Hợp đồng được đặt trong túi hồ sơ bằng nhựa trong suốt, Lục Văn Tây không lập tức kiểm tra nội dung mà đưa tay cầm lấy, sau đó hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Ghi chép chuyển khoản cũng lấy được, ngay cả ghi chép bên công ty chuyển khoản cho người nhà cũng rất rõ ràng."

"Những thứ này không phải là búa thật* đúng không?" [thuật ngữ mạng: ý chỉ bằng chứng thật sự chí mạng]

Lục Văn Tây đã quen đọc tin tức bôi đen trên mạng, loại chứng cớ này cần phải là thật. Hiển nhiên mấy thứ Hàn Dục đưa cho anh, anh cảm thấy lửa của nó hơi kém một chút, không có cảm giác một cú là chí mạng.

"Những thứ này chẳng lẽ còn không đủ để đá đổ một người à? Hay là... mục tiêu cuối cùng của cậu là muốn đẩy đối phương vào tù?"

Thật ra thì suy nghĩ của Hàn Dục cũng coi như chính xác.

Lục Văn Tây muốn hắc một nghệ sĩ, có lẽ là muốn lật người này, vì thế trong suy đoán của Hàn Dục là Hứa Tĩnh Không đã làm gì đó chọc tới Lục Văn Tây, vì thế Lục Văn Tây mới muốn dồn cô ta vào chỗ chết.

Tới sau đó Lục Văn Tây mới kịp phản ứng, anh chỉ đang giúp đỡ một ác linh mà thôi, chứ không phải đổi nghề làm cảnh sát, dùng những thứ này đã đủ báo án rồi. Anh cầm hợp đồng nhìn thoáng qua, cách một lớp khăn giấy, cẩn thận lật xem điều khoản trong hợp đồng.

Hiện giờ đã có thể xác nhận lời Đỗ Mạt nói là sự thật.

Đỗ Mạt thật sự là người hát thế, cô ta cũng thật sự bị người đẩy xuống lầu, như vậy có phải đã đủ để giúp Đỗ Mạt rồi không?

"Gần đây cậu làm sao vậy?" Hàn Dục đột nhiên hỏi.

Lục Văn Tây muốn trả lời nhưng thấy nhân viên phục vụ bưng cà phê lên thì lập tức cúi đầu, chờ người đó đi rồi mới hỏi: "Cái gì làm sao?"

"À... sức khỏe có vấn đề gì à?"

"Không có, rất tốt, chỉ là không được may mắn cho lắm, bị hắc miết ấy mà, sao ông lại hỏi vậy?"

"Tùy tiện hỏi thế thôi."

Lục Văn Tây chỉ chỉ số tài liệu trên bàn nói: "Mấy thứ này, ra giá đi."

"Trả chút tiền công là được rồi, hai trăm ngàn đi."

Lục Văn Tây cầm lấy đồ, bĩu môi, tựa hồ cho rằng không đáng giá đó.

Hàn Dục cũng không tức giận, tình huống này hắn đã gặp nhiều rồi, chỉ tiếp tục cười híp mắt nhìn Lục Văn Tây, một tay chống cằm, dùng âm thanh lười biếng hỏi: "Vậy cậu cảm thấy bao nhiêu thì phù hợp?"

"Năm chục ngàn."

"Cậu và Lục Vũ Thương đúng là cha con ruột."

"Đẹp trai như nhau à?"

"Phong cách trả giá y chang nhau, lần trước tôi làm việc chung với cha cậu, tôi ra giá mười triệu, cậu đoán coi ông ta trả bao nhiêu?"

Lục Văn Tây tưởng tượng dáng vẻ của cha mình, do dự hỏi: "Hai triệu?"

"Cậu còn rộng rãi hơn cha mình nhiều đấy, ông ta cho tôi một triệu, tôi liền bảo ông ta mời cao minh khác."

"Cuối cùng thế nào?"

"Tám triệu."

"Vậy chuyện chúng ta thì sao?"

"Một trăm năm mươi đi."

Lục Văn Tây vui vẻ đưa tay làm dáng OK, sau đó bỏ tài liệu vào túi của mình: "Sau khi trở về tôi sẽ chuyển tiền cho ông, đi trước nhá."

"Đi đi." Hàn Dục cũng không lo lắng vị nhị thế tổ này quỵt tiền, vì thế không chút do dự đồng ý.

Lục Văn Tây uống một ngụm cà phê rồi đứng dậy rời đi.

Ra khỏi quán cà phê, khi tiến vào trong thang máy thì chú ý tới bên cạnh có một ác linh, là một trong hai ác linh ở bên cạnh Hàn Dục. Lục Văn Tây cảm thấy đau đầu, anh vẫn luôn giả vờ như không nhìn thấy ác linh, sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm thì đi bộ một đoạn đường rồi tiến vào khách sạn mà mình nhận phòng.

Về tới phòng, anh nằm trên giường giả làm thi thể, thỉnh thoảng giống như vô ý liếc nhìn một cái, phát hiện ác linh kia vẫn còn ở đó, còn rất tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, tùy ý trông chừng mình.

