Hoắc Việt Bách nói xong thì nắm tay cô: "Tôi đưa em ra ngoài."
Diệp Mộc Châu đoán Bạch Anh cũng sắp phát độc rồi nên cô gật đầu.
Người giúp việc đứng ở ngoài cửa phòng tối cầm như hến, ai ai cũng tái mét mặt mày, không một ai dám tiến lên ngăn cản.
Tuy bà chủ nói là muốn giam Diệp Mộc Châu cả ngày, nhưng ngài Cửu đã đến đón người thì bọn họ còn làm gì được nữa?
Hoắc Việt Bách cúi đầu: "Đi tìm Bạch Anh cùng tôi, hay là tôi đi một mình?"
Diệp Mộc Châu ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hoắc Việt Bách thờ ơ nói: "Tôi sẽ lấy lại công bằng cho em."
Lâm Khiếu Phương đã chuẩn bị xong xuôi chứng cử từ lâu, đang đứng đợi rất cung kính.
Ánh mắt của Hoắc Việt Bách đột nhiên trở nên sâu xa: "Đi."
Trên đầu Bạch Anh Tuấn băng dày cộp, nhưng vẫn có thể thấy được vết máu thấm ra lời
mò.
Cô ta đau đớn đến mức nước mắt ròng ròng, bà Hoắc đứng bên cạnh nhíu mày: "Bác sĩ nói nghỉ ngơi thật tốt thì vết thương ở trán sẽ khỏi thôi."
Ý là có khi sẽ để lại sẹo, sẽ hủy hoại dung mạo.
Bà Bạch và Bạch Anh nghe thấy tin này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Bạch Anh mở to mắt, không dám tin!
Bà Hoắc nói gì cơ?
Cô ta sẽ trở nên xấu xí ư?
Cô ta chẳng qua cũng chỉ vì dạy cho Diệp Mộc Châu một bài học nên mới cố ý té ngã, vậy mà cô ta lại bị hủy mất gương mặt sao?
Bạch Anh tức giận đến run người, Diệp Mộc Châu đê tiện này! Nếu như cô ta không cướp mất ngài Cửu thì mình cũng sẽ không vì ngài Cứu mà cố tình làm bản thân bị thương, vậy thì gương mặt cũng không bị hủy hoại.
Tất cả đều là lỗi của Diệp Mộc Châu!
Bà Bạch khóc lóc thảm thiết: "Sao Diệp Mộc Châu có thể làm vậy cơ chứ? Có cô gái nào
mà không muốn mình thật xinh đẹp? Cũng do Diệp Mộc Châu đố kị mà hủy đi gương mặt của Anh Anh, sao cô ta có thể tàn nhẫn đến vậy!"
Bạch Anh dịu dàng lắc đầu, kéo tay áo bà Bạch: "Thím, không sao đâu, con không quan tâm đến gương mặt, có thể giữ được mạng là con thấy đủ lắm rồi."
Bà Hoắc thấy Bạch Anh vừa hiểu chuyện vừa mềm yếu, tốt hơn Diệp Mộc Châu không biết bao nhiêu lần, bà ta giận mà không có chỗ xả: "Diệp Mộc Châu hại con bị hủy dung, dì sẽ lột da mặt cô ta xuống cho con!"
Mắt của bà Bạch khẽ đảo, hoảng hốt nói: "Chị Hoắc, tuyệt đối đừng làm thế! Ngải Cửu yêu thương Diệp Mộc Châu như vậy, nếu như biết chị vì Anh Anh mà nhắm vào Diệp Mộc Châu, lỡ như...!Lỡ như ngài Cửu tức giận..."
Bà ta lôi kéo quan hệ: "Chị dâu, em không phải nói là chị không làm được.
Chỉ là ngài Cửu không nghe lời chị, chị cần gì phải vì Anh Anh mà đắc tội ngài Cửu chứ..."
Bà Hoắc nheo mắt lại, lửa giận tăng vọt!
Ngay cả người ngoài cũng biết Hoắc Việt Bách ăn cây tảo rào cây sung, không nghe lời bà ta.
Hơn nữa từ sau khi cưới Diệp Mộc Châu thì lại càng không để người mẹ này vào mắt.
Vậy thì sau này bà ta còn có chỗ đứng trong nhà họ Hoắc nữa không?
Bà ta nhất định phải cho đồ để tiện Diệp Mộc Châu kia một bài học, củng cố uy nghiêm của mình!
Bà Hoắc đột nhiên đập bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi:
"Anh Anh, nếu con đã tỉnh rồi thì bây giờ chúng ta lập tức tới phòng tối, dùng gia pháp trị đồ để tiện kia!"
Bạch Anh thầm đắc ý, nhưng trên mặt vẫn diễn nét dịu dàng can ngăn:
"Dì Hoắc, tuy rằng cô Diệp đẩy con, nhưng chắc cô ấy không cố ý đâu, dì đừng phạt cô ấy..."
"Đừng nói nữa, con lúc nào cũng hiền lành rộng lượng như thế.
Mặt con cũng bị cô ta hủy hoại rồi mà con vẫn nói giúp cô ta!"
Bà Hoắc nói rồi lập tức liên hệ với bác sĩ gia đình, sau đó dẫn Bạch Anh xuống tầng hầm.
Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến một tiếng Trầm" vang dội!
Lâm Khiếu Phương đá văng cửa nhưng vẫn giữ dáng vẻ tao nhã không mất phong độ, sau đó anh ta giữ nguyên nụ cười rồi đứng sang một bên.
Hoắc Việt Bách đứng ở bên ngoài.
"Bà Hoắc muốn dùng gia pháp với ai, hửm?"
Giọng nói lạnh lẽo của anh như vọng tới từ địa ngục, khiến cho bà Hoắc sợ đến đổ mồ hôi lạnh khắp người.