Hứa Niệm An cảm thấy hôm nay Mục Duyên Đình có chút kỳ lạ, làm sao cứ muốn hỏi về chuyện lúc nhỏ của cô ấy?
Để làm cho Mục Duyên Đình an tâm, Hứa Niệm An nói cho anh biết tình hình trong giấc mơ của cô, "Tôi không có nhớ gì cả.
Nhưng đôi khi tôi mơ thấy tôi ở trong một ngọn lửa, trong giấc mơ của tôi còn xuất hiện một anh trai nhỏ, nhưng giấc mơ rất mơ hồ, khói mù mịt khắp nơi, tôi không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh trai nhỏ trông như thế nào, tôi chỉ mơ hồ nhớ rằng hai chúng tôi đang nắm tay nhau chạy trốn, nhưng ngọn lửa đã lan đến mọi ngóc ngách trong nhà, tôi sợ rằng nó sẽ làm tổn thương anh trai nhỏ, liền đêm anh ấy đẩy ra, nhưng sau đó tôi dường như bị ngọn lửa nuốt chửng, mỗi khi mơ tới lúc này sẽ bừng tỉnh, tôi nghĩ rằng thương chấn tâm lý sau khi bị mắc hỏa hoạn."
Mục Duyên Đình càng nghe càng cảm thấy tình cảnh này quen thuộc, nếu nhớ không lầm thì lúc đó anh và Tiểu Phúc Tử cũng là như vậy.
Tiểu Phúc Tử đã đẩy anh ra để cứu anh, nhưng Tiểu Phúc Tử đã bị lửa nuốt chửng.
Mục Duyên Đình đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh đứng dậy và nói với Hứa Niệm An, “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Hứa Niệm An gật đầu và liếc nhìn bánh bao nhỏ trên bàn, cắn môi, định đưa tay ra ngay khi Mục Duyên Đình đi ra ngoài.
Mục Duyên Đình sải bước tới cửa, vừa mở cửa, anh đột nhiên quay lại nhìn cô, “Không được ăn vụng.”
Hứa Niệm An: ……………..
Cô cảm thấy mình có thể có một người ba khác trong tương lai, Mục ba ba.
Bên ngoài phòng bệnh, Mục Duyên Đình lấy điện thoại di động ra gọi cho Cao Dương, "Tôi muốn biết thông tin chi tiết về khoảng thời gian từ khi sinh ra đến sáu tuổi của An An, sau khi trở về đế đô, hãy giúp tôi hẹn với Cố Giao Giao."
Cao Dương hơi ngạc nhiên, “Tiên sinh muốn gặp Cố tiểu thư sao?”
Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, “Có một số việc, tôi phải đích thân xác nhận.”
Cao Dương, “Vâng.”
Khi Mục Duyên Đình quay lại phòng bệnh lần nữa, y tá vừa đo nhiệt độ cơ thể của Hứa Niệm An xong, “Ba mươi bảy độ thì hết sốt rồi.”
Hứa Niệm An cảm ơn, sau đó hỏi, “Khi nào tôi có thể xuất viện?”
Y tá giúp cô treo lại chai thuốc, “Nói chung, cô có thể xuất viện sau khi truyền xong chai thuốc này, nhưng cô nên hỏi bác sĩ để biết thêm chi tiết.”
“Được.” Hứa Niệm An nói lời cảm ơn một lần nữa.
Khi cô nhìn lên, cô thấy Mục Duyên Đình đang đứng ở đầu giường nhìn cô.
Anh cao ráo, diện mạo tuấn dật, với đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng chăm chú nhìn cô, bên ngoài nắng gắt, hắt cả cửa sổ thủy tinh lên người, làm trên người anh sáng lên một vùng sang chói lóa.
Hứa Niệm An ngẩn người ra.
Cô y tá nhỏ đột ngột đỏ mặt, vừa cúi đầu tiêm cho Hứa Niệm An, cô vừa nói nhỏ, "Bạn trai của cô thật là soái, anh ấy thật tốt với cô.
Anh ấy đã ở bên cô từ tối hôm qua.
Đã đẹp trai như vậy, lại còn kiên nhẫn và cẩn thận.
Thật khó để tìm một người giống bạn trai của cô bây giờ.”
Cơn đau trên mu bàn tay ngay lập tức kéo suy nghĩ của Hứa Niệm An trở lại hiện thực.
