Khi Trương Cường mơ màng tỉnh dậy, ông ta thấy mình bị treo ngang trên khung cửa, trên người không có dây nhợ gì cả mà chỉ có hai chiếc ghế đẩu.

Cũng không biết Lâm Tích đã làm như thế nào mà cánh tay của Trương Cường bị kẹp vào chân ghế đẩu, cong không được mà thu về cũng không xong, tiến không được mà lùi cũng không xong, chỉ cần động đậy một chút là cánh tay và lưng đau như sắp bị gãy vậy.

Phần thân trên bị kẹt lại, không thể chạy được.

Lúc này, Lâm Tích bước đến trước mặt Trương Cường.

Trương Cường lập tức hét lên: "Mẹ kiếp, mày muốn tạo phản à, sao lại trói ông? Có tin ông giết mày không hả..."

Lâm Tích lạnh lùng nhìn Trương Cường hừ lạnh một tiếng: "Hừ, sợ là ông không có cơ hội giết tôi thôi."

Lâm Tích lấy điện thoại ra phát đoạn ghi âm khi nãy, đoạn ghi âm bắt đầu từ lúc Trương Cường có hành động quấy rối Lâm Tích, cho đến khi Lâm Tích hoảng sợ kêu cứu thì ngừng.

Đoạn sau Lâm Tích cố tình không ghi lại, bởi vì đoạn trước đã đủ sức thuyết phục rồi.

"Thì sao? Trương Thúy giao mày cho tao, tao muốn làm gì thì làm, không ai quản được!" Trương Cường tự cho mình là đúng.

Lâm Tích nhếch khóe miệng: "Không ai quản được? Ông nghĩ xã hội này là xã hội nào rồi? Nói cho ông biết, chỉ cần tôi mang đoạn ghi âm này đi kiện ông cũng đủ khiến ông bị xách cổ đi xử bắn rồi, có biết xử bắn có nghĩa là gì không?"

Nghe vậy, Trương Cường trợn tròn hai mắt: "Mày... Mẹ kiếp, mày bớt dọa nạt ông lại đi! Giết người mới bị xử trảm chứ, tao chỉ xém cưỡng bức mày thôi thì bị xử bắn thế nào được!"

“Xem ra ông hoàn toàn không hiểu luật pháp ngày nay rồi, không tin đúng không? Vậy để tôi cho ông chết một cách minh bạch.” Nói xong, Lâm Tích bèn đi ra sân.

"Ê này, mày đi đâu đấy? Thả tao ra!"

Lâm Tích phớt lờ Trương Cường, tiếp tục đi về phía trước.

Cô đi đến chỗ chiếc ba lô mới nãy bị cô mang ra bên ngoài và lấy ra một cuốn sách Ngữ văn, sau đó đi về phía Trương Cường, chỉ vào hai chữ "Ngữ Văn" trên bìa sách: "Nhìn thấy gì không? Luật hình sự đấy."

“Luật... luật hình sự á?” Trương Cường ngây người. Tuy rằng ông ta không được ăn học mấy, nhưng ông ta cũng đã từng nghe người khác nói về những điều luật đáng sợ này.

"Sao mày lại mang theo cái này?"

"Trong ba lô của tôi còn có cả Hiến pháp, Luật bảo vệ trẻ vị thành niên, Khoa học kỹ thuật quân sự và Khoa học sinh học nữa, ông có muốn xem không?" Lâm Tích liếc nhìn.

Nói xong, Lâm Tích giả bộ lật xem, cô tùy ý lật đến một trang không có hình ảnh minh họa, đưa đến trước mặt Trương Cường và chỉ vào một bài tập và nói: "Đây, nhìn cho kỹ. Người phạm tội thực hiện hành vi cưỡng bức hoặc có khuynh hướng thực hiện hành vi cưỡng bức đều cấu thành hành vi phạm tội và sẽ bị kết án tử hình hoặc hoãn thời gian thi hành án tử hình.”

“Bị... bị bắn vào sọ thật à?” Trương Cường run lên vì sợ hãi.

"Tao, tao không tin. Mẹ… mẹ kiếp, mày lừa ông..."

