[ Thì ra là do thứ tinh thần cá hồi chết tiệt này? ]

Mạc Na tiếp tục nhớ lại, dường như Antony rất sợ cảnh sát, sau khi cô báo nguy thì không còn xuất hiện.

Nhưng cô chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm, trong cửa hàng lại bắt đầu phát sinh những sự việc không tưởng tượng nổi.

"Hai ngày gần đây, nhân viên chúng tôi báo rằng thường xuyên nghe thấy phía sau kho lạnh vang lên tiếng khóc, nhưng lúc bọn họ đến kiểm tra thì rõ ràng chẳng có người..."

Hồi tưởng đến đây, giọng nói của Mạc Na hơi run rẩy.

Những tiếng khóc than không tìm ra ngọn nguồn là điển hình cho mọi sự kiện thần quái, nhưng đôi khi tìm thấy ngọn nguồn còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Nhân viên cửa hàng không phát hiện ra ai ở phía sau khu bếp, vì thế dựa theo âm thanh tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng nhận ra tiếng khóc đến từ kho cá hồi đông lạnh.

Mấu chốt là những con cá hồi ấy đều đã bị cắt nửa mình.

Còn nữa, trong nhà bếp bắt đầu có hiện tượng nước chảy nhỏ giọng, một lượng máu lớn dần dần tràn ra.

Về cơ bản, những sự kiện khủng bố mà vụ việc yêu quái thường gặp đều lần lượt trình diễn trong cửa hàng của Mạc Na một lần, điểm khác là nhân viên cửa hàng vẫn bình an, mỗi tội hai người đã xin nghỉ việc.

Đáng sợ nhất là tình huống xảy ra hôm qua.

"Sáng hôm qua, tôi vẫn rời giường để vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt như thường lệ, kết quả soi gương thì nhận ra khuôn mặt biến thành cá hồi!" Mạc Na ôm đầu, sắp điên chết mất thôi.

Cô đã bị những sự kiện quỷ dị quấy phá tra tấn quá sức chịu đựng, thêm hình ảnh trước gương hoàn toàn đánh gục phòng tuyến tâm lí, cô lập tức cho nhân viên nghỉ phép hai ngày để mua vé máy bay đến Thái Hư Quan, lập tức mời Cát Tú Nhiên về.

"Sự tình chính là như vậy." Mạc Na nói, tuy chưa rõ chân tướng nhưng không cần nghĩ cũng biết có liên quan đến Antony.

Ánh mắt cô đảo qua Cát Tú Nhiên cùng Tiết Trầm, giọng điệu vô cùng phức tạp. "Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy, trước kia chưa từng tiếp xúc với những người làm trong lĩnh vực này, sợ chọn phải kẻ lừa đảo nên quyết định tới Thái Hư Quan, tốt xấu gì cũng là đạo sĩ chính quy, không ngờ đại học Phù Thành cũng có nhân tài..."

Cát Tú Nhiên không nhận ra sự rối rắm của Mạc Na, thậm chí còn kiêu ngạo khen ngợi Tiết Trầm: "Cô chưa biết đó thôi, bạn học Tiết thiên phú trác tuyệt ở phương diện này, vốn sư phụ tôi còn muốn mời cậu ấy tới Thái Hư Quan tu hành, đáng tiếc bạn học Tiết đã có giáo viên ở trường rồi."

"Thì ra là vậy." Mạc Na co rút khóe miệng, sau đó chợt bừng tỉnh: "Tôi nhớ ra rồi, tôi nghe nói nhiều đại học giảng dạy chuyên ngành tôn giáo, bạn học Tiết là nghiên cứu sinh của chuyên ngành này phải không? Vậy khó trách... Không ngờ chuyên ngành tôn giáo lại hữu dụng đến vậy, tôi còn tưởng chỉ học toàn lí thuyết suông."

Cô vừa nói hết đã thấy Cát Tú Nhiên nhìn mình bằng đôi mắt khó hiểu: "Đâu phải, bạn học Tiết là sinh viên ngành Quản trị, tôi mới là nghiên cứu sinh tôn giáo học hệ thạc sĩ."

Mạc Na: "......À."