Khi nghe những lời của cô y tá nhỏ, Hứa Niệm An chỉ mỉm cười.
Mặc dù đã cùng Mục Duyên Đình trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng cô không biết bọn họ hiện tại là quan hệ gì.
Họ là bạn trai và bạn gái sao?
Có vẻ như không phải, ít nhất thì Mục Duyên Đình chưa từng nói với cô như vậy.
Anh chỉ nói rằng cô là người phụ nữ của anh, nhưng một người phụ nữ không giống với bạn gái.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Niệm An không khỏi có chút mờ mịt.
Cô y tá lại nhìn Mục Duyên Đình, xoay người rời đi, những anh chàng soái ca như thế này đều là bạn trai của người khác a.
Hứa Niệm An ngồi trên giường nhìn lên chất lỏng trong suốt đang nhỏ từng giọt, đột nhiên nghĩ tới một câu thành ngữ, tích thủy xuyên thạch.
(*)
(*) Thành ngữ “Tích thủy xuyên thạch”: từng giọt nước nhỏ lâu ngày xuyên quá đá, tức là nước chảy đá mòn, ý nói có chí thì nên.
Cảm giác của cô về Mục Duyên Đình có giống với câu thành ngữ này không?
Rõ ràng ban đầu cô tránh anh và cố gắng rời bỏ anh, nhưng lần này cô bị bắt cóc, cái đầu tiên cô nghĩ đến là Mục Duyên Đình.
Chính là trải qua tình cảnh này, làm cô một lần nữa tiếp nhận một mặt khác trong tình cảm của mình, cô lại cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Anh có lẽ đã nhận ra sự biến hóa trong mắt Hứa Niệm An, sau khi y tá rời đi, Mục Duyên Đình ngồi bên cạnh nhẹ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Niệm An lắc đầu, “Không có gì.”
Cô hỏi Mục Duyên Đình, “Mấy ngày nay, anh ở Hồng Kông, ở đế đô hẳn là có rất nhiều công việc dồn lại chờ anh xử lý? Vì tôi không sao, anh hãy trở về đế đô trước đi."
Mục Duyên Đình bình tĩnh nói, "Nếu mọi chuyện tôi đều tự mình làm thì tôi nuôi nhiều người như vậy làm gì? Không cần nghĩ tới cái này, đợi em xuất viện, chúng ta cùng nhau trở về đế đô."
Vừa dứt giọng, điện thoại của Mục Duyên Đình đột nhiên vang lên, anh cầm lên xem thử thì đó là một số ẩn danh, đây là số riêng của anh, ít người biết, huống chi là bất kỳ cuộc gọi bán hàng nào, Mục Duyên Đình do dự một lát, rồi bắt máy.
Ngay sau khi nó đã được kết nối, một giọng nữ đến từ micro, "Xin chào, Mục tiên sinh, tôi là bạn tốt của Hứa Niệm An, Khương Sơ Tình.
Tôi đã gọi điện thoại cho cô ấy nhưng nó luôn trong tình trạng tắt máy, ngài có biết hiện tại cô ấy ở đâu không?”
Khương Sơ Tình nói một cách thận trọng.
Trên thực tế, cô đặc biệt sợ rằng Mục Duyên Đình sẽ trực tiếp cúp điện thoại của cô, mà cuối cùng cô từ kim chủ của mình vất vả lắm mới lấy được.
Lúc trước cô ấy đang quay phim ở phim trường, mỗi ngày đều mệt cùng cẩu giống nhau, chưa nói đến việc liên lạc với Hứa Niệm An, cô ấy cũng rất ít khi động đến điện thoại di động, quay xong thì cô ấy ôm đầu lăn ra ngủ, mãi đến ngày hôm qua mọi cảnh quay của cô ấy mới hoàn thành.
Khi cô có thời gian để lấy điện thoại di động và gọi cho Hứa Niệm An.
Nhưng cô ấy mãi không liên lạc được.
Cô ấy nhấp vào vòng kết nối bạn bè của Hứa Niệm An và xem.
Không xem không biết, Khương Sơ Tình đã rất sốc khi nhìn thấy Hứa Niệm An đã làm hòa với Quý Thừa Ngọc, nhưng cô ấy luôn cảm thấy điều này không đúng.
Tính cách của Hứa Niệm An, người khác không biết, cô ấy không biết rõ sao?