Lục Văn Tây có thể đoán được, Hàn Dục nhìn thấy tử khí trên người mình nên phát hiện vấn đề. Theo lời Hứa Trần thì tử khí trên người anh nặng như vậy sớm phải chết rồi mới phải, không thể sống được, anh có thể sống tới giờ là nhờ hết vào công lao của Hứa Trần.

Anh không muốn để lộ chuyện của Hứa Trần, theo bản năng muốn bảo vệ Hứa Trần, vì thế không thể để bọn họ nhìn ra manh mối.

Từ một vài chi tiết có thể nhìn ra được, năng lực của Hàn Dục khẳng định mạnh hơn gà mờ Hứa Trần.

Lục Văn Tây đột nhiên bật dậy, gân giọng lên hát bài hát trong buổi tiệc mừng xuân vừa nãy, bởi vì đột nhiên lại hát với tông cao như vậy làm ác linh kia giật bắn, cơ thể run run một phen mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Có thể bắt nạt quỷ tới phát khóc, có thể dọa ác linh giật bắn, Lục Văn Tây cảm thấy mình đúng là anh hùng loạn thế.

Hát một hồi, Lục Văn Tây bắt đầu luyện tập vũ đạo ở trong phòng, nhảy mệt thì từ trong túi lôi kịch bản ra nhìn không khí mà luyện lời thoại sinh động như thật, thường xuyên làm ra động tác và biểu cảm, trông cứ như một kẻ bệnh thần kinh.

Ác linh vẫn nhìn Lục Văn Tây, giống như nhìn một thứ kỳ quái.

Cứ vậy tầm hai giờ, ác linh vẫn chưa chịu đi, Lục Văn Tây cũng thực bất đắc dĩ kiên trì đi vào phòng tắm, giả vờ như không có chuyện gì xả ra, dùng máu tắm táp một phen.

Bình tĩnh dội máu, bình tĩnh lau người, mặc áo khoác tắm, sau đó đi ra ngoài phòng hớp một ngụm nước, sấy khô tóc rồi trực tiếp đi ngủ.

Lục Văn Tây nằm trên giường cỡ hai mươi phút thì ác linh mới di chuyển vị trí, đi tới bên cạnh Lục Văn Tây, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của Lục Văn Tây.

Lúc này Lục Văn Tây thở ra một hơi nhưng không có động tĩnh, ác linh phát hiện di động cần phải mở khóa thì có chút do dự, cuối cùng tựa hồ từ bỏ, đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, sau đó xuyên tường rời đi.

Lục Văn Tây không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn khí tràng đi ngày càng xa, anh mới thở hắt một hơi, cầm lấy điện thoại mở wechat gửi tin cho Hứa Trần.

Lục Văn Tây: Ngủ chưa?

Hứa Trần: Đang ôn bài.

Lục Văn Tây: Hỏi em một chuyện, có phải tróc quỷ sư có hứng thú đặc biệt với máu của em không?

Hứa Trần: Sao lại hỏi cái này?

Lục Văn Tây: Trả lời anh đi.

Hứa Trần: Đúng vậy.

Lục Văn Tây không biết có nên nói chuyện hôm nay cho Hứa Trần biết hay không, anh sợ Hứa Trần lo lắng, cũng sợ một mình mình không thể xử lý được chuyện này, xoắn xuýt một hồi mới hồi phục tinh thần.

Lục Văn Tây: Hôm nay anh gặp phải một tróc quỷ sư, bên người còn dẫn theo hai ác linh, sau khi bọn anh tách ra thì người đó còn phái một ác linh theo anh quay về khách sạn, mới vừa nãy, ác linh đó mới rời đi.

Hứa Trần không trả lời mà trực tiếp gửi lời mời video call, anh lập tức đồng ý, sau khi kết nối thì vươn người mở đèn, chỉ nhìn thấy sách vở trong màn hình.

"Em đâu rồi?" Anh hỏi.

"Xảy ra chuyện gì? Anh gặp nguy hiểm à?" Hứa Trần quan tâm vấn đề này hơn.

Lúc này Lục Văn Tây mới kể lại hết những chuyện đã trải qua với Hứa Trần, Hứa Trần nghe xong thì im lặng một hồi, không nói gì.

"Em đâu rồi?" Anh lại hỏi.

"Em ở đây."

"Anh chỉ thấy mỗi sách thôi."

"Chỉ quay được sách thôi."

Lục Văn Tây thực bất đắc dĩ dạy Hứa Trần làm sao chuyển sang camera trước, lúc này mới thấy được mặt của Hứa Trần, sau đó anh chu mỏ hôn màn hình một cái.

Hứa Trần nhìn anh trong video, vẫn còn nhíu mày, tựa hồ không hiểu được sự không tim không phổi của Lục Văn Tây: "Anh xác định, ác linh kia đã đi thật rồi?"

"Được mà, anh có thể thấy khí tràng mà."

"Hay là em qua đó?"

"Không cần đâu, anh với Hàn Dục là quan hệ lợi ích qua lại, hắn phát hiện có chút là lạ nên phái ác linh tới kiểm tra tình huống mà thôi, không phát hiện gì liền rời đi, cũng không hại anh, hại anh chẳng có ích lợi gì với ông ta. Nhưng mà em ấy, phải chú ý an toàn."

