Giấc mơ kỳ lạ ấy rất giống với kịch bản cuối cùng khi "cô" bị tên côn đồ chà đạp đến chết ở trong phần ngoại truyện.

Ngoài sự tồn tại của Lâm Dịch Trạch ra.

Trong tiểu thuyết "Lâm Tích" là tự vác đá đè lên chân mình, dường như Lâm Dịch Trạch không biết chuyện.

Nhưng sao cô lại nhìn thấy Lâm Dịch Trạch ở trong giấc mơ thế này? Lâm Tích chưa từng nhìn thấy sự tàn nhẫn từ nụ cười trên gương mặt và ánh mắt của người đó bao giờ.

Nhớ đến ánh mắt đó của Lâm Dịch Trạch, nỗi sợ hãi trong lòng cô lại dâng lên.

Trương Thuý ở bên cạnh thấy Lâm Tích nghiêng đầu, đôi mắt mở to nhìn chăm chú ra ngoài cửa xe, trong lòng bà ta hơi lo lắng.

Nghĩ đến nỗi lo lắng của con gái mình trước khi lên đường, bà ta cũng vô thức trở nên căng thẳng.

Đứa trẻ Lâm Tích này vô cùng thông minh, nói không chừng thật sự có thể nhớ rõ tuyến đường trở về.

Trương Thuý đảo mắt, nói: "Tiểu Tích à, vẫn còn phải đi đường thêm mấy tiếng nữa, cháu cứ nhìn ra ngoài như vậy không mệt sao? Nhắm mắt ngủ một chút đi."

Nghe thấy lời nói của Trương Thuý, Lâm Tích quay đầu lại rồi nhắm mắt ngủ.

Thấy vậy, Trương Thuý nở nụ cười hài lòng.

Nhưng bà ta không biết rằng, Lâm Tích không cần nhớ đường... Khi biết mình bị bọn họ đưa đến nơi này, Lâm Tích đã tra ở trên mạng và ghi nhớ đường đi, kể cả những điểm dừng chân trên đường như nơi ăn cơm, nơi nghỉ ngơi kể cả nhà trọ, khách sạn.

Sau đó Lâm Tịch cũng thật sự chìm vào giấc ngủ.

Đến khi bọn họ đến thôn Trương Gia, Lâm Tích tỉnh dậy từ trong trận xóc nảy thì đã là buổi trưa.

Trương Thuý chỉ đường để tài xế lái xe đến trước cửa nhà của Trương Cường.

"Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi." Trương Thuý nói.

"Là nơi này sao ạ?"

"Đúng vậy." Thấy Lâm Tích làm vẻ mặt nghi ngờ, Trương Thuý bỗng nhiên chột dạ trong lòng. Bà ta lại gượng cười giải thích: "Thật ra nơi này không phải là nhà ở quê của chúng ta, trong khoảng thời gian dài không có ai ở trong căn nhà đó nên nó vừa bẩn vừa cũ, người không ở được."

"Nơi này là nhà một người thân của chúng ta, tạm thời cứ ở nơi này trước."

Lâm Tích ngẩng đầu nhìn căn nhà không lớn lắm, vì không được tu sửa trong thời gian dài nên cả căn nhà khá là lụp xụp, cảm giác nó có thể tự "phá huỷ" mình bất cứ lúc nào. Ở bên cạnh có một căn phòng nhỏ, trần nhà bị sập một nửa, ở bên ngoài căn phòng thì chất đầy rác và đồ linh tinh, cái gì cũng có, vừa nhìn đã biết chúng đã có từ rất lâu rồi.

... Nơi này thì không bẩn không cũ sao?

Lâm Tích im lặng thầm chửi trong lòng: Có vẻ mình đã biết kỹ thuật diễn xuất kém cỏi của Lâm An Hinh được di truyền từ ai rồi.

"Đi thôi."

"Vâng ạ." Lâm Tích đi vào trong sân cùng với Trương Thuý.

Vừa mới đi vào liền có một mùi hôi thối ập vào mũi, một hỗn hợp khiến người ta buồn nôn, mùi thối này hoàn toàn khác với mùi nhà nông nuôi trồng, làm ruộng khi đi ngang qua đường.