Hơn nữa, ngay cả khi cô ấy thực sự muốn làm hòa với Quý Thừa Ngọc, cô ấy không thể không nói với cô.
Thấy điện thoại của Hứa Niệm An không nghe được, Khương Sơ Tình quay sang Quý Thừa Ngọc, nhưng điện thoại của anh ta cũng không nghe được.
Khương Sơ Tình trong lòng vô cùng lo lắng, cuối cùng, cô ấy không còn cách nào khác lợi dụng kim chủ của mình không chú ý, lén dò ra số điện thoại di động của Mục Duyên Đình từ điện thoại di động của kim chủ, liền gọi cho Mục Duyên Đình.
Thật ra Khương Sơ Tình chỉ muốn thử vận may, dù sao nếu Hứa Niệm An thực sự hòa giải với Quý Thừa Ngọc, tương đương với việc đội cho Mục Duyên Đình một chiếc mũ xanh thật lớn.
Đến lúc đó đừng nói tiếp điện thoại của cô, chỉ sợ còn sẽ đem lửa giận kéo lên người cô luôn.
Không phải có một câu nói như thế này sao? Cổng thành cháy, vạ luôn cá dưới ao.
Nhưng Hứa Niệm An không liên lạc được, Khương Sơ Tình không thể quan tâm nhiều như vậy, do dự một lúc, cuối cùng cô ấy bấm điện thoại của Mục Duyên Đình.
Mục Duyên Đình đương nhiên biết Khương Sơ Tình, bạn tốt của Hứa Niệm An, người Hoắc Định Hiên sủng ái.
Anh liếc nhìn Hứa Niệm An và đưa điện thoại cho cô, “Cuộc gọi của Khương Sơ Tình.”
Hứa Niệm An sửng sốt, vội vàng nói nhỏ trong điện thoại, "Sơ Tình, là mình, cậu sao lại gọi tới đây?"
Khương Sơ Tình thở dài chửi rủa, "Mình có biện pháp nào? Đồ khốn kiếp, cậu chết ở nơi nào mấy ngày nay? Cậu không ở trong căn hộ của tôi, điện thoại đã tắt máy.
Cậu đang muốn nổi loạn sao? Hơn nữa, vì cậu đang ở với Mục Duyên Đình, tin nhắn trong vòng bạn bè cậu đăng có ý gì vậy?"
Hứa Niệm An xoa trán và cười nói, “Cậu hỏi nhiều như vậy cùng một lúc, mình nên trả lời cái nào trước?”
Khương Sơ Tình nói, “Đầu tiên, bây giờ cậu ở đâu?”
Hứa Niệm An cười, “Ở bệnh viện.”
Hứa Niệm An cầm điện thoại để ra xa.
Khi âm thanh the thé lắng xuống, cô mới đưa điện thoại trở lại tại cô, “Cậu nhỏ giọng thôi.”
Khương Sơ Tình không thể bình tĩnh được, qua ống nghe, Hứa Niệm An nghe thấy mặc quần áo vụn vặt, “Làm sao có thể khiến mình nói nhỏ? Ở bệnh viện nào, mình sẽ đến gặp cậu ngay bây giờ.”
Hứa Niệm An, “Không phải ở đế đô, mình sẽ giải thích vấn đề này cho cậu ngay cả khi mình trở về đế đô.”
Khương Sơ Tình nghĩ một hồi rồi đành phải từ bỏ, “Thôi, vì Mục Duyên Đình bên cạnh cậu, mình không có gì phải lo lắng, chú ý đến thân thể của cậu, liên lạc với mình ngay lập tức khi về đế đô.”
Hứa Niệm An cười gật đầu, trả điện thoại cho Mục Duyên Đình, “Mục tiên sinh, tôi muốn xuất viện.”
Vẻ mặt của Mục Duyên Đình nhàn nhạt.
Khi anh ấy đi vào phòng buổi sáng, anh ấy nghe thấy những gì cô y tá nhỏ nói, “Vậy tôi sẽ hỏi bác sĩ trước.”
Hứa Niệm An đã được xuất viện vào sáng hôm đó.
Bữa trưa được ăn ở khách sạn, bởi vì bác sĩ đặc biệt dặn dò Hứa Niệm An mấy ngày nay ăn ít dầu và muối, chủ yếu là ăn nhạt, nên Mục Duyên Đình đặc biệt chuẩn bị một bữa cơm như bệnh nhân cho cô.
