Diễn kịch?
Vẻ mặt Bạch Anh thay đổi trong nháy mắt.
Bà Hoắc và bà Bạch không phát giác ra được gì: "Việt Bách, con có ý gì? Anh Anh thật lòng thích con, con muốn làm gì ?"
"Con có biết vừa nãy Anh Anh còn nói nó rất đau lòng cho con, con là người ưu tú như thế lại cưới một người vợ không nói lý còn ghen tuông lung tung như Diệp Mộc Châu, cô ta còn suốt ngày gây phiền phức cho con, rốt cuộc Diệp Mộc Châu có chỗ nào tốt hơn Anh Anh chứ?"
Trong lúc bà Hoắc đang nói chuyện thì Lâm Khiếu Phương đã cắm USB vào laptop.
Dự cảm không tốt trong lòng Bạch Anh càng cuộn trào mãnh liệt hơn.
Hoắc Việt Bách cong khóe môi, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười: "Diễn xuất của cô Bạch quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, nhưng chắc cô không biết...!Trong phòng đó, có camera."
Mấy chữ cuối cùng rơi xuống nhẹ như lông chim, nhưng lại giống như sét đánh vào tim Bạch Anh.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, không nhịn được mà mở to mắt.
Chờ đã...!Cái gì cơ....!
Trong phòng sao lại có camera? Sao lại vậy!
Bạch Anh chưa kịp phản ứng lại thì màn hình máy tính đã lóe lên, sau đó trên màn hình hiện rõ hai bóng người.
Camera không ghi lại được tiếng, sau khi Diệp Mộc Châu đi vào thì Bạch Anh liền nghênh ngang đắc ý nói chuyện với cô.
Tuy không nghe thấy Bạch Anh đang nói gì, nhưng nhìn nét mặt cô ta thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Dáng vẻ của cô ta lúc đó khác hẳn vẻ yếu đuối nhu nhược bây giờ.
Tua về sau, khi Diệp Mộc Châu chuẩn bị rời đi thì Bạch Anh đứng dậy.
Cô ta nhếch môi cười quỷ dị, sau đó tự mình ngã đập đầu xuống đất!
Từ đầu tới cuối, Diệp Mộc Châu không hề chạm vào người Bạch Anh!
Video giám sát đã phát xong, cả phòng rơi vào im lặng.
Vẻ mặt của bà Hoắc, bà Bạch bà
Bạch Anh đều rất khó coi.
Bốp, bốp, bốp.
Hoắc Việt Bách chậm rãi vỗ tay: "Đây chính là điều mà cô Bạch nói sao? Vợ tôi đánh cô? Cố ý hại cô?"
Mồ hôi lạnh trên trán của Bạch Anh tuôn ra, cô ta hoảng hốt, nước mắt rơi xuống: "Em, em không...!Em không cố ý, anh Việt Bách, em chỉ là té đập đầu, nhất thời không nhớ rõ là mình tự ngã hay là bị cô Diệp đẩy, em...!Em không cố ý đổ tội cho cô Diệp đâu."
Hoắc Việt Bách bình tĩnh lấy ra một tờ báo cáo kiểm tra: "Cô chỉ bị thương nhẹ ngoài da, ngay cả băng bó cũng không cần thiết, vết thương nhỏ ấy cũng không đến nỗi khiến cô mất trí nhớ tạm thời.
Bạch Anh, tôi không thích người hay diễn trò."
Bạch Anh là người thông minh, cô ta biết trước khi Hoắc Việt Bách đến nhất định đã xem video rồi, bây giờ cô ta cũng không giả vờ được nữa.
Cô ta chỉ có thể nghiến răng, nước mắt rơi như mưa: "Việt Bách, là do em quá yêu anh nên mới nghĩ ra cách này.
Em thật sự cảm thấy cô Diệp không xứng với anh, Việt Bách, em...!Em không cố ý đâu..."
Vẻ mặt bà Hoắc rất khó coi, vừa giận Bạch Anh lừa bà ta, vừa giận Hoắc Việt Bách có chút chuyện cỏn con này mà cũng tính toán!
Chẳng qua chỉ là nhốt Diệp Mộc Châu vào trong phòng tối thôi mà, Hoắc Việt Bách cứ làm như xảy ra chuyện gì lớn lắm không bằng!
Bà Bạch thấy sự việc đã phát triển lệch hướng nên lập tức ra vẻ người bề trên: "Việt Bách, Bạch Anh cũng chỉ vì quan tâm quả hóa loạn, con bé không cố ý đổ oan cho cô Diệp đâu.
Cậu xem mọi người đều là người một nhà, cô Diệp cũng không sao, chi bằng cứ vậy đi, làm lớn chuyện cũng khó coi lắm."
"Cứ như vậy đi?" Hoắc Việt Bách khẽ nhắc lại câu này, trong lúc tất cả mọi người nín thở chờ đợi thì anh chậm rãi gật đầu.
"Cũng không phải không thể
Bạch Anh lập tức vui mừng.
Cô ta biết ngay mà, Việt Bách sẽ không làm tổn thương cô ta đâu.
Dù sao cô ta cũng bị thương, Diệp Mộc Châu lại không việc gì, suy cho cùng vẫn là cô ta dễ khiến người ta thương cảm hơn.
Đáng tiếc, cô ta vẫn còn đang ảo tưởng thì Hoắc Việt Bách đã hạ giọng nói ra phán quyết cuối cùng.
"Các người muốn dùng gia pháp với Mộc Châu mà nhỉ? Cô Bạch, Mộc Châu là vì bị cô đổ
oan nên mới phải chịu gia pháp, cô là người đổ oan, có phải cũng nên chịu một lần không?"
Bạch Anh ngừng thở trong giây lát.
Hoắc Việt Bách...!Muốn dùng gia pháp nhà họ Hoắc với cô ta...