"Rồi rồi rồi, tất cả đều nghe em, anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi." Lục Văn Tây lập tức chịu thua, cũng không hỏi nhiều, anh chờ tới ngày Hứa Trần chủ động mở lòng với mình, vì thế anh sẽ không chủ động hỏi.
Lục Văn Tây nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười một giờ ba mươi chín phút tối, không buồn ngủ tẹo nào, anh ngồi dậy đeo tai nghe, đặt điện thoại ở bên cạnh, mở laptop cẩn thận dùng khăn giấy cầm lấy USB cắm vào lap, xem video.
"Hiện giờ đã có thể xác định hơn phân nửa lời Đỗ Mạt nói là thật, chỉ là anh vẫn không thể xác định vì sao bọn họ lại giế.t chết Đỗ Mạt, rõ ràng có thể lợi dụng rất lâu, phát triển thêm bài hát mới có thể kiếm bộn tiền, không có lý do gì vừa mới nổi lên đã giế.t chết. Có phải Đỗ Mạt đòi giá trên trời, uy hiếp bọn họ không?" Lục Văn Tây nhìn video, chống cằm suy nghĩ.
"Bọn họ giết người chính là sự thật, nếu anh có được chứng cứ thì báo cảnh sát đi, chuyện sau đó không cần anh quan tâm, cũng coi như anh tích được một phần công đức. Sau này chỉ cần Đỗ Mạt luân hồi có chút biết anh là được." Hứa Trần không muốn Lục Văn Tây quản quá nhiều, chủ yếu là công việc đã đủ mệt mỏi rồi, còn tham dự vào những chuyện này thật sự rất tiêu hao tinh lực.
"Bọn họ giết người là thật, sẽ bị trừng trị. Hơn nữa anh cũng đã đáp ứng Đỗ Mạt sẽ để tất cả mọi người biết giọng hát là thuộc về cô ấy, vì thế vẫn phải lăn lộn một chút." Lục Văn Tây lầm bầm, ánh mắt đảo một chút: "Anh có chút ý tưởng rồi, hi vọng sau khi làm vậy thì Đỗ Mạt có thể từ bỏ oán niệm."
"Nếu vẫn không được thì dùng bùa trấn áp cô ta, sau đó giế.t chết."
"Chuyện này giao cho em, anh không làm được." Lục Văn Tây không muốn bị máu văng đầy người.
"Được."
Hứa Trần trả lời rất nhanh, gần như là không hề suy nghĩ.
Lục Văn Tây tiếp tục xem số chứng cớ này, lúc xoa mi tâm thì nghe Hứa Trần nói: "Mệt thì ngủ đi."
"Em vẫn luôn nhìn anh đấy à?" Lục Văn Tây lập tức nhìn về phía điện thoại.
"Ừm."
"Anh cũng phải nhìn tiểu tướng công nhà anh mới được, hôm nay có phải lại đẹp trai xuất sắc rồi không?" Lục Văn Tây nói xong thì một lần nữa cầm điện thoại, sau đó liền thấy tròng mắt màu đen và... túi đồ ăn vặt đặt trong lòng đối phương, Hứa Trần đang ăn từng miếng từng miếng một, phát ra tiếng "rốp rốp".
Có chút đáng yêu.
Lục Văn Tây nhịn không được bật cười, bản thân anh không ăn được bao nhiêu, đút cho bạn trai cũng là lựa chọn tốt, nhìn Hứa Trần cũng cảm thấy thực hạnh phúc.
Ngày ba mươi mốt, Lục Văn Tây dậy thật sớm, là nhóm diễn viên đầu tiên tiến vào trường quay, sau khi vào phòng nghỉ thì bảo Doãn Hàm Vi đi mua cà phê và đồ ăn sáng, bảo Lâm Hiểu đi chuẩn bị quần áo, chỉ còn lại một mình Lục Văn Tây trong phòng nghỉ.