Một bát cháo, hai chiếc bánh đậu, và một đĩa dưa muối.
Hứa Niệm An hờ hững ăn hết cháo, hỏi Mục Duyên Đình, “Sức khỏe của anh thật là tốt, tôi chưa từng thấy anh bị bệnh bao giờ.”
Mục Duyên Đình ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nói, “Như thế nào, em muốn thấy tôi bệnh sao?”
Hứa Niệm An lập tức lắc đầu, cô thật là điên rồi, sao có thể muốn nhìn bộ dáng anh bị bệnh”
Cô chỉ muốn anh thử xem mỗi ngày đều nhìn những món ngon khác nhau của người khác, còn mình chỉ có thể ăn cháo và dưa muối.
Mục Duyên Đình liếc nhìn Hứa Niệm An đang nỗ lực ăn cháo, khẽ thở dài, dặn dò người phục vụ phía sau, “Bỏ hết những thứ này đi, đem lên một phần giống của cô ấy.”
Người phục vụ khẽ cúi đầu, “Vâng, vui lòng đợi một lát."
Hứa Niệm An cắn bánh đậu một cái, bối rối hỏi anh, "Anh đang làm gì vậy?"
Mục Duyên Đình chỉ nhẹ giọng nói, "Mấy ngày nay em ăn gì, tôi sẽ ăn cái đó với em?”
Hứa Niệm An giật mình, nơi trái tim đột nhiên đập mạnh, người đàn ông này, muốn trêu chọc trái tim cô như vậy sao?
Hai người mặt đối mặt ăn bánh đậu, Cao Dương bước nhanh tới, đứng cách một thước, khẽ gật đầu với hai người, “Tiên sinh, Hứa tiểu thư.”
Hứa Niệm An đáp lại, “Trợ lý đặc biệt Cao.”
Cao Dương bước tới, cúi người ghé vào tai Mục Duyên Đình thì thầm điều gì đó.
Khuôn mặt bình tĩnh vốn có của Mục Duyên Đình hơi trầm xuống, “Cậu chắc chắn chứ?”
Cao Dương gật đầu, nghiêm mặt nói, “Đúng vậy, vừa rồi lão gia cũng gọi điện xác nhận tin tức, lão gia mong rằng ngài có thể gấp rút trở về đế đô xử lý chuyện này.”
Hứa Niệm An ở bên nói ngay lập tức, “Hiện tại tôi không sao, chúng ta đi ngay thôi?”
Mục Duyên Đình nhìn chằm chằm Hứa Niệm An một lúc, rồi nói với Cao Dương, “Sắp xếp xe đi.
Chúng ta sẽ rời đi trong nửa giờ nữa.”
Cao Dương gật đầu, “Vâng.”
Anh ta nói xong, quay sang Hứa Niệm An và đưa cô gói hàng trên tay, "Hứa tiểu thư, đây là điện thoại tiên sinh kêu tôi đặt mua lại cho cô.
Số sim vẫn là số cũ, máy đã được cài đặt tốt."
Hứa Niệm An nhận lấy, "Cảm ơn anh, mua điện thoại hết bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển cho anh."
Cao Dương cười nói, “Không cần đâu, Hứa tiểu thư, đây đều là tiền của tiên sinh.”
Hứa Niệm An quay sang nhìn Mục Duyên Đình, “Cảm ơn anh, nếu không tôi sẽ chuyển tiền cho anh trên WeChat, nhưng hình như tôi không có tài khoản WeChat của anh.
Nếu không, chúng ta hãy thêm WeChat trước?"
Hai người họ đã nhận thức lâu như vậy, Mục Duyên Đình tuy rằng là người bá đạo, cơ hồ muốn ghi dấu ấn của mình trên hầu hết mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô ấy, nhưng duy nhất là không yêu cầu cô thêm WeChat của anh.
Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, “Tôi không có WeChat.”
Hứa Niệm An: Ách ...!Hiện tại còn có người không sử dụng WeChat sao?
Hứa Niệm An, “Ừm, khi chúng ta trở lại đế đô, tôi sẽ trả anh tiền mặt.”
Mục Duyên Đình ghét bỏ nhìn cô.
“Tôi thiếu em chút tiền này à?”
Hứa Niệm An: Anh không thiếu, anh là lão đại.
Hứa Niệm An mỉm cười, “Chuyện này không phải thiếu hay không thiếu, dù cho là anh em ruột thì cũng phải rõ ràng.”
