Trên đường trở về Z thị, Lục Văn Tây liền gửi tin cho Hàn Phạm Minh, biểu thị mình không muốn xào CP nữa, kết quả Hàn Phạm Minh trực tiếp tạt một chậu nước lạnh.

Hàn Phạm Minh: Muộn rồi, hiện giờ cho dù hai người không có tương tác thì tin tức về CP của hai người cũng sẽ bị fan hâm mộ nhắc tới, thỉnh thoảng trong giới lại tuyên truyền thêm một lớp. Muốn triệt để xóa bỏ, trừ phi hai người công khai xé mặt, hoặc là một trong hai người công khai tình cảm, tuyên bố kết hôn, nếu không... không có cách nào cứu chữa đâu.

Hàn Phạm Minh: Cậu không có khả năng công khai, chỉ đành chờ cậu ta thôi, nhưng diễn viên phái thần tượng cho dù yêu đương cũng không công khai đâu, muốn công khai cũng phải chờ bảy tám năm nữa, hoặc là khi danh tiếng giảm xuống cần dựa vào công khai tình cảm để hút nhiệt. Cậu cứ nhìn scandal của những nghệ sĩ khác đi, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì truyền thông sẽ liệt kê lại toàn bộ đối tượng từng dính scandal, không quản là có từng ở cùng một chỗ hay không thì vẫn là "tiền nhiệm".

Lục Văn Tây nhìn tin tức mà thở dài một hơi, cũng không giãy giụa nữa. Hiện giờ xem ra chỉ có thể cố hết sức làm công tác tư tưởng cho Hứa Trần mà thôi, để cậu có giác ngộ khi có người yêu là nghệ sĩ.

Lúc này lại có tin tức của người khác.

Hàn Dục: Cậu đang ở đâu?

Lục Văn Tây: Buổi chiều tới Z thị.

Hàn Dục: Tốt, có thời gian gặp mặt không? Tôi sẽ đưa tư liệu điều tra được cho cậu.

Lục Văn Tây: Diễn tập cũng không căng lắm, tới giờ cơm tối tôi sẽ có thời gian gặp ông, chúng ta gặp ở quán cà phê gần đó được không?

Hàn Dục: Được.

Sau khi xác định địa điểm và thời gian gặp mặt, Lục Văn Tây cũng không nghĩ nhiều, ném điện thoại qua một bên nhắm mắt dưỡng thần, kết quả lại đột nhiên mở mắt.

Nếu là trước kia chưa quen biết Hứa Trần, chưa biết tới một thứ là bùa truyền tống, có lẽ anh sẽ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Hàn Dục hiện giờ đang ở Z thị, sẵn tiện sẽ gặp ở đó.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì lại cảm thấy không phải quá trùng hợp rồi à? Anh là nghệ sĩ, Hàn Dục là người bán tình báo, đều là người chaỵ khắp nơi, sao lại trùng hợp đụng mặt vậy chứ?

Lục Văn Tây mở mắt ra suy tư một hồi, tự trấn an vỗ vỗ ngực, cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Nghĩ tới đây, anh cầm lấy điện thoại mở app ra mua vài cái bao cổ tay và ngón tay, mỗi kiểu mua một cái rồi gửi theo đường bưu điện tới căn hộ ở vùng ngoại ô của mình. Nghĩ một chút lại mua thêm một đống đồ ăn vặt cho Hứa Trần, số lượng đủ để Hứa Trần ăn hơn một tuần, lúc này mới coi như thỏa mãn.

Lúc nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, anh liền phát hiện mình nhớ Hứa Trần rồi, nhớ tới khó chọi.

Bởi vì Hứa Trần không thích chụp hình nên anh cũng không có hình của Hứa Trần đề xem, lúc anh đang nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng "tách tách", anh lập tức nhìn sang Tạ Khả.

Gần đây Tạ Khả đang nói chuyện yêu đương, đúng là giống như lời Hứa Trần đã nói, cô và người bạn trai trên mạng kia đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, lần này phải ra ngoài công tác, Tạ Khả cũng đi theo chụp hình. Vừa nãy, Tạ Khả đang chụp dáng vẻ khi ngủ của anh.