Hiện tại giới tôn giáo đã phát triển mạnh như vậy rồi sao?

Là do cô đi chậm so với thời đại rồi.

Tuy vậy hiện tại cô không có thời gian tìm hiểu sự tiến bộ của đạo giáo, xoa xoa cánh tay bảo: "Các cậu chưa biết đâu, phòng bếp tích nước nhỏ giọt giống như ngoài trời đang mưa vậy, nhưng trần nhà đâu có bị dột, quá đáng sợ..."

"Còn tốt chán." Tiết Trầm thuận miệng đáp, "Tạo mưa được mỗi khu bếp, diện tích ba phòng hai sảnh cũng chẳng vươn ra nổi, năng lực chỉ đến thế mà thôi."

Trước kia Tiểu Hồng muốn dọa bọn họ, từng làm mưa bao trùm phạm vi lớn bằng cả khách sạn.

Yêu quái này chỉ biết tích nước nhỏ giọt trong nhà bếp, tu vi thấp không nỡ nhìn.

Mạc Na: "......"

Sao các cậu lại dùng cách này để đánh giá yêu quái lợi hại hay không?

Tuy vậy, con yêu quái này nghe có vẻ chẳng ra gì, nhưng hành tung của nó vẫn rất khó hiểu.

Thông thường yêu quái quấy phá, hoặc là trả thù, hoặc là cầu lợi.

Những sự kiện Mạc Na gặp phải đều do cá hồi dựng nên, tựa như Antony đã thay cá hồi bị ăn báo thù.

Vấn đề ở chỗ, cá hồi trong tiệm của Mạc Na đều đóng đá vận chuyển qua đường hàng không từ Na Uy, khi còn ở Na Uy đã bị treo lên rồi, Mạc Na là người mở cửa tiệm ăn uống, vả lại, nhà hàng đồ ăn Nhật nhiều như vậy, nếu muốn trả thù sao chỉ tìm đến một mình Mạc Na?

Đương nhiên điểm kì quái nhất vẫn là: yêu quái này rốt cuộc có lai lịch gì, sao lại bảo vệ cá hồi đến như thế?

"Tôi cho rằng đó là cá hồi tinh..." Mạc Na nhịn không được phỏng đoán, sau khi nói xong lại cảm thấy buồn cười.

Cửa hàng đồ ăn Nhật mở lâu đời như vậy, cá hồi là loại nguyên liệu được săn đón nhất, làm gì có cơ hội thành tinh.

Mấu chốt đây là cá nước ngoài, không xuất hiện trong truyền thuyết Trung Hoa nên rất thiếu thông tin.

Tiết Trầm lắc đầu: "Chưa chắc."

Không phải cá hồi không thể thành tinh, mà là ở Trung Hoa chưa có khả năng xuất hiện cá hồi tinh.

Vốn cá hồi là loại cá nước lạnh điển hình sinh trưởng ở ngoại quốc, mà quốc nội tuy sở hữu 1,8 vạn km đường biển nhưng phần lớn đều nằm trong khí hậu ôn đới.

Nói cách khác, ở trong nước không có vùng biển nào thích hợp cho cá hồi phát triển, thậm chí việc sinh sản nhân tạo cũng rất khó khăn, hiện tại cá hồi sử dụng trong các nhà hàng lớn về cơ bản là nhập khẩu, khi nhập về sẽ được đông lạnh.

Dưới điều kiện như vậy, để cá hồi sống sót đã chẳng dễ dàng, muốn tu thành tinh lại càng khó khăn hơn.

Cũng có thể xảy ra khả năng thành tinh trước khi nhập cảnh, nhưng nghe Mạc Na kể Antony tuy mang huyết thống ngoại lai nhưng lại thuần thục khẩu âm Trung Quốc, hơn nữa không hề hiểu biết về nước ngoài, giống như trước kia lớn lên ở Trung Quốc vậy.

Cứ như vậy, khả năng này cũng bị loại trừ.

Mạc Na nghe cậu nói xong lập tức ngớ người: "Vậy thứ đó rốt cuộc là gì?"

Sao lại bảo vệ danh dự cá hồi đến thế?

