốn nên đến thôn điều tra kĩ càng, tôi nghe đồn công an bên kia nói hiện tại thôn dân vẫn còn "mê muội" bất chấp, chúng tôi hoài nghi còn đồng phạm ẩn nấp trong thôn."

Hắn thở dài một tiếng, "Chỉ có điều sắp tới thời gian khánh thành cầu lớn Đông Kháng Dương rồi, trước tiên phải xử lý xong chuyện bên kia thì mới có thời gian lo liệu việc này."

Nói đến đây, Tất An dừng một chút, sắc mặt cũng nghiêm lại, "Vả lại tôi chuẩn bị về tộc một chuyến, tiện hỏi thăm chuyện đã xảy ra ở thủy phủ Kháng Dương."

Hắn có chút do dự, "Nói ra sợ hai vị chê cười, kỳ thật từ đầu tôi đã đến thủy phủ Kháng Dương ứng tuyển, các bậc trưởng bối trong nhà vốn đã lo liệu phía Long Vương, nói rằng chỉ cần thi qua bài viết là có thể vào làm việc luôn. Nhưng sau khi bài thi viết của tôi đạt hạng nhất, Long Vương đột nhiên thay đổi ý định, nói là đối với họ hàng thân thích phải nghiêm khắc nếu không người ta đồn ra đồn vào, cuối cùng tôi bị đánh trượt... Lúc ấy tôi nhất thời nóng tính, dứt khoát rời khỏi thiên giới đến nhân gian tìm việc."

Tiết Trầm "ồ" một tiếng: "Kháng Dương Long Vương giả bộ thật giỏi!"

Còn ai không biết Long Vương là dạng thế nào chứ!

Tất An ho nhẹ một tiếng: "Lúc ấy tôi không nghĩ kỹ."

Bệ ngạn bản tính chính trực, uy nghiêm trượng nghĩa.

Năm đó ở thủy phủ Kháng Dương gặp chuyện như vậy, Tất An cho rằng Long Vương đúng là người chí công vô tư, tuy khó chịu nhưng cũng không nói rõ với người nhà, chỉ bảo rằng muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình xông pha nhân gian.

Vì vậy bị người nhà mắng cho một trận không biết tốt xấu, nơi làm việc tốt vậy mà không chịu đi, vv...

Mãi đến bây giờ Tất An mới giật mình nhận ra, lượng thông tin thu được từ chuyến đi hôm nay thật sự quá lớn.

Phục Ba Quân chính là con trai của Quảng Trạch Vương, tin tức này quả thực rất chấn động, nhưng đủ mọi vấn đề liên quan đến Kháng Dương Long Vương càng khiến Tất An cảm thấy bất an hơn.

Mấy năm nay Kháng Dương Long Vương lười biếng tham của, khiến cho nội địa thủy vực mất cân bằng, thần lực tan biến, thủy tộc mất không chế, tín ngưỡng trong lòng dân cũng phai nhạt, công đức hao tổn.

Một phần Tất An và cơ quan đặc biệt vẫn cho rằng Long Vương đã lớn tuổi hoa mắt, dù sao hoàng đế thời cổ đại cũng chỉ tại vị vài chục năm, ít ai có thể kiên trì bám trụ, hơn nữa lưu vực sông Kháng Dương lớn như vậy, làm Long Vương mấy trăm năm lại được dân chúng kính ngưỡng, rất khó nói có còn giữ được chân tâm ban đầu hay không.

Tuy vậy kết hợp với lời của Tiết Trầm và Giản Lan Tư, tình hình hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược. Mọi hành động của Kháng Dương Long Vương đều bộc lộ rõ sự khác thường.

Cái khác không nói, nhưng chỉ riêng chuyện công tác của Tất An, giống như Tiết Trầm bảo Long Vương luôn nhất nhất bao che c sai trái của bản thân, vậy tại sao không dám bao che cho người nhà, Tất An thi viết đạt hạng nhất vì cái gì vẫn bị đánh trượt?

Nhìn biểu hiện của Kháng Dương Long Vương mấy năm nay, cũng không giống kiểu người ngay thẳng lắm...

.

Tạm biệt Tất An rồi ra khỏi quán cà phê, Tiết Trầm và Giản Lan Tư ăn ý nhìn nhau, từ ánh mắt có thể nhận ra rất nhiều cảm xúc phức tạp.

"Đàn anh..." Tiết Trầm chậm rãi nắm tay Giản Lan Tư.

Trái tim Giản Lan Tư khẽ trật một nhịp, nắm ngược tay Tiết Trầm: "Tiểu Trầm, em cũng nghĩ đến đúng không?"

"Đúng vậy." Tiết Trầm mạnh mẽ gật đầu, vẻ mặt thổn thức, "Thì ra công việc của em sau khi tốt nghiệp đã sắp xếp ổn thoả rồi, chúng ta không cần trở về Bắc Hải dưỡng già nữa!"

Mặc dù gia đình có điều kiện, nhưng có đối tượng kết giao rồi thì tự lập vẫn là tốt nhất.

"..."

Động tác của Giản Lan Tư khựng lại, "Anh không nói về điều này!"

"Em biết!" Tiết Trầm thản nhiên vuốt lưng Giản Lan Tư, cho anh một ánh mắt trấn an, "Yên tâm, cho dù em tốt nghiệp xong sẽ tiếp quản sông Kháng Dương, thăng quan tiến chức, thì em cũng không đổi vợ! Cam đoan vương phi của Bổn Long Vương đây chỉ có một, mặc kệ cấp dưới thủy tộc đưa tới bao nhiêu cá tôm cua rùa trai chạch sứa, em cũng không thèm liếc mắt một cái."