Chờ hai bọn họ đi rồi, Lục Văn Tây kích hoạt dây chuyền ẩn thân, đi tới phòng làm việc, ở đó có người trực đêm, lúc cửa mở thì đối phương đang ngáp và nói chuyện với người đồng nghiệp vừa mới tới. Lục Văn Tây trà trộn ở bên trong nhìn một đống thiết bị, nghiên cứu một phen mới tìm được thứ mình muốn, thừa dịp người khác không chú ý động tay động chân một chút rồi rời đi.
Hôm nay lúc ban ngày lại tiến hành diễn tập, nhân viên công tác lại càng bận rộn hơn, mỗi lần phát sóng trực tiếp thì tất cả nhân viên đều bận tới lột một tầng da.
Lần diễn tập này, Hứa Tĩnh Không không tham gia.
Sau khi diễn tập xong không bao lâu thì tới giờ nghỉ ngơi, sau đó sẽ có phóng viên tới phỏng vấn, thời gian còn lại là chờ phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Doãn Hàm Vi dạo một vòng ở bên ngoài rồi trở về phòng nghỉ, trong tay vẫn còn cầm một ít hoa và quà, nghe nói là fans đưa, sau đó nổi máu bà tám nói: "Em nghe nói bên Hứa Tĩnh Không có chút phiền phức, người của đài truyền hình đang sứt đầu mẻ trán, nói không chừng sẽ tìm người khác hát thêm hai bài, để Hứa Tĩnh Không tới cuối cùng."
Lâm Hiểu đang giúp Lục Văn Tây xử lý móng tay, nghe vậy cũng sửng sốt hỏi: "Chuyện gì mà nghiêm trọng tới vậy, tới giờ diễn rồi còn thay người?"
"Không rõ lắm, hình như bên công ty Hứa Tĩnh Không cũng có chút vấn đề, đến giờ Hứa Tĩnh Không vẫn còn chưa tới kìa."
Lục Văn Tây dựa vào ghế, lười biếng lắng nghe rồi ngáp một cái.
Buổi sáng thức sớm quá, đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Lần này Lục Văn Tây đã tìm tới thư ký của Lục Vũ Thương, để đối phương sắp xếp người báo án, còn dùng chút quan hệ để cảnh sát không dám thờ ơ mà phải dùng tốc độ nhanh nhất để phá án. Chứng cứ thì Lục Văn Tây đã gửi đi bằng đường bưu điện vào hôm qua, có lẽ hôm nay sẽ kịp tới thành phố B.
Hứa Tĩnh Không không tới, có lẽ đã bị mời đi phối hợp điều tra.
Dựa theo suy đoán của Lục Văn Tây, tới xế chiều Hứa Tĩnh Không mới trở lại, không có bằng chứng thực tế, cũng không ở bản địa, cùng lắm chỉ bị tra hỏi vài câu sẽ để Hứa Tĩnh Không trở về, không có khả năng giam giữ.
Tạ Khả cầm cameras từ phía sau đi tới, vỗ Lục Văn Tây một cái, sau đó chỉ huy Lục Văn Tây phối hợp quay hình, cảm thấy vị trí không tốt lắm nên còn bảo Lục Văn Tây theo mình đổi vị trí.
Nhóm người đi tới trước cửa sổ sát đất, dọn dẹp sơ một chút rồi mới tiến hành quay hình, lúc này Lục Văn Tây nhìn thấy đoàn đội Hứa Tĩnh Không tới, nhanh chóng vào sân, phỏng chừng là muốn đi hóa trang.
Tạ Khả chụp hình xong liền trở về nghỉ ngơi, mở laptop nhanh nhẹn chỉnh sửa, sau khi chỉnh xong thì đăng nhập Weibo của Lục Văn Tây, cùng nhóm Doãn Hàm Vi bàn xem nên viết nội dung Weibo như thế nào, bàn khoảng chừng mười phút, check chính tả nhiều lần rồi mới công bố.
Một Weibo tuyên truyền, kết hợp với chín tấm hình, up.
Lục Văn Tây không muốn xem, chỉ lấy điện thoại ra mở Weibo, Hứa Trần không gửi tin cho anh.