Lâm Tích thật sự đã lừa được ông ta. Ai bảo cái tên Trương Cường này không chỉ mù luật pháp mà còn mù chữ làm gì. Lâm Tích có thể nhìn ra ông ta không biết chữ là bởi vì trong nhà ông ta không có lấy một tờ báo nào, ngoài cửa thì dán hai câu đối từ năm nảo năm nào bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm viết một đống câu mắng chửi mà không thèm gỡ xuống.

“Hừ, giấy trắng mực đen rành rành ra đấy, tôi gạt ông làm gì?” Ngừng lại một chút, Lâm Tích lại nói: “Đợi ngày mai trời sáng tôi sẽ cầm đoạn ghi âm này đến đồn cảnh sát kiện ông, ông chờ mà bị bắt đi."

Vẻ mặt của Lâm Tích rất nghiêm túc, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, đến nỗi nghe xong Trương Cường bị dọa cho ngu luôn rồi.

"Nhưng tao... tao chưa làm gì mày mà."

"Ông không nhìn thấy à? Trên này viết là có khuynh hướng cũng xem là phạm tội rồi."

"Tao..." Trương Cường lúc này sợ đến mức chân run lẩy bẩy, bắt đầu xin tha: "Cháu gái, là chú không nên... không nên có ý nghĩ bậy bạ, chú sửa, chú sẽ sửa mà, nhé cháu? Cháu đừng đi kiện chú, sau này có gì ngon chú đều sẽ cho cháu hết mà."

Nơi này hẻo lánh, Trương Cường lại chưa từng ra khỏi thôn, chưa từng đi học, kém hiểu biết, cũng chưa từng bị hù dọa như vậy. Bây giờ ông ta chỉ nghĩ làm sao để được sống, mặc dù cuộc sống của ông ta cũng chẳng khá khẩm gì, nhưng được sống vẫn hơn là phải chết chứ.

Lâm Tích nhìn chằm chằm Trương Cường một lúc lâu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nói: "Không kiện ông cũng được thôi, nhưng tôi không muốn ở chỗ rách nát này của ông nữa."

“Được được được, không ở nữa không ở nữa." Thật ra Trương Cường cũng mong Lâm Tích đừng ở đây nữa, ông ta cứ tưởng là cô dễ ăn hiếp, dễ bắt nạt, nhưng không ngờ con bé này lại ghê gớm như vậy, đúng là đồ sao chổi! Không biết vừa rồi cô phun cái gì vào mắt ông ta mà giờ mặt ông ta đau đớn từng cơn thế này.

“Tôi sẽ tự mình chuyển đến sống ở một nơi khác.” Lâm Tích nói.

“Chuyển, chuyển.” Lâm Tích nói gì Trương Cường cũng đồng ý hết.

Thấy Lâm Tích không nói gì nữa, Trương Cường mới ngập ngừng hỏi: "Còn... còn đoạn ghi âm?"

"Tôi phải giữ đoạn ghi âm này, phòng khi ông trả đũa tôi còn có cái mà dùng chứ."

"Nhưng..."

"Ông lo lắng cái gì, tôi không nói ra ngoài là được, nhưng nếu ông không giữ mồm giữ miệng để người khác biết, để cảnh sát đánh hơi được và chủ động đến tìm tôi tìm hiểu ngọn ngành thì trách tôi được chắc."

“Không đâu, không đâu.” Làm sao ông ta có thể tự hại mình được.

“Bây giờ có thể thả chú ra được chưa?” Bây giờ ông ta không dám động đậy, cứ hễ nhúc nhích là lại đau.

Lâm Tích phớt lờ Trương Cường, cô quay trở lại sân và lấy một ít đồ ăn nhẹ trong ba lô ra ăn. Nhìn đoạn ghi âm trên điện thoại, Lâm Tích nghĩ ngợi một lúc, sau đó đổi tên file thành "bằng chứng".

Bằng chứng này không chỉ nhằm vào một mình Trương Cường, mà còn nhằm vào Trương Thúy, đề phòng sau này cô muốn rời khỏi cái nhà đó mà bị bọn họ ngăn cản thì đoạn ghi âm này chính là bằng chứng hữu hiệu nhất.