Mục Duyên Đình lạnh lùng nhìn cô, “Tôi không muốn làm anh em với em.”
Hứa Niệm An: Hôm nay còn có thể tiếp tục nói chuyện được không?
Mục Duyên Đình đứng dậy và đột ngột nói, “Đừng quên, lời hứa của em với tôi chưa được thực hiện.”
Hứa Niệm An: Tại sao bạn lại nghĩ đến điều này?
Quả nhiên, ngay khi Mục Duyên Đình nói những lời này, Hứa Niệm An không dám nói gì nữa.
Giống như một biểu tức phụ, cô ấy đi theo Mục Duyên Đình mà rời khách sạn.
Mục Duyên Đình đột nhiên cảm thấy sảng khoái không thể giải thích được.
Đoàn xe trực tiếp lái đến nhà cũ của Mục gia từ Hồng Kong, sau khi đến nhà cũ, Mục Duyên Đình nói với Cao Dương đang ngồi ở ghế phụ phía trước, “Trước tiên hãy cử người đưa An An trở về.”
Anh nói rồi kéo Hứa Niệm An vào lòng, hôn lên trán cô, “Chờ tôi ở Cẩm Viên.”
Sau đó, anh mở cửa xuống xe.
Cao Dương quay đầu lại nói với Hứa Niệm An, "Hứa tiểu thư, tiên sinh trước muốn giải quyết chuyện ở nhà cũ.
Tôi sẽ cử người đưa cô trở về Cẩm Viên trước?"
Hứa Niệm An nhìn bóng lưng cao lớn của Mục Duyên Đình qua kính xe, nhẹ nói, "Trợ lý đặc biệt Cao, anh có thể đưa tôi về căn hộ trước được không, tôi có chuyện muốn nói với bạn của tôi."
Cao Dương gật đầu, "Được, lúc đó tài xế sẽ đợi cô ở tầng dưới căn hộ.
Nếu có chuyện gì xin hãy nói cho tôi biết bất cứ lúc nào.”
“Vâng." Hứa Niệm An, "Cảm ơn.”
Cao Dương, "Nên vậy."
Trên đường đi, Hứa Niệm An gọi Khương Sơ Tình.
Khi Khương Sơ Tình nghe tin Hứa Niệm An từ Hồng Kông trở về, cô định đi ra ngoài ăn, “Tối nay ăn lẩu cùng nhau nhé?”
Hứa Niệm An vừa muốn đồng ý, đột nhiên nhớ tới buổi trưa Mục Duyên Đình đã nói gì, liền cười, “Lẩu ăn không được, hay đổi sang cháo.
Mấy ngày nay bác sĩ dặn mình không được ăn đồ nhiều dầu mỡ."
Khương Sơ Tình không có phản đối, "Như vậy được rồi.
Mấy ngày nay quản lý của mình cũng yêu cầu mình giữ cân, mihf biết một tiệm cháo rất, để mình gửi địa chỉ cho cậu.”
Trong vòng một phút sau khi cúp điện thoại, WeChat của Khương Sơ Tình đã được gửi đến.
Khi Hứa Niệm An đến cửa hàng cháo, Khương Sơ Tình đã đợi cô trong phòng riêng.
Bên cạnh cô là Tiểu Thiên Dục nhỏ nhắn đẹp trai dễ thương, vừa nhìn thấy Hứa Niệm An, cậu bé đã chạy về phía cô với đôi chân ngắn ngủi, “Dì An An, con nhớ dì lắm.”
Hứa Niệm An ôm cậu vào lòng.
Cô hôn lên gò má nhỏ mịn và đàn hồi của cậu bé, "Dì An An cũng nhớ con."
Lúc này người phục vụ đưa các món ăn vào.
Hứa Niệm An ngồi xuống đối diện với Khương Sơ Tình và thì thầm, "Tối nay không cần đến đó sao? Cư nhiên Tiểu Thiên Dục cũng mang đến."
Khương Sơ Tình làm một nghệ sĩ, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, thì một nửa thời gian là quay phim ở những nơi khác, thời gian trở về đế đô thật sự rất ít, cho nên cô sẽ qua đêm ở đế đô trừ khi có tình huống đặc biệt, nếu không, cô nhất định phải qua đêm ở chỗ Hoắc Định Hiên.