Cậu ngẫm lại một chút, sau đó bổ sung thêm: "Kể cả có liếc em cũng tuyệt đối không động tâm!"

Vừa dứt lời đã thấy ánh mắt Giản Lan Tư trầm xuống, không rõ tâm tình, nhưng giọng điệu lạnh lẽo hơn hẳn: "Anh thật sự không biết phạm vi chọn bạn đời của Long Vương rộng như vậy, cá tôm cua rùa trai chạch sứa? Còn gì nữa không? Hải cẩu, ốc, sò điệp? Tính cả trên bờ... hình như Tất đội trưởng do rồng và hổ sinh ra đấy nhỉ."

Tiết Trầm lơ mơ nhận ra tâm trạng Giản Lan Tư không tốt lắm, cậu trầm ngâm một lát, mặt không đổi sắc đáp: "Loài rồng chúng em đúng là không phân biệt chủng tộc, tôn sùng thẩm mỹ phong phú, hơn nữa tiếp nhận giá trị quan xã hội chủ nghĩa tương đối tiên tiến."

Giản Lan Tư: "..."

Không hổ là bạn trai anh! Điểm này cũng có thể tô vẽ thành một lợi thế?!

Lại còn nâng lên thành tư tưởng chính trị.

Bạn bè quốc tế Giản Lan Tư đến từ chế độ tư bản chủ nghĩa phải thẳng thắn khen là người trong nghề.

Anh thật sự không có biện pháp với con rồng nhỏ lăng nhăng này, thậm chí còn lo rằng Tiết Trầm tiếp nhận sông Kháng Dương, thuộc hạ thủy tộc không chừng sẽ thật sự tiến cống mỹ nhân cho cậu ---- đây cũng không phải tưởng tượng vô căn cứ, anh đã từng thấy trong sách cổ ghi chép liên quan.

Thật đúng là chế độ phong kiến tàn ác!

Tuy rằng ngày đó Tiết Trầm lập lời thề son sắt, nhưng Giản Lan Tư vẫn rất bất an, biết đâu đầu giường cậu nói cuối giường lại quên thì sao?

Trong sách bảo long tính bản dâm, chắc chắn không lừa kỵ sỹ.

Chỉ vài phút trôi qua mà trong đầu Giản Lan Tư hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng chưa kịp thông suốt thì lồng ngực đã bị lấp đầy, là Tiết Trầm nhào tới ôm lấy anh.

Tiết Trầm hôn lên cằm anh: "Đàn anh, sao lại không nói lời nào, còn chưa yên tâm ư? Thật là hẹp hòi nha!"

Giản Lan Tư cúi đầu, Tiết Trầm cũng cúi, mái tóc cọ ngứa cả cổ và lỗ tai anh...

Trái tim cũng theo đó mà ngứa ngáy khó nhịn.

Chút hỏa khí trong lòng Giản Lan Tư lập tức biến mất, bất đắc dĩ xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Biết anh đố kỵ, sao còn giận anh?"

"Em không có giận, em nói thật lòng." Tiết Trầm chớp mắt, "Con ốc con trai đẹp mấy em cũng không cần, trong lòng em chỉ có một người thôi, từ nay về sau vị trí Long phi cũng chỉ có một, only you."

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, sau này em đi kiếm tiền, anh chỉ cần an ổn làm Long phi của em, tiền đều đưa cho anh quản lí, toàn quyền kiểm soát tài chính, anh yên tâm rồi chứ?"

Rồng nhỏ lăng nhăng còn rất biết dỗ dành người khác!

Giản Lan Tư bật cười, khẽ gõ trán cậu một cái: "Học từ đâu ra vậy?"

"Trên diễn đàn của con người đó." Tiết Trầm tùy tiện đáp, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiền của em đều đưa hết cho anh, anh ngược lại phải làm một Long phi tốt nha. Long tộc chúng em thuận theo nhân gian, không yêu cầu Long phi buông bỏ sự nghiệp, anh có thể tiếp tục làm kỵ sỹ, cũng không cần nấu cơm, nhưng mà những phương diện khác phải chủ động một chút, đừng để mỗi lần bổn Long Vương đều nhắc..."

Giản Lan Tư ngay từ đầu đã bị rồng nhỏ dỗ đến bật cười, nhưng càng nghe càng thấy có gì không đúng, nụ cười cũng dần biến mất.

Không hỏi anh cũng biết Tiết Trầm đang nói mình thiếu chủ động ở chỗ nào.

Con rồng nhỏ tà răm này!

"Vậy thẻ ngân hàng của anh cũng đưa cho em giữ, mấy năm nay anh tích góp được chút tiền."

Giản Lan Tư vươn tay tóm gáy Tiết Trầm, ánh mắt tối lại, "Còn nữa, đêm nay không quay về trường học."

Tiết Trầm hài lòng nhìn anh, tỏ vẻ trẻ con dễ dạy: "Gần đạt tiêu chuẩn rồi."

Giản Lan Tư: "..."

Kỵ sỹ Lan Tư lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về việc đến phòng gym bên cạnh trường đăng ký một khóa tập.

-----------------------------------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đừng hỏi, hỏi nữa chính là long tính bản X!

.

Tư liệu xưng đế, xưng vương đều tham khảo từ bách khoa toàn thư, người thật chuyện thật, hahaha, rất đặc sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play