"Em có hình chụp của Hứa Trần không?" Anh lập tức hỏi.

"Có." Tạ Khả trả lời, cô vẫn luôn có thói quen sắp xếp chỉnh lý hình ảnh, hình của người quen biết sẽ được đặt vào folder riêng của mỗi người, cô vừa nói vừa mở laptop: "Cảm giác ngũ quan của cậu ấy rất tốt, rất ăn ảnh, không tin anh xem nè."

"Anh tin." Anh trả lời đặc biệt kiên quyết, bạn trai của anh, đương nhiên phải đẹp rồi.

Doãn Hàm Vi và Lâm Hiểu ngồi ở hàng ghế sau, nghe Lục Văn Tây nói vậy liền vui vẻ "xì" một tiếng, mọi người đều ngầm hiểu, tiếp tục xem Lục Văn Tây giả vờ.

Không bao lâu sau, Tạ Khả liền gửi cho Lục Văn Tây vài tấm hình, có tấm chụp ở sân bay, có tấm chụp trong quán trà, có tấm chụp ở sân bóng rỗ, số lượng không nhiều, cộng lại chỉ có mười ba tấm mà thôi, Lục Văn Tây lần lượt lưu lại, sau đó lật tới lật lui xem.

Thật là đẹp mắt.

Bạn trai anh đẹp quá đi thôi.

Xem một hồi thì nhận được tin tức của Hứa Trần, anh liền cho rằng bọn họ thần giao cách cảm.

Hứa Trần: Anh đặt thức ăn bên ngoài à?

Lục Văn Tây: Ừ.

Hứa Trần: Em đang đi học...

Lục Văn Tây: Có thể đặt ở chỗ bảo vệ, khi nào em về thì qua đó lấy.

Hứa Trần: Ah, vậy được rồi.

Sau đó, không còn sau đó.

Lục Văn Tây nhìn cửa sổ trò chuyện wechat, nhịn không được liếc mắt, cảm thấy mình đã nghĩ ngợi nhiều quá rồi. Đặt điện thoại xuống, lại nghĩ tới Hứa Trần đi hai ba bước lại hôn một mình cái, chắc chắn Hứa Trần rất thích mình.

Cứ vậy một hồi vui, một hồi sầu, một đường không ngừng nghỉ chạy tới Z thị.

Lúc xuống tàu cao tốc, tựa hồ có fan hâm mộ bắt được tin tức nên có không ít người tới đón, còn tạo thành một trận chen chúc. Anh Lưu và Doãn Hàm Vi tận hết chức trách hỗ trợ chống đỡ, Lâm Hiểu bảo vệ hộp trang điểm, Tạ Khả bảo vệ máy chụp hình, giả làm người qua đường đi ở bên cạnh, Lục Văn Tây vốn đã quen rồi.

Tới trường quay, Lục Văn Tây được an bài vào phòng nghỉ ngơi.

Diễn viên tới tham gia chương trình truyền hình trực tiếp này không ít, có chút hoành tráng, nơi này đều là phòng đơn, nhóm vũ đoàn thì ở ngoài đại sảnh, rất nhiều người ngồi bệt dưới đất, cục diện có chút ầm ĩ. Thấy nhóm minh tinh tiến tới thì nhao nhao muốn xin ký tên, chỉ là không dám qua.

Vũ đoàn của Lục Văn Tây là từ công ty mang tới, nhân số không nhiều, không có phòng nghỉ ngơi riêng. Doãn Hàm Vi liền dẫn bọn họ đi tìm nhân viên công tác, an bài một phòng khách nhỏ, bên trong có rất nhiều ghế, có thể nghỉ ngơi tạm, chờ đến phiên bọn họ diễn tập thì sẽ có người tới gọi.

Sắp xếp xong, trở lại phòng nghỉ riêng thì phát hiện ngoài cửa phòng nghỉ của Lục Văn Tây đặc biệt ầm ĩ, thoáng nhìn một chút thì phát hiện Lục Văn Tây đang ký tên.

Doãn Hàm Vi biết Lục Văn Tây có khuyết điểm là rất thích ký tên, vì thế liền đứng ở một bên chờ đợi.