Lúc này một người đàn ông mặc áo sát nách, đầu tóc rối bời, cả người toàn là mùi rượu đi cà nhắc ra.

"Thím Thuý, thím về rồi à."

Nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông như thế, Trương Thuý nhíu mày. Nhưng bà ta cũng không nghĩ nhiều mà kéo Lâm Tích đến trước mặt người đó: "Trương Tử, bao nhiêu năm không gặp mà anh không thay đổi gì cả."

Nói rồi Trương Thuý lại chính thức giới thiệu Lâm Tích: "Đây là cháu gái bên ngoại của tôi, Lâm Tích."

"Tiểu Tích, đây là chú Cường của cháu. Cháu chào chú Cường đi."

"..."

Lâm Tích nhếch khóe môi, không nói mà chỉ cúi đầu, hơi gật đầu với vẻ mặt vô cảm.

"Thím Thuý, cô cháu ngoại của thím đang xấu hổ này." Trương Cường nói.

Trương Thuý giải thích: "Chắc là vừa mới đến đây nên còn chưa quen."

Trương Cường méo miệng: "Đến nơi này phóng khoáng một chút thì mới được người ta thích."

Trương Thúy nở nụ cười khô khốc: "Sau này sẽ ổn thôi."

Trương Cường lại nhìn Lâm Tích đang cúi đầu, không nói thêm gì nữa mà đưa Trương Thuý và Lâm Tích vào trong nhà.

Trong phòng còn hôi thối hơn cả bên ngoài.

"Thím Thuý uống nước đi." Trường Cường đi đến bên cạnh, cầm hai bát nước đến trước mặt Trương Thuý và Lâm Tích.

Nhìn thấy một lớp cặn màu vàng sậm ở bên trong bát và cả cái thứ hình sợi bông màu trắng trôi lơ lửng ở trong nước, Trương Thuý cố gắng nhịn chứ không thể nói được.

Trước kia sống ở trong thôn, bà ta cũng không cảm thấy có gì tệ cả. Nhưng sống ở trong thành phố được mấy năm, rồi lại quay về thì bà ta không chấp nhận nổi.

"Tôi không uống đâu, tôi không có khát." Trương Thuý nở nụ cười cứng đờ từ chối: "Hay là anh xem thử sắp xếp cho chúng tôi ở phòng nào, chúng tôi chuyển hành lý vào đó trước." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Trương Cường gật đầu, dẫn Trương Thuý và Lâm Tích đi vào một căn phòng ở bên cạnh. Căn phòng này ngăn cách với phòng bên ngoài bằng một tấm vải rách.

"Ở chỗ này đi, những phòng khác còn để đồ đạc."

Căn phòng này cũng chất hơn một nửa là đồ linh tinh, bên tường toàn là tro bụi và tấm ván gỗ đầy mạng nhện, có lẽ là giường.

"Căn phòng này rất sáng sủa, chỉ cần dọn dẹp một chút là được rồi." Lời nói này của Trương Thuý không biết là nói với Trương Cường hay là nói cho Lâm Tích nghe.

Tôi không xấu hổ, mấy người còn xấu hổ sao?

Lâm Tích không nói gì.

Trường Cường ôm bình rượu ra ngoài, Trương Thuý lại bắt đầu dọn dẹp.

Chạy qua chạy lại hai lần, Trương Thuý thật sự không thể chịu được bẩn nữa. Nhân lúc Lâm Tích ở bên ngoài, bà ta bảo chú Lý giúp mình chuyển chăn và ga trải giường từ cốp xe vào trong, trải lên trên ván giường.

Dù sao cách lớp ga giường, cũng không có bụi.

Dọn dẹp xong, Trường Thuý kéo Lâm Tích đi vào và dặn dò: "Tiểu Tích à, cháu sắp hành lý ra ngoài đi. Bà đi thăm những người đồng hương khác và nhà của vài người thân, chắc cháu cũng mệt rồi nên không cần đi theo bà đâu."