Tiết Trầm không chút hoang mang: "Chờ nó xuất hiện sẽ biết thôi."

Vừa dứt câu đã nghe di động của Mạc Na vang lên, cô đọc tin báo: "Lô cá hồi ngày hôm nay tới rồi."

Thì ra khi Cát Tú Nhiên nhận lời mời của cô đã nghe cô tường thuật lại sự việc, từ đó đưa ra phán đoán tà ám này có chấp niệm với cá hồi, trước tiên bảo Mạc Na nhập bốn con cá hồi về làm mồi nhử.

"Mọi người ngồi đi, tôi nhận hàng đã." Mạc Na vừa nói vừa đứng dậy mở cửa cho hai nhân viên tiến vào.

Đây không phải lần đầu tiên nhân viên giao hàng tới đây, chẳng cần Mạc Na dẫn đường đã quen cửa quen nẻo đem đồ vào kho lạnh sau bếp.

Một lát sau, trong bếp truyền đến tiếng la của nhân viên: "Bà chủ, trần nhà bị dột rồi——"

Sắc mặt Mạc Na biến đổi.

Hai nhân viên vội vã chạy ra, chỉ căn bếp lắc lắc đầu: "Bà chủ vào mà xem, dột chẳng khác nào trời mưa cả, mau tìm người tới tu sửa đi."

Trái tim Mạc Na hẫng một nhịp, vội vàng quay đầu nhìn bọn Tiết Trầm.

Lại thấy sắc mặt mấy người kia vẫn thản nhiên không hề thay đổi, Tiết Trầm chỉ liếc nhân viên một cái, bình tĩnh trợn mắt nói dối: "Đã gọi rồi, đang trên đường tới đây."

Lúc này nhân viên mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Tiết Trầm không quên dò hỏi: "Mấy người đặt cá hồi vào kho chưa? Đừng để đá chảy hết nhé."

Nhóm cá cá của cậu còn muốn ăn đấy!

Nhân viên vô ngực nói: "Yên tâm chúng tôi là dân chuyên nghiệp, sắp xếp cẩn thận rồi mới chạy ra đây, đảm bảo không bị ươn thối."

Tiết Trầm gật đầu: "Vậy thì tốt."

"Phiền các cậu rồi." Mạc Na không thể bình tĩnh như Tiết Trầm, trong lòng cô đã gấp gáp không chịu nổi, nhanh chóng kí hóa đơn và đưa hai nhân viên giao hàng ra ngoài cửa.

Thời điểm quay về, sắc mặt cô hoàn toàn tái nhợt, hạ giọng chỉ vào phòng bếp: "Đạo trưởng, bạn học, có phải yêu...yêu quái tới rồi không?"

"Ừ, xuất hiện rồi." Vẻ mặt Tiết Trầm đầy ghét bỏ, "Yêu khí quá nồng nặc, chẳng cẩn thận gì hết."

Cá hồi vừa đến thì khu bếp đã tỏa ra yêu khí, có vẻ như thường xuyên canh giữ ở đây để không cho cửa hàng của Mạc Na dùng cá hồi.

Mạc Na càng nghe càng khẩn trương: "Hiện tại phải làm sao bây giờ? Có cần dùng phép thuật không?"

"Đừng hoảng." Cát Tú Nhiên xua tay, nhìn người bên cạnh, "Bạn học Tiết, cậu sẽ ra tay chứ?"

Nếu Tiết Trầm nguyện ý động thủ thì bớt được quy trình làm phép.

Cát Tú Nhiên còn thuần thục bổ sung: "Tôi có thể chuyển tiền phí của cô Mạc cho cậu."

"Cũng được." Tiết Trầm liếc anh ta một cái.

Vừa dứt lời, nền đất trong cửa hàng đột ngột nổi lên trận gió lạnh lẽo, tham âm trầm thấp truyền đến phía sau khu bếp: "Mạc Na, tôi đã cảnh cáo cô rồi, chẳng ngờ cô vẫn ngoan cố như vậy, lần này còn dám nhập thêm bốn con cá hồi, đã thế đừng trách tôi không khách khí——"

Vẫn là khẩu âm vùng Đông Bắc.