Căn nhà của Trương Cường quá nặng mùi, Lâm Tích không muốn đi vào trong. Nhưng bây giờ bên ngoài trời đã tối, cô không thể đi đâu được, cho nên Lâm Tích quyết định ngồi trong sân nhà của Trương Cường cho đến ba, bốn giờ sáng. Đến khi bình minh ló dạng cô mới cắp hành lý lên lưng và rời khỏi đây.

Cô cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái này quá lâu, chỉ là do trước khi đến đây, Lâm Tích đã dùng điện thoại đặt xe, nhưng vì nơi này quá xa, buổi tối không có người nhận cuốc này nên cô chỉ đành hẹn lại vào buổi sáng.

Trương Cường vẫn bị treo trên khung cửa, không biết là ngủ quá say hay đã ngất đi mà ông ta không hề hay biết Lâm Tích đã rời đi.

Sau khi Lâm Tích rời đi, cho đến rạng sáng mới có người trong làng đi ngang qua thấy cửa nẻo nhà Trương Cường mở toang hoang, còn chủ nhân thì bị treo trên khung cửa.

Chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người đến, mọi người ai nấy nhìn thấy dáng vẻ của Trương Cường cũng đều chậc lưỡi kinh ngạc.

"Trương Cường, ông làm sao mà hay vậy, vác ghế ra ngoài mà cũng bị kẹt lại trên khung cửa thế?"

"Tôi..." Trương Cường không dám nói là do Lâm Tích làm, chỉ có thể nói bừa một câu: "Làm sao tôi biết được, không cẩn thận nên bị kẹt lại đấy, không được à?"

Trương Cường vừa dứt câu, mọi người ai cũng bật cười ha hả.

Mấy người đàn ông to khỏe hợp lực lại bẻ gãy chân ghế, đưa Trương Cường xuống.

Lúc này, có một thím lớn tuổi chạy đến trước mặt Trương Cường, nhìn vào trong nhà, lấy làm lạ hỏi: "Chẳng phải Trương Thúy nói hôm qua có đưa một đứa trẻ bà con xa đến chỗ cậu sao? Sao không thấy ai hết vậy?"

Nghe hỏi, sắc mặt Trương Cường thay đổi, ông ta cũng nhìn quanh thì không thấy Lâm Tích đâu nữa.

Ông ta không dám nói Lâm Tích đã bỏ đi rồi, nhỡ đâu những người này lại hỏi ông ta tại sao Lâm Tích lại bỏ đi thì biết phải trả lời ra sao? Làng này không thiếu người “miệng rách”, đến lúc đó càng đồn càng lệch lạc rồi nhỡ đâu cảnh sát đi tìm Lâm Tích, Lâm Tích giao đoạn ghi âm kia cho cảnh sát, thì chẳng phải là tiêu đời ông ta rồi hay sao?

Nhất thời Trương Cường không biết giải thích như thế nào, nên tìm đại một cái cớ: "Con bé ầm ĩ quá nên tôi nhốt trong buồng rồi."

Bà thím gật đầu, không mảy may nghi ngờ. Lúc trước cũng có nhà được gửi trẻ đến nuôi, lúc đầu khóc lóc ầm ĩ đòi đi, mọi người cũng nhốt trong phòng như vậy, lâu dần thành quen, cũng ngoan ngoãn hơn hẳn.

“Dù gì Trương Thúy cũng đưa tiền cho cậu rồi, đừng quên cho nó ăn cơm đấy nhé.” Bà thím tốt bụng nhắc nhở, sau đó cũng theo những người khác đi về.

Bên này, giờ này Lâm Tích cũng đã đi được khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, đến cổng làng rồi.

Sau khi ngồi xổm ở cổng làng thêm nửa tiếng nữa, Lâm Tích mới nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu trắng mang biển số của thành phố B đang đi về phía cô.

Trong xe, từ xa xa tài xế đã nhìn thấy một dáng người gầy gò, một mình ngồi xổm ở cạnh cổng làng, bên cạnh không có một ai.

Khi xe dừng lại trước mặt Lâm Tích, người tài xế ngạc nhiên hỏi: "Chỉ có một mình cháu thôi à?"

"Vâng, chỉ có một mình cháu thôi." Lâm Tích gật đầu mỉm cười giải thích: "Cháu đi tìm ba cháu, ông ấy ở thành phố B."

Cho đến bây giờ Lâm Tích vẫn cảm thấy những chuyện như trong tiểu thuyết thế này thật huyền ảo, còn cả người ba chưa từng gặp mặt kia nữa...

Vì vậy, lúc đầu Lâm Tích cũng có nghĩ tới việc chạy trốn khỏi nhà để đi tìm Cố Thiệu, nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, cô không hề suy nghĩ nhiều về nó.

Mãi cho đến ngày hôm đó, nghe Tống Khả Hân và Trương Thúy nói chuyện, lại nghĩ đến tình tiết u ám khi "cô" bị mang đến ngôi nhà cũ ở dưới quê trong tiểu thuyết, cuối cùng Lâm Tích mới dám đưa ra một quyết định to gan đó chính là cô phải đi đến nương nhờ ở chỗ ba ruột của mình.

Vì vậy, lần này ra ngoài Lâm Tích không mang theo bất cứ đồ vật gì có giá trị mà cô chỉ thu dọn tất cả những thứ quan trọng của mình gói vào hành lý.

Người tài xế nghe Lâm Tích giải thích xong, trong mắt lóe lên sự rõ ràng: Chuyện ba mẹ lên thành phố làm thuê, để lại ba mẹ già yếu và con trẻ thơ dại dưới quê, đến khi con cái lớn một chút liền đón lên thành phố học là chuyện thường tình ở huyện, không có gì kỳ lạ.

“Ba mẹ cháu không ai đến đón cháu mà để một mình cháu tự đi à." Vừa lẩm bẩm, tài xế vừa xuống xe giúp Lâm Tích xếp hành lý lên xe, sau đó xác nhận lại địa chỉ mà Lâm Tích muốn đến: "Nơi cháu muốn đến là 77 Trung Sơn..."

Nói đến đây, người tài xế bỗng tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cháu muốn đến Trung tâm Công nghệ NTN à? Ba cháu làm việc ở đó á?"

Trung tâm Công nghệ NTN là một doanh nghiệp lớn và rất nổi tiếng, ngay cả một tài xế xe công nghệ như ông ấy mà cũng đã nghe danh công ty này.

“Vâng.” Lâm Tích trả lời, làm ông chủ cũng là làm việc mà.

“Làm ở đó lương cao lắm đấy.” Người tài xế cảm thán. Nghe đâu lương của nhân viên dọn vệ sinh ở đó còn cao hơn những nơi khác.

Lâm Tích mỉm cười và nói: “Ba cháu giỏi lắm.” Đâu chỉ giỏi, cho dù là trong tiểu thuyết hay ngoài đời thực thì Cố Thiệu còn là Đại Lão trong các Đại Lão nữa.

Nhắc đến Cố Thiệu, trong lòng Lâm Tích bỗng dưng có một cảm giác tự hào khó tả.

Nhưng nghĩ đến việc sắp được gặp Cố Thiệu, Lâm Tích đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

Người tài xế cũng không mấy quan tâm đến từ "giỏi" mà Lâm Tích nói.

Khi xe đang chạy, tài xế thoáng nhìn thấy hai tay Lâm Tích siết chặt dây an toàn, vẻ mặt căng thẳng, lúc thì cau mày lúc thì xoa đầu, nghĩ bụng chắc cô không thoải mái bèn quan tâm hỏi: "Cháu say xe à? Để chú lái chậm lại nhé?"

Lâm Tích hoàn hồn lại, lắc đầu: "Không phải, cháu không sao, không cần lái chậm lại đâu ạ." Chỉ là cô đang nghĩ xem gặp Cố Thiệu rồi cô sẽ giải thích mối quan hệ ba con của hai người như thế nào và làm thế nào để Cố Thiệu chấp nhận sự thật là mình có một đứa con gái lớn tồng ngồng thế này.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play