... Đi đến thăm bạn là giả, trong tiểu thuyết Trương Thuý vừa ra khỏi cửa không tìm thấy Trương Cường, vì vậy bà ta nhét tiền cho "người giới thiệu" rồi quay trở về thành phố B.

Nhưng Trương Thuý có đi hay ở thì Lâm Tích cũng chẳng quan tâm, cô hờ hững đáp lại một tiếng.

Sau khi Trương Thuý rời đi, Lâm Tích đi đến bên giường rồi xách hành lý của mình ở dưới đất lên.

Hành lý vẫn như vậy, nhìn như chưa có ai động đến, nhưng Lâm Tích lục tìm lại không thấy điện thoại của mình ở bên trong.

Không cần nghĩ cũng biết là Trương Thuý mang đi rồi.

May mà Lâm Tích đã tính từ trước, trước khi lên đường cô đã mang theo chiếc điện thoại cũ mà trước kia không dùng đến.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, có lẽ cái tên Trương Cường sẽ không trở về trong chốc lát. Lâm Tích lôi nước và hai miếng lương khô từ trong túi ra ăn, sau đó lại chuẩn bị một chút.

Đến đêm, quả nhiên Trương Thuý vẫn chưa về.

Mà ngược lại là Trương Cường quay về, trên tay ông ta còn xách chai rượu mới và cả một túi nilon chứa đồ ăn tiện tay lấy từ mâm cỗ.

Trương Cường lấy cái bát mà ngày hôm nay rót nước cho hai người Lâm Tích, đổ nước xuống đất rồi đặt cái túi vào bên trong.

Ông ta đặt trước mặt Lâm Tích: "Ăn đi."

Lâm Tích không cử động, Trương Cường cũng không để ý mà đi uống rượu của mình, nhân tiện quan sát Lâm Tích từ trên xuống dưới một lượt.

"Có biết giặt quần áo, nấu cơm hay làm việc không?" Trương Cường hỏi.

Lâm Tích không nói gì, Trương Cường lại tiếp tục nói: "Ở chỗ chúng tao không hợp với cái kiểu nuông chiều từ bé giống như mấy người chúng mày ở trên thành phố, không biết thì phải học, không biết làm việc thì không cần đến mày."

"Ăn cơm đi, lát nữa mày đi dọn quần áo ở phòng tao để giặt, ngày mai mày dậy sớm nấu cơm. Trong nhà đồ ăn không nhiều, mày đi ra ngoài cửa, trên đường đi nhìn thấy ngoài cửa nhà người ta có rau gì thì hái về đây."

Nghe thấy Trương Cường dặn dò với vẻ thản nhiên, Lâm Tích cúi đầu không nói tiếng nào. Nhưng hai tay đang nhét trong túi quần của cô đang nắm chặt bình xịt hơi cay và điện thoại.

Trương Cường lại nhìn chằm chằm vào Lâm Tích một lúc, hỏi cô: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bốn tuổi." Lâm Tích trả lời.

Giọng nói của thiếu nữ khiến Trương Cường nghe mà trở nên kích động, con ngươi đảo một vòng: "Mười bốn tuổi không còn nhỏ nữa, nếu như là mấy năm trước thì có thể đẻ con rồi."

Thấy Lâm Tích vẫn không lên tiếng, Trương Cường không được vui cho lắm: "Mày cứ nhút nhát ngại ngùng như vậy là không được."

"Nào, uống rượu cùng với chú." Trương Cường rửa một cái bát đựng nước khác rồi rót rượu vào, cầm bát rượu đặt gần Lâm Tích.

Đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của Lâm Tích, đôi mắt Trương Cường sáng lên, gương mặt toát lên vẻ tham lam bỉ ổi.

Không ngờ đứa cháu gái mà Trương Thuý mang đến lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với những bà vợ mà hắn bỏ ra mười đồng để tìm về. Mặc dù không được mấy lượng thịt, nhưng nói không chừng sẽ có mùi vị khác.

Trong lòng Trương Cường nảy ra ý đồ xấu.

Ông ta liếm môi, ngồi ở trên ghế bên cạnh Lâm Tích: "Sau này cháu chứ yên tâm ở lại chỗ chú, ngoan ngoãn nghe lời thì chú không để cháu thiếu ăn đâu."

