Tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng nửa sau đêm hôm đó, Hứa Niệm An bất ngờ lên cơn sốt cao và không ngừng nói mớ, có vẻ như đang mơ một điều gì đó khủng khiếp.
Mục Duyên Đình lại phải chở cô đến bệnh viện ngay trong đêm.
Trên giường bệnh, Mục Duyên Đình đang ngồi trên ghế bên cạnh đầu giường, nhìn chất lỏng không màu đang từ từ chảy vào trong cơ thể Hứa
Niệm An, ánh mắt thâm thúy, đột nhiên anh quay người lại nói với bác sĩ phía sau, “Hãy làm xét nghiệm máu lại, tôi cần có nhiều báo cáo toàn diện hơn.”
Bác sĩ nói, “Thưa ngài, tôi biết ngài quan tâm đến vợ mình, nhưng thực sự không cần xét nghiệm lại máu, cô ấy chỉ làm việc quá sức và bị nhiễm trùng vết thương, dẫn đến sốt cao.”
Mục Duyên Đình nghĩ lại một chút, những người ở vị trí của anh ta thì bất kỳ phương pháp dơ bẩn nào mà chưa từng thấy qua, anh bây giờ sợ rằng ai đó sẽ sử dụng những phương pháp dơ bẩn đó trên Hứa Niệm An.
Nghĩ vậy, Mục Duyên Đình trầm giọng hỏi, “Rõ ràng ban ngày thời điểm kiểm tra mọi chuyện vẫn bình thường, tại sao bây giờ lại đột nhiên sốt cao?”
Bên kia trầm tư một lúc, “Có lẽ là do trước đây tinh thần căng thẳng nên triệu chứng tạm thời bị che lấp, bây giờ đột nhiên thả lỏng người, triệu chứng cũng sẽ xuất hiện, nhưng tôi đề nghị ở lại bệnh viện để theo dõi, có thể xử lý kịp thời mọi trường hợp khẩn cấp.”
Bác sĩ nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Giờ này ở khoa cấp cứu, tuy rằng không có nhiều bệnh nhân.
Nhưng bác sĩ trực ban càng ít hơn, vì vậy anh ta phải gấp rút quay lại chăm sóc những bệnh nhân khác.
Ngay sau khi bác sĩ rời đi, Cao Dương bước tới và nói nhỏ, "Thưa tiên sinh, sáng mai ngài phải trở về đế đô.
Hay là tôi ở lại đây.
Ngài về khách sạn nghỉ ngơi đi?"
Mục Duyên Đình nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của Hứa Niệm An.
Ngay cả khi ở trong bệnh viện, lông mày cô vẫn cau lại, anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ của cô, nhưng anh có thể cảm nhận được, nhưng hẳn là điều cô không thể buông bỏ.
Mục Duyên Đình từ chối, "Không, tôi ở lại với cô ấy.
Nói với lão gia rằng tôi tạm thời không thể đi được."
Mục Duyên Đình nói, ngước nhìn Cao Dương, “Không còn việc gì ở đây.
Cậu về trước nghỉ ngơi đi."
Ông chủ còn không có đi trở về, anh làm sao dám một mình trở về khách sạn ngủ?
Cao Dương đứng sang một bên, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản than, “Vậy thì tôi sẽ ở lại với tiên sinh.”
Lúc này, Mục Duyên Đình nghe thấy Hứa Niệm An lẩm bẩm trong giấc mơ, “Me, đừng bỏ con gái, đừng ...!"
Mục Duyên Đình đi tới nắm tay cô, vươn tay sờ trán cô một cái, khuôn mặt lạnh lùng, "Cơn sốt còn chưa hạ.”
Cao Dương ở một bên nói, "Thưa tiên sinh, không có nhanh như vậy.
Ngài đừng lo lắng, bác sĩ nói chỉ là do mệt mỏi và nhiễm trùng vết thương.”
Tay của Mục Duyên Đình vuốt ve hàng lông mày cau có của Hứa Niệm An một lúc, sau đó hỏi Cao Dương, "Quý Khánh Sơn biết con trai mình bị bắt cóc, phản ứng thế nào?"
Cao Dương nói, "Tôi nghe nói ông ta đích thân đến Hồng Kông để đón anh ta trở về đế đô."
"Cho người theo dõi ông ta, có gì kỳ lạ báo cho tôi.”
Cao Dương gật đầu, “Vâng."
Mục Duyên Đình sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh hỏi Cao Dương, “Me có phải là mẹ không?”
Cao Dương hơi sững sờ, nghĩ đến lời nói lảm nhảm vừa rồi của Hứa Niệm An anh cười, “Thưa tiên sinh, đó là xưng hô mẹ của một số người dân tộc thiểu số phía nam.”
Mục Duyên Đình nhìn xuống Hứa Niệm An đang nằm trên giường bệnh, "An An lớn lên ở Bình Thành, sau đó sống đế đô, làm sao có thể gọi mẹ là me?"