Khương Sơ Tình sờ sờ đầu con trai, nói, "Đêm nay hắn có chuyện, mình không phải tới đó, nên đương nhiên phải đi cùng con trai.
Mà này, cậu có chuyện gì, cậu còn không thành thật kể ra."
Hứa Niệm An đem sự tình phát sinh mấy ngày nay cùng Khương Sơ Tình nói một lần.
Khương Sơ Tình sau khi nghe xong, cô gần như bị sốc, "Bọn bắt cóc đồng thời bắt cóc cậu và Quý Thừa Ngọc, để hai người có con với nhau.
Không biết còn tưởng quay phim đảo quốc xxxx."
Tiểu Thiên Dục liền hỏi một câu, “Mẹ, xxxx đảo quốc là cái gì?”
Hứa Niệm An, liếc cô một cái, “Cho cậu nói nhảm trước mặt con trai.”
Khương Sơ Tình sờ sờ đầu Tiểu Thiên Dục cười, “Con trai, loại chuyện này vẫn là còn sau khi lớn lên, con sẽ dần dần hiểu được nó."
Cô ấy mang một bát cháo hải sản cho Tiểu Thiên Dục, và nói nhẹ nhàng, “Mẹ và dì An An có chuyện để nói, con ăn ngoan ngoãn, con biết không?"
Tiểu Thiên Dục ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ được.”
Khương Sơ Tình an ủi Tiểu Thiên Dục và tiếp tục tra hỏi Hứa Niệm An, “Vậy những ngày qua không có chuyện gì xảy ra với hai người chứ?”
Hứa Niệm An, “Cậu cảm thấy mình cùng anh ta sẽ phát sinh chuyện gì?”
Khương Sơ Tình cắt một tiếng rồi nói, "Không được, mình sợ rằng Quý Thừa Ngọc muốn phát sinh chuyện với cậu.
Rốt cuộc, Viên Thi Nhu là người phụ nữ có đức tính gì, hiện tại anh ta có thể nhìn rõ, chẳng lẽ hiện tại muốn đoàn tụ với cậu đến mức này sao?"
Hứa Niệm An mỉm cười, "Chuyện của mình với anh ta đã là quá khứ."
Khương Sơ Tình nói, “Cậu có thể nhìn thấy thì tốt rồi, nhưng cậu có cho rằng Quý Thừa Ngọc là người đứng sau hậu trường không?”
Hứa Niệm An lắc đầu, “Không.”
“Không quan trọng là ai đứng sau hậu trường, cậu có thể an toàn trở về phải cảm ơn Mục Duyên Đình lần này, cậu phải hảo hảo cảm ơn người ta.”
Hứa Niệm An gật đầu và ăn cháo của mình.
Trong khoảng lặng ngắn ngủi chỉ có tiếng va chạm của chiếc thìa sứ và cái chén, vài phút sau, Tiểu Thiên Dục đột nhiên nói với Khương Sơ Tình, “Mẹ, con muốn đi vệ sinh.”
Khương Sơ Tình đứng dậy nắm lấy tay Tiểu Thiên Dục, “Đi thôi, mẹ dẫn con đi.”
“Nhưng mẹ ơi, con đã là đàn ông nhỏ rồi, con vào phòng nam, không được vào phòng nữ với mẹ nữa.”
“Không sao, mẹ sẽ đợi con ở ngoài.”
“Mẹ ơi, khi nào mẹ có thể giúp con tìm một người dượng."
"Dượng thì tốt cái gì."
"Ông ấy có thể vào nhà vệ sinh với con."
“………”
Khương Sơ Tình đưa Tiểu Thiên Dục vào nhà vệ sinh.
Trong khi đó, Hứa Niệm An có chút buồn chán, cô lấy điện thoại di động ra muốn chơi một chút, khi mở WeChat lên thì thấy có yêu cầu kết bạn.
Hình đại diện là một quả địa cầu lăn và nick name là Y.
Hứa Niệm An phớt lờ anh ta, thoạt nhìn, anh ta trông giống như một người đàn ông nhàm chán và muốn tìm một cô gái để trò chuyện.
Vừa định thoát khỏi WeChat, đột nhiên có tin nhắn của Khương Sơ Tình gửi đến, "An An, mình đang vội, đến nhà vệ sinh nam đón Tiểu Thiên Dục giúp mình.
Mình đã gặp Hoắc Định Hiên, và mình không thể để cho Hoắc Định Hiên gặp Tiểu Thiên Dục."