"Việt...!Việt Bách..."
Bà Hoắc ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới kịp phản ứng lại.

Bây giờ người tìm đường chết là Diệp Mộc Châu, bà ta việc gì phải sợ?

Thế là bà ta nghiến răng:
"Việt Bách, Diệp Mộc Châu đã hủy hoại khuôn mặt của Anh Anh rồi! Con không thể bao che cho nó, nếu không nó sẽ càng ngày càng tệ hại hơn!"

Ánh mắt của Hoắc Việt Bách dừng lại trên người Bạch Anh, anh khẽ cười rồi lạnh lùng lên.

tiếng: "Hủy gương mặt?"

Nước mắt Bạch Anh dâng trào: "Anh Việt Bách, anh đừng trách cô Diệp, là em không tốt, em không nên phản kháng lại cô Diệp..."

Hoắc Việt Bách cười giễu cợt.

Chỉ một câu ngắn ngủi lại mơ hồ nói cho anh biết là do Diệp Mộc Châu đánh Bạch Anh, cô ta vì phản kháng lại nên mới ngã đập đầu rách trán, nếu không thì cô ta sẽ không nói câu "Em không nên phản kháng."
Quả nhiên nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật.

Bà Hoắc tức nổ phổi: "Việt Bách, khuôn mặt Bạch Anh ra nông nỗi này rồi, con không an ủi con bé thì thôi, chẳng lẽ còn muốn nói gúp cho Diệp Mộc Châu sao? Con hồ ly tinh kia đã cho con uống bùa mê thuốc lá gì mà con lại bảo vệ cô ta như thế? Khiến con không thèm để ý đến cả tình cảm thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm với Anh Anh!"

Bà Bạch lau nước mắt: "Chị dâu, bỏ đi, là Anh Anh của chúng ta không có phúc.

Bao năm nay Anh Anh vẫn luôn giấu tình cảm của mình ở trong lòng, nếu có thể giữ mãi mãi thì tốt rồi, ai biết lại bị cô Diệp phát hiện ra.

Hu Hu...!Chị dâu, chị mau thả cô Diệp ra đi, để Anh Anh nói lời xin lỗi với cô ấy, Anh Anh không nên thích ngài Cửu, Anh Anh không xứng với cậu ấy."

Bạch Anh cắn môi: "Là lỗi của con, con không nên nói rằng mình thích ngài Cửu, con không biết cô Diệp lại để ý đến vậy, con..."

Hoắc Việt Bách lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: "Cô ấy nói gì với cô?"

Đáy mắt Bạch Anh xẹt qua vẻ kích động, sao ngài Cửu lại hỏi như vậy?

Anh ấy cũng cảm thấy Diệp Mộc Châu rất quả đáng đúng không?

Bạch Anh lặng lẽ rơi lệ: "Cô Diệp cảnh cáo em, bảo em tránh xa anh ra...!Nhưng em và anh là thanh mai trúc mã, em chỉ ăn ngay nói thật thôi...!Em không biết vì sao cô Diệp lại tức giận, cô ấy mắng em không biết xấu hổ.

Việt Bách, em không hiểu tại sao cô Diệp lại có ác ý với em như thế, tuy em thấy cô ấy nói sai rồi, nhưng em không hề muốn dì Hoắc phạt cô ấy..."

"Cô ấy nói sai?" Hoắc Việt Bách lại lạnh lùng lên tiếng: "Cô ấy nói không sai."

Vẻ mặt của Bạch Anh thoắt cái đã cứng đờ.

Trong mắt Hoắc Việt Bách tràn đầy sát khí: "Cô Bạch, cô thích tôi rất lâu rồi sao?"

Bạch Anh lắp bắp trả lời: "Phải, đúng vậy."

"Nếu như đã thầm thích tôi nhiều năm, sớm không nói muộn không nói, sao cứ phải nói sau khi tôi kết hôn thể? Còn nói ngay trước mặt vợ tôi."

Giọng điệu của Hoắc Việt Bách không nhanh không chậm, mang theo sự uy nghiêm khiến người ta không thể nào phớt lờ.

"Cô Bạch, tôi và cố không phải thanh mai trúc mã.

Cô cố tình chia rẽ tình cảm của tôi và vợ tôi, vợ tôi nếu có cảnh cáo cô mấy câu, trái lại tôi còn cảm thấy mừng đấy.

Điều đó chứng mình cô ấy không ngốc, bị người khác bắt nạt cũng biết nói vài câu để bảo vệ mình"

Trong phòng yên lặng mấy giây, nước mắt của Bạch Anh tuôn trào, lã chã rơi xuống.

Cô ta thút tha thút thít đáp: "Đúng vậy...!Xin lỗi, hu hu...!Em thật sự không biết mình làm ảnh hưởng đến anh như vậy, hu hu...!Em không nên nói ra, xin lỗi anh, cho dù cô Diệp muốn em biến mất mãi mãi em cũng phải chịu, em...!Hu hu..."

Bà Bạch cũng che mặt khóc lóc.
Bà Hoắc không nhìn nổi nữa, đập bàn: "Việt Bách! Sao bây giờ con lại không phân rõ đúng sai như thế chứ? Người bị thương là Anh Anh, Diệp Mộc Châu chính là hung thủ, những gì cô ta nói..."

Cạch.

Một cái USB lăn lóc trên mặt bàn.

Mặt Hoắc Việt Bách càng lúc càng lạnh lùng: "Nếu Vợ tôi đã nói những lời này, tôi còn có thể khen cô ấy vài câu, đáng tiếc rằng cô ấy bị bắt nạt cũng không nói lời nào.

Cô Bạch, cô vẫn muốn diễn tiếp sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play