Trương Cường vừa nói vừa tiến lại gần Lâm Tích, một tay làm ra vẻ muốn duỗi đến người Lâm Tích.

Lâm Tích đứng lên, lùi về sau vài bước để né tránh Trương Cường.

"Ông làm cái gì vậy?"

Thấy Lâm Tích né tránh, Trương Cường làm vẻ mặt khó chịu: "Làm cái gì? Mày nói tao làm cái gì? Mày lại dám tránh, bây giờ ông đây sẽ làm mày!"

Trương Cường nói rồi lại nở nụ cười bỉ ổi với Lâm Tích: "Ông đây không lấy được vợ đã làm trò cười cho người khác, không ngờ thím Thuý lại đưa người đến. Hôm nay tao phải nếm thử mùi vị một chút."

"Ông... Ông nói linh tinh gì vậy? Bà ngoại của tôi chỉ bảo tôi đến đây ở tạm, tôi cảnh cáo ông, ông đừng có mà làm loạn!"

Trương Cường không biết Lâm Tích đang cố tình nói với ông ta, ông ta bật cười nói: "Ở tạm? Tao khinh! Trương Thuý mang mày đến đây để làm con gái nuôi của ông đây. Mày phải ở lại nơi này cả đời này."

Nói rồi ông ta lại trở nên hùng hổ: "Hừ, đưa một thằng con trai đến thì ông đây còn xem xét, con gái thì dùng được cái rắm gì, còn không bằng dùng để làm vợ."

"Không thể nào! Rõ ràng bà ngoại tôi nói là ở tạm."

"Hừ hừ, vậy mày bị Trương Thuý lừa rồi. Nhưng đều như nhau cả, nếu như đã đưa mày đến đây rồi thì ông đây muốn làm gì thì làm." Nói rồi vẻ mặt Trương Cường lại càng tàn nhẫn hơn, uy hiếp: "Vào đến đây mày không chạy được đâu, tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời đi. Sau này mỗi ngày mày hầu hạ ông cho tốt, ông đây cho mày ăn cơm. Nếu như ngày nào mày không hầu hạ ông đây thoải mái thì tao sẽ giết chết mày."

Nói rồi, Trương Cường muốn nhào về phía Lâm Tích.

"Ông... Ông đừng qua đây!"

"Cứu tôi với!"

Lúc này trên gương mặt Lâm Tích rất sợ hãi, nhưng trong lòng lại bình tĩnh.

Dáng vẻ này của cô khiến Trương Cường buông lỏng cảnh giác, thầm nghĩ: Một cô bé gầy gò yếu đuối thì làm được gì, còn không phải là ông đây muốn làm thế nào thì làm thế đó sao.

Khi Trương Cường ép Lâm Tích không còn đường lui và chuẩn bị ra tay, Lâm Tích bỗng nhiên rút bình xịt cay từ trong túi ra, cố gắng ấn vào vòi xịt, xịt một luồng mạnh lên đôi mắt của Trương Cường.

"Á..." Trương Cường che mắt, đau đến nỗi hét toáng lên.

Lúc này Lâm Tích liền chạy sang một bên, né tránh đến nơi mà đôi tay của Trương Cường có thể vươn tới.

Cô đề phòng nhìn Trương Cường mấy giây. Nhân lúc người đó đang đau đớn vật lộn, Lâm Tích lại lôi dùi cui điện được cải tiến từ cục sạc từ trong túi ra, ấn nút mở rồi ấn mạnh vào gáy của người đó.

Kèm theo đó là tiếng hét toáng lên, cơ thể Trương Cường bỗng nhiên co quắp lại.

Mãi đến khi cơ thể của Trương Cường ngừng run rẩy, Lâm Tích lại cầm dùi cui điện giật lên người đối phương mấy lần nữa.

Nhìn thấy Trương Cường nằm trên mặt đất không cử động nữa, Lâm Tích chửi một câu "lão già biến thái". Chưa đã ghiền, cô còn đá mạnh lên người đối phương hai cú.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play