Sau mười lắm phút, Lục Văn Tây vẫn còn ký tên.

Sau ba mươi phút, Lục Văn Tây hỏi một cô gái muốn ký gì đặc biệt.

Sau bốn mươi phút, Doãn Hàm Phi động, mỉm cười khéo léo từ chối những người chưa được ký tên, dẫn Lục Văn Tây vào phòng nghỉ.

Sau khi đi vào, Lục Văn tây liền hỏi: "Trong danh sách khách mời có Hứa Tĩnh Không không?"

"Có, cô ta sẽ hát sau phần đếm ngược, khi đó chúng ta đã có thể rời đi nghỉ ngơi rồi." Doãn Hàm Vi nói.

Lục Văn Tây chỉ cần bước lên sân khấu lộ mặt lúc đếm ngược, sau đó tham gia phần hợp xướng, chờ phần này kết thúc thì cũng xong việc, có thể trở về nhà, dù sao thì anh cũng biểu diễn trước không giờ.

Anh gật đầu, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ, vì thế anh đứng dậy nói: "Anh ra ngoài một chút."

"Lão đại à, anh đừng có đi loạn rồi ký tên nữa đó."

"Yên tâm, anh đã ký nhiều lắm rồi, có ký nữa cũng chỉ là nhóm diễn viên mới tới." Lục Văn Tây trả lời xong thì khoác thêm một cái áo khoác rồi đi ra ngoài.

Gần đây anh vẫn thường mặc cái áo này, bởi vì trong túi có lá bùa mà Hứa Trần đưa cho anh.

Anh vòng ra phía hậu đài, tựa hồ muốn tìm nơi hút thuốc, lượn lờ một vòng thì tìm được một nơi có thị giác tương đối rộng, lấy gói thuốc trong túi ra, rút một điếu, châm lửa, nơi này cách khu phòng nghỉ không xa, anh có thể loáng thoáng nhìn thấy khí tràng ở bên trong.

Lúc Hứa Tĩnh Không nghỉ ngơi, Đỗ Mạt vẫn luôn đứng ở một góc hẻo lánh, không nhúc nhích. Vóc người của cô ta quá dễ nhận biết, vì thế không cần khí tràng Lục Văn Tây cũng có thể nhận ra.

Cô ta quả nhiên vẫn luôn đi theo Hứa Tĩnh Không.

Anh hít một ngụm khói thuốc, sau đó lấy điếu thuốc ra, thở ra một ngụm khói, Hứa Tĩnh Không hoàn hảo xuất hiện ở nơi này, tức là Đỗ Mạt không tổn thương cô ta.

Lúc này có vài nữ diễn viên cùng nhau tiến tới, tìm Lục Văn Tây muốn xin chữ ký, anh liền nhận lấy, rẹt rẹt ký xong.

"Lão đại, em rất thích anh!" Một nữ diễn viên nói vậy.

Lục Văn Tây nhìn thoáng qua cô gái, sau đó cười cười, ký tên xong thì tạo hình trái tim với đối phương: "Tặng riêng cho em." Sau đó hổi một hơi vào tay mình, hướng về phía nữ diễn viên kia, cô gái liền kích động hét to.

Không bao lâu sau thì tới phiên diễn tập của Lục Văn Tây, có nhân viên công tác dẫn Lục Văn Tây đi một vòng trên sân khấu, nói cho anh biết những điều cần chú ý, tiếp đó mở âm nhạc, Lục Văn Tây mở microphone, vừa hát vừa nhảy, sau đó trong đầu thầm lên kế hoạch xem nên làm thế nào tận dụng sân khấu.

Trước tiên cậu tự luyện tập một mình, sau đó lại đi vài vòng quanh sân khấu rồi bàn bạc với vũ đoàn của mình một phen rồi diễn tập lại lần nữa. Lần này là dựa theo yêu cầu biểu diễn chính thức, sau khi biểu diễn kết thúc, đạo diễn ra dấu OK với anh.

Lục Văn Tây biết phần mình đã xong, hôm nay coi như xong việc, ngày mai cứ dự thao thứ tự lên sân khấu diễn tập lại hai lần là được.