Lục Văn Tây: Sao em không nói chuyện phiếm với anh vậy?
Hứa Trần lập tức trả lời.
Hứa Trần: Sợ chậm trễ công việc của anh.
Lục Văn Tây: Có biết anh rất nhớ em không hả?
Hứa Trần: Em cũng nhớ anh.
Lục Văn Tây: Nhớ thì nhắn tin cho anh, bằng không anh cắn em đấy.
Hứa Trần: Cắn đi.
Lục Văn Tây: Bây giờ không nỡ cắn, miệng được không?
Hứa Trần: Làm việc tốt nhé.
Lục Văn Tây vui vẻ, nghĩ tới bộ dáng cán bộ kỳ cựu của Hứa Trần khi nhắn tin cho mình, nói không chừng còn đang chơi đùa với người máy quét dọn, hoặc là đang ăn thức ăn vặt thì cảm thấy thực thú vị.
Vừa cười xong thì phát hiện ba người khác ở trong phòng đều đang nhìn mình, lúc này anh mới thu nụ cười lại.
Ba người cũng giả vờ như không thấy gì cả, tiếp tục làm việc của mình.
Lục Văn Tây: Nếu tóc anh bạc trắng, em còn yêu anh không?
Hứa Trần: Có.
Lục Văn Tây: [hình ảnh]
Lục Văn Tây: Mới nhuộm nè, xám khói, có đẹp trai không?
Hứa Trần: Sao phải trang điểm già đi như vậy?
Lục Văn Tây: Đây là màu đang hot đó?
Hứa Trần: Trông hơi già.
Lục Văn Tây: Em biết nói chuyện không vậy?
Hứa Trần: Tiểu ca ca không già.
Thấy lời này, Lục Văn Tây trực tiếp bật cười thành tiếng, nửa ngày cũng không thôi, lần này ngay cả giữ ý cũng không làm, cứ cười như một đứa ngốc. Anh nghĩ, Hứa Trần quả thực là quá muộn tao, có những lời khi đối mặt không chịu nói, nhưng gõ chữ thì không hề ngại ngùng.
Ba người khác bắt đầu giả câm.
Lục Văn Tây: Vậy tiểu ca ca có đẹp trai không?
Hứa Trần: Có.
Lục Văn Tây: Vậy em có yêu tiểu ca ca không?
Hứa Trần: Có.
Đang nói chuyện thì Lục Văn Tây nhìn thấy luồng khí của Đỗ Mạt từ cửa phòng nghỉ của anh tiến tới, nụ cười trên mặt Lục Văn Tây đông cứng lại, nhìn theo hướng đi thì có lẽ qua bên Hứa Tĩnh Không rồi.
Không biết vì sao Lục Văn Tây cứ có cảm giác kỳ lạ, anh nhìn thấy bóng dáng của Tô Lâm trên người Đỗ Mạt.
Hẳn là... không thể nào.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu, chương trình tiến hành đâu vào đấy, phần biểu diễn của Lục Văn Tây ở khúc sau, vì thế vẫn không vội, có thể ngồi xem phát sóng trên TV, Lâm Hiểu đã chỉnh lại tạo hình cho Lục Văn Tây lần thứ ba rồi.
Diễn viên biểu diễn tiết mục của mình xong, có người đã rời đi, tan tầm về nhà, có người đợi tới time đếm ngược xuất hiện trên sân khấu lần nữa. Vì thế hậu trường dần vắng lặng hơn, chỉ có nhóm nhân viên công tác bận rộn chạy tới chạy lui.
Tới tiết mục của Lục Văn Tây, anh lập tức đi theo nhân viên công tác đi chuẩn bị, đều là quy trình quen thuộc, anh hát hai bài, ở giữa sẽ cùng người chủ trì trò chuyện một phen, cuối cùng ở trước ống kính chúc tết khán giả thì coi như xong việc.