Thanh âm sâu kín kia mang theo cảm giác lạnh lẽo khó diễn tả, lập tức khiến da dầu Mạc Na tê dại. Cô vô thức bắt lấy cánh tay Cát Tú Nhiên: "Đạo trưởng ——"

Cát Tú Nhiên quay đầu nhìn Tiết Trầm.

Tiết Trầm vẫn ngồi thẳng lưng, ung dung búng tay về phía bàn ăn bên cạnh: "Pokemon, xuất chiến."

Cát Tú Nhiên:?

"Rầm một tiếng, nhóm thủy tộc đi cùng Tiết Trầm vội vã đẩy ghế chạy tới.

"Tôn giá có gì phân phó?"

Tiết Trầm chỉ ra đằng sau bếp: "Vào kia đánh nhau với yêu quái một trận, nếu thua thì tự giác nằm lên bàn ăn đi."

"Đã rõ." Nhóm thủy tộc đồng thanh đáp lời, tiếp đó đá văng cửa phòng bếp vọt vào.

Mạc Na:??

Cô không biết bọn họ là yêu quái, thấy thế liền khẩn trương: "Mấy người đó cứ như vậy mà đi vào sao? Bên trong là yêu quái ..."

Chưa dứt lời đã nghe trong bếp truyền đến loạt âm thanh "Binh linh leng keng" vang dội, một phút sau, nhóm người kì quái đi ra khỏi phòng bếp, người dẫn đầu là thanh niên mặc phong cách Smart xách theo con cá lớn bằng cánh tay một thân vảy vàng lấm tấm đốm đen.

Mạc Na ngẩn ngơ, nghi hoặc hỏi: "Cá hồi vân ở đâu ra vậy?"

Cá hồi vân là loài cá hồi có nguồn gốc từ Bắc Mỹ, thịt mềm, không có mùi tanh, rất giống cá hồi nên được một số doanh nghiệp gọi là "cá hồi nước ngọt".

Tuy Trung Quốc không có môi trường phù hợp để nuôi cá hồi, nhưng lại có thể gây giống loài "cá hồi nước ngọt", hơn nữa cá hồi vân đã sớm được đưa vào nuôi nhân tạo cách đây vài thập kỷ. Hiện tại, các trang trại nuôi cá hồi vân chủ yếu phân bố ở nhiều tỉnh phía bắc.

Vì rất giống cá hồi mà các doanh nghiệp thường cố gắng lăng xê khái niệm, ý đồ kiếm lợi nhuận bằng cách quảng cáo cá hồi vân như một loại thực phẩm sang trọng.

Nhưng thực tế cá hồi vân là cá nước ngọt, trong cơ thể tồn tại rất nhiều kí sinh trùng, căn bản không thích hợp dùng làm nguyên liệu nấu ăn.

Mạc Na mở cửa hàng đồ Nhật, vô cùng quen thuộc với cá hồi nên liếc qua đã nhận ra "cá hồi giả".

Không ngờ cô vừa hỏi đã khiến cá hồi vân trở nên điên cuồng, dùng tiếng người mắng mỏ: "Cá hồi vân cái gì mà cá hồi vân, ông đây là cá hồi chân chính! Cá hồi nước ngọt vẫn được coi là cá hồi!"

Mạc Na:!!!

Cá đang nói chuyện kìa!

Cô sợ tới mức suýt chút nữa hét lên, Smart thấy thế vội nắm cá hồi vân quật hai cái lên tường, vừa ném vừa mắng: "Nói chuyện khách khí tí đi, mày có biết lễ phép không thế?"

Đầu cá hồi vân bị nện vào tường mạnh đến mức rung lên "Bạch bạch", sọ sắp nứt ra rồi sao còn dám ngông cuồng la hét, nhỏ giọng khóc nức nở: "Tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu, tôi chỉ là cá hồi vân mà thôi, không phải cá hồi thật."

"May cho mày thức thời." Tiểu Hồng lúc này mới hừ một tiếng, ném cá hồi vân lên mặt đất, cung kính cười với Tiết Trầm, "Tôn giá, ngài xử lí nó đi."

Tiết Trầm liếc cá hồi vân nửa chết nửa sống: "Biến thành người rồi nói chuyện."

Cá hồi vân không ngốc, nó đã nhìn ra ai mới là đại ca của đám thủy tộc lưu manh này, lập tức lăn một vòng hóa thành hình người.

Hình người của nó là một thanh niên da trắng với mái tóc đen xoăn và đôi mắt trũng sâu, chính là Antony trước kia quấy rầy Mạc Na.

Tiết Trầm đã tường tận mọi chuyện, hờ hững bảo: "Nói đi, sao mày làm loạn ở chỗ này?"

Antony nghẹn họng, không dám kiêu ngạo, co rụt bả vai mà đáp: "Tôi nói, cái gì tôi cũng nói hết."

Nó liếc Mạc Na, thấp giọng kể: "Tôi là cá hồi nước ngọt lớn lên ở vùng Đông Bắc..."

"Cá hồi vân thì bảo là cá hồi vân, thêm chữ nước ngọt vào làm cái gì." Tiết Trầm cười lạnh, "Đứng đúng vị trí của mình đi."

"Vâng vâng, tôi là cá hồi vân." Antony không dám giận cũng không dám phản bác, thức thời nhận mệnh, "Tôi tên Antony..."

"Còn giả vờ." Tiết Trầm tiến đến đè đầu tặng cho nó hai cú đấm, "Giờ đã biết cách trả lời câu hỏi chưa?"

Antony ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hoàn toàn quy phục mà khóc nức nở: "Tôi, tôi tên là Hồng Thiết Ngư..."

Mọi người: "......"

Cát Tú Nhiên khiếp sợ hỏi: "Bạn học Tiết, sao cậu biết Antony không phải tên thật của nó?"

Tiết Trầm "à" một tiếng: "Tôi có biết đâu, tôi chỉ ngứa tay muốn đánh nó thôi..."

Mạc Na, Cát Tú Nhiên: "......??"

Hồng Thiết Ngư cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn trước nắm đấm công lý, không dám tiếp tục tô vẽ bản thân, thành thật kể ra nguyên nhân mình tới đây quấy phá.

Hồng Thiết Ngư tự thuật, nó vốn là cá hồi vân lớn lên ở trang trại vùng Đông Bắc, trời sinh tương đối thông minh, sau đó lại tìm ra cơ hội trốn thoát khỏi trại chăn nuôi để bơi về lưu vực sông Kháng Dương.

Linh khí ở sông Kháng Dương vô cùng sung túc, nó may mắn khai ở trí tuệ, tu luyện thành tinh.

Sau khi có trí tuệ, nó nhận ra bản thân mình bất đồng với cá bản địa, biết tổ tiên cá hồi vân là cá ngoại quốc tiến cử từ khu vực Bắc Mỹ.

Năm đó vừa đúng khoảng thời gian văn hóa Âu Mỹ xâm nhập, người dân coi trọng nước ngoài, Hồng Thiết Ngư tự hào bản thân mang dòng máu ngoại quốc cao quý hơn cá bản địa, còn sửa tên bản thân thành Antony, từ đây tạm biệt ba chữ Hồng Thiết Ngư.

Đáng tiếc cảm giác ưu việt chưa kéo dài được bao lâu thì các loại cá dị quốc trở nên thịnh hành, Hồng Thiết Ngư gặp được sinh vật mới mang tên —— cá hồi.

Cá hồi và cá hồi vân thuộc cùng nhánh cá Thái Bình Dương, nhưng địa vị và đãi ngộ lại vô cùng chênh lệch.

Cá hồi nhập khẩu từ nước ngoài có dòng máu thuần chủng, vô cùng cao quý, mà cá hồi vân nước ngọt bản địa lại kém giá trị hơn nhiều.

Trong lòng thực khách thì cá hồi vân cũng rất khác cá hồi chân chính.

Hồng Thiết Ngư quen làm cá cao quý ưu việt lập tức bị đả trí trí mạng, uể oải một thời gian dài.

Mãi tới gần đây các thương nhân vì kiếm lợi nhuận mà lăng xê cá hồi vân cùng khái niệm "cá hồi nước ngọt", thậm chí xếp cá hồi vân vào danh sách tiêu chuẩn.