Trở lại phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, Lục Văn Tây liền kín tiếng chạy tới quán cà phê đã hẹn trước với Hàn Dục.

Đi tới cửa, Lục Văn Tây chỉnh lại khẩu trang, sau đó dùng điện thoại gửi tin cho Hàn Dục.

Lục Văn Tây: Ông tới chưa?

Hàn Dục: Ở trong góc.

Lúc này Lục Văn Tây mới sải bước tiến vào, càng tới gần Hàn Dục tim của anh lại càng lạnh đi, nhịp tim cũng nảy lên điên cuồng. Rất nhanh sau đó, anh liền xốc lại tinh thần, bộc lộ kỹ thuật diễn xuất, cố tỏ ra thật tự nhiên ngồi ở trước mặt Hàn Dục.

Hàn Dục thì vẫn giống như cũ, cười híp mắt, mái tóc lười biếng cột lại một chùm, dáng vẻ tùy ý dựa vào ghế sô pha chờ Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây mỉm cười hỏi: "Gọi nước chưa?"

"Cà phê, tôi nhớ là cậu thích."

"Trí nhớ không tệ." Anh trả lời, sau đó đưa tay đặt trên bàn, hỏi thẳng vấn đề: "Ông đã điều tra được gì rồi?"

Quanh co một hồi, anh sợ bị người này phát hiện sơ hở.

"Tôi đoán là cậu sẽ cảm thấy rất hứng thú." Hàn Dục nói, sau đó cầm lấy túi xách của mình, tìm kiếm.

Lục Văn Tây vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, cố gắng không nhìn tới khí tràng có màu đỏ đầy sát khí của Hàn Dục, đồng thời cũng không nhìn tới hai linh hồn tỏa ra tử khí ở hai bên người Hàn Dục, cũng không đoán được thân phận thật sự của người này.

Không bao lâu sau, Hàn Dục đã tìm ra đồ, đặt xuống trước mặt Lục Văn Tây.

"USB có đoạn video giám sát, trước tiên Đỗ Mạt đi lên lầu, sau đó có hai người đuổi theo, không bao lâu sau hai người đàn ông kia đi xuống, Đỗ Mạt thì không. Phần video này đã bị xử lý, muốn tìm được nó thật sự tốn không ít công sức." Hàn Dục mỉm cười nói, đồng thời cũng có chút hé mắt quans át tử khí trên người Lục Văn Tây, dáng vẻ thực nhàn nhã.

Nếu như dùng thủ đoạn bình thường để tìm đoạn phim giám sát này thì khẳng định là không được, nơi đó là địa bàn của công ty đĩa hát, bọn họ muốn hủy đi đoạn camera giám sát là quá dễ, sau đó nếu có người điều tra, cứ việc nói camera bị hư là được.

Nhưng nếu như để ác linh hàng động thì có thể giải thích thông. Nhưng không hỏi phương thức lấy được mấy thứ này là quy củ của Hàn Dục, lấy được thứ mình muốn chỉ cần trả tiền là được.

Lục Văn Tây nhận lấy, sau đó nhíu mày hỏi: "Chỉ có bây nhiêu thôi à?"

Số này không đủ để chứng minh Đỗ Mạt bị gϊếŧ.

Hàn Dục lại lấy một thứ ra, đặt trên bàn: "Đây là hợp đồng hát thế của bọn họ."

"Bản sao?"

"Không, bản chính." Hàn Dục nói.

Đỗ Mạt từng nói mình đã tận mắt nhìn thấy hợp đồng bị người ta đốt rụi, sau đó người nhà Đỗ Mạt nhận được một khoảng đền bù kết xù, đồng thời cũng ký kết hiệp nghị bảo mật. Nhưng Hàn Dục lại lấy được hợp đồng, xem ra... Hàn Dục cũng có thể lấy được đồ của cõi âm, sau đó mang tới nhân gian.

Có lẽ sở hữu mắt âm dương, có thể xen vào hai giới, có thể điều khiển ác linh.

Liệu hắn... có cảm thấy hứng thú với máu của Hứa Trần hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play