“Chuyện này ...” Cao Dương suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi không rõ ràng lắm, sao ngài không đợi Hứa tiểu thư tỉnh lại rồi tự mình hỏi cô ấy?”
Mục Duyên Đình không nói nữa, Hứa Niệm An sau đó lại nói mớ vài câu, nhưng giọng rất nhỏ nên anh khó có thể nghe được những gì cô ấy nói.
Sáng hôm sau, cơn sốt của Hứa Niệm An cuối cùng cũng hạ xuống.
Vừa mở mắt ra, cô đã thấy Mục Duyên Đình ngồi trước giường bệnh, một tay chống má, nhắm mắt lại, như thể anh đang ngủ.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào tràn ngập căn phòng, chiếu vào nửa khuôn mặt của Mục Duyên Đình.
Hứa Niệm An chưa bao giờ quan sát khuôn mặt đang ngủ của Mục Duyên Đình gần như vậy.
Nhìn thế này, cô mới phát hiện ra Mục Duyên Đình thường ngày là người độc đoán, tàn nhẫn, tuy nhiên lúc ngủ lại có khuôn mặt ngoan ngoãn vô hại như vậy.
Hơn nữa, lông mi anh rất dài, khi nhắm mắt lại, tựa như cánh bướm.
Hứa Niệm An mỉm cười, cô muốn đưa tay ra sờ nhưng không dám.
Cô sợ đánh thức anh, cô biết anh đã ở đây với cô cả đêm.
Bởi vì mấy ngày trước trời mưa bão, thời tiết hôm nay nắng đẹp như vậy, tâm trạng của Hứa Niệm An sáng hơn rất nhiều.
Cô lại nằm trên giường bệnh và nhìn Mục Duyên Đình không chớp mắt.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Cao Dương cầm theo một túi thức ăn đi vào.
Hứa Niệm An đặt ngón trỏ lên miệng và ra hiệu cho Cao Dương đừng nói gì.
Cao Dương hiểu ra, đặt bữa sáng lên bàn, xoay người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Niệm An tiếp tục nằm trên giường, ngắm nhìn thịnh thế mỹ nhan trước mặt.
“Nhìn đủ chưa?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Hứa Niệm An chớp mắt hỏi, “Anh tỉnh rồi à?”
Mục Duyên Đình hỏi, “Nếu tôi không tỉnh, em định nhìn đến khi nào?”
Hứa Niệm An mỉm cười và chuyển chủ đề một cách khôn ngoan, “Cao Dương mua bữa sáng, chúng ta ăn cùng nhau nhé?”
Nói xong, cô chống đỡ cơ thể và chuẩn bị đứng dậy.
Mục Duyên Đình ấn cô xuống và thì thầm, “Để tôi.”
Anh đứng dậy, mở túi nhựa và lấy ra một bát cháo.
Bác sĩ yêu cầu không được ăn đồ nhiều dầu mỡ nên Cao Dương đã mua hai phần cháo và một phần bánh bao nhỏ.
Rõ ràng cháo là của Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An mũi dài ngửi được mùi hương, "Mục Duyên Đình tôi không muốn ăn cháo trắng, tôi có thể ăn bánh bao nhỏ được không?"
Mục Duyên Đình từ chối không cần suy nghĩ, lạnh lùng nói, "Không."
Hứa Niệm An chưa từ bỏ ý định, như cũ là ôn tồn thương lượng, "Nếu anh nghĩ rằng thịt bên trong quá nhiều dầu mỡ, anh có thể lấy thịt bên trong, tôi chỉ ăn lớp vỏ bên ngoài."
Còn có loại thao tác này sao? Vậy mà cô ấy vẫn có thể nghĩ ra.
Mục Duyên Đình lại từ chối mà không cần nghĩ tới, “Không.”
Hứa Niệm An có chút không vui, nói, “Mục Duyên Đình anh quá độc tài, tôi là bệnh nhân.”
Mục Duyên Đình cúi đầu, mở nắp tô nhựa, hương gạo lập tức tràn cả phòng.
Hứa Niệm An thầm nghĩ, thôi bỏ đi, vỏ bánh bao cũng không được ăn nên chỉ có thể ăn cháo thôi.
Thấy Mục Duyên Đình đã mở nắp, Hứa Niệm An đưa tay ra cầm, nhưng phát hiện ra rằng Mục Duyên Đình không có ý đưa cho cô.
Anh ấy cầm cái chén nhựa bằng một tay duyên dáng và tay kia cầm chiếc muỗng, anh ấy khuấy cháo hai lần, và hơi nóng từ từ trôi ra ngoài theo chiếc muỗng trên tay.
Hứa Niệm An cảm động nói nhỏ, “Sao anh không đưa cho tôi cái chén?”
Mục Duyên Đình không nói, múc một muỗng cháo đưa tới miệng Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An, " ...!"
Mục Duyên Đình giọng nói trầm ấm gợi cảm, nhìn cô hỏi, “Sao vậy? Em không đói sao?”