Hồng Thiết Ngư bởi vậy tự phong cho bản thân là cá hồi chân chính, càng ngày càng tự đắc.

Không ngờ dân chúng vẫn không hoan nghênh, phần lớn dân mạng còn chỉ ra lí do cá hồi vân không phải cá hồi thuần chủng, cá hồi vân sống ở nước ngọt nhiễm kí sinh trùng nguy hiểm nên giá cả đâu thể ngang nhau.

Cuối cùng cá hồi vân nhập tịch thất bại, hơn nữa còn khiến nhiều người quay lưng chê bai.

Cá hồi vân bị cư dân mạng lật tẩy, Hồng Thiết Ngư càng không muốn thừa nhận giống loài, nó tự xưng cá hồi tôn quý, càng ngày càng nghiêm túc bảo vệ danh dự cá hồi.

Nghe đến đây, Cát Tú Nhiên bừng tỉnh: "Hóa ra nó là kẻ mê tín dị đoan."

Mê tí dị đoan, trong tín ngưỡng tôn giáo, kẻ mê tín thường có xu hướng sùng đạo hơn những tín đồ thông thường.

Ví dụ, trong số những người sống ở nước ngoài, một số người tôn sùng ngoại quốc sở hữu trình độ tiên tiến hơn so với người dân địa phương, thậm chí không tiếc lời phỉ báng nhục mạ quê hương của họ.

Hồng Thiết Ngư khao khát nhập tịch cá hồi, phỉ nhổ thân phận cá hồi vân bản địa, giữ gìn danh dự cá hồi thuần chủng, đúng là một kẻ mê tín dị đoan.

Trừ điểm này ra, Hồng Thiết Ngư còn vô cùng thành kính quê hương Na Uy của cá hồi thuần chủng, đáng tiếc là một con yêu quái, nó không có hộ chiếu hay bất cứ phương pháp xuất ngoại nào.

Vì sự cuồng nhiệt với cá hồi, thỉnh thoảng nó sẽ hóa thành hình người, ghé thăm tiệm đồ Nhật ở nhân gian, cầu siêu cho cá hồi thuần chủng.

Mãi đến gần đây tới cửa hàng của Mạc Na, nghe phong thanh Mạc Na du học Châu Âu, lại vẫn độc thân, vì thế nó muốn theo đuổi Mạc Na, lừa Mạc Na dẫn nó đi du lịch châu Âu, nhân cơ hội ở lại luôn không về nữa.

Đáng tiếc hiểu biết của nó về châu Âu thật sự quá ít, hơn nữa sự tôn sùng cá hồi khiến Mạc Na nghi ngờ đề cao cảnh giác.

Hồng Thiết Ngư giải thích, thật ra nguyên nhân Mạc Na chọc giận nó không phải bán thịt cá hồi, mà là thời điểm cãi nhau Mạc Na vạch trần nó giả mạo người nước ngoài.

Đối với kẻ kiểu ngạo về huyết thông của bản thân, không nghi ngờ gì đây chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất.

Hồng Thiết Ngư thẹn quá hóa giận, trên danh nghĩa báo thù cho cá hồi bắt đầu quấy phá cửa hàng Mạc Na.

Đến đây, sự tình đã sáng tỏ.

Bầu không khí trong cửa hàng cũng rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau Tiết Trầm mới chửi ầm lên: "Đậu má, thì ra tất cả là do thứ tinh văn* chết tiệt này."

Cát Tú Nhiên khó hiểu: "Tinh văn là gì?"

Tiết Trầm cười lạnh: "Tinh thần cá hồi**"

(*) và (**): Tiết Trầm chơi ghép chữ, tinh trong tinh thần, văn trong tam văn ngư (con cá hồi), ghép lại thành tinh văn, vốn từ này không có nghĩa nên Cát Tú Nhiên mới không hiểu.

--------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tư liệu chủ yếu lấy từ Baidu, khái niệm mê tín dị đoan cũng biến tấu từ Baidu.

.

Lần này mọi người đoán đúng nhiều ghê! Quả không hổ danh nguyên liệu nấu ăn số 1! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play