"Sao anh lại nghĩ đơn giản như vậy? Người nên chú ý là anh mới đúng. Ngộ nhỡ hắn cũng giống như Tô Lâm, muốn hủy linh hồn anh rồi nhân cơ hội chiếm lấy thân thể anh thì sao? Như vậy thân thể anh không phải trở thành ác linh dưới tay ông ta à?"

Lục Văn Tây là con trai duy nhất của Lục Vũ Thương, tướng mạo, gia thế đều tốt, là thân thể mà rất nhiều ác linh khao khát.

"Thật ra em nghĩ kỹ xíu đi, nếu hắn muốn chiếm thì đã sớm ra tay rồi, cho dù anh không có một thân tử khí thì cũng không đấu lại hắn."

Hứa Trần mím môi, cứ lo lắng mãi, nghĩ một hồi vẫn kiên trì: "Không được, em lo lắm, em sẽ tới tìm anh."

"Em đừng tới, có tới cũng không có tinh lực bảo vệ anh đâu, với lại em tới thì anh lại lo lắng cho an nguy của em. Nếu có việc thì anh sẽ gọi em mà, bạn trai em thông minh lắm đó." Lục Văn Tây quay camera chỉnh tóc một chút, nhìn xung quanh nói: "Hôm nay kỹ thuật diễn xuất của anh bùng nổ luôn đó, còn tắm máu một trận, có soái không hả?"

"..." Biểu cảm của Hứa Trần ngược lại lại càng tệ hơn.

"Đừng vậy mà, cười một cái đi mà."

Mặt không biểu cảm.

"Hôn em cái nà." Anh nói rồi gửi một nụ hôn gió về phía màn hình.

Mặt không biểu cảm.

Anh đảo camera lại, mở camera sau rồi vén chăn, kéo áo khoác tắm để lộ ra bé Tây Tây, sau đó nói: "Xem nè, nó gặp em nên cứng ngắc rồi nè."

Hứa Trần nhìn màn hình một hồi, lộ ra biểu cảm câm nín: "Chờ em nghỉ hè, anh cũng không còn bận nữa thì anh dẫn em đi gặp tất cả những người có khả năng muốn hại anh, để em loại trừ, bằng không em cứ lo lắng mãi thôi. Biết chưa?"

"Ừm."

"Cái người tên Hàn Dục kia có khả năng là người hại anh không?"

"Mặc dù anh không học tâm lý học nhưng anh cũng không ngốc, từ biểu cảm của Hàn Dục thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tử khí trên người anh, đồng thời kinh ngạc cũng là thật."

"Nếu có nguy hiểm, nhất định phải báo em biết trước tiên, biết không?"

"Biết rồi."

"Chuyện Đỗ Mạt cũng làm theo khả năng thôi."

"Ừm."

"Em không muốn xem nó, em muốn xem anh."

Lúc này Lục Văn Tây mới chuyển camera, để Hứa Trần nhìn thấy mình, đồng thời một lần nữa đắp chăn lại.

Hứa Trần ở bên kia video thở dài một hơi, lấy túi thức ăn vặt trên đùi đặt lên bàn cơm, sau đó đi tới ghế sô pha nằm xuống, nhìn Lục Văn Tây trong video hỏi: "Hôm nay có mặc nhiều quần áo không?"

"Bên này không lạnh lắm."

"Em nghe nói bên đó vừa ướt lại lạnh nữa, anh phải chú ý một chút."

"Ừm, anh biết rồi, Lâm Hiểu vẫn luôn chú ý tới quần áo của anh." Lục Văn Tây cười hì hì nhìn màn hình hỏi: "Thức ăn vặt có ngon không?"

"Cũng tạm, mức trung bình."

"Em nói coi anh có thể dưỡng một đám hồn phách để giúp anh làm việc như Hàn Dục không, cũng có thể dẫn hai ác linh theo, bọn họ có thể bảo vệ anh."

Nào ngờ, Hứa Trần nghe vậy thì giọng nói lập tức thay đổi: "Không được nuôi dưỡng ác linh, tịnh hóa hay gϊếŧ chết, nói chung là không nên có bất cứ quan hệ gì với ác linh cả!"

Trong lúc nói chuyện, trong giọng nói Hứa Trần mơ hồ còn ẩn ẩn chút phẫn nộ cùng với một chút hung bạo, quả thực là rất căm thù ác linh, Lục Văn Tây nghe mà hoảng sợ.

[end 59]

[Tác giả] Lục Văn Tây: Lần thứ hai bị hồn phách nhìn lén cảnh tắm rửa, oan ức, muốn khóc, muốn ôm một cái.

Hứa Trần: Lần trước em nhìn thấy có bảy con quỷ fan cuồng.

Lục Văn Tây: Đột nhiên... tâm lý của anh cân bằng lại rồi.

Hứa Trần: Sau này chỉ có em nhìn anh tắm thôi.

Lục Văn Tây trực tiếp gửi lời mời video call.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play