Hứa Niệm An có chút không thoải mái khi bị một người to lớn như vậy đút cho ăn, “Tôi tự ăn được rồi.”
“Ngoan, đừng nhúc nhích, há miệng ra.”
Hứa Niệm An ngoan ngoãn mở miệng, ăn hết thìa cháo đang đưa ở trước mặt.
Ân, hương vị không tồi.
Mục Duyên Đình cười rất hài lòng, cúi đầu múc thêm một muỗng, đút cho Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An, “Mục tiên sinh, tôi thực sự có thể tự mình làm được.”
Cô lão đại quyền lực đút cho ăn, sợ sau khi ăn xong sẽ khó tiêu.
Mục Duyên Đình ngước mắt lên liếc cô, “Tôi biết, nhưng tôi muốn đút.”
Hứa Niệm An: Anh lớn nhất, anh có quyền.
Hai người, một người tập trung cho ăn và người còn lại cẩn thận ăn, bức tranh cũng rất hài hòa.
Khi chén cháo trắng sắp cạn, Mục Duyên Đình dột nhiên hỏi Hứa Niệm An, "An An, em có biết me là ý gì không?"
Hứa Niệm An nuốt phần cháo mà Mục Duyên Đình mới vừa đút, "Nó phải là ý của mẹ à, ồ, nhân tiện, tôi nhớ chú Quý đã từng gọi người mẹ đã mất của chú là me."
Mục Duyên Đình hỏi lại, "Còn em? Em đã bao giờ gọi mẹ mình như vậy chưa?"
Hứa Niệm An cười và nói, "Tại sao tôi lại gọi mẹ của chính mình như vậy, chưa từng làm như vậy."
“Nhưng tối hôm qua trong mộng tôi nghe thấy em gọi me, em không nhớ ra sao?"
Hứa Niệm An sửng sốt, sau đó lắc đầu nói, "Tôi không nhớ tôi gọi cái gì."
Sau khi Mục Duyên Đình cho Hứa Niệm An ăn xong, anh đặt chiếc chén trống sang một bên, dọn bữa sáng và hỏi cô, "An An, em có thể kể cho tôi nghe về tuổi thơ của em không?"
Nhưng Hứa Niệm An nhìn chằm chằm vào bánh trong tay Mục Duyên Đình, cô trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Mục Duyên Đình, "Tôi thực sự không thể ăn bánh bao sao? Ăn vỏ bánh cũng không được sao?"
Mục Duyên Đình khẽ thở dài, quả nhiên, trong mười nữ nhân thì hết chín người đã thích ăn uống, ngay cả những phụ nữ luôn thờ ơ lãnh đạm như Hứa Niệm An cũng không ngoại lệ.
Dưới ánh mắt tha thiết của Hứa Niệm An, Mục Duyên Đình cầm cái bánh bao, lấy nhân thịt bên trong ra, rồi đưa vỏ bánh cho Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An: Anhhhhhhhhhhhhhh
Cô nói chỉ ăn vỏ bánh bao, anh thực sự đã lấy hết thịt ra.
Anh ta cố tình, thật sự là cố tình, thật sự là cố tình?
Sau khi nhìn Hứa Niệm An ăn vỏ bánh bao vào bụng một cách mãn nguyện, Mục Duyên Đình lại hỏi, “Em có thể nói bây giờ được không?”
Bởi vì mỹ thực, đầu của Hứa Niệm An dường như bị kẹt một lúc, cô ấy hỏi, “Sao?”
Mục Duyên Đình lại kiên nhẫn nói lại, “Nói cho tôi nghe chuyện khi còn bé của em.”
Hứa Niệm An suy nghĩ một chút, mới nói, “Chuyện khi còn bé, tôi không có ấn tượng gì, tôi chỉ nhớ những chuyện sau khi mẹ dẫn tôi đến đế đó.”
Mục Duyên Đình, “Trước kia thì sao? Tôi nhớ em cùng mẹ đến đế đô năm sáu tuổi, trước sáu tuổi đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Niệm An xoa xoa đầu cười có chút ngượng ngùng, "Có lẽ lúc đó còn quá nhỏ.
Tôi không nhớ, tại sao anh lại đột nhiên hỏi tôi điều này?"
Mục Duyên Đình thờ ơ nói, "Không có chuyện gì chỉ muốn biết thêm về em.
Mà này, khi chúng ta gặp nhau lần đầu, em đã nói vết thương trên lưng của em là vết bỏng thuở nhỏ? Em có nhớ vụ cháy không?”
Hứa Niệm An lắc đầu, "Tôi không nhớ."
"Vì không nhớ rõ, tại sao em lại nói với tôi rằng em đã bị bỏng khi em còn nhỏ?”
Hứa Niệm An nói, "Nhưng tôi xác thật đã bị bỏng khi còn nhỏ.
Hơn nữa, lúc đó tôi chỉ mới sáu tuổi.
Điều đó là bình thường nếu tôi không nhớ ra nó?"