Mặc dù Lục Văn Tây không hát quá chuyên nghiệp nhưng bởi vì yêu thích và tài năng không tệ nên hát khá dễ nghe, trường hợp này cũng không hát nhép, rèn luyện quanh năm suốt tháng, vừa nhảy vừa hát cũng không thở gấp. Biểu diễn xong thì Lục Văn Tây nhanh chóng rời đi, cảm thấy mình biểu diễn cũng không tệ lắm.
Lâm Hiểu lập tức tiến tới lau mồ hôi giúp Lục Văn Tây, còn khen ngợi: "Lão đại ngầu quá, đẹp trai tới mức em muốn hét chói tai luôn!"
"Ừ, anh cũng thấy mình ngầu vãi." Lục Văn Tây nói xong thì nhận nước từ tay Doãn Hàm Vi uống một ngụm, cảm thấy mùi vị không đúng lắm nên cố ý nhìn thoáng qua, quả nhiên là nước ngũ hồng.
"Hôm qua Hứa Tiểu Tiên cố ý gọi tới dặn, bảo em phải chuẩn bị món này cho anh uống."
"Oh." Lục Văn Tây lại nhịn không được bật cười, sau đó ngày càng cười xán lạn hơn.
Sau tiết mục của anh chính là tiết mục của Thiên Vương Thiên Hậu, chờ bọn họ biểu diễn xong thì anh phải lên sân khấu tham gia đếm ngược, khi đó sẽ đưa micro cho anh, tiếp đó là khoảng thời gian đếm ngược cự kỳ náo nhiệt, vui vẻ.
Lúc bước xuống sân khấu, Lục Văn Tây nhìn thoáng qua Hứa Tĩnh Không đang chuẩn bị, trợ lý đang giúp cô chỉnh lại váy, thoạt nhìn không có chỗ nào không ổn. Cách đó không xa, Đỗ Mạt vẫn đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Hứa Tĩnh Không.
Ánh mắt Lục Văn Tây dạo một vòng trên người Đỗ Mạt, sau đó lướt qua người Đỗ Mạt rời đi. Trở lại phòng nghỉ, đoàn đội của bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Lục Văn Tây thay quần áo, Lâm Hiểu tới giúp anh tháo trang sức trên mắt, sau đó lau mặt một phen.
Lúc này tiếng nhạc dạo vang lên, giai điệu rất quen thuộc, Doãn Hàm Vi đang dọn đồ cũng ngâm nga theo, kết quả tới lúc cần hát thì lại không có âm thanh.
Lục Văn Tây quay đầu nhìn màn hình trong phòng nghỉ, anh sớm đã thay đổi đoạn nhạc của Hứa Tĩnh Không, chỉ có nhạc đệm không có tiếng ca, vì thế khi Hứa Tĩnh Không hát nhép sẽ không có âm thanh, cô không khỏi sửng sốt, nhưng cũng khá nhanh trí, lập tức giả vờ như micro có vấn đề.
Sau đó Hứa Tĩnh Không nghiêng đầu nhìn về phía hậu trường, giống như không giẫm ổn mà trực tiếp ngã nhào, toàn trường ồ lên.
Lục Văn Tây nhìn màn hình, nhịn không được nhếch môi cười, cũng coi như là phái diễn xuất, ngã rất thật. Anh nhớ lúc ban ngày xem TV có thấy phần phỏng vấn của Hứa Tĩnh Không, cô nàng nói rằng sang năm sẽ thử đóng phim truyền hình, tức là tính từ bỏ sự nghiệp ca hát à?
"Con bà nó! Này... chẳng phải là giật tít à?" Doãn Hàm Vi khoa trương hô to.
Lục Văn Tây quay đầu nhìn về phía Doãn Hàm Vi, phát hiện trợ lý của mình mắc phải hậu di chứng chuyên nghiệp, lúc này rồi mà vẫn còn quan tâm tới Tít.
Chẳng qua Lục Văn Tây không còn tâm trạng xem tiếp nữa, trực tiếp đi rửa mặt, lúc trở lại thì màn hình đã vang lên tiếng ca, phỏng chừng là có người cứu.
